Lấy đâu ra, tại e văn cao nên sợi tóc chẻ làm tư thôiMai lắm mối tình vắt vai nờ?![]()

Lấy đâu ra, tại e văn cao nên sợi tóc chẻ làm tư thôiMai lắm mối tình vắt vai nờ?![]()


Có dại thì mới có khôn mà cụ. Ai cũng phải qua 1 thời ngơ dạiThực ra nhớ 1 chút cũng tốt mợ ạ, như e mỗi lần nhớ lại ex từ hồi đi học lại nghĩ: thế éo nào mà ngày xưa mình lại dại dột như thế nhỉ![]()
Điều quan trọng nhất vẫn là sức khỏe cụ ạ. Ko gì thay thế đchạnh phúc là có sức khỏe tốt trí nhớ tồi
Em trước có cô bạn cấp 3 sang Jena du học, sau cũng thả tim VN 1 tý, Đức 1 tý làm đau lòng em 1 thời. May quá, em nhanh chóng thoát ra đcHôm nay là một ngày vừa cuối năm cũ lại vừa đầu năm mới, có chút tâm trạng nên cháu viết về một kỷ niệm về một thời đã qua, các cụ đọc và chiêm nghiệm về một cuộc đời, lời đầu cháu xin viết tặng em hai câu thơ:
Nếu cho tôi được quyền viết sử
Trang đầu tiên tôi sẽ viết về em
Hôm nay một ngày buốt giá của nước Đức khi mà băng tuyết đã cô lập một số "Verbandsgemeinde"
đơn vị hành chính cấp phường, cháu xin viết nên tâm sự của một người con xa xứ:
Tâm sự này tôi viết cho em, và hy vọng sẽ đến được tay em...
Lại một mùa Giáng Sinh qua rồi.Mỗi mùa giáng sinh đều gợi lại những kỷ niệm dù vui hay buồn.Vui thì nhiều nhưng có lẽ vui là tặng lũ trẻ chút quà,năm ngoái thì anh cũng ở nhà đốt lò sưởi tự giam mình trong căn phòng nhỏ và mua cái chăn bông mới về đắp nhớ lại những ngày cuối hạ,nhớ ánh mắt em hiền hòa,bàn tay em mềm mại vài nét buồn phảng phất nơi đôi mắt .Nhớ tới đó anh chợt thấy thương em đến lạ, nhớ tới cái lạnh gần như thấu xương giữa mùa hè trên Fulda nơi anh tới đón em,nhớ nụ cười dịu dàng và tâm sự của em một người con viễn xứ.
Anh nhớ những lá Mail của em và những SMS hàng ngày em vẫn gửi.Phương tây có câu chuyện cổ mỗi khi thấy sao băng chạy ngang bầu trời người ta thường chắp tay cầu nguyện một ước mơ,còn tôi ngày đó có cả một bầu trời sao băng. Giọng nói rất Hà Nội của em len lỏi theo tôi vào trong giấc ngủ nơi đó như trong chuyện cổ tích là nỗi nhớ là bâng khuâng anh như một cậu thanh niên mới biết yêu lần đầu,và nơi đó có em có tôi dắt tay nhau đi trên con đường đầy nắng gió.Cổ tích thường không có thật phải không em?Tôi vẫn thường hỏi em câu hỏi ấy và sợ một ngày tất cả sẽ hóa thành bọt biển hòa vào đại dương sâu thẳm.Em có cuộc sống của em và tôi cũng vậy,có bạn bè,có những niềm vui và có cả thêm em nữa.Thiên thần nhỏ của tôi giờ đây đã bay về một nơi phương trời xa xôi!Nơi phương trời nào hở em?Lòng tôi giờ đây lại chai hơn mà sao đôi khi nhớ em đến thắt lại.Nhớ thiên thần đã đem đến cho tôi tình yêu và khái niệm của tình yêu,anh thật ngốc ngếch khi vẫn không thể quên hết chuyện xưa không quên được hay không muốn quên?Tôi vẫn luôn nhớ em như một thiên thần nhỏ trong tôi còn thiên thần thì nói với tôi rằng „Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau“.
Em giờ không còn là của tôi nữa và cũng chưa bao giờ là của riêng tôi.Nhưng anh vẫn muốn nói cảm ơn em cảm ơn một quãng đời có tôi có em và có một "điều giản dị”.
Một mùa Giáng Sinh còn mãi,chúc em luôn mạnh khỏe và nụ cười rạng rỡ trên môi.
Anh.
Điều khó nhất trên đời là làm một trang nam tử
Ý chí vững vàng mà tình cảm mênh mang...
PS: Nếu em có đọc những dòng chữ này em sẽ biết ai viết tặng em
. Chúc cụ sớm vượt qua những tiếc nuối như này.
Tại cái bọn dục, bọn hủ nho thi sĩ cứ dạy tình yêu là lớn lao, vĩ đại, duy nhất nên nhiều con zồ ngu thiệt mạng, đau khổ vì tình. Tây nó dạy tình yêu thì vài năm là hết, yêu là chịch, yêu xong con này thì chuyển con khác, đời đầy gái đầy đàn ông, nên thưởng thức càng nhiều càng tốt25 năm trước, em cũng chết đi sống lại bởi mối tình đầu. Cứ ngỡ sẽ đóng cửa cõi lòng,
khóa chặt trái tim sống đời cô độc. May sao có cô gái không những chữa lành hộ vết thương mà còn thừa đủ khả năng xóa gần như toàn bộ những gì trong quá khứ. Chỉ thi thoảng, khi người cũ nhắn tin chúc mừng SN thì có khuấy động đôi chút rồi lại phẳng lặng như tờ.




