Quay lại hồi ức về cuộc chạy tàu, trước nói đến đoàn người trong đó có  tôi và gia đình sau khi bị hai tên ********* ********* dẫn sai đường  nhằm mục đích làm rối loạn tinh thần của nhân dân và âm mưu đầu độc đoàn  người nhưng được sự giúp đỡ của đoàn sơ tán Ty Nông nghiệp, đoàn chúng  tôi liền ghép với đoàn Ty Nông nghiệp di chuyển dần ra hướng QL3, lúc  này mấy anh dân quân tự vệ đã gặp được nhau và cùng chia tay với đoàn  người để trở về gia nhập với lực lượng dân quân tự vệ xã Canh Tân ( hoặc  Minh Khai - tôi không nhớ rõ ) tiếp tục ở lại chiến đấu nhằm tiêu hao  lực lượng của địch và cũng là để bảo vệ nhân dân của mình trong cảnh cơ  cực chạy tàu. Cuộc chia tay ngắn ngủi nhưng thật cảm động, các anh quay  trở lại khu vực đang có chiến sự tức là đi vào nơi cái chết và cái sống  chỉ trong tích tắc, còn đoàn người lại được đi đến nơi an toàn, tất cả  những gia đình còn bánh trái đều đem cho các anh để làm lương khô trên  đường quay trở lại, các anh đều là những thanh niên người dân tộc tày,  nùng chất phác mộc mạc, trước chiến tranh chỉ biết phát rẫy làm nương,  săn bắn và uống rượu, tán gái...Chiến tranh xảy ra, các anh được phát  súng, nhận nhiệm vụ bảo vệ xóm làng, đã có nhiều đồng đội của các anh  ngã xuống để nhân dân đồng bào của các anh an toàn sơ tán tránh xa vùng  chiến sự.
Đoàn người lúc này đông hơn và trật tự hơn hẳn , có sự chỉ  đạo sát sao hơn, hướng đi cụ thể và chính xác hơn vì trong đoàn ty Nông  nghiệp đã có tổ chức của đoàn thể, trời bắt đầu hửng nắng, sau nhiều  ngày âm u giá rét, đoàn người bắt đầu vượt đèo Bản Sẳng, con đèo này chỉ  đóc thẳng đứng chứ không cua quanh qeo, qua đèo này là sắp sửa ra đên  quốc lộ 3 rồi, khi đến lưng chừng đèo thì nghe thấy tiếng súng nổ chát  chúa lắm, có cả tiếng pháo lớn nổ, tiếng xe tăng rú , đoàn người dừng cả  lại và ngần ngừ không biết có nên đi hay quay trở lại, lúc đó có một  chú xem chừng là cán bộ lãnh đạo của Ty Nông nghiệp đứng ra dõng dạc hô  to :" Mọi người cứ tiếp tục khẩn trương đi tiếp, chỉ còn khoảng 2km nữa  là ta ra đến đường cái, từ đó xuôi về Bằng Khẩu, Ngân sơn là đến vùng an  toàn, yêu cầu mọi người đi nhanh, giúp đỡ nhau, lúc này là lúc một sống  hai chết, tất cả các đồ đạc nặng phải bỏ lại, khi ra đường cái mọi  người khẩn trương rẽ trái và chạy cho nhanh theo đường cái, từ ngã ba rẽ  trái khoảng 5km thì dừng lại để tập trung và chờ nhau ". Tuy rằng mệnh  lệnh của chú cán bộ rất rõ ràng và có hy vọng thoát được ra vùng an toàn  không phải chui lủi trong rừng sâu nữa, nhưng vẫn có một số gia đình  còn ngần ngại không dám liều thân chạy qua vùng chiến sự đang diễn ra ác  liệt trước mặt, thế là đoàn người lại chia làm hai, một toán theo lời  của chú cán bộ tiếp tục đi thẳng, bỏ hết đồ đạc nặng ở lại, tát cả gọn  nhẹ vừa đi vừa chạy thẳng hướng ra đường cái ( QL3 ) tôi cùng gia đình  theo quyết định của bố tôi chạy theo toán này, toán còn lại quay ngược  về hướng cũ vì trong toán này cũng có người biết đường đi khác qua xã  Canh tân có thể ra được Bằng khẩu mà trước hết không bị mất đồ đạc và  quan trọng là không phải vượt qua nơi đánh nhau trước mặt. Lúc này đúng  là chỉ có thần may rủi mới biết được toán nào sẽ gặp may, toán nào phải  chịu rủi ro. Về sau theo lời kể của một người quen trong toán quay lại  thì toán này khi quay lại thì gặp ngay một cánh quân của tàu, may mà là  toán dân binh đang hành quân làm bia đỡ đạn mở đầu cho bọn quân chính  quy, khi gặp toán này bọn dân binh cũng hoảng loạn không kém, chúng  không phân biệt được quân ta