[Funland] Tin tức kỹ thuật quân sự quốc tế

ZOV

Xe tăng
Biển số
OF-833100
Ngày cấp bằng
29/4/23
Số km
1,839
Động cơ
52,606 Mã lực
Tuổi
35
Rafale được đánh giá quá cao trước khi thực chiến
Bạch Dương10/05/2025 15:00 (GMT+7)

GD&TĐ - Chi tiết về trận không chiến quy mô lớn nhất thế kỷ 21 giữa máy bay chiến đấu Ấn Độ và Pakistan được hé lộ.

Rafale được đánh giá quá cao trước khi thực chiến


Vào rạng sáng ngày 7 tháng 5 năm 2025, Ấn Độ đã đáp trả hoạt động khủng bố bằng cách tấn công nhiều mục tiêu ở khu vực biên giới của Pakistan, dẫn đến trận không chiến lớn nhất trong lịch sử hiện đại.
Cả hai bên đều tuyên bố mình là người chiến thắng, nhưng có dấu hiệu cho thấy cuộc giao tranh đã khiến New Delhi phải trả giá đắt.
"Cuộc đụng độ giữa máy bay chiến đấu của Pakistan và Ấn Độ, có sự tham gia của tổng cộng 125 tiêm kích, là một trong những trận không chiến lớn nhất và kéo dài nhất trong lịch sử hiện đại", đại diện Quân đội Pakistan bình luận.
Chiến dịch Sindoor của Ấn Độ, nhằm vào các căn cứ khủng bố, có lẽ là để phô trương sức mạnh chống lại Pakistan và có sự tham gia của những đơn vị được huấn luyện tốt nhất.

Họ được trang bị máy bay chiến đấu Rafale với tên lửa hành trình SCALP và bom lượn Hammer, ngoài ra có cả tiêm kích Su-30MKI với tên lửa BrahMos.
Có vẻ như máy bay AWACS ERJ-145 hoặc A-50E cũng tham gia vào hoạt động này.

Cuộc tấn công được thực hiện từ chính lãnh thổ Ấn Độ, điều này lẽ ra có thể làm giảm rủi ro cho hàng không . Tuy nhiên phía Pakistan đã chuẩn bị cho tình huống như vậy. Để đối phó với sự xuất hiện của máy bay Ấn Độ, họ đã kịp đưa tiêm kích lên không trung và gây ra một số thiệt hại cho đối phương.
Các quan chức Quân đội Pakistan chính thức tuyên bố rằng họ đã bắn hạ ít nhất 5 máy bay của Không quân Ấn Độ trong trận chiến.
Theo các nguồn tin bổ sung, trong số này bao gồm 3 chiếc Rafale, cũng như 1 chiếc MiG-29 và một chiếc Su-30MKI (điều này được chứng minh bằng bức ảnh chụp ghế phóng K-36DM).
Như vậy, những tổn thất lớn nhất thuộc về các máy bay chiến đấu có nguồn gốc từ Pháp, trong đó bao gồm 36 chiếc được mua vào năm 2016. Chỉ một tuần trước, 26 chiếc phiên bản dùng trên tàu sân bay (Rafale M) cũng đã được đặt hàng.
Rafale là loại tiêm kích hiện đại nhất đang phục vụ trong Không quân Ấn Độ, được bộ tư lệnh IAF coi là máy bay chiến đấu tốt nhất. Khả năng mua thêm 114 chiếc cùng loại đã được cân nhắc. Tuy nhiên hiện vẫn chưa rõ thỏa thuận tiềm năng này sẽ diễn ra như thế nào.
53cef596d4-1-jpeg-1.jpg
Tiêm kích J-10CE của Pakistan đã cho thấy sức mạnh đáng nể.

