Việt Nam khi hội nhập quốc tế cũng không thoát khỏi những tác động tích cực lẫn tiêu cực. Điều quan trọng là Việt Nam cố gắng hạn chế những tiêu cực. Như trong lĩnh vực y tế, Việt Nam học hỏi nhiều từ thế giới đấy chứ, và đang áp dụng đúng những gì đã học được, dù có những giải pháp riêng có của mình. Có lẽ, các nước phát triển đã quên, và đã bỏ qua những nguyên tắc của chính họ đề ra, hoặc lý do nào đó thúc đẩy họ "không làm".
Việt Nam học được các cấp độ bảo vệ sức khỏe của người dân:
Cấp độ 1. Cấp độ thấp nhất: Chữa bệnh. Bệnh có thể cấp tính, mãn tính, bùng phát, trơ, tiến triển thì đều phải chữa. Bệnh có thể có khoặc không lây nhiễm, có thể có khoặc không phải do vi khuẩn, vi rút, ký sinh trùng hoặc nấm gây nên thì phải tìm cách diệt.
Cấp độ này thì nước giàu hay nước nghèo đều phải có.
Cấp độ 2. Cấp độ trung bình: Phòng bệnh. Việt Nam có câu thần chú truyền đời "Phòng bệnh hơn chữa bệnh". Chữa bệnh tốt chỉ mới ở mức ban đầu, nước nào cũng phải có bệnh viện để điều trị cho người dân. Khi Việt Nam có tí điều kiện về kinh tế thì phải chú trọng y tế dự phòng, dịch tễ học, quản lý y tế, sức khỏe môi trường và nghề nghiệp, và khoa học tăng cường sức khỏe để giảm bệnh tật hoặc ngăn chặn, kiểm soát sự tiến triển của bệnh tật, giám sát vấn đề sức khỏe, xác định nhu cầu sức khỏe và lập kế hoạch, quản lý và đánh giá các dịch vụ y tế.
Cấp độ này thì chỉ nước "có điều kiện" mới thực hiện tốt được. Việt Nam cũng chả có điều kiện nhiều lắm nhưng đợt dịch này được hưởng lợi từ y tế dự phòng tốt.
Cấp độ 3. Cấp độ cao: Chăm sóc sức khỏe. Tập luyện đánh golf như bác 21 để "càng già càng gân", spa để có nước da Ngọc Trinh, phẫu thuật mũi để đẹp như Tây, có hàm răng trắng như ngọc, tóc đen như Bạch Tuyết; dinh dưỡng bằng "sữa Cô gái Hà Lan"; vui vẻ ở VinPearl; nghỉ dưỡng ở Maldives,... thì mới sướng thằng người.

Cấp độ này thì chỉ có dân giàu, nước giàu mới "có điều kiện"
Ngay lúc này đây, các nước giàu có lẽ nào đã "cố tình" quên mà Việt Nam ta lại "vô tình" làm được.