như thế nào , cứ thấy đoàn người từ xa là  chúng la hét tản ra, những tên nào có súng thì bắn loạn xạ, thế là toán  người của ta không ai bị thương vong, mà tản được hết xuống một cái  thung lũng may mà trong đó có một cái hang để mọi người ẩn nấp, chỉ có  điều là bị quân tàu bao vây trên sườn núi mất gần 10 ngày, chỉ khi tàu  rút quân thì mới được giải thoát, nhưng lúc đó thì đa phần đã mệt và đói  lả vì chỉ được ăn sắn mà ban đêm các thanh niên mò ra nương rẫy gần đấy  đào về để ăn, chính trong hoàn cảnh ấy người quen của gia đình tôi là  Cô Phương đã sinh ra một bé gái, cô bé này tên là Lan, hiện đang công  tác ở Học Viện Y học Cổ truyền - Phùng Khoang - Hà Đông, nay cứ đến ngày  sinh nhật của cô bé thì mọi người lại nhắc đến những ngày chạy tàu gian  khổ, thương đau. Lại nói về toán người thẳng tiến ra đường cái, vừa đi  vừa chạy, trong toán cũng có mấy chị em và mấy cụ già yếu, những người  này được mấy anh bộ đội đi cùng đoàn người và các thanh niên khỏe cõng  chạy, chạy được khoảng 1km thì thấy phía trước có một toán lính mặc quần  áo rằn ri , cầm súng đứng chắn giữa đường, bỏ mẹ, gặp bọn sơn cước tàu  rồi, mọi người khựng lại, bỗng có một anh lính kêu to lên rằng : Đặc  công của ta đấy, nếu là bọn sơn cước thì mũ của chúng không phải như  thế, tiếp tục tiến đi, quả đúng như vậy, khi đến gần, mấy anh lính đặc  công ra chặn đoàn người và khuyến cáo không nên liều lĩnh đi qua vùng  này vì chiến sự đang diễn ra rất ác liệt ở Km8 và ở Bản Tấn (trên đường  vào Nguyên Bình, cách thị xã 8km ), nhưng đã đến nước này thì một hai  cũng phải liều thôi, vả lại theo tính toán thì ta vẫn đang chặn đánh  chúng ở Km8, còn trước mặt là ngã ba Km13 rồi, chắc là ta chưa thể để  chúng tiến thêm 5km nữa trong ngày hôm nay, mấy anh lính đặc công sau  khi khuyến cáo thấy mọi người quyết tâm đi tiếp thì cũng mở đường cho  đoàn người và nói mọi người nên thật nhanh mà rút về hướng Tài Hồ Sìn,  chúng tôi vội vã tháo chạy ra ngã ba Km13, trên quãng đường gần 1km  chúng tôi gặp và đếm được khoảng 7 chiếc xe vừa ba đình vừa Hải âu trở  toàn lính đặc công mặc áo và mũ rằn ri gọn gàng, súng AK báng gấp, băng  đạn gộp hai, lựu đạn quanh người, vừa xuống xe là quẳng ngay ba lô chất  thành từng đống, vội vã chạy theo đội hình từng xe một tiến ngay ra  hướng đường cái, cũng có toán chạy tản lên những điểm cao gần đấy bắt  đầu đào công sự, đoàn người chạy lẫn vào các anh bộ đội đặc công hướng  ra đường cái, lại thấy mấy xe tải chở rất nhiều quan tài đỏ chói đổ đống  xuống vệ đường, đã có những chiếc xe chở thương binh, có cả liệt sĩ đi  đến, các quân y tấp nập làm việc, chúng tôi vừa nhìn vừa cắm cổ mà chạy,  tôi và anh tôi thay nhau cõng mẹ vì mẹ tôi rất yếu. Nhìn thấy cảnh các  anh lính đặc công còn trẻ măng hăng hái khẩn trương chạy ra chốt đánh  nhau với quân xâm lược ở kim8 trong lòng mọi người lúc đó chắc chắn rằng  đều dấy lên những tình cảm đặc biệt thân thương và biết ơn coi họ như  những anh hùng cứu tinh cho mọi người. Thế mà cũng có khối anh còn đủ  thời gian để cuốn những điếu thuốc lá sâu kèn mà người dân vừa đưa cho  để hút trước khi dấn thân vào chỗ sinh tử. Nhìn các anh mà rất nhiều  người không cầm được nước mắt, sau này về đến Km27 Tài Hồ Sìn thì mới  biết đó là tiểu đoàn 45 đặc công vừa được điều từ Quân khu lên phối  thuộc với bộ đội ở Cao Bằng chặn hướng tấn công của quân tàu về Bắc Kạn.  Trận đánh ngày hôm ấy chính là trận mở màn của lực lượng này, trận ấy  ta đã kìm chân được chúng suốt 3 ngày tại khu vực km8 và xã Đề thám....