Rõ ràng không quân Ấn Độ đã bị đánh trả bởi các máy bay chiến đấu một động cơ - JF-17 Thunder, vốn đã phục vụ từ lâu tại Islamabad, và J-10CE mua từ Trung Quốc vào năm 2021 (với số lượng 25 chiếc).
Những chiếc J-10CE là một phần của đơn vị không quân tinh nhuệ, tương tự như Rafale ở Ấn Độ. Chúng có khả năng sử dụng tên lửa không đối không tầm xa PL-15 của Trung Quốc với tầm bay lên tới 200 km. Có khả năng tiêm kích này được hỗ trợ bởi máy bay AWACS do Trung Quốc hoặc Thụy Điển sản xuất và máy bay tiếp nhiên liệu Il-78.
Giống như Ấn Độ, tiêm kích Pakistan cũng ở trong không phận của họ và từ đó tấn công máy bay đối phương. Như vậy, các đối thủ nằm cách nhau khoảng 100 - 200 km.
"Không quân Ấn Độ tỏ ra kém cỏi trong chiến đấu, máy bay tiêm kích Rafale được đánh giá quá cao", Bộ trưởng Quốc phòng Pakistan - ông Khawaja Asif cho biết.
Không quân Pakistan chính là lực lượng được đào tạo bài bản và có tổ chức tốt nhất trong số các quốc gia Hồi giáo. Tuy nhiên phải thừa nhận rằng Islamabad đã lường trước được cuộc tấn công từ phía đối phương bởi New Delhi thậm chí đã thông báo điều này từ trước.
Do đó, Không quân Pakistan chỉ cần phải sẵn sàng đẩy lùi cuộc tấn công. Ví dụ, JF-17 và J-10CE nhận thông tin từ máy bay AWACS, có thể nằm chờ ở độ cao thấp, gần mặt đất, trong khi tiêm kích Ấn Độ đạt đến độ cao phóng tên lửa hành trình, sau đó khi đối phương quay về mới lao lên và phóng tên lửa.

Tuy nhiên trong mọi trường hợp, trận chiến quy mô lớn này cho thấy Rafale không phải là cỗ máy hoàn hảo, và chiến đấu cơ cùng tên lửa của Trung Quốc có khả năng tác chiến rất đáng gờm.
 

ZOV

Xe tăng
Biển số
OF-833100
Ngày cấp bằng
29/4/23
Số km
1,839
Động cơ
52,606 Mã lực
Tuổi
35
SỐC! 2.374 máy bay IAF bị rơi. 1.305 phi công thiệt mạng
Bởi Ajai Shukla và Devesh Kapur

Chia sẻ:
Ngày 12 tháng 9 năm 2023 09:36 IST
Trong bảy thập kỷ này, IAF đã mất 2.374 máy bay do tai nạn.
Trong đó có 1.126 máy bay chiến đấu và 1.248 máy bay không chiến đấu.
Ngoài ra, 229 máy bay huấn luyện và 196 trực thăng đã bị rơi.
Những vụ tai nạn này đã khiến 1.305 phi công lành nghề thiệt mạng, theo ghi nhận của Ajai Shukla và Devesh Kapur.


Ảnh: Không quân Ấn Độ

Một trong những thiếu sót đáng lo ngại nhất trong khả năng chuẩn bị quốc phòng của Ấn Độ nằm ở Không quân Ấn Độ (phi đội máy bay chiến đấu.
Bộ Quốc phòng, Không quân Ấn Độ và các chuyên gia về sức mạnh không quân trong và ngoài nước đã thừa nhận nhu cầu về khoảng 42,5 phi đội máy bay chiến đấu, bao gồm máy bay chiến đấu, máy bay ném bom và máy bay tác chiến điện tử.
Có lời than thở về sự thiếu hụt từ 10 đến 12 phi đội chiến đấu, trong khi mỗi phi đội được phép có 21 máy bay thì thiếu hụt khoảng 210-252 máy bay.
Nhiều người cho rằng con số này gây hiểu lầm và khả năng nâng cao của máy bay chiến đấu hiện đại bù đắp cho sự thiếu hụt về số lượng của IAF.
Bất kể lý lẽ đó có đúng hay không, rõ ràng là hoàn cảnh khó khăn của IAF xuất phát phần lớn từ tỷ lệ tai nạn cao không thể chấp nhận được, làm xói mòn dần đội máy bay chiến đấu cũng như đội phi công lành nghề của nước này.


