[Funland] Tất tần tật về đất nước Campuchia

namson229

Xe container
Biển số
OF-537189
Ngày cấp bằng
15/10/17
Số km
5,087
Động cơ
240,707 Mã lực
Cụ ông nhà e cũng sang Cam, chuyên gia làm ở 1 Bộ ở VN sang giúp bạn chứ ko phải lính; những năm 1985-1987; nghỉ phép hay mua cao trăn, quần bò, áo phông thái về; hàng xóm đến hỏi mua suốt; sau về nước dc tiêu chuẩn mua 1 xe máy miễn phí; thời í gia đình e ở tập thể, nhà bé tý. Bên Cam thì chuyên gia dc ở hẳn biêt thự to đùng, polpot giết dân nhiều, nhà, biệt thự bỏ hoang chắc nhiều
 

logiha

Xe tải
Biển số
OF-869523
Ngày cấp bằng
11/10/24
Số km
291
Động cơ
18,610 Mã lực
Có 1 cái em không hiểu về lịch sử Cam, đấy là năm 75 Khmer đỏ bắt tất cả người dân Phnom Penh di dời về quê, sau đó giết khá nhiều người thành thị. Phnom Penh bị bỏ hoang 4 năm.

Đến năm 79 Khmer đỏ sụp đổ thì người ta bắt đầu quay về. Lúc đấy tài sản, nhà cửa... nhận lại như thế nào? Chính quyền công nhận sở hữu như nào? Những nhà mà cả gia đình bị chết rồi thì sao?
 

Vietex

Xe điện
Biển số
OF-749904
Ngày cấp bằng
14/11/20
Số km
2,620
Động cơ
125,399 Mã lực
Sân bay Techo đang dần hoàn thiện những bước cuối cùng và đưa vào khai thác tháng 5/2025. So về quy mô thì tương đương sân bay LT giai đoạn 3 dự kiến hoàn thành năm 2040.
Cháu tra wiki thì thấy 5/2025 dự kiến hoàn thành giai đoạn 1 với công suất 15 tr hành khách. Giai đoạn 2 đạt công suất 30 tr, giai đoạn 3 đạt 50tr. Tổng diện tích đạt 2600 ha. Như thế bé bằng nửa sân bay Long Thành. Giai đoạn 1 của sân bay Long Thành có công suất 25 tr dự kiến tháng 9/2026 xong, giai đoạn 2 đạt 100 tr, diện tích hơn 5000 ha.
 

xuanhieu282

Xe điện
Biển số
OF-316477
Ngày cấp bằng
18/4/14
Số km
3,032
Động cơ
830,023 Mã lực
Website
www.truego.vn
Đầu tiên xin giới thiệu mình là người Campuchia gốc Việt (quê mình ở Tân Biên, Tây Ninh) và mình đã sống ở Campuchia được hơn 16 năm, nghề của mình làm bên này là đi gặt lúa thuê (chủ máy gặt đập liên hợp), do tính chất công việc nên mình cũng có cơ hội được đi và trải nghiệm cuộc sống ở rất nhiều nơi bên Campuchia, sau đây mình xin review một số đặc điểm về bên này như sau:

- Campuchia có tiềm năng về nông nghiệp rất lớn, ở đây đồng bằng rộng, chất lượng đất tốt nhưng lại hạn chế việc tưới tiêu, kênh mương dẫn nước ở đây rất ít và không phát triển như Việt Nam mình, nhiều nơi chỉ cách sông, hồ tầm 10km nhưng lại bị hạn và không có nước tưới vì thiếu mương dẫn nước, chính vì vậy dân bên này làm lúa mỗi năm chỉ có một vụ vào mùa mưa. Người Việt mình qua đây mướn đất làm nông nghiệp rất nhiều, dân An Giang thì mướn để trồng lúa, dân Bình Phước thì trồng điều, dân Tây Ninh, Dầu Tiếng thì trồng cao su, đó là lý do vì sao hàng năm chúng ta nhập khẩu nông sản từ Campuchia rất nhiều

- Người Campuchia có tính cách ôn hoà, hiền hậu nhưng rất dễ bị kích động lôi kéo, nếu bạn sống tử tế với họ thì họ luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn, nhưng nếu bạn thất hứa hay làm gì sai với họ dù chỉ một lần thì coi như cả đời này họ cũng k ưa bạn

- Tiền tệ để giao dịch khá hỗn loạn, mấy tỉnh gần Vn thì dùng Việt Nam đồng vẫn được, chổ nào gần Thái Lan thì dùng đồng Bath, Khu Sihanouvilk thì dùng tiền TQ, riêng Dollar Mỹ thì có thể dùng toàn quốc, đồng Riel nội tệ được quy đổi với các đồng tiền kể trên theo giá của shop đổi tiền, chính vì thế trước khi đổi tiền thì nên dò hỏi chổ nào đổi được giá hời thì hẳn đổi

- Ở bên này có 03 nghề mà người Campuchia cực kì tin tưởng vào người Việt mình đó là: Bác sĩ người Việt, thợ sửa máy cơ khí người Việt và thợ xây nhà người Việt

- Bên này là thiên đường của xe nghĩa địa, rất nhiều xe quá đát từ nước ngoài được nhập về đây, ai mà giỏi thì qua đây săn phụ tùng xe đem về Vn bán thì mau giàu

- Người Campuchia không hề thù ghét Vn như trên mạng, chỉ có giới trẻ dân thành thị hay lên mạng xem mấy cái clip xuyên tạc nên đâm ra ghét chứ dân Cam ở nông thôn ai cũng muốn yên bình để làm ăn với chúng ta

- Người TQ ở đây đa phần là các thành phần bất hảo trốn qua đây, nhưng được cái khi thuê lao động để làm việc cho họ thì lại thích thuê người Vn hơn Campuchia

- Người Campuchia ở nông thôn cực kỳ dễ mến và thật thà, họ mua sắm rất ít khi kỳ kèo trả giá, ai làm ăn uy tín thì họ sẽ làm ăn lâu dài luôn, ví dụ có đợt máy mình gặt lúa không kịp nên mình có kêu máy của thằng bạn qua gặt của chú kia, nhưng chú đó nhất định không chịu thuê máy người khác vì sợ mất uy tín với tui, đến khi tui gọi điện thoại giải thích thì chú mới chịu cho máy khác gặt lúa

- Riêng cá nhân tôi cảm thấy nếu ai là người Vn muốn lập nghiệp ở Cam thì nên lập nghiệp ở nông thôn sẽ dễ hơn vì dân ở đây ôn hòa, dân Pnompenh, Sihanoukville đa phần ghét người Việt (chủ yếu là mấy khứa sinh viên tham gia mấy đảng chống nhà Hunsen và mấy cháu nhỏ sinh từ 1990 trở về sau), chưa kể tình hình ở mấy thành phố bên này khá bất ổn, trộm cướp ngày càng nhiều hơn, và những nghề bạn có thể khởi nghiệp là bán thuốc tây, lập nông trại, sửa máy, riêng bên này mua thuốc tây uống cực kỳ khó tìm được quầy thuốc chưa kể chất lượng thuốc thì không tốt như Vn, nên nếu có qua thì mình khuyên nên mua sẵn thuốc từ Vn qua

- Còn về vấn đề người Việt sống vất vả trên biển hồ thì đa phần họ đều di cư từ Vn sang giai đoạn 80-90, họ đa phần là người Việt nhưng có gốc gác Campuchia sống ở mấy tỉnh miền Tây như sóc trăng, trà vinh (bạn để ý kỹ sẽ thấy họ có nhiều nét rất giống đồng bào Khmer ở miền tây) sau khi Polpot sụp đổ họ muốn hồi hương nên chuyển qua đó ở, chưa kể ở thời điểm đó cá, mắm ở biển hồ Campuchia cực kỳ nhiều và trù phú hơn cả miền tây luôn (lúc đó thì việc di cư từ miền tây sang đây lập nghiệp là hoàn toàn đúng), nhưng sau này khi lượng cá giảm và chính phủ Cam quản lý chặt việc đánh cá thì đâm ra họ mất việc và không biết làm gì khác, còn một nhóm Việt kiều campuchia nữa (đa phần là người việt như mình) qua đây thường buôn bán và sống thành một cộng đồng tập thể, ở Pnompenh có hẳn một khu chợ người Vn luôn, nhóm việt kiều thứ 3 sang đây bắt đầu từ những năm 2000 trở về đây, đa phần họ sang đây làm công cho các ông chủ người Việt có nhà xưởng hoặc làm cho các ông chủ người TQ, nhóm còn lại thì buôn bán tự do vài tháng thì về lại Vn lấy hàng rồi đi buôn bán tiếp

- Việc qua lại giữa 2 nước cũng khá thuận tiện, thường các xã ở biên giới 2 nước (xã nào có kết nghĩa qua lại) thì dân mấy xã đó chỉ cần xuất CCCD là được, còn dân xứ khác thì vẫn phải làm thủ tục như quy định

- Người Cam họ làm việc lúc trời nắng cực khỏe, bởi vậy khi tới mùa thu hoạch củ mì, mía, sắn dây hay vác lúa thì mấy tay láy buôn thường mướn dân Cam làm, dân Cam khi bán nông sản thì họ thích bán cho mấy thương láy An Giang và Tây Ninh nhất vì họ đa phần nói tiếng Campuchia rất giỏi và trả tiền liền chứ không hẹn trả sau, khi giao dịch thì họ thích được trả bằng đô la Mỹ hơn đồng Riel

