- Biển số
- OF-347760
- Ngày cấp bằng
- 22/12/14
- Số km
- 2,424
- Động cơ
- 285,532 Mã lực
- Tuổi
- 49
Em không biết. Em là F2 đang cách ly tai nhà.Em có anh bạn đi ăn tối cùng bạn GĐ không biết có cùng khu cách ly với cụ không? Cậu ít tóc nhất khu ấy.
Em không biết. Em là F2 đang cách ly tai nhà.Em có anh bạn đi ăn tối cùng bạn GĐ không biết có cùng khu cách ly với cụ không? Cậu ít tóc nhất khu ấy.
chỉ chung thang máy thì họ điều tra thế nào ra đươc hả cụ?Cùng phòng em có anh chỉ lướt qua đời nhau trong thang máy với F đấy thôi

Camera giờ nhiều lắm, khắp nơi nhé cụ!chỉ chung thang máy thì họ điều tra thế nào ra đươc hả cụ?
Cố lên bạn ơi. Giờ là lúc đọc sách nghiền ngẫm và làm việc từ xa.Mọi sự đều do con Covid mà ra cccm ạ.
Có 11ae, thì 01 f0 xuất hiện, 10 người còn lại thành f1, mọi thứ đảo lộn hết cả. F0 thì đi viện, 10 ae, may mắn có 05 ae đc cách ly 01 khu, em và 01 đ/c nữa 01 khu, còn vài bạn nữa vì lý do kỹ thuật nên chưa được phường bế đi. Lúc xảy ra việc, mọi thứ nhộn lào, việc thì đương nhiên là đóng băng, còn cảm xúc thì bồn chồn, lo lắng, lúc trấn tĩnh tự an ủi là đi cách ly gần tháng là về, lúc thì căng cứng toàn thân.
30p trên xe, ông lái xe cứu thương phi như trâu điên, mông thì dập lên dập xuống không biết bao nhiêu lần, đầu chả nghĩ được j, chỉ nhớ gia đình.
Mới lên nhận phòng, 01 mình 01 phòng, an ủi, cầu trời cứ ở thế này.
01h30 sáng, cửa đập tung, thêm người, uh, ok.
3h30, lại thêm, thôi, đành chịu.
6h30, thêm người, vậy là full phòng.
Ở cách ly, ăn, ngủ, nằm, vui nhất khi mọi người vi zeo côn hỏi thăm, sau đó lại tìm cách giết thời gian. Tưởng ngày đầu trôi qua êm đềm thế, nhưng tổ cha con virus, nó mạnh thật. Mới tối qua cả tầng còn bao nhiêu là phòng trống, mà giờ thì gần full rồi.
Vào đây mới thấy sợ, sợ, sợ con này cccm ạ! Vẫn còn mớ ngày trước mặt nữa. Cố lên tôi ơi, cố lên các bác sỹ địa đầu chiến tuyến, cố lên Việt Nam!
Êm ủng hộ các bác chục bộ bài nhá.Mọi sự đều do con Covid mà ra cccm ạ.
Có 11ae, thì 01 f0 xuất hiện, 10 người còn lại thành f1, mọi thứ đảo lộn hết cả. F0 thì đi viện, 10 ae, may mắn có 05 ae đc cách ly 01 khu, em và 01 đ/c nữa 01 khu, còn vài bạn nữa vì lý do kỹ thuật nên chưa được phường bế đi. Lúc xảy ra việc, mọi thứ nhộn lào, việc thì đương nhiên là đóng băng, còn cảm xúc thì bồn chồn, lo lắng, lúc trấn tĩnh tự an ủi là đi cách ly gần tháng là về, lúc thì căng cứng toàn thân.
30p trên xe, ông lái xe cứu thương phi như trâu điên, mông thì dập lên dập xuống không biết bao nhiêu lần, đầu chả nghĩ được j, chỉ nhớ gia đình.
Mới lên nhận phòng, 01 mình 01 phòng, an ủi, cầu trời cứ ở thế này.
01h30 sáng, cửa đập tung, thêm người, uh, ok.
3h30, lại thêm, thôi, đành chịu.
6h30, thêm người, vậy là full phòng.
Ở cách ly, ăn, ngủ, nằm, vui nhất khi mọi người vi zeo côn hỏi thăm, sau đó lại tìm cách giết thời gian. Tưởng ngày đầu trôi qua êm đềm thế, nhưng tổ cha con virus, nó mạnh thật. Mới tối qua cả tầng còn bao nhiêu là phòng trống, mà giờ thì gần full rồi.
Vào đây mới thấy sợ, sợ, sợ con này cccm ạ! Vẫn còn mớ ngày trước mặt nữa. Cố lên tôi ơi, cố lên các bác sỹ địa đầu chiến tuyến, cố lên Việt Nam!
Mấy hôm trước báo lên bài “Các ổ dịch cơ bản đã được khống chế”, hôm sau nổ phát Bắc Ninh xong Bắc GiangEm thấy mấy hôm nay báo đài cứ hô đã khống chế được thế mà làm sao cứ hôm sau số lượng f0 lại tăng hơn hôm trước.
Đợt này em cũng hãi thật sự vì thấy số lượng f0 tăng nhanh quá

