Mỏi chân, chồn gối, nhức tay... mệt dồi.
Tạm pause lại 1 năm dồi lại tính,
Tạm pause lại 1 năm dồi lại tính,
Em đang hình dung ra tư thế nào mà ảnh hưởng sk đến vậyMỏi chân, chồn gối, nhức tay... mệt dồi.
Tạm pause lại 1 năm dồi lại tính,
Chị thử đi kiểm tra xem có phải thoát vị ko ạ? Mà vẫn lái xe đều thế là giỏi rồi chị ơi.Em cũng ngại khi public hỏi cái này nhưng vì đây là vấn đề sức khoẻ của phụ nữ tuổi 50+ nên em cứ hỏi có cụ mợ bác sĩ nào biết bảo em ạ.
Hồi trước khi sinh con em bị gây tê tuỷ sống (2 lần hay sao ấy) và công việc cũng phải ngồi nhiều. Những năm gần đây trước mỗi kỳ đến tháng là em đau gãy lưng, nhất là vùng thắt lưng, em ko làm gì được, gần như nằm suốt ngày.
Vậy em phải làm sao đây? Uống thuốc gì ạ. Đừng bảo em tập tành gì vì em đau lắm ko dậy được đâu.
Cụ hình rung ra chưa ạ?Em đang hình dung ra tư thế nào mà ảnh hưởng sk đến vậy
Khụ
Vậy là em ko cô đơn,Chị thử đi kiểm tra xem có phải thoát vị ko ạ? Mà vẫn lái xe đều thế là giỏi rồi chị ơi.
Em vừa bị một trận tiền đình nặng, cảm giác lúc ấy mình là một con búp bê rách ý. Giờ cả tháng rồi mà người cứ lag lag.
Không biết CCCM nào bị tiền đình xong thì mất bao lâu để hồi phục 100% ạ.
Cách đây vài tháng em bị tiền đình trong lúc ngủ. Tự nhiên đang ngủ thấy khó chịu quá, mở mắt thầy mọi thứ chao đảo, buồn nôn. Gọi partner dậy lấy cái chậu thì cả mật xanh mật vàng. Nhắm mắt mãi k đỡ, đành gọi 115 đến tiêm + uống thuốc ngủ 1 giấc thì đỡ . Cũng mất cỡ 1 ngày trên giường đấy nhưng 2 ngày sau thì em đã bay đi Hàn quốc bình thường rồi. Nhưng bây giờ lúc nào cũng có thuốc chống chóng mặt trong ví.
Chị làm quả top kiếm tìm đồng đội đi chơi cùng khéo lại hot cũng nên ấy ạ.Ko ai cho đi chơi, thôi về đây tha thẩn chơi mình vậy.![]()
Hướng dẫn chị đăng ký tài khoản và chơi top top mớiChị làm quả top kiếm tìm đồng đội đi chơi cùng khéo lại hot cũng nên ấy ạ.![]()
Em có cái này băn khoăn, định mở thớt mới nhưng sợ lạc chủ đề, nên em về đây.
Chuyện là từ khi còn đi học cho đến lúc đi làm, ra xã hội... em vẫn bình thường như bao người khác, kiểu là chan hoà, hoà đồng, tham gia mọi hoạt động của tập thể, nếu ko muốn nói là có những khi còn đứng đầu, cầm cờ. Tuy nhiên, trong và sau những cuộc vui, có lúc trong thâm tâm em thường thấy rất trống trải, và thậm chí ngoài miệng thì cười nhưng bên trong trống rỗng vô cùng. Có đôi lần em tham gia cho có mặt rồi khi đang cao trào em tự động rút lui về phòng lấy lý do đau đầu, mệt, về trước. Rất nhiều lần em ko tham gia trọn vẹn một chương trình nào.
Ấy là khi còn trẻ. Sau này khi bắt đầu ngoài 4-5x, em ko còn ngại dư luận (bạn bè, nơi làm việc) nữa. Ko thích là em ko đi, kể cả sếp có nói dưới dạng thuyết phục nhưng em vẫn ko đi. Bạn bè thì mấy năm nay em out gần như hết các hội nhóm. Chúng nó cứ sợ em trầm cảm, động viên rủ rê này nọ nhưng em vẫn say no
Đến bây giờ, suy nghĩ về việc sống và chơi một mình của em, ko chỉ manh nha nữa mà rõ nét hơn. Bên cạnh nghĩa vụ và trách nhiệm với gđ, con cái, thì em cũng nhen nhóm việc chuẩn bị cs riêng cho mình. Em thấy rất nhẹ nhàng với điều đó, dù trong gđ nhiều khi mọi người cũng thấy có gì đó sai sai.