- Ở trên bàn ngoại giao hoặc trên báo có thể căng thẳng chứ riêng bộ đội biên phòng hai nước đa phần khá thân thiện với nhau và hầu như không bên nào muốn xung đột, tôi còn thường xuyên thấy họ giao lưu thể thao, ca hát, chúc tết nhau không khác gì anh em bằng hữu thực sự, bộ đội bên mình cũng thường xuyên qua mấy xã biên giới để khám bệnh, gắn đèn mặt trời giúp họ, lâu lâu có mấy ca bệnh nặng cần chuyển tuyến xuống Chợ Rẫy thì bên mình còn giúp họ chở người bệnh đi nhanh nhất có thể, mấy anh Cam thì cũng hay cho mình mấy thùng bia Angkor, khô, mắm để cảm ơn (bia này uống ngon cực)

- Riêng về hệ thống phòng thủ biên giới thì các bạn hoàn toàn có thể yên tâm, đồn, chốt biên phòng bên mình hơn họ về cả số lượng lẫn công tác hậu cần mình cũng tốt hơn, phía bên nước bạn đa số đường tuần tra biên giới vẫn còn đường đất và đến tận năm ngoái mới có lứơi điện (khu vực quanh Tây Ninh) và lưới điện đó cũng do mình hỗ trợ kéo qua

- Hệ thống cơ quan nhà nước của họ gọn và ít thủ tục hơn mình (đặc biệt là việc sở hữu xe oto hay nhập khẩu xe từ nước khác), quan chức bên này có lương cao hơn mức trung bình cả nước nhưng bên này tham nhũng hơn Vn rất nhiều và bộ máy làm việc kém hiệu quả, riêng cứ tới sinh nhật mấy ông cảnh sát trưởng hay quan chức địa phương thì một dàn siêu xe của mấy ông đại gia lũ lượt kéo nhau đem quà tới chúc mừng

- Bên này giới giang hồ có máu mặt thì phải gọi tên chú Út Tráng Long An, chú này nắm trùm gần như các dịch vụ đá gà bên này, ai dân chơi thứ thiệt hoặc hỏi các chú lớn tuổi hay qua Cam làm ăn thì sẽ biết chú này, do chú này ít lên mạng xã hội nên nhiều bạn không biết

Chia sẻ của bác Shadow381:

Em mới đi Cam về, tình hình an ninh bên này so với trước có đỡ hơn nhưng vẫn khá phức tạp; dân lao động Cam thích sang Thái làm thuê, lao động thu nhập thấp trong nước bị thiếu; tình trạng lừa lao động VN sang để bán vào các cơ sở bóc lột lao động và bán vào sòng bạc, tống tiền… vẫn diễn biến phức tạp; các băng nhóm tội phạm quốc tế và tội phạm người V bên này nhiều; tham nhũng cũng khiến cho việc phối hợp giải cứu công dân VN bị bắt cóc bên này gặp khó khăn và hiệu quả chưa cao. Người gốc VN bên này rất đông nhưng đa phần giấu tung tích để yên ổn làm ăn; em cảm nhận ko thấy sự an toàn như bên Lào. Đấy là cảm nhận của cá nhân em sau thời gian tìm hiểu nắm bắt tình hình.

Chia sẻ của bác @ Anh Toàn 007 : Em có dịp thi công dự án “Cải tạo và nâng cấp quộc lộ 5” từ Phnoompenh đi Campong Chnang có một số cảm nhận thực tế :

1. Về con người Cpc :
+ thế hệ > U40 rất quý mến người VN.
+ thế hệ 25~35 có ăn học thì 30% rất ghét người Vn, em có kết bạn fb với các đồng nghiệp người Cam thì có 1, 2 người hay share mấy bài chống Vn.
+ dân lao động Cam rất chăm chỉ, cần cù (k lươn lẹo, trốn việc như Vn), và dân Cam rất giống người miền Tây làm 10 đồng thì ăn 12 đồng, k biết để dành. Cứ thứ 7 nhận lương là chủ nhật ăn nhậu, thứ 2 nghỉ mất 20% k đi làm.

2.Về kinh tế.

+ kinh tế Cam đi sau Vn khoảng 15năm.
+ đất nông nghiệp bỏ hoang, không sử dụng nhiều do hệ thống thuỷ lợi kém. Một phần nữa là đất chủ yếu tập trung ở trong tay các quan tham, em đi dọc đường quốc lộ có nhiều ô đất dài hàng km, chiều sâu nhìn k thấy, được xây tường rào bao quanh, hỏi ra mới biết các ô đất ấy là của họ hàng anh Hunsen.
+ đường xá cải thiện nên rất nhiều nhà máy Nhật, hàn, tq…mọc lên. Đời sóng cũng khá dần.

67CA5C4C-6195-417C-8781-4CB524848201.jpeg

Ảnh công nhân tan ca ( không mũ nón gì cả-> da ngăm đen)
3. Giao thông.
+ Không có trạm thu phí. Chất lượng đường rất tốt.
+ hệ thống đường quốc lộ do Nhật , Hàn đầu tư. Chất lượng tốt so với đường Vn. Vốn vay của Nhật, Hàn nên tổng thầu của Nhật Hàn, tư vấn liên doanh Nhật, Hàn + Cam, các công ty con ( thầu phụ) bên Cam rất ít, không nhiều như lơn con ở Vn.

Các tổng tầu này thường thuê đội VN, mã lai, Philipin…sang làm kỹ thuật. ( em là một trong số đó)
kỹ sư mới ra trường ở Cam lương rất khá 600~ 800 USD. Ngược lại công nhân xây dựng thì lương rất thấp ~220~250 Usd.

Do có rất nhiều nuóc tham gia vào dự án nên không dễ để móc ngoặc hối lộ. Vì khác văn hoá, ngôn ngữ, danh dự quốc gia… nên nhìn chúng các dự án này chất lượng rất tốt.

có ông tư vấn người Cam rất khó tính, đúng 100% thì mới đồng ý nghiệm thu (tay này k đòi ăn gì hết, biếu quà nhỏ dịp lễ tết cũng k nhận) tay có nói là dự án này của Cam sau này xong dự án thì tụi bây ( Nhật, VN,Ấn…) về nước hết, còn mỗi tao -Cam ở lại nên tao phải làm đúng.

+ hệ thống đường liên xã, nông thôn, đường nhánh từ quốc lộ vào thì toàn bộ do TQ đầu tư ( các bác sẽ thấy ngay đầu được có cái bia đá to đùng in cờ TQ +Cam- đó gọi là “ đường Trung Quốc”, do vậy nên các mỏ khoáng sản như cát , đá, than…đều do tq làm chủ.

+ hệ thống xe “bus” rất đa dạng , phong phú, bất kể loại xenaof có thể chở người đều có thể làm xe bus, số lượng hành khách thì tuỳ vào sức chở của xe.

19F3AC82-13EE-4DF8-A3E1-5D4451D47D53.jpeg
Nhìn quả ảnh nhớ tuổi thơ những năm 90 cụ a
 

Trà Lý

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-835712
Ngày cấp bằng
20/6/23
Số km
2,442
Động cơ
1,061,708 Mã lực
Em đọc sách nào đó của một nhà nghiên cứu người Pháp đại ý là Đế quốc Khme suy tàn cũng bởi chính nền tảng của nó, khi mà nguồn lực lúc đó có hạn nhân lực chỉ chừng khoảng trên dưới 2 triệu người việc xây dựng, duy trì một hệ thống rất lớn các đền đài cung điện và phát triển các giá trị kiến trúc, mỹ thuật, nhân công sử dụng trong việc đảm bảo cho Angkorwat và toàn bộ các kiến trúc xung quanh gần đó đã tiêu tốn quốc lực của đế quốc Khme. Lực lượng quân sự, chiến đấu còn ít, nên bị các bộ tộc và một số vương triều xung quanh nhìn thấy rất thèm khát, liên tục phải chịu sự xâm chiếm của Champa và Thái dần dần làm cho đế quốc Khme suy kiệt, tan vỡ thành các vương quốc nhỏ, không có vương quốc nhỏ nào trong đó đủ lực để bảo tồn, phát triển, duy trì, phát huy tiếp các giá trị văn hóa, kiến trúc của Angkorwat.
 

st101814

Xe điện
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-108426
Ngày cấp bằng
10/8/11
Số km
3,869
Động cơ
479,834 Mã lực
Nơi ở
Canada - Viêt Nam
Đầu tiên xin giới thiệu mình là người Campuchia gốc Việt (quê mình ở Tân Biên, Tây Ninh) và mình đã sống ở Campuchia được hơn 16 năm, nghề của mình làm bên này là đi gặt lúa thuê (chủ máy gặt đập liên hợp), do tính chất công việc nên mình cũng có cơ hội được đi và trải nghiệm cuộc sống ở rất nhiều nơi bên Campuchia, sau đây mình xin review một số đặc điểm về bên này như sau:

- Campuchia có tiềm năng về nông nghiệp rất lớn, ở đây đồng bằng rộng, chất lượng đất tốt nhưng lại hạn chế việc tưới tiêu, kênh mương dẫn nước ở đây rất ít và không phát triển như Việt Nam mình, nhiều nơi chỉ cách sông, hồ tầm 10km nhưng lại bị hạn và không có nước tưới vì thiếu mương dẫn nước, chính vì vậy dân bên này làm lúa mỗi năm chỉ có một vụ vào mùa mưa. Người Việt mình qua đây mướn đất làm nông nghiệp rất nhiều, dân An Giang thì mướn để trồng lúa, dân Bình Phước thì trồng điều, dân Tây Ninh, Dầu Tiếng thì trồng cao su, đó là lý do vì sao hàng năm chúng ta nhập khẩu nông sản từ Campuchia rất nhiều