Bầm dặn "làm thằng đàn ông ko đc phép dễ dãi", cụ quên rồi sao? :vThực ra nhớ 1 chút cũng tốt mợ ạ, như e mỗi lần nhớ lại ex từ hồi đi học lại nghĩ: thế éo nào mà ngày xưa mình lại dại dột như thế nhỉ![]()
Có tuổi rồi đừng "cưa sừng làm nghé" nữa cụ ơi.Em đang định kiếm Mối tình Khắc cố ghi tâm trên Of này mà có vẻ gian nan quá...có Cụ nào có Kinh nghiệm cho em xin ít kinh nghiệm tán các Mợ trên Of với![]()
Thôi thì vợt đc nhiều con cá nhỏ cũng ko đến nỗi nào cụ nhỉ?Con cá mất là con cá to.![]()

Có Tuổi không được có Tình yêu ah...quy luật ở đâu vậy,Tình yêu nó là thiêng liêng chứ đâu phải dung tục như Cụ/mợ nói.Có tuổi rồi đừng "cưa sừng làm nghé" nữa cụ ơi.
Hình như em động đến lòng tự ái của cụ rồi.Có Tuổi không được có Tình yêu ah...quy luật ở đâu vậy,Tình yêu nó là thiêng liêng chứ đâu phải dung tục như Cụ/mợ nói.
Em chỉ nhìn về phía trước, chả bao giờ để quá khứ nó làm tội mình.Hôm nay là một ngày vừa cuối năm cũ lại vừa đầu năm mới, có chút tâm trạng nên cháu viết về một kỷ niệm về một thời đã qua, các cụ đọc và chiêm nghiệm về một cuộc đời, lời đầu cháu xin viết tặng em hai câu thơ:
Nếu cho tôi được quyền viết sử
Trang đầu tiên tôi sẽ viết về em
Hôm nay một ngày buốt giá của nước Đức khi mà băng tuyết đã cô lập một số "Verbandsgemeinde"
đơn vị hành chính cấp phường, cháu xin viết nên tâm sự của một người con xa xứ:
Tâm sự này tôi viết cho em, và hy vọng sẽ đến được tay em...
Lại một mùa Giáng Sinh qua rồi.Mỗi mùa giáng sinh đều gợi lại những kỷ niệm dù vui hay buồn.Vui thì nhiều nhưng có lẽ vui là tặng lũ trẻ chút quà,năm ngoái thì anh cũng ở nhà đốt lò sưởi tự giam mình trong căn phòng nhỏ và mua cái chăn bông mới về đắp nhớ lại những ngày cuối hạ,nhớ ánh mắt em hiền hòa,bàn tay em mềm mại vài nét buồn phảng phất nơi đôi mắt .Nhớ tới đó anh chợt thấy thương em đến lạ, nhớ tới cái lạnh gần như thấu xương giữa mùa hè trên Fulda nơi anh tới đón em,nhớ nụ cười dịu dàng và tâm sự của em một người con viễn xứ.
Anh nhớ những lá Mail của em và những SMS hàng ngày em vẫn gửi.Phương tây có câu chuyện cổ mỗi khi thấy sao băng chạy ngang bầu trời người ta thường chắp tay cầu nguyện một ước mơ,còn tôi ngày đó có cả một bầu trời sao băng. Giọng nói rất Hà Nội của em len lỏi theo tôi vào trong giấc ngủ nơi đó như trong chuyện cổ tích là nỗi nhớ là bâng khuâng anh như một cậu thanh niên mới biết yêu lần đầu,và nơi đó có em có tôi dắt tay nhau đi trên con đường đầy nắng gió.Cổ tích thường không có thật phải không em?Tôi vẫn thường hỏi em câu hỏi ấy và sợ một ngày tất cả sẽ hóa thành bọt biển hòa vào đại dương sâu thẳm.Em có cuộc sống của em và tôi cũng vậy,có bạn bè,có những niềm vui và có cả thêm em nữa.Thiên thần nhỏ của tôi giờ đây đã bay về một nơi phương trời xa xôi!Nơi phương trời nào hở em?Lòng tôi giờ đây lại chai hơn mà sao đôi khi nhớ em đến thắt lại.Nhớ thiên thần đã đem đến cho tôi tình yêu và khái niệm của tình yêu,anh thật ngốc ngếch khi vẫn không thể quên hết chuyện xưa không quên được hay không muốn quên?Tôi vẫn luôn nhớ em như một thiên thần nhỏ trong tôi còn thiên thần thì nói với tôi rằng „Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau“.
Em giờ không còn là của tôi nữa và cũng chưa bao giờ là của riêng tôi.Nhưng anh vẫn muốn nói cảm ơn em cảm ơn một quãng đời có tôi có em và có một "điều giản dị”.
Một mùa Giáng Sinh còn mãi,chúc em luôn mạnh khỏe và nụ cười rạng rỡ trên môi.
Anh.
Điều khó nhất trên đời là làm một trang nam tử
Ý chí vững vàng mà tình cảm mênh mang...
PS: Nếu em có đọc những dòng chữ này em sẽ biết ai viết tặng em
Chắc tâm hự nhiều lắm cụ nhỉem thì lại nhiều nyc, mỗi lần gặp vẫn mừng mừng tủi tủi

Rống em. He heEm mời rượu cụ mà OF nó bảo em pedeView attachment 2170253