Có một điều như này. Hồi còn trẻ, tình cờ có một người xem bói cho em, và nói em có căn tu. Hồi đó em cười, trong lòng có vẻ ko tin, vì cuộc sống sôi động đang giang tay chào đón. Nhưng đến bây giờ, đôi lúc em giật mình nghĩ lại, phải chăng thế thật? Chứ ko dưng mọi cảm hứng về xã hội trong em nó cứ dần dần tắt lịm. Bổ sung là em cũng dời bỏ công việc có giao tiếp xã hội mấy năm nay rồi, chỉ loanh quanh trong nhà, mà em cũng ko thấy buồn gì cả.
Vậy có phải là thế ko ạ cụ mợ, là em đang tu tại gia hay là gì ạ,
Tu tâm cũng là tu. Chị cũng ko có nhu cầu giao tiếp nhiều dù trước đây cũng từng nổi lềnh phềnh. Có thể là chín chắn, lặn vào trong, mình hiểu mình cần gì, không cần nhiều đám bè kia nữa, bạn mà thật hợp ít thôi là đc rồi. Chị ở nhà cả ngày chả thấy buồn từ xưa đã thế luôn ấy.Em có cái này băn khoăn, định mở thớt mới nhưng sợ lạc chủ đề, nên em về đây.
Chuyện là từ khi còn đi học cho đến lúc đi làm, ra xã hội... em vẫn bình thường như bao người khác, kiểu là chan hoà, hoà đồng, tham gia mọi hoạt động của tập thể, nếu ko muốn nói là có những khi còn đứng đầu, cầm cờ. Tuy nhiên, trong và sau những cuộc vui, có lúc trong thâm tâm em thường thấy rất trống trải, và thậm chí ngoài miệng thì cười nhưng bên trong trống rỗng vô cùng. Có đôi lần em tham gia cho có mặt rồi khi đang cao trào em tự động rút lui về phòng lấy lý do đau đầu, mệt, về trước. Rất nhiều lần em ko tham gia trọn vẹn một chương trình nào.
Ấy là khi còn trẻ. Sau này khi bắt đầu ngoài 4-5x, em ko còn ngại dư luận (bạn bè, nơi làm việc) nữa. Ko thích là em ko đi, kể cả sếp có nói dưới dạng thuyết phục nhưng em vẫn ko đi. Bạn bè thì mấy năm nay em out gần như hết các hội nhóm. Chúng nó cứ sợ em trầm cảm, động viên rủ rê này nọ nhưng em vẫn say no
Đến bây giờ, suy nghĩ về việc sống và chơi một mình của em, ko chỉ manh nha nữa mà rõ nét hơn. Bên cạnh nghĩa vụ và trách nhiệm với gđ, con cái, thì em cũng nhen nhóm việc chuẩn bị cs riêng cho mình. Em thấy rất nhẹ nhàng với điều đó, dù trong gđ nhiều khi mọi người cũng thấy có gì đó sai sai.
Có một điều như này. Hồi còn trẻ, tình cờ có một người xem bói cho em, và nói em có căn tu. Hồi đó em cười, trong lòng có vẻ ko tin, vì cuộc sống sôi động đang giang tay chào đón. Nhưng đến bây giờ, đôi lúc em giật mình nghĩ lại, phải chăng thế thật? Chứ ko dưng mọi cảm hứng về xã hội trong em nó cứ dần dần tắt lịm. Bổ sung là em cũng dời bỏ công việc có giao tiếp xã hội mấy năm nay rồi, chỉ loanh quanh trong nhà, mà em cũng ko thấy buồn gì cả.
Vậy có phải là thế ko ạ cụ mợ, là em đang tu tại gia hay là gì ạ,
Vậy là chỉ đơn thuần là hướng nội thôi phải ko cụ,Đây chỉ là đặc điểm của người hướng nội thôi mợ ơi. Người hướng nội được mô tả như sau:
“Người hướng nội thường thích các hoạt động đơn độc và môi trường yên tĩnh hơn là giao tiếp xã hội, vì họ thấy rằng các tình huống xã hội có thể làm cạn kiệt năng lượng của họ. Họ thường chu đáo, trầm ngâm và thích dành thời gian một mình để nạp lại năng lượng.”