- Người Campuchia có tính cách ôn hoà, hiền hậu nhưng rất dễ bị kích động lôi kéo, nếu bạn sống tử tế với họ thì họ luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn, nhưng nếu bạn thất hứa hay làm gì sai với họ dù chỉ một lần thì coi như cả đời này họ cũng k ưa bạn

- Tiền tệ để giao dịch khá hỗn loạn, mấy tỉnh gần Vn thì dùng Việt Nam đồng vẫn được, chổ nào gần Thái Lan thì dùng đồng Bath, Khu Sihanouvilk thì dùng tiền TQ, riêng Dollar Mỹ thì có thể dùng toàn quốc, đồng Riel nội tệ được quy đổi với các đồng tiền kể trên theo giá của shop đổi tiền, chính vì thế trước khi đổi tiền thì nên dò hỏi chổ nào đổi được giá hời thì hẳn đổi

- Ở bên này có 03 nghề mà người Campuchia cực kì tin tưởng vào người Việt mình đó là: Bác sĩ người Việt, thợ sửa máy cơ khí người Việt và thợ xây nhà người Việt

- Bên này là thiên đường của xe nghĩa địa, rất nhiều xe quá đát từ nước ngoài được nhập về đây, ai mà giỏi thì qua đây săn phụ tùng xe đem về Vn bán thì mau giàu

- Người Campuchia không hề thù ghét Vn như trên mạng, chỉ có giới trẻ dân thành thị hay lên mạng xem mấy cái clip xuyên tạc nên đâm ra ghét chứ dân Cam ở nông thôn ai cũng muốn yên bình để làm ăn với chúng ta

- Người TQ ở đây đa phần là các thành phần bất hảo trốn qua đây, nhưng được cái khi thuê lao động để làm việc cho họ thì lại thích thuê người Vn hơn Campuchia

- Người Campuchia ở nông thôn cực kỳ dễ mến và thật thà, họ mua sắm rất ít khi kỳ kèo trả giá, ai làm ăn uy tín thì họ sẽ làm ăn lâu dài luôn, ví dụ có đợt máy mình gặt lúa không kịp nên mình có kêu máy của thằng bạn qua gặt của chú kia, nhưng chú đó nhất định không chịu thuê máy người khác vì sợ mất uy tín với tui, đến khi tui gọi điện thoại giải thích thì chú mới chịu cho máy khác gặt lúa

- Riêng cá nhân tôi cảm thấy nếu ai là người Vn muốn lập nghiệp ở Cam thì nên lập nghiệp ở nông thôn sẽ dễ hơn vì dân ở đây ôn hòa, dân Pnompenh, Sihanoukville đa phần ghét người Việt (chủ yếu là mấy khứa sinh viên tham gia mấy đảng chống nhà Hunsen và mấy cháu nhỏ sinh từ 1990 trở về sau), chưa kể tình hình ở mấy thành phố bên này khá bất ổn, trộm cướp ngày càng nhiều hơn, và những nghề bạn có thể khởi nghiệp là bán thuốc tây, lập nông trại, sửa máy, riêng bên này mua thuốc tây uống cực kỳ khó tìm được quầy thuốc chưa kể chất lượng thuốc thì không tốt như Vn, nên nếu có qua thì mình khuyên nên mua sẵn thuốc từ Vn qua

- Còn về vấn đề người Việt sống vất vả trên biển hồ thì đa phần họ đều di cư từ Vn sang giai đoạn 80-90, họ đa phần là người Việt nhưng có gốc gác Campuchia sống ở mấy tỉnh miền Tây như sóc trăng, trà vinh (bạn để ý kỹ sẽ thấy họ có nhiều nét rất giống đồng bào Khmer ở miền tây) sau khi Polpot sụp đổ họ muốn hồi hương nên chuyển qua đó ở, chưa kể ở thời điểm đó cá, mắm ở biển hồ Campuchia cực kỳ nhiều và trù phú hơn cả miền tây luôn (lúc đó thì việc di cư từ miền tây sang đây lập nghiệp là hoàn toàn đúng), nhưng sau này khi lượng cá giảm và chính phủ Cam quản lý chặt việc đánh cá thì đâm ra họ mất việc và không biết làm gì khác, còn một nhóm Việt kiều campuchia nữa (đa phần là người việt như mình) qua đây thường buôn bán và sống thành một cộng đồng tập thể, ở Pnompenh có hẳn một khu chợ người Vn luôn, nhóm việt kiều thứ 3 sang đây bắt đầu từ những năm 2000 trở về đây, đa phần họ sang đây làm công cho các ông chủ người Việt có nhà xưởng hoặc làm cho các ông chủ người TQ, nhóm còn lại thì buôn bán tự do vài tháng thì về lại Vn lấy hàng rồi đi buôn bán tiếp

- Việc qua lại giữa 2 nước cũng khá thuận tiện, thường các xã ở biên giới 2 nước (xã nào có kết nghĩa qua lại) thì dân mấy xã đó chỉ cần xuất CCCD là được, còn dân xứ khác thì vẫn phải làm thủ tục như quy định

- Người Cam họ làm việc lúc trời nắng cực khỏe, bởi vậy khi tới mùa thu hoạch củ mì, mía, sắn dây hay vác lúa thì mấy tay láy buôn thường mướn dân Cam làm, dân Cam khi bán nông sản thì họ thích bán cho mấy thương láy An Giang và Tây Ninh nhất vì họ đa phần nói tiếng Campuchia rất giỏi và trả tiền liền chứ không hẹn trả sau, khi giao dịch thì họ thích được trả bằng đô la Mỹ hơn đồng Riel

- Ở trên bàn ngoại giao hoặc trên báo có thể căng thẳng chứ riêng bộ đội biên phòng hai nước đa phần khá thân thiện với nhau và hầu như không bên nào muốn xung đột, tôi còn thường xuyên thấy họ giao lưu thể thao, ca hát, chúc tết nhau không khác gì anh em bằng hữu thực sự, bộ đội bên mình cũng thường xuyên qua mấy xã biên giới để khám bệnh, gắn đèn mặt trời giúp họ, lâu lâu có mấy ca bệnh nặng cần chuyển tuyến xuống Chợ Rẫy thì bên mình còn giúp họ chở người bệnh đi nhanh nhất có thể, mấy anh Cam thì cũng hay cho mình mấy thùng bia Angkor, khô, mắm để cảm ơn (bia này uống ngon cực)

- Riêng về hệ thống phòng thủ biên giới thì các bạn hoàn toàn có thể yên tâm, đồn, chốt biên phòng bên mình hơn họ về cả số lượng lẫn công tác hậu cần mình cũng tốt hơn, phía bên nước bạn đa số đường tuần tra biên giới vẫn còn đường đất và đến tận năm ngoái mới có lứơi điện (khu vực quanh Tây Ninh) và lưới điện đó cũng do mình hỗ trợ kéo qua

- Hệ thống cơ quan nhà nước của họ gọn và ít thủ tục hơn mình (đặc biệt là việc sở hữu xe oto hay nhập khẩu xe từ nước khác), quan chức bên này có lương cao hơn mức trung bình cả nước nhưng bên này tham nhũng hơn Vn rất nhiều và bộ máy làm việc kém hiệu quả, riêng cứ tới sinh nhật mấy ông cảnh sát trưởng hay quan chức địa phương thì một dàn siêu xe của mấy ông đại gia lũ lượt kéo nhau đem quà tới chúc mừng

- Bên này giới giang hồ có máu mặt thì phải gọi tên chú Út Tráng Long An, chú này nắm trùm gần như các dịch vụ đá gà bên này, ai dân chơi thứ thiệt hoặc hỏi các chú lớn tuổi hay qua Cam làm ăn thì sẽ biết chú này, do chú này ít lên mạng xã hội nên nhiều bạn không biết

Chia sẻ của bác Shadow381:

Em mới đi Cam về, tình hình an ninh bên này so với trước có đỡ hơn nhưng vẫn khá phức tạp; dân lao động Cam thích sang Thái làm thuê, lao động thu nhập thấp trong nước bị thiếu; tình trạng lừa lao động VN sang để bán vào các cơ sở bóc lột lao động và bán vào sòng bạc, tống tiền… vẫn diễn biến phức tạp; các băng nhóm tội phạm quốc tế và tội phạm người V bên này nhiều; tham nhũng cũng khiến cho việc phối hợp giải cứu công dân VN bị bắt cóc bên này gặp khó khăn và hiệu quả chưa cao. Người gốc VN bên này rất đông nhưng đa phần giấu tung tích để yên ổn làm ăn; em cảm nhận ko thấy sự an toàn như bên Lào. Đấy là cảm nhận của cá nhân em sau thời gian tìm hiểu nắm bắt tình hình.

Chia sẻ của bác @ Anh Toàn 007 : Em có dịp thi công dự án “Cải tạo và nâng cấp quộc lộ 5” từ Phnoompenh đi Campong Chnang có một số cảm nhận thực tế :

1. Về con người Cpc :
+ thế hệ > U40 rất quý mến người VN.
+ thế hệ 25~35 có ăn học thì 30% rất ghét người Vn, em có kết bạn fb với các đồng nghiệp người Cam thì có 1, 2 người hay share mấy bài chống Vn.
+ dân lao động Cam rất chăm chỉ, cần cù (k lươn lẹo, trốn việc như Vn), và dân Cam rất giống người miền Tây làm 10 đồng thì ăn 12 đồng, k biết để dành. Cứ thứ 7 nhận lương là chủ nhật ăn nhậu, thứ 2 nghỉ mất 20% k đi làm.