Chúc cụ sớm tái hoà nhập với cộng đồngÀ, e 16 mới lên trại
Em nghi cậu đó bị lây trên xe kháchNhững ngày đầu cách ly, cụ không nên tiếp xúc gần với những anh em trong cùng phòng. Nhớ đeo khẩu trang và luôn mở cửa sổ cho thông thoáng, sẽ làm giảm mật độ của virus (nếu có).
Sau khi tất cả những anh em đó có kết quả âm tính lần 2 thì có lẽ là mới được giảm mức độ cảnh giác. Nhưng tốt nhất là không tiếp xúc gần trong cả 21 ngày, vì như cậu người Hà Nam ở Nhật về, hết cách ly ở Đà Nẵng về tới nhà rồi mới phát hiện dương tính.

Chẳng ai muốn thế.Mọi sự đều do con Covid mà ra cccm ạ.
Có 11ae, thì 01 f0 xuất hiện, 10 người còn lại thành f1, mọi thứ đảo lộn hết cả. F0 thì đi viện, 10 ae, may mắn có 05 ae đc cách ly 01 khu, em và 01 đ/c nữa 01 khu, còn vài bạn nữa vì lý do kỹ thuật nên chưa được phường bế đi. Lúc xảy ra việc, mọi thứ nhộn lào, việc thì đương nhiên là đóng băng, còn cảm xúc thì bồn chồn, lo lắng, lúc trấn tĩnh tự an ủi là đi cách ly gần tháng là về, lúc thì căng cứng toàn thân.
30p trên xe, ông lái xe cứu thương phi như trâu điên, mông thì dập lên dập xuống không biết bao nhiêu lần, đầu chả nghĩ được j, chỉ nhớ gia đình.
Mới lên nhận phòng, 01 mình 01 phòng, an ủi, cầu trời cứ ở thế này.
01h30 sáng, cửa đập tung, thêm người, uh, ok.
3h30, lại thêm, thôi, đành chịu.
6h30, thêm người, vậy là full phòng.
Ở cách ly, ăn, ngủ, nằm, vui nhất khi mọi người vi zeo côn hỏi thăm, sau đó lại tìm cách giết thời gian. Tưởng ngày đầu trôi qua êm đềm thế, nhưng tổ cha con virus, nó mạnh thật. Mới tối qua cả tầng còn bao nhiêu là phòng trống, mà giờ thì gần full rồi.
Vào đây mới thấy sợ, sợ, sợ con này cccm ạ! Vẫn còn mớ ngày trước mặt nữa. Cố lên tôi ơi, cố lên các bác sỹ địa đầu chiến tuyến, cố lên Việt Nam!
Mấy nay công bố 3 lần, em toàn phải tự cộng tổng số ca trong ngày chứ ko thấy có tổng số trong ngày nữa.Mấy hôm trước báo lên bài “Các ổ dịch cơ bản đã được khống chế”, hôm sau nổ phát Bắc Ninh xong Bắc Giang![]()