Vậy là bình thường phải ko chị,Tu tâm cũng là tu. Chị cũng ko có nhu cầu giao tiếp nhiều dù trước đây cũng từng nổi lềnh phềnh. Có thể là chín chắn, lặn vào trong, mình hiểu mình cần gì, không cần nhiều đám bè kia nữa, bạn mà thật hợp ít thôi là đc rồi. Chị ở nhà cả ngày chả thấy buồn từ xưa đã thế luôn ấy.
Chuyện bình thường mà mợ chả phải căn tu gì đâu. Lúc trẻ mình năng lượng nhiều tay nắm, chân giữ càng nhiều càng tốt. Chín chắn rồi chỉ giữ những gì quan trọng cho đỡ mỏi tay.Em có cái này băn khoăn, định mở thớt mới nhưng sợ lạc chủ đề, nên em về đây.
Chuyện là từ khi còn đi học cho đến lúc đi làm, ra xã hội... em vẫn bình thường như bao người khác, kiểu là chan hoà, hoà đồng, tham gia mọi hoạt động của tập thể, nếu ko muốn nói là có những khi còn đứng đầu, cầm cờ. Tuy nhiên, trong và sau những cuộc vui, có lúc trong thâm tâm em thường thấy rất trống trải, và thậm chí ngoài miệng thì cười nhưng bên trong trống rỗng vô cùng. Có đôi lần em tham gia cho có mặt rồi khi đang cao trào em tự động rút lui về phòng lấy lý do đau đầu, mệt, về trước. Rất nhiều lần em ko tham gia trọn vẹn một chương trình nào.
Ấy là khi còn trẻ. Sau này khi bắt đầu ngoài 4-5x, em ko còn ngại dư luận (bạn bè, nơi làm việc) nữa. Ko thích là em ko đi, kể cả sếp có nói dưới dạng thuyết phục nhưng em vẫn ko đi. Bạn bè thì mấy năm nay em out gần như hết các hội nhóm. Chúng nó cứ sợ em trầm cảm, động viên rủ rê này nọ nhưng em vẫn say no
Đến bây giờ, suy nghĩ về việc sống và chơi một mình của em, ko chỉ manh nha nữa mà rõ nét hơn. Bên cạnh nghĩa vụ và trách nhiệm với gđ, con cái, thì em cũng nhen nhóm việc chuẩn bị cs riêng cho mình. Em thấy rất nhẹ nhàng với điều đó, dù trong gđ nhiều khi mọi người cũng thấy có gì đó sai sai.
Có một điều như này. Hồi còn trẻ, tình cờ có một người xem bói cho em, và nói em có căn tu. Hồi đó em cười, trong lòng có vẻ ko tin, vì cuộc sống sôi động đang giang tay chào đón. Nhưng đến bây giờ, đôi lúc em giật mình nghĩ lại, phải chăng thế thật? Chứ ko dưng mọi cảm hứng về xã hội trong em nó cứ dần dần tắt lịm. Bổ sung là em cũng dời bỏ công việc có giao tiếp xã hội mấy năm nay rồi, chỉ loanh quanh trong nhà, mà em cũng ko thấy buồn gì cả.
Vậy có phải là thế ko ạ cụ mợ, là em đang tu tại gia hay là gì ạ,
Vậy là chỉ đơn thuần là hướng nội thôi phải ko cụ,
nhất cụ, cụ được chiều quáEm mà sống một mình thì khả năng chết đói khá là cao.
Do em không phải nấu bao giờ và toàn được gia đình chăm sóc cẩn thận bữa ăn, lại khá là ghét ăn uống hằng ngày ngoài hàng nữa.
Nên em sợ phải sống một mình lắm![]()
nghe thấy sợ quáHa ha, trước em cũng nghe kể chuyện về đi lái ướt giầy, nghĩ là chuyện hài hước. Đến giờ có tuổi thấy đúng thế thật, mà lại 2 vòi 2 hướng khác nhau cơ.
mợ êi, nương tựa nhao mà sống chứ, các cụ có câu:" trẻ cậy cha, bà cậy ông"Tương lai của e đây, e hóng. E thích một mình, tự do làm những gì mình thích, ốm thì hơi lo, chắc vào viện dưỡng lão