2.Về kinh tế.

+ kinh tế Cam đi sau Vn khoảng 15năm.
+ đất nông nghiệp bỏ hoang, không sử dụng nhiều do hệ thống thuỷ lợi kém. Một phần nữa là đất chủ yếu tập trung ở trong tay các quan tham, em đi dọc đường quốc lộ có nhiều ô đất dài hàng km, chiều sâu nhìn k thấy, được xây tường rào bao quanh, hỏi ra mới biết các ô đất ấy là của họ hàng anh Hunsen.
+ đường xá cải thiện nên rất nhiều nhà máy Nhật, hàn, tq…mọc lên. Đời sóng cũng khá dần.

67CA5C4C-6195-417C-8781-4CB524848201.jpeg

Ảnh công nhân tan ca ( không mũ nón gì cả-> da ngăm đen)
3. Giao thông.
+ Không có trạm thu phí. Chất lượng đường rất tốt.
+ hệ thống đường quốc lộ do Nhật , Hàn đầu tư. Chất lượng tốt so với đường Vn. Vốn vay của Nhật, Hàn nên tổng thầu của Nhật Hàn, tư vấn liên doanh Nhật, Hàn + Cam, các công ty con ( thầu phụ) bên Cam rất ít, không nhiều như lơn con ở Vn.

Các tổng tầu này thường thuê đội VN, mã lai, Philipin…sang làm kỹ thuật. ( em là một trong số đó)
kỹ sư mới ra trường ở Cam lương rất khá 600~ 800 USD. Ngược lại công nhân xây dựng thì lương rất thấp ~220~250 Usd.

Do có rất nhiều nuóc tham gia vào dự án nên không dễ để móc ngoặc hối lộ. Vì khác văn hoá, ngôn ngữ, danh dự quốc gia… nên nhìn chúng các dự án này chất lượng rất tốt.

có ông tư vấn người Cam rất khó tính, đúng 100% thì mới đồng ý nghiệm thu (tay này k đòi ăn gì hết, biếu quà nhỏ dịp lễ tết cũng k nhận) tay có nói là dự án này của Cam sau này xong dự án thì tụi bây ( Nhật, VN,Ấn…) về nước hết, còn mỗi tao -Cam ở lại nên tao phải làm đúng.

+ hệ thống đường liên xã, nông thôn, đường nhánh từ quốc lộ vào thì toàn bộ do TQ đầu tư ( các bác sẽ thấy ngay đầu được có cái bia đá to đùng in cờ TQ +Cam- đó gọi là “ đường Trung Quốc”, do vậy nên các mỏ khoáng sản như cát , đá, than…đều do tq làm chủ.

+ hệ thống xe “bus” rất đa dạng , phong phú, bất kể loại xenaof có thể chở người đều có thể làm xe bus, số lượng hành khách thì tuỳ vào sức chở của xe.

19F3AC82-13EE-4DF8-A3E1-5D4451D47D53.jpeg
Cụ nói họ tham nhũng nhiều mà đường sá vẫn rất tốt thì em không hiểu chỗ này lắm. Nếu tham nhũng mà các dự án đầu tư vẫn tốt thì họ tham nhũng được cái gì nhỉ ?
 

hd-vt

Xe lăn
Biển số
OF-384916
Ngày cấp bằng
30/9/15
Số km
12,663
Động cơ
367,637 Mã lực
Tuổi
59
Đầu tiên xin giới thiệu mình là người Campuchia gốc Việt (quê mình ở Tân Biên, Tây Ninh) và mình đã sống ở Campuchia được hơn 16 năm, nghề của mình làm bên này là đi gặt lúa thuê (chủ máy gặt đập liên hợp), do tính chất công việc nên mình cũng có cơ hội được đi và trải nghiệm cuộc sống ở rất nhiều nơi bên Campuchia, sau đây mình xin review một số đặc điểm về bên này như sau:

- Campuchia có tiềm năng về nông nghiệp rất lớn, ở đây đồng bằng rộng, chất lượng đất tốt nhưng lại hạn chế việc tưới tiêu, kênh mương dẫn nước ở đây rất ít và không phát triển như Việt Nam mình, nhiều nơi chỉ cách sông, hồ tầm 10km nhưng lại bị hạn và không có nước tưới vì thiếu mương dẫn nước, chính vì vậy dân bên này làm lúa mỗi năm chỉ có một vụ vào mùa mưa. Người Việt mình qua đây mướn đất làm nông nghiệp rất nhiều, dân An Giang thì mướn để trồng lúa, dân Bình Phước thì trồng điều, dân Tây Ninh, Dầu Tiếng thì trồng cao su, đó là lý do vì sao hàng năm chúng ta nhập khẩu nông sản từ Campuchia rất nhiều

- Người Campuchia có tính cách ôn hoà, hiền hậu nhưng rất dễ bị kích động lôi kéo, nếu bạn sống tử tế với họ thì họ luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn, nhưng nếu bạn thất hứa hay làm gì sai với họ dù chỉ một lần thì coi như cả đời này họ cũng k ưa bạn

- Tiền tệ để giao dịch khá hỗn loạn, mấy tỉnh gần Vn thì dùng Việt Nam đồng vẫn được, chổ nào gần Thái Lan thì dùng đồng Bath, Khu Sihanouvilk thì dùng tiền TQ, riêng Dollar Mỹ thì có thể dùng toàn quốc, đồng Riel nội tệ được quy đổi với các đồng tiền kể trên theo giá của shop đổi tiền, chính vì thế trước khi đổi tiền thì nên dò hỏi chổ nào đổi được giá hời thì hẳn đổi

- Ở bên này có 03 nghề mà người Campuchia cực kì tin tưởng vào người Việt mình đó là: Bác sĩ người Việt, thợ sửa máy cơ khí người Việt và thợ xây nhà người Việt

- Bên này là thiên đường của xe nghĩa địa, rất nhiều xe quá đát từ nước ngoài được nhập về đây, ai mà giỏi thì qua đây săn phụ tùng xe đem về Vn bán thì mau giàu

- Người Campuchia không hề thù ghét Vn như trên mạng, chỉ có giới trẻ dân thành thị hay lên mạng xem mấy cái clip xuyên tạc nên đâm ra ghét chứ dân Cam ở nông thôn ai cũng muốn yên bình để làm ăn với chúng ta

- Người TQ ở đây đa phần là các thành phần bất hảo trốn qua đây, nhưng được cái khi thuê lao động để làm việc cho họ thì lại thích thuê người Vn hơn Campuchia

- Người Campuchia ở nông thôn cực kỳ dễ mến và thật thà, họ mua sắm rất ít khi kỳ kèo trả giá, ai làm ăn uy tín thì họ sẽ làm ăn lâu dài luôn, ví dụ có đợt máy mình gặt lúa không kịp nên mình có kêu máy của thằng bạn qua gặt của chú kia, nhưng chú đó nhất định không chịu thuê máy người khác vì sợ mất uy tín với tui, đến khi tui gọi điện thoại giải thích thì chú mới chịu cho máy khác gặt lúa

- Riêng cá nhân tôi cảm thấy nếu ai là người Vn muốn lập nghiệp ở Cam thì nên lập nghiệp ở nông thôn sẽ dễ hơn vì dân ở đây ôn hòa, dân Pnompenh, Sihanoukville đa phần ghét người Việt (chủ yếu là mấy khứa sinh viên tham gia mấy đảng chống nhà Hunsen và mấy cháu nhỏ sinh từ 1990 trở về sau), chưa kể tình hình ở mấy thành phố bên này khá bất ổn, trộm cướp ngày càng nhiều hơn, và những nghề bạn có thể khởi nghiệp là bán thuốc tây, lập nông trại, sửa máy, riêng bên này mua thuốc tây uống cực kỳ khó tìm được quầy thuốc chưa kể chất lượng thuốc thì không tốt như Vn, nên nếu có qua thì mình khuyên nên mua sẵn thuốc từ Vn qua

- Còn về vấn đề người Việt sống vất vả trên biển hồ thì đa phần họ đều di cư từ Vn sang giai đoạn 80-90, họ đa phần là người Việt nhưng có gốc gác Campuchia sống ở mấy tỉnh miền Tây như sóc trăng, trà vinh (bạn để ý kỹ sẽ thấy họ có nhiều nét rất giống đồng bào Khmer ở miền tây) sau khi Polpot sụp đổ họ muốn hồi hương nên chuyển qua đó ở, chưa kể ở thời điểm đó cá, mắm ở biển hồ Campuchia cực kỳ nhiều và trù phú hơn cả miền tây luôn (lúc đó thì việc di cư từ miền tây sang đây lập nghiệp là hoàn toàn đúng), nhưng sau này khi lượng cá giảm và chính phủ Cam quản lý chặt việc đánh cá thì đâm ra họ mất việc và không biết làm gì khác, còn một nhóm Việt kiều campuchia nữa (đa phần là người việt như mình) qua đây thường buôn bán và sống thành một cộng đồng tập thể, ở Pnompenh có hẳn một khu chợ người Vn luôn, nhóm việt kiều thứ 3 sang đây bắt đầu từ những năm 2000 trở về đây, đa phần họ sang đây làm công cho các ông chủ người Việt có nhà xưởng hoặc làm cho các ông chủ người TQ, nhóm còn lại thì buôn bán tự do vài tháng thì về lại Vn lấy hàng rồi đi buôn bán tiếp

