Như em biết thì quá trình phát triển tư tưởng Phật giáo đã tạo ra rất nhiều tài liệu kinh điển và mở rộng vô cùng lớn khối lượng các văn bản cộng với đặc điểm là các ngôn ngữ có hạn chế trong việc biểu đạt nội dung chính xác, nhất là trong quá trình phiên dịch giữa các ngôn ngữ. Do vậy cách diễn giải có thể sai khác nhất là khi tùy duyên đối tượng giảng giải hoặc người thuyết giảng có mục đích chủ quan.câu chuyện của nhà sư Thái Minh em không ủng hộ hoạt động "oan gia trái chủ" như trên dư luận đưa tin. Tuy nhiên em cũng thử lý giải chuyện này như sau:
Những người theo Phật giáo thì công nhận thế giới vô hình, tức là chết không chấm dứt hoàn toàn. Như vậy, trong cõi vô hình tồn tại rất nhiều chủng loài từ hiền đến dữ, trí đến ngu. Do vậy, cũng có một số chúng sinh vô hình nhưng có năng lực, biết nhiều chuyện nhưng cũng không phải luôn sống chân chánh. Vì vậy có trường hợp cái chúng sinh mà tạm gọi là "oan gia" cũng có thể là người thân, chủ nợ nên biết chuyện của khổ chủ. Nhưng có thể có trường hợp "oan gia" cũng là dạng chúng sinh vô hình nhưng có năng lực, biết nhiều chuyện, nhiều thông tin nên cũng nói những thông tin đúng, đồng thời cũng nói những thông tin không chính xác và muốn khổ chủ phải cung phụng, thờ kính mình .v.v. Nhà sư Thái Minh có thể cũng cũng nhầm lẫn tất cả "oan gia" là đúng nên làm theo tất cả và trong số đó có cái đúng và có cái sai. Khi đông phật tử đông dần, các nhà sư trong quá trình hành pháp, dẫn dắt chúng phật tử cũng phải có có những hoạt động này hoạt động kia, từ bình thường, dễ thấy đến vi tế, khó thấy và rất có thể ở thời điểm nào đó bị lạc tà kiến và có những thực hành sai mà không hay. Khi để tử đông, luôn cung kính tôn sư phụ lên cao thì ít hoặc hầu như không nhận được những lời cảnh tỉnh góp ý và từ sai nhỏ, sai ít dần dần thành sai nhiều, sai lớn. Đó là tiến trình có khả năng xảy ra. Nhưng rõ ràng nếu sai phạm vượt giáo luật của Giáo hội, vi phạm luật pháp thế gian thì cũng phải chịu trách nhiệm.
Nhìn chung công nhận chúng sinh vô hình để không có cái nhìn đoạn kiến về sự sống về nhân sinh quan, vũ trụ quan nhưng lấy các thông tin từ cõi vô hình ra làm thước đo giải quyết các vấn đề của cõi hữu hình thì là điều em cho là không phù hợp.
Về cõi vô hình, trong khả năng đọc hiểu của em với những gì đã đọc thì em thấy là:
Sự luân hồi của ngũ uẩn với động lực nghiệp là một quá trình liên tục liên tục. Sự tương tục của ngũ uẩn là trong một "siêu không thời gian" nhưng sự đầu thai xuất sinh là trong một không thời gian cụ thể thoả mãn sự tương tục của ngũ uẩn. Quãng trống không giữa thời điểm "diệt" của ấm này đến thời điểm "sinh" của ấm tương tục của nó thời kỳ đầu không được bàn đến nhưng về sau được ước lệ đặt ra là quãng không thời gian "thân trung hữu", dân gian ta ước lệ là bảy bảy bốn chín ngày đại loại thế.
Theo đó mà suy, sau thời gian "thân trung hữu" thì vòng luân hồi đã đưa cái "ngũ uẩn" thành một "ngũ uẩn khác" không còn vô hình nữa, phải đủ sắc thọ tưởng hành thức mà tương tục.
Nếu ý bác như em hiểu, cõi vô hình là nơi các chủng loài phát tác nghiệp lực của chúng thì nó phải là một không thời gian khác, đâu đó trong tam thiên đại thiên thế giới chứ không chật chội đến mức lại tương tác được với thế giới này, khi đó đã thuộc về một không thời gian khác vô cùng xa cách.