Được tài trợ
Bạn cũng có thể thích

Người phụ nữ UP bỏ trốn cùng con rể tương lai đã đầu thúNgười phụ nữ UP bỏ trốn cùng con rể tương lai đã đầu thú


'Shaji Karun là nhà làm phim bậc thầy thực sự cuối cùng''Shaji Karun là nhà làm phim bậc thầy thực sự cuối cùng'


Không có thương mại nếu không dừng lại: Trump nói với Ấn Độ, PakistanKhông có thương mại nếu không dừng lại: Trump nói với Ấn Độ, Pakistan



Bộ quốc phòng công bố số liệu về tai nạn của IAF theo thời gian, thường là để trả lời các câu hỏi của các thành viên Quốc hội.
Tuy nhiên, có thể tìm thấy bảng thống kê toàn diện hơn trên trang web Bharat Rakshak, một trang web tư nhân chuyên thu thập thông tin từ các phương tiện truyền thông in ấn và điện tử để ghi lại từng vụ tai nạn khi chúng xảy ra.
Từ hai nguồn này, có thể thu được một số liệu tai nạn khá chính xác, tạo thành cơ sở cho chuyên mục này.
Chúng tôi xem xét số liệu tai nạn trong giai đoạn 70 năm từ 1952 đến 2021, được chia thành bảy phân đoạn, mỗi phân đoạn dài một thập kỷ.
Trong bảy thập kỷ qua, Không quân Ấn Độ đã mất 2.374 máy bay do tai nạn.
Trong đó có 1.126 máy bay chiến đấu và 1.248 máy bay không chiến đấu.
Ngoài ra, 229 máy bay huấn luyện và 196 máy bay trực thăng đã bị rơi.
Những vụ tai nạn này đã khiến 1.305 phi công lành nghề thiệt mạng, mỗi vụ gây thiệt hại cho chính phủ hàng chục crore rupee.
Số lượng máy bay chiến đấu bị mất vượt quá 50 phi đội.
Một số máy bay và phi công này đã bị mất trong các cuộc chiến tranh giữa Ấn Độ và Pakistan vào các năm 1947-1948, 1965 và 1971, và ở mức độ nhỏ hơn là trong cuộc xung đột Kargil năm 1999.
Trong Chiến tranh năm 1962, Không quân Ấn Độ không tham gia các hoạt động chiến đấu.
Trong Chiến tranh năm 1965, Ấn Độ đã mất 59 máy bay trên mặt đất, nhiều máy bay trong số đó bị bắn hạ trong các cuộc tấn công phủ đầu của không quân Pakistan tại Pathankot và Kalaikunda, trong một sự kiện được cho là thất bại đáng tiếc về mặt tình báo và sự chuẩn bị của Ấn Độ.
Lịch sử hoạt động của Không quân Ấn Độ trong Chiến tranh năm 1965 thừa nhận rằng họ "phải chịu tổn thất cao hơn nhiều" so với Không quân Pakistan (PAF).
Một yếu tố giảm nhẹ vào năm 1965 là Không quân Ấn Độ đang sử dụng máy bay cũ trong khi Không quân Pakistan lại có các máy bay chiến đấu tiên tiến nhất của Hoa Kỳ ở Châu Á.
Với kinh nghiệm dày dặn hơn, Không quân Ấn Độ đã hoạt động tốt hơn nhiều trong Chiến tranh năm 1971.
Nhìn chung, trong tổng số tổn thất của IAF, chỉ có 143 máy bay - hay một trong tám máy bay bị mất nói chung - là thương vong trong chiến đấu.
Phải đến khoảng hai thập kỷ trước, Không quân Ấn Độ mới có thể kiểm soát được số vụ tai nạn.
Nhưng điều đó vẫn còn là câu hỏi: Điều gì giải thích cho việc Không quân Ấn Độ chấp nhận mất mát máy bay khổng lồ trong nửa thế kỷ cũng như cái chết của rất nhiều phi công?




https://vdo.ai/contact?utm_medium=video&utm_term=rediff.com&utm_source=vdoai_logo