- Việc qua lại giữa 2 nước cũng khá thuận tiện, thường các xã ở biên giới 2 nước (xã nào có kết nghĩa qua lại) thì dân mấy xã đó chỉ cần xuất CCCD là được, còn dân xứ khác thì vẫn phải làm thủ tục như quy định

- Người Cam họ làm việc lúc trời nắng cực khỏe, bởi vậy khi tới mùa thu hoạch củ mì, mía, sắn dây hay vác lúa thì mấy tay láy buôn thường mướn dân Cam làm, dân Cam khi bán nông sản thì họ thích bán cho mấy thương láy An Giang và Tây Ninh nhất vì họ đa phần nói tiếng Campuchia rất giỏi và trả tiền liền chứ không hẹn trả sau, khi giao dịch thì họ thích được trả bằng đô la Mỹ hơn đồng Riel

- Ở trên bàn ngoại giao hoặc trên báo có thể căng thẳng chứ riêng bộ đội biên phòng hai nước đa phần khá thân thiện với nhau và hầu như không bên nào muốn xung đột, tôi còn thường xuyên thấy họ giao lưu thể thao, ca hát, chúc tết nhau không khác gì anh em bằng hữu thực sự, bộ đội bên mình cũng thường xuyên qua mấy xã biên giới để khám bệnh, gắn đèn mặt trời giúp họ, lâu lâu có mấy ca bệnh nặng cần chuyển tuyến xuống Chợ Rẫy thì bên mình còn giúp họ chở người bệnh đi nhanh nhất có thể, mấy anh Cam thì cũng hay cho mình mấy thùng bia Angkor, khô, mắm để cảm ơn (bia này uống ngon cực)

- Riêng về hệ thống phòng thủ biên giới thì các bạn hoàn toàn có thể yên tâm, đồn, chốt biên phòng bên mình hơn họ về cả số lượng lẫn công tác hậu cần mình cũng tốt hơn, phía bên nước bạn đa số đường tuần tra biên giới vẫn còn đường đất và đến tận năm ngoái mới có lứơi điện (khu vực quanh Tây Ninh) và lưới điện đó cũng do mình hỗ trợ kéo qua

- Hệ thống cơ quan nhà nước của họ gọn và ít thủ tục hơn mình (đặc biệt là việc sở hữu xe oto hay nhập khẩu xe từ nước khác), quan chức bên này có lương cao hơn mức trung bình cả nước nhưng bên này tham nhũng hơn Vn rất nhiều và bộ máy làm việc kém hiệu quả, riêng cứ tới sinh nhật mấy ông cảnh sát trưởng hay quan chức địa phương thì một dàn siêu xe của mấy ông đại gia lũ lượt kéo nhau đem quà tới chúc mừng

- Bên này giới giang hồ có máu mặt thì phải gọi tên chú Út Tráng Long An, chú này nắm trùm gần như các dịch vụ đá gà bên này, ai dân chơi thứ thiệt hoặc hỏi các chú lớn tuổi hay qua Cam làm ăn thì sẽ biết chú này, do chú này ít lên mạng xã hội nên nhiều bạn không biết

Chia sẻ của bác Shadow381:

Em mới đi Cam về, tình hình an ninh bên này so với trước có đỡ hơn nhưng vẫn khá phức tạp; dân lao động Cam thích sang Thái làm thuê, lao động thu nhập thấp trong nước bị thiếu; tình trạng lừa lao động VN sang để bán vào các cơ sở bóc lột lao động và bán vào sòng bạc, tống tiền… vẫn diễn biến phức tạp; các băng nhóm tội phạm quốc tế và tội phạm người V bên này nhiều; tham nhũng cũng khiến cho việc phối hợp giải cứu công dân VN bị bắt cóc bên này gặp khó khăn và hiệu quả chưa cao. Người gốc VN bên này rất đông nhưng đa phần giấu tung tích để yên ổn làm ăn; em cảm nhận ko thấy sự an toàn như bên Lào. Đấy là cảm nhận của cá nhân em sau thời gian tìm hiểu nắm bắt tình hình.

Chia sẻ của bác @ Anh Toàn 007 : Em có dịp thi công dự án “Cải tạo và nâng cấp quộc lộ 5” từ Phnoompenh đi Campong Chnang có một số cảm nhận thực tế :

1. Về con người Cpc :
+ thế hệ > U40 rất quý mến người VN.
+ thế hệ 25~35 có ăn học thì 30% rất ghét người Vn, em có kết bạn fb với các đồng nghiệp người Cam thì có 1, 2 người hay share mấy bài chống Vn.
+ dân lao động Cam rất chăm chỉ, cần cù (k lươn lẹo, trốn việc như Vn), và dân Cam rất giống người miền Tây làm 10 đồng thì ăn 12 đồng, k biết để dành. Cứ thứ 7 nhận lương là chủ nhật ăn nhậu, thứ 2 nghỉ mất 20% k đi làm.

2.Về kinh tế.

+ kinh tế Cam đi sau Vn khoảng 15năm.
+ đất nông nghiệp bỏ hoang, không sử dụng nhiều do hệ thống thuỷ lợi kém. Một phần nữa là đất chủ yếu tập trung ở trong tay các quan tham, em đi dọc đường quốc lộ có nhiều ô đất dài hàng km, chiều sâu nhìn k thấy, được xây tường rào bao quanh, hỏi ra mới biết các ô đất ấy là của họ hàng anh Hunsen.
+ đường xá cải thiện nên rất nhiều nhà máy Nhật, hàn, tq…mọc lên. Đời sóng cũng khá dần.

67CA5C4C-6195-417C-8781-4CB524848201.jpeg

Ảnh công nhân tan ca ( không mũ nón gì cả-> da ngăm đen)
3. Giao thông.
+ Không có trạm thu phí. Chất lượng đường rất tốt.
+ hệ thống đường quốc lộ do Nhật , Hàn đầu tư. Chất lượng tốt so với đường Vn. Vốn vay của Nhật, Hàn nên tổng thầu của Nhật Hàn, tư vấn liên doanh Nhật, Hàn + Cam, các công ty con ( thầu phụ) bên Cam rất ít, không nhiều như lơn con ở Vn.

Các tổng tầu này thường thuê đội VN, mã lai, Philipin…sang làm kỹ thuật. ( em là một trong số đó)
kỹ sư mới ra trường ở Cam lương rất khá 600~ 800 USD. Ngược lại công nhân xây dựng thì lương rất thấp ~220~250 Usd.

Do có rất nhiều nuóc tham gia vào dự án nên không dễ để móc ngoặc hối lộ. Vì khác văn hoá, ngôn ngữ, danh dự quốc gia… nên nhìn chúng các dự án này chất lượng rất tốt.

có ông tư vấn người Cam rất khó tính, đúng 100% thì mới đồng ý nghiệm thu (tay này k đòi ăn gì hết, biếu quà nhỏ dịp lễ tết cũng k nhận) tay có nói là dự án này của Cam sau này xong dự án thì tụi bây ( Nhật, VN,Ấn…) về nước hết, còn mỗi tao -Cam ở lại nên tao phải làm đúng.

+ hệ thống đường liên xã, nông thôn, đường nhánh từ quốc lộ vào thì toàn bộ do TQ đầu tư ( các bác sẽ thấy ngay đầu được có cái bia đá to đùng in cờ TQ +Cam- đó gọi là “ đường Trung Quốc”, do vậy nên các mỏ khoáng sản như cát , đá, than…đều do tq làm chủ.

+ hệ thống xe “bus” rất đa dạng , phong phú, bất kể loại xenaof có thể chở người đều có thể làm xe bus, số lượng hành khách thì tuỳ vào sức chở của xe.

19F3AC82-13EE-4DF8-A3E1-5D4451D47D53.jpeg
Cách đây mấy năm em cũng đi chơi bên Cam, tối còn hay lang thang một mình, chả sợ gì. Giờ đọc ccof lại xợ vãi ra hehe.
Em đi chơi thì thấy dân Cam hiền lành, giống người m.Tây, cảnh vật cũng giống luôn.
 

Red One1

Xe lăn
Biển số
OF-710007
Ngày cấp bằng
10/12/19
Số km
13,173
Động cơ
8,348,629 Mã lực
Sáng nay khai mạc diễn tập chung quân đội 3 nước Cam - Lao -VN tại Campuchia. Nội dung cứu hộ cứu nạn là chủ yếu.
Đoàn-diễn-tập-chung-3-nước-chụp-hình-chung-lưu-niệm.jpg


 

MCuong234

Xe tăng
Biển số
OF-303105
Ngày cấp bằng
28/12/13
Số km
1,671
Động cơ
317,843 Mã lực
thu nhập đầu người của Cam chỉ bằng chưa đến 1/2 VN mà giá cả các mặt hàng thiết yếu lại cao hơn đến 30-50%. Dân Cam đúng là cam chịu thật
 

danleduc

Xe container
Biển số
OF-727286
Ngày cấp bằng
28/4/20
Số km
8,006
Động cơ
841,035 Mã lực
Nói về đất nước Campuchia, đến nay em vẫn chưa thể hiểu nổi mục đích đằng sau việc Tập đoàn Pol pot-Ieng Sary tự diệt chủng chính dân bọn nó ....Không thể hiểu nổi, chúng làm thế để làm gì ? Tự bắn vào chân mình à ?

