- Biển số
- OF-182244
- Ngày cấp bằng
- 26/2/13
- Số km
- 6,832
- Động cơ
- -298,925 Mã lực
E nhớ đọc được ở quyển Thảm sát Mỹ Lai, có tả cảnh lính Mỹ xách ngược 1 e bé lên và ném xuống. Thật sự kinh khủng. Nhìn những hình ảnh này đau lòng quá.
Sao lại không có ích Cụ. Nó là lời nhắc nhở bất cứ ai, dù ở bên nào rằng chiến tranh thật tàn nhẫn và khốc liệt. Như lời một bài hát " chiến tranh không phải trò đùa ".Em chỉ lướt lướt đến đoạn có người phụ nữ áo nâu đang khóc, đứng trong một nhóm người bị gom lại, có cả người mẹ bế đứa trẻ...là thôi, kéo xuống dưới viết những dòng này.
Cứ nhìn những con người sắp bị bắn chết, có cả những đứa trẻ, chúng cũng giống những đứa con của mình...là em lại nghĩ nên thôi, hãy để một mảng này của quá khứ ngủ yên đi, đừng khơi lại nữa.
Đau thương và ám ảnh quá, chúng gần như không có ích gì cho chúng ta ở hiện tại!
Cháu có ông bác làm bộ đội chiến đấu ở QN đợt này kể dân bị khủng bố sợ hãi đến mức ko dám cho bộ đội về. Ổng kể dân bắt phải bắt cóc đc lính Mỹ hoặc Nam Hàn về cắt tiết tế mới thuận. Thế là mấy cụ ấy làm.Gửi các cụ mợ bảo nên quên: Làm sao quên được? Em đọc báo thấy ở đó vẫn còn những người sống sót, mất cả gia đình trong cuộc thảm sát, giờ
đã già và vẫn không tha thứ được cho những cựu binh Mỹ ngày đó về thăm lại với ý muốn xin lỗi. Em hiểu và thông cảm với họ, vì không phải lúc nào cũng bao dung được khi người chết là ông bà, cha, mẹ, anh, chị, em mình, trước khi chết họ còn bị cưỡng hiếp, tra tấn man rợ. Còn có những nhà chết hết, không còn ai để mà thờ cúng. Làm sao quên nổi? Còn về việc nhắc lại có ích hay không, thì em cho là có. Nhắc để biết sự tàn ác của chiến tranh, để thấy giá trị của hoà bình, để tự lập tự cường, không thành quân cờ của nước lớn, tỉnh táo đừng để nước khác mang súng đạn vào mảnh đất này, đi bắn giết dân mình,... Có quá nhiều bài học cho dân tộc từ những vụ việc này. Chết chừng đó dân thường, sự việc bị che giấu có hệ thống, cuối cùng lôi được ra toà án binh thì 1 ngừơi bị tuyên án ngồi tù với thời gian rất ngắn!

Klq nhưng chính cái chú thích của các bức ảnh cũng sai: 1968-1988 là 20 năm chứ không phải là 30 nămCon số người bị giết chắc chắn sẽ tang lên nếu không có sự phản ứng của hai phi hành viên trực thăng UH-1
Hugh Thompson (phi công) và Lawrence Colburn (phụ trách súng máy) đưa trực thăng của họ hạ xuống giữa những người lính điên cuồng và một nhóm thường dân. Thompson (phi công) ra lệnh cho Lawrence Colburn nổ súng vào bất kỳ binh sĩ nào đang cố gắng bắn vào phụ nữ và trẻ em. Nhờ vậy đã cứu được nhiều sinh mạng.
Ba mươi năm sau, năm 1988, hai ông này đến thăm Sơn Mỹ
![]()
Lawrence Colburn thời phục vụ ở Việt Nam
![]()
![]()
![]()
Em cũng vậy. Nhưng có bọn rồ Mẽo thì nó cố tình quên lâu rồi.Ta sẽ không bao giờ quên. Chỉ là gác lại quá khứ lão ạ![]()
Chắc do họ căm thù quá. Cháu nghe kể vùng Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định có nhiều vụ thảm sát nhưng không được biết rộng rãi như vụ này. Đặc biệt lính Nam Hàn cực kỳ ác. Cô gần nhà cháu kể lại nghe kinh khủng lắm. Cô kể nhiều chuyện, mà cháu rút ra được là: phận người phụ nữ thời chiến tranh quá đau đớn.Cháu có ông bác làm bộ đội chiến đấu ở QN đợt này kể dân bị khủng bố sợ hãi đến mức ko dám cho bộ đội về. Ổng kể dân bắt phải bắt cóc đc lính Mỹ hoặc Nam Hàn về cắt tiết tế mới thuận. Thế là mấy cụ ấy làm.
Nghe xong ngất
![]()
Cụ dùng âm binh gào lên làm gì lại sập thớt, hay là cụ cố tình?mấy thằng nghẹo + rồ mẽo đâu bơi hết vào đây![]()
Cụ giống em, cứ nhìn những đứa bé em lại ám ảnh, không dám xem hết.Để nó ngủ yên thôi lão, không ai quên được.
Nhìn ánh mắt họ ám ảnh quá, đặc biệt khi nhìn những đứa trẻ.
Em có một tình cảm kỳ lạ với những đứa trẻ. Những clip quay lại cảnh trẻ bị đánh đập, bị bạo hành... chưa bao giờ em xem được quá vài giây, và không bao giờ dám xem đến đúng cảnh đứa trẻ bị hành hạ.
Sự phẫn nộ, uất ức tột cùng lại luôn đi cùng với cảm giác bất lực, dồn nén...rất khó tả, có lần chỉ muốn đập đi vài thứ đồ đạc gì đó.
Nốt Cmt này em té khỏi thớt và sẽ cố quên hình ảnh những đứa trẻ sắp bị giết kia đi!![]()