Sự mất mát kéo dài từ các vụ tai nạn thời bình phải chịu trách nhiệm như thế nào cho tình trạng thiếu hụt phi đội chiến đấu dai dẳng?
Câu hỏi này cần phải được trả lời, xét đến chi phí quá cao của máy bay chiến đấu cũng như chi phí đào tạo phi công chiến đấu.
Trong suốt thập niên 1990, Không quân Ấn Độ phải chịu tổn thất vì mất trung bình hai máy bay và một phi công mỗi tháng.
Một báo cáo kiểm toán có tên Tai nạn máy bay trong Không quân Ấn Độ, 2002 , do Ủy ban Tài khoản công thực hiện đã kết luận rằng tỷ lệ tai nạn của Không quân Ấn Độ trên 10.000 giờ bay dao động "từ 0,89 đến 1,52 trong giai đoạn 1991-97"; đối với máy bay chiến đấu, tỷ lệ này "dao động từ 1,89 đến 3,53"; trong khi đối với các biến thể MIG-21, tỷ lệ này "dao động từ 2,29 đến 3,99".
Trong khi đó, tỷ lệ tai nạn máy bay chiến đấu của không quân Hoa Kỳ là 0,29 trong những năm 1990, 0,15 trong những năm 2000 và 0,1 trong giai đoạn 2010-2018.
Một cuộc tranh luận tại Quốc hội năm 1982 đã phản ánh mối lo ngại rằng Không quân Israel đã mất số lượng máy bay trong các vụ tai nạn chỉ trong hai năm trước đó gần bằng số máy bay bị mất trong toàn bộ Chiến tranh năm 1971.
Kể từ đó, nhiều ủy ban đã định kỳ xem xét vấn đề này.
Có ba nguyên nhân gây ra tai nạn được xác định một cách rộng rãi: Lỗi của con người, lỗi kỹ thuật và thiên nhiên, bao gồm thời tiết khắc nghiệt và va chạm với chim.
Những khiếm khuyết về mặt kỹ thuật bao gồm việc bảo trì kém và không có sẵn phụ tùng thay thế, đặc biệt là đối với các biến thể MiG sau khi Liên Xô sụp đổ.
Nhưng chúng cũng phản ánh sự lỗi thời không thể tránh khỏi của những máy bay như MiG-21 đã ra đời cách đây hàng thập kỷ, vốn đã bị chế giễu là "những cỗ quan tài bay" và "kẻ tạo ra góa phụ".
Ngay cả trong những năm đó, rõ ràng là khoảng một nửa số vụ tai nạn của IAF là do lỗi của con người.
Các báo cáo chỉ ra sự thiếu sót trong đào tạo cơ bản và nhiều lần thất bại trong việc nâng cấp máy bay huấn luyện HPT-32 Giai đoạn 1, nơi các phi công IAF học ABC về bay.
Những năm 1980 và 1990 ghi nhận số lượng đáng báo động về các vụ tai nạn máy bay huấn luyện, với số người tử vong cao hơn do cả phi công huấn luyện và phi công thực tập đều tử nạn.
Không quân Ấn Độ chỉ dừng bay HPT-32 sau khi 19 phi công thiệt mạng trong 17 vụ tai nạn trong vòng 23 năm bay.
Hindustan Aeronautics Ltd đã nỗ lực hết sức để thiết kế và chế tạo máy bay huấn luyện cơ bản — Hindustan Turbo Trainer 40 (HTT-40) — nhưng IAF đã mất đi nhiều năm quý báu trong việc ủng hộ máy bay Pilatus PC-7 Mark II của Thụy Sĩ.
Phải mất 229 vụ tai nạn máy bay huấn luyện trong hơn ba thập kỷ, thì Pilatus PC-7 Mark II mới được đưa vào huấn luyện Giai đoạn I vào năm 2013.
Và chỉ đến bây giờ HAL mới được bật đèn xanh để sản xuất HTT-40 với số lượng lớn.
Trong bối cảnh chính sách này đang thay đổi, một ủy ban điều tra đã phát hiện ra rằng nguyên nhân chính gây ra các vụ tai nạn MiG-21 là do không có sẵn máy bay huấn luyện phản lực tiên tiến (AJT).
AJT sẽ cho phép phi công tốt nghiệp chậm rãi, thông qua khóa đào tạo nâng cao Cấp độ III trên máy bay phản lực, để lên loại máy bay MiG-21 nổi tiếng nhanh, nhưng cũng khó lái.
Tuy nhiên, phải mất một phần tư thế kỷ thì Hawk AJT do Anh chế tạo mới được đưa vào chương trình đào tạo Cấp độ III dành cho các học viên phi công chiến đấu của IAF.
Điều này dẫn đến sự suy giảm đáng kể các vụ tai nạn, mặc dù nguyên nhân cũng là do việc loại bỏ dần các máy bay MIG-21 cũ.
Khi Không quân Ấn Độ (IAF) hiện đã bước vào kỷ nguyên mới, trong đó máy bay chiến đấu một động cơ thời Liên Xô đang nhanh chóng được thay thế bằng máy bay hai động cơ của khối phương Tây, người ta vẫn phải chờ xem liệu máy bay chiến đấu và phi công chiến đấu có tránh được tình trạng hao hụt nhân lực và vật lực hay không, điều khiến cho không chiến trở nên vô cùng nguy hiểm trong bối cảnh Ấn Độ-Pakistan-Trung Quốc.
Ajai Shukla là biên tập viên tư vấn (các vấn đề chiến lược), Business Standard và Devesh Kapur là giáo sư của Starr Foundation tại Trường Nghiên cứu quốc tế nâng cao Paul H. Nitze, Đại học Johns Hopkins.
Bài thuyết trình đặc sắc: Aslam Hunani/ Rediff.com