Xưa, thời WW2, Hit-le diệt chủng dân Do Thái ở Châu Âu thì còn có thể hiểu, nó là diệt dân tộc khác. Còn Pol-pot lại diệt chính dân tộc mình. :D
 

cái dì cũng to

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-814996
Ngày cấp bằng
29/6/22
Số km
2,487
Động cơ
652,041 Mã lực
Cái gì ko biết chứ hệ thông gt cam nó vả vỡ sài gòn và miền tây sml . Chỉ thua phía Bắc VN. Còn nói về nhịp độ pt về đô thị về văn minh văn hóa thì khỏi nói luôn . Nói về DG thì càng nhụt hơn nữa .Bên đó trường làng cũng được free y tế học đường nha khoa học đường . Bên mình khám sức khỏe đầu năm cho hs thì xùy 50 k ra đóng .Đáng nói là đóng 50k nhưng số đo chiều cao cân nạng tình trạng nha khoa nhãn khoa của hs là bí mật ( sổ ko phát lại cho phụ huynh) :))
 

deverlex

Xe điện
Biển số
OF-695123
Ngày cấp bằng
18/8/19
Số km
2,749
Động cơ
191,891 Mã lực
Nói về đất nước Campuchia, đến nay em vẫn chưa thể hiểu nổi mục đích đằng sau việc Tập đoàn Pol pot-Ieng Sary tự diệt chủng chính dân bọn nó ....Không thể hiểu nổi, chúng làm thế để làm gì ? Tự bắn vào chân mình à ?

Xưa, thời WW2, Hit-le diệt chủng dân Do Thái ở Châu Âu thì còn có thể hiểu, nó là diệt dân tộc khác. Còn Pol-pot lại diệt chính dân tộc mình. :D
ờ, polpot gốc Hoa cụ ạ, trong cuốn Sự thật quan hệ VT thì Mao muốn di dân TQ xuống ĐNA, xuống Lào và Cam
 

Bingboong

Xe hơi
Biển số
OF-52100
Ngày cấp bằng
4/12/09
Số km
148
Động cơ
455,050 Mã lực
Có 1 cái em không hiểu về lịch sử Cam, đấy là năm 75 Khmer đỏ bắt tất cả người dân Phnom Penh di dời về quê, sau đó giết khá nhiều người thành thị. Phnom Penh bị bỏ hoang 4 năm.

Đến năm 79 Khmer đỏ sụp đổ thì người ta bắt đầu quay về. Lúc đấy tài sản, nhà cửa... nhận lại như thế nào? Chính quyền công nhận sở hữu như nào? Những nhà mà cả gia đình bị chết rồi thì sao?
Rải rác trong hồi ký một số bác CCB chiến trường K kể lại thì tháng 1/79 sau khi bộ đội VN chiếm được Phnom Penh thì trong nhiều tháng sau đó vẫn chưa cho dân vào TP. Quân đội VN và bộ đội Cam chiếm đóng và kiểm soát hầu hết các công sở, công thự và biệt thự mặc dù không sử dụng hết. Đến cuối năm 79 thì cho dân vào ở tự do đến năm 1980 thì Phnom Penh đã có hơn 200 ngàn dân. Do cư dân Phnom Penh cũ bị tàn sát rất nhiều do là thủ đô nên các tầng lớp trí thức, quân đội cũ, người buôn bán lớn... đều là tầng lớp bị diệt chủng nên số cư dân cũ quay lại rất ít và không còn giấy tờ tùy thân nên không có khái niệm nhận lại chỗ ở cũ đâu ạ. Tóm lại là nhà ở thông thường thì dân tùy nghi vào chiếm còn dạng nhà từ biệt thự trở lên là thành công sản. Sau khi ta rút khỏi Cam thì cũng bàn giao lại hết các bđs đang sử dụng cho chính quyền mới.

Có câu chuyện trong hồi ký của một cụ CCB kể rằng sau năm 79 được giao nhiệm vụ cùng đồng đội quản lý một căn biệt thự góc rất đẹp. Một ngày nọ sau khi người dân đã được trở về thì bác ấy thấy có vài người phụ nữ đứng trước cổng căn nhà, tò mò ra tra hỏi thì họ nói đây là căn nhà cũ của gia đình họ (là quan chức chính quyền cũ) nên xin được quay vào để tìm lại một số kỷ vật đã cất giấu. Bộ đội mình dễ tính cho họ vào thế là cho họ vào vườn đào được một số tư liệu kiểu album ảnh, giấy tờ... các thứ nên bỏ qua nhưng không ngờ là họ đào thêm được một đống vàng và kim cương, nữ trang... có tặng lại vài chỉ cho bộ đội. Các bác nhà mình lúc ấy không quan tâm vàng bạc gì lắm nên nhận mấy cái nhẫn kiểu làm quà rồi bỏ vào cái lọ hoa trên bàn làm đồ chơi :D Sau cán bộ thấy vàng truy hỏi thế là mấy bác lính nhà mình bị lột lon vì cái tội chủ quan dễ dãi cho dân vào lấy vàng mang đi :D
 

deverlex

Xe điện
Biển số
OF-695123
Ngày cấp bằng
18/8/19
Số km
2,749
Động cơ
191,891 Mã lực
Thật ra sự suy tàn của đế quốc Khmer lại nằm ở Thái Lan. Nhưng sâu xa hơn là do anh Tàu.
Do bị tàu o ép mà người Thái phải thiên di xuống phía Nam. Người Thái với vương quốc Autthaya đã tung những cú đấm đầu tiên làm sụp đổ ĐQ Angkor.
Người Việt cũng vậy, không lên Bắc được thì ta đành xuống Nam. Người Thái và người Việt như 2 gọng kìm, và giữa 2 chiếc gọng này chính là Khmer tội nghiệp.
chuẩn rồi, Khơ me đã Bắc tiến, đánh đâu lại nhà Lý bé xíu ở Bắc Bộ. Nó to do nó chưa va vào các dân tộc ưu việt hơn, đó là sự thật.
 

sắt con

Xe điện
Biển số
OF-203221
Ngày cấp bằng
23/7/13
Số km
4,153
Động cơ
737,051 Mã lực
Em lại paste bài viết mới được đoch lên đây, các cụ đọc cùng 🙂


ĐƯỜNG VÀO PHNOM-PENH
Phần 1 : Ngày hội của lính

Chiều này 05-01-1979;

Đoàn xe chúng tôi phóng như lao trên đường số 1, đến ngã tư Prasát ngoặt trái vào một đường đất đỏ, rồi dừng lại trước cổng ngôi nhà ngói hai tầng.
Trên xe nhảy xuống ai nấy đều lấm đầy bụi từ đầu tới chân, lông mày, lông mi, mái tóc bạc phếch trông đến buồn cười. Trời nóng như nung, không một tí gió. Anh Dũng, Tư lệnh Đoàn 7 tươi cười xua tay nói với mấy chiến sĩ vệ binh đang xoay trần đào công sự dưới gốc cây vú sữa:
- Thôi, tàm tạm thôi các cậu, lợi dụng hầm cũ được rồi, ghé một chút rồi lại đi mà.
Năm hôm nay, từ hôm Đoàn 7 vào chiến dịch, đã chuyển Sở chỉ huy sáu lần. Chưa chỗ nào dừng lại quá một ngày đêm.
Một chiến sĩ vệ binh gạt mồ hoi trán, tủm tỉm đáp:
- Mệt mà vui thủ trưởng ạ, chứ ở lì một chỗ như mấy tháng mùa mưa chán quá, phải không thủ trưởng?
Anh Dũng nhăn mặt cười, lầu bầu:
- Cậu này lém thật.
Tôi biết anh vui lắm. Tính anh ít nói, những lúc tình huống khó khăn, anh suy nghĩ nhiều, lại càng ít nói.
Không khí trong Sở chỉ huy rất rộn rịp. Anh em tất bật triển khai cho công tác chỉ huy, chuẩn bị cho cuộc họp vào bảy giờ tối nay, lo bữa ăn chiều Mấy hôm nay Sở chỉ huy tiền phương của Binh đoàn đi cùng với Sở chỉ huy Đoàn 7 để kịp thời cùng nhau xử trí tình huống diễn biến hết sức nhanh chóng và phức tạp.
Anh em tác chiến phân công tôi ở gian nhà ngói trệt bên cạnh ngôi nhà hai tầng.
Ở đây đêm qua còn là Sở chỉ huy Sư đoàn 805 của Pôn-Pốt. Trong nhà bày biện đủ thứ tủ, giường, đi-văng, bàn ghế thuộc loại đắt tiền. Xung quanh nhà còn những đống lông gà còn bốc hơi, da bò nhầy nhụa máu, bếp còn ngún lửa, tài liệu giấy tờ bị đốt cháy lam nham, phảng phất một mùi khăng khẳng rất khó chịu.
Trong lúc chúng tôi đang nghe trực ban tác chiến Cừ báo cáo về tình hình phát triển của các trung đoàn thì anh Phức, chủ nhiệm hậu cần sư đoàn đâu từ ngoài đường vào. Như một chủ nhiệm hợp tác xã Hoằng Hóa mới đi thăm đồng về, anh nói bông lông:
- Chu choa, đích thị là hậu cứ Sư đoàn tám linh năm rồi, đủ thứ, kho lúa, kho muối, nhà máy xay xát … hai khẩu một trăm linh năm còn nớ, mà xe thì các bố nhót đi mô mất rồi
Anh Thẩm, chính ủy Đoàn, nói gạt ngang với giọng Nghệ Tĩnh nằng nặng nhưng dễ nghe:
- Hậu cần của ông phải giữ những thứ đó, phân phối lúa muối cho dân, đừng để bộ đội bận bịu mà chậm mất. À, nghe nói anh em vừa đem được thực phẩm ở hậu cứ lên, có đúng không?
- Báo cáo, có đấy ạ, đường 1 vừa thông thì anh em vọt lên ngay, có đủ bò, heo, gà, vịt, cá, rau … đủ thứ …

Chúng tôi chưa nghe hết lời nói đầy tự hào nghề nghiệp của chủ nghiệm hậu cần Phức, thì xe anh Ngọc Anh, phó tư lệnh và anh Vịnh, phó chính ủy về đến. Hai anh vừa chắt (tr.6) cạn bình trà mới châm, vừa báo cáo với chúng tôi những trận đánh rất hay của Tiểu đoàn 2 xe tăng và đoàn bộ binh 14 hồi trưa này.
Các sư đoàn của địch từ đường Mười và hướng Svairiêng rút chạy về Niếk-lương. Chứng tổ chức ngăn chận ta từng tuyến. Chúng lợi dụng bờ đê và làng mạc phía đông cầu Kompong-Trà béc bố trí tuyến phòng ngự. Cán bộ và trinh sát Trung đoàn 14 đi trước phát hiện được toàn bộ đội hình của chúng. Khi xe tăng của ta đến ngoài tầm pháo bắn thẳng, thì Trung đoàn 14 đã bọc vòng hai cánh luồn ra phía sau địch. Năm chiếc xe T54 đi theo đường 1, tám chiếc M113 chia đôi, đi cặp song song hai bên bờ ruộng với T54. Bằng bốn phát pháo, xe tăng ta tiêu diệt ngay hai chiếc xe tăng PT85 của địch bên trái, trong lúc chúng vừa bắn vừa tháo chạy ra khỏi chỗ ẩn nấp. Ba chiếc PT85 địch bên phải cũng bị T54 ta bắn cháy một chiếc. Đồng thời bộ binh và thiết giáp ta xung phong như vũ bão vào trước mặt và hai bên sường địch. Chúng hoảng loạn, bỏ hai chiếc BT85 còn lại tháo chạy. Các đồng chí kỹ thuật của Tiểu đoàn 2 xe tăng ta vào lấy ngay hai chiếc PT85 dùng nó cùng với M113 truy kích địch. Địch tan tác, lớp chạy chết, lớp đầu hàng. Tù và hàng binh khai đủ cả thành phần các Sư đoàn 805, 703, 221, 340 của Pôn-Pốt.

Sẵn đà, Tiểu đoàn 2 xe tăng trở lên đường 1 chở bộ binh mở hết tốc độ lên cầu Trà-béc để giành lại hàng ngàn dân bị địch lùa đi theo. Địch rất dã man, chúng bắt nhân dân làm trái độn giữa chúng. Từ trên dốc cầu Trà-béc chúng bắn bừa xuống đám dân chúng. Nếu ta từ dưới đường bắn lên thì chết dân. Đồng chí Thuyết, Trung đoàn trưởng Trung đoàn 14 xử trí rất thông minh. Anh cho hai tiểu toàn bộ binh luồn sau trong ruộng vòng ra chiếm bờ sông hai bên đầu cầu. Còn xe tăng thì vừa dùng trọng liên bắn trên cao để tránh dân, vừa nhích dần lên cầu. Nhân dân lợi dụng chỗ ruộng thấp, men theo bờ đê hai bên đường lộ, chạy ngược về phía sau. Thế là ta vừa cứu được dân, vừa chiếm được cầu mà địch không kịp phá. Chúng bỏ lại hai xe Hoàng Hà và hai pháo 105.
Báo cáo xong, anh Ngọc Anh còn nhắc đi nhắc lại mãi: "Coi xe tăng và bộ binh hiệp đồng tấn công ban ngày sướng quá trời, đẹp như diễn tập".
Xe Jeep các đơn vị lần lượt về đến, có dủ cả các cán bộ quân sự, chính trị, hậu cần, bộ binh, pháo binh, phòng không, xe tăng, công binh, thhông tin của Đoàn và Binh Đoàn. Nhôi nhà ngói hai tầng ở ngã tư Prasát này đêm nay lại thắt thêm một gút, nối dài chuỗi kỉ niệm đẹp trong cuộc đời chiến đấu của chúng tôi.
Trước khi vào hội nghhi, anh Thẩm mời tất cả đại biểu dự một bữa tiệc liên hoan. Anh bảo: "Ăn trước rồi họp sau ngon hơn, chớ để họp rồi thì nôn nao không ăn được".
Hậu cần Sư đoàn 7 có thành tích và kinh nghiệm tăng gia sản xuất cải thiện sinh hoạt cho bộ đội. Trưa nay khi đường 1 vừa thông thì cá mè, cá trắm cỏ từ bầu Đồng Trư, bò từ đồng cỏ Phước Vĩnh, Phước Sang, heo gà vịt từ trại chăn nuôi Lai Khê, cũng đã theo chân bộ đội đến đây. Chiều nay tất cả đơn vị trực thuộc xung quanh Sở chỉ huy đều được một bữa tươm tất.
Những cuộc sum họp hiếm hoi ở mặt trận như thế này thường làm cho người ta nhớ dai. Anh Can, phó chủ nhiệm chính trị thao thao nhắc lại những kỷ niệm năm xửa năm xưa. Có lẽ vì tôi ngồi đối diện với anh nên trở thành đối tượng của anh. Anh nhắc chuyện anh và tôi lọt vào ổ phục kích của Mỹ năm 1967, chuyện chúng tôi chui xuống hầm ngầm trong nhà tên Tỉnh trưởng Phước Long, những chuyên đi của Đoàn 7 ở Thái Hưng, Đồng Xoài, Phước Long, Định Quán, Lâm Đồng, Xuân Lộc, Sài Gòn trong những năm 1974-1975. Rồi anh kết luận vừa tìng cảm vừa triết lý:
- Không biết anh Ba đi với ép 7 lần này nữa có phải là lần cuối cùng chưa?

Muốn hướng sang chuyện khác, tôi bảo;
- Tôi nhớ mãi trận tụi mình bị lọt vào ổ phục kích của Mỹ ở Bù Đốp năm 1967, mới đây mà đã mười hai năm. Nếu chết thì đến nay xương đã mục. Thế mà anh vẫn cứ phây phây, trẻ đẹp trai như thường.

Anh Can bật đứng dậy, trịnh trọng:
- Báo cáo anh tôi vừa có con rể rồi đấy ạ!

Dù sao, tôi cũng thoáng nhớ lại ngày giải phóng tỉnh Phước Long của Binh đoàn, chỉ còn thiếu một ngày nữa thôi là tròn bốn năm.
Mỗi nggười một tí bia tráng bát mà nhằm nhè gì, thế mà mặt anh Can như chói nắng chiều. Anh say sưa chuyển sang đề tài khác:
- Hôm ngày hai, đoàn ta mới khựng ở đường 10 có một hôm mà trên cơ quan Binh đoàn có người tán với nhau là "Coi chừng Đoàn 7 gặp cái dớp như Long Khánh trong chiến dịch Hồ Chí Minh đấy".

Anh Dũng nhăn mày cười, lầm bầm:
- Hừ! Các bố chỉ được cái tán phét.

Nhìn anh Dững, tôi nhớ đôi vai lệch tròn vo, xuôi xị của anh chạy đi chạy lại tthâu đêm tren bờ đê ở ngã ba Xăng-Ke, khi mà Đoàn 7 đục một ngày đêm không thủng tuyến phòng thủ trên đường 10 của các sư đoàn Pôn-Pốt. Mới cách đây bốn hôm thôi.
Ở cuối bàn, anh Nhạn, Trung đoàn trưởng Trrung đoàn 209, trở thành chủ xướng nhóm dưới ấy. Giọng khàn khàn như ngạt mũi, anh kể chuyện hôm anh đến thăm một đám cưới ở ấp Phước Lưu vừa bị bọn Pôn Pốt tập kích làm chết mất cô dâu. Anh nói:
- Đang buồn nẫu ruột, lại có một đồng chí thiếu tá thương binh về hưu. Ông ấy trợn mắt qúat bọn tớ: "Tụi Mỹ mà ta đánh còn phải chạy cong đuôi, đánh cái thứ chuột đồng này mà các anh làm ăn không ra làm sao hết, chán quá". Ức quá, nhưng chỗ bà con đông mình đành nhịn. May mà có cậu Nhẫn trợ lý chính trị. Cậu ta kể về chuyện chuột đồng. Cậu ta nói đại khái là ở miền Tây nông dân hay bắt chuột đồng cột giẻ tẩm dầu vào đuôi nó rói đốt. Chuột mang lửa khói chạy vào hang làm chuột mẹ chuột con ngộp phải chạy ra, bị nông dân ta chộp bắt đem về nhậ. Trẻ con bắt chước làm giống như vậy, nhưng chuột nhà nó không chui hang mà mang lửa chạy lên nóc nhà làm cháy cả xóm. Chừng đó cậu Nhẫn ta mới kết luận với đồng chí thiếu tá về hưu: "Anh bảo quân đội Pôn-Pốt là chuột đồng, nhưng chuột đồng có mang lửa đấy, mà không phải vài chục vài trăm con đâu nhé, đến hai trăm ngàn con đấy. Hở một chút là nó chui vào, cho nên phải vận động nhân dân xây làng ấp chiến đấu, tổ chức dân quân tự vệ cho chắc vào thì mới bảo vệ được xóm làng, tận diệt được chuột đồng chứ." Cậu ấy kể chuyện hấp dẫn lắm, bà con cô bác tỏ vẻ thông cảm với bộ đội, còn đồng chí thiếu tá thì cũng cười giả lả.
Một chiếc xe reo chở đầy những chiến sĩ Quân đội Nhân dân Cách mạng Kampuchia cuốn bụi, đỗ xịch trước cổng. Đồng chí lái xe Việt Nam thò đầu ra ca-bin hỏi:
- Các đồng chí ơi, phòng chính trị ở đâu?
Các chiến sĩ vệ binh, thông tin đang lúi húi dọn bữa ăn trên sân gạch không đáp đồng chí lái xe mà reo ầm:
- Chị Sà-Vây! Chị Sà-Vây!
Một số cán bộ trong bàn ăn của chúng tôi cũng buông đũa bước ra cửa. Anh Khải, chủ nhiệm chính trị, chạy ra đón một cô gái Kampuchia từ ca-in bước xuống. Anh Khải lùn thấp nên cô (tr.10) gái đứng cao hơn anh nửa đầu. Không hiểu vì thẹn hay vì chói nắng chiều mà mặt cô gái ửng đỏ như trái dừa lửa.
Theo hiệu lệnh của Sà-Vay, các cô khác cũng lần lượt xuống phía sau xe. Các cô đều mặc áo bà ba xanh, quần đen mới, đội khăn rằn. Chiếc khăn rằn có nhiều tác dụng, dùng để tắm, thay quần áo, đội đầu che bụi che nắng và lúc cần như lúc này thì cắn hai mí lại để che mặt, chỉ chừa cặp mắt như phụ nữ ả-rập.
Anh em vệ binh, công binh, thông tin xúm lại, kéo nài mời cho được khách lạc đường dùng bữa cơm liên hoan với đơn vị mình. Anh nuôi chạy mượn đũa bát để mời Sà-Vây và hai đồng chí nữa cùng ngồi chung mâm với chúng tôi. Sà-Vây và đội công tác do cô phụ trách mới về Đoàn 7 hôm mở màn chiến dịch, thế mà trong toàn Đoàn đều biết tên cô.
Dạo tháng sáu năm rồi có một đoàn gồm trên hai ngàn người dân Kampachia từ Preyveng vượt biên sang Việt Nam. Chuyện đó đã gây xúc động mạch trong quân và dân ta trên toàn tuyến biên giới Tây nam. Đoàn người phần lớn gồm ông già, bà lão, phụ nữ và trẻ con, khi đến được Việt Nam, chỉ cờn hơn tám trăm người. Trong lúc bị địch vây hãm trong rừng Tà-săng có một người phụ nữ đã dùng chiếc khăn rằn đai con trước ngực cùng các bạn xông pha chiến đấu để bảo vệ đoàn người, chờ bộ đội Việt Nam đến cứu. Lương thực khô kiệt, nước cũng thiếu, người mẹ phải nhai lá rừng cầm hơi thì còn lấy đâu ra sữa cho con. Đứa con gái mới bốn tháng của chị gào khóc đòi sữa. Để bảo đảm sinh mạng cho hàng ngàn bà con, chị cứa đầu vú mình nặn dòng máu tươi cho con bú. Rồi máu mẹ cũng cạn nốt. Chị phải ôm ghì mặt con vào ngực, ru dỗ cho con nín. Đến khi cảm thấy một khối mềm nhũn lành lạnh trên ngực chị mới kinh hoàng và chỉ còn biết khóc thầm, rồi xoay con ra sau lưng, tiếp tục chiến đấu. Khi đến đất sống, chị mở gút khăn rằn trao đứa con cho anh bộ đội Việt Nam rồi ngất
Người phụ nữ ấy là Sà-Vây.
Giờ đây trong ngôi nhà ở ngã tư Prasát này, các đồng chí đội viên công tác trở thành những nhân vật trung tâm trong bữa tiệc liên hoan. Anh em ai cũng săn sóc gắp thức ăn, rót nước ngọt cho các đồng chí đội viên công tác.
Anh Can chọn lúc bớt ồn ào, hỏi Sà-Vây bằng tiếng Việt:
- Cô Sà-Vây này, đội công tác của cô đang công tác với đơn vị nào, đố cô biết, trả lời bằng tiếng Việt Nam.
Sà Vây chớp chớp đôi mi dài và rậm trên khuôn mặt tươi cười, đáp từng tiếng một:
- A ... A ... Đội công tác em công tác ở ... binh đoàn Cửu long ... Đoàn bảy ... Phòng chính tr-rị.
Anh em cười ồ! Tôi hỏi tên hai cô kia, rồi nói bằng tiếng Khơ-me:
- Các cô Sà Vây, Chan-Thu, Sam-Môn này! Bộ đội cơ động nhanh, thời gian gặp nhân dân rất ngắn ngủi, trong trường hợp ấy các cô sẽ nói gì với nhân dân?
Chan-Thu, Sam-Môn nhìn xuống cười bẽn lẽn, Sà-Vây đáp:
- Nói bà con đoàn kết lại dưới sự lãnh đạo của Mặt Trận Đoàn kết Dân Tộc cứu nước Kampuchia, đứng lên tiêu diệt Pôn-pốt, Iêng-Xari cứu nước, cứu mình. Nói nhân dân Campuchia đoàn kết thương yêu bộ đội Việt Nam của cụ Hồ, người ơn đã cứu mình.
Tôi dịnh từng câu cho anh em nghe. Ai nấy đều tỏ vẻ xúc động.
Các cô ăn uống trông ngon lành, thật tình như người nhà. Qua vài câu trao đổi, tôi biết Chan-Thu và Sam-Môn đều ở tỉnh Kandal bị Pôn Pốt lùa sang Svairiêng. Chan-Thu trước đã học trung học, biết một ít tiếng Pháp. Hai cô đã cùng với gần hai chục ngàn dân Kampuchia lánh nạn sang Việt Nam hôm ngày 6 tháng giêng năm 1978. Nhắc lại ngày hôm ấy các cô vui lắm.
- Ồ! Không có bộ đội Việt Nam thì chết hết, chao ôi! Pôl Pốt nó đuổi ở phía sau. Sam-Môn vừa nói vừa quạt bàn tay trước mặt.
Anh Khải hỏi:
- Các cô sang Việt Nam, ở Bến-Sắn phải không?
- Ôi! Bến Sắn, Bến Sắn, phải rồi, chúng em được đẻ lại ở bến Sắn. Bến Sắn là quê em đó. Chan-Thu nói dịu dàng, đệm vài tiếng tắc lưỡi hít hà.
Anh Thẩm hỏi:
- Từ chỗ này hai cô biết đường về Kandal, quê hương của hai cô không?
- Biết chứ, quê em ở hướng này này - Chan-Thu chỉ đúng hướng Tây Bắc.
- Nếu đi luôn đến Phnom-Pênh. Các cô có thích không?
- Ồ! Thích lắm chứ ... Đi Battambang, Xiêm Rệp em cũng đi - Ba cô lao xao tranh nhau đáp.
Bỗng dưng trong lòng tôi hiện lên hai tiếng "Hồi Sinh", trước nay tôi hay dùng, mà bây giờ tôi mới thấy hết nghĩa của nó.
Ở ngoài sân gạch, trong các nhà bên cạnh cũng rầm rang những câu nói bằng hai thứ tiếng lẫn trong giọng cười trẻ trung: "Xamaki Đoàn Kết Việt Nam - Kampuchia" - "Boong bờ-ên - anh em - Việt Nam Kampuchia".
Chiếc máy điện honđa đốt sáng mấy bóng đèn huỳnh quang trong nhà ngoài sân, càng làm cho đêm liên hoan thêm náo nhiệt. Do kinh nghiệm bản thân, nhạy cảm với tình hình như chim én với mùa xuân mà mỗi người ở đây từ già đến trẻ, đều cảm thấy rằng mình sắp sửa bước vào những ngày lịch sử, đồng chí tư lệnh Binh đoàn hồi 13 giờ trưa hôm nay tại Sở chỉ huy cơ bản ở phum Đôn Tông. Nhiệm vụ vinh quang đó là: Vâng lệnh Ủy ban Trung Ương Mặt Trận Đoàn kết Dân tộc Cứu nước Kampuchia và Bộ chỉ huy tiền phương của Bộ Tổng Tư lệnh Quân đội Nhân dân Việt Nam. Binh đoàn chúng tôi cùng với Binh đoàn 1 của Quân đội cách mạng Kampuchia đảm nhiệm một hướng, hiệp đồng cùng với các hướng khác và phối hợp với nổi dậy của quần chúng mở cuộc tiến công chiến lược giành thắng lợi quyết định cho cách mạng Kampuchia.
Đây là mệnh lệnh quân sự tuyệt mật, chỉ có mình tôi được biết và chỉ được phổ biến giao nhiệm vụ cho các đơn vị từng bước một. Tôi nhẩm tính: chỉ còn hai ngày ba đêm, phải vượt qua trên một trăm cây số đường độc đạo với hai con sông rộng, địch vẫn còn rất đông đang củng cố phòng thủ, mà phương tiện cơ động và nhất là phương tiện vượt sông ta chưa điều lên kịp.
Tôi phái đồng chí Phùng, phó phòng tác chiến chạy ngược về Svairiêng tìm anh Biểu, lữ đoàn trưởng Lữ đoàn 25 Công binh để giục đội phà nặng lên nhanh.
( còn nữa )

Kỳ sau: Tính sổ với kẻ thù

Thiếu tướng Nhà văn Bùi Cát Vũ,nguyên Phó tư lệnh QĐ4,Phó tư lệnh QK7.
Thành Đô - Biên tập

Thiếu tường Bùi Cát Vũ bên bờ sông La Ngà tháng 4/1975.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top