 

Rone95

Xe tăng
Biển số
OF-775194
Ngày cấp bằng
23/4/21
Số km
1,566
Động cơ
72,844 Mã lực
Ả rập, Ấn độ nói chung dân gốc ấn âu nam á trung á trung đông đánh đấm rất kém ở thời hiện đại, như saudi mua cả đống đồ nato đánh ko ăn nổi houthi dép lê

hợp đồng vk nào cũng tỷ đô, nhưng mua bảo kê để mỹ không kích houthi hộ

 

ZOV

Xe tăng
Biển số
OF-833100
Ngày cấp bằng
29/4/23
Số km
1,839
Động cơ
52,606 Mã lực
Tuổi
35


 

ZOV

Xe tăng
Biển số
OF-833100
Ngày cấp bằng
29/4/23
Số km
1,839
Động cơ
52,606 Mã lực
Tuổi
35
Phòng không Houthi 'suýt bắn trúng loạt F-16, F-35 Mỹ'
Các quan chức Mỹ giấu tên tiết lộ phòng không Houthi từng suýt bắn trúng nhiều tiêm kích F-16 và F-35 khi Washington tiến hành chiến dịch Rough Rider.

Hàng loạt quan chức quốc phòng Mỹ giấu tên hôm 12/5 tiết lộ nhóm vũ trang Houthi ở Yemen đã "suýt bắn trúng hàng loạt tiêm kích F-16 và một chiến đấu cơ F-35" trong vòng 30 ngày đầu tiên của chiến dịch Rough Rider.

Cũng trong giai đoạn này, lực lượng Houthi đã hạ tổng cộng 7 máy bay không người lái (UAV) MQ-9 Reaper, mỗi chiếc có giá xuất xưởng 30 triệu USD, khiến quân đội Mỹ gặp nhiều khó khăn trong nỗ lực trinh sát và tập kích mục tiêu ở Yemen.

Bộ Quốc phòng Mỹ và nhóm Houthi chưa bình luận về thông tin.

Chiến dịch Rough Rider được Mỹ phát động từ ngày 15/3, huy động nhiều khí tài quân sự hiện đại nhất của nước này để không kích dữ dội vào cơ sở hạ tầng và căn cứ của Houthi, nhằm buộc nhóm vũ trang Yemen ngừng tấn công tàu thuyền trên Biển Đỏ.

Tiêm kích F-35C Mỹ chuẩn bị cất cánh từ tàu sân bay USS Carl Vinson ở Biển Đỏ hôm 26/4. Ảnh: US Navy
" style="margin: 0px; padding: 0px 0px 408.219px; box-sizing: border-box; text-rendering: optimizelegibility; width: 680px; float: left; display: table; -webkit-box-pack: center; justify-content: center; background: rgb(240, 238, 234); text-align: center; position: relative;">
Tiêm kích F-35C Mỹ chuẩn bị cất cánh từ tàu sân bay USS Carl Vinson hôm 26/4. Ảnh: US Navy


Tiêm kích F-35C Mỹ chuẩn bị cất cánh từ tàu sân bay USS Carl Vinson ở Biển Đỏ hôm 26/4. Ảnh: US Navy

Bộ tư lệnh Trung tâm (CENTCOM), đơn vị đặc trách hoạt động của quân đội Mỹ tại Trung Đông, hôm 29/4 tuyên bố đã tập kích hơn 1.000 mục tiêu ở Yemen kể từ đầu chiến dịch, hạ nhiều thành viên và thủ lĩnh của Houthi, khiến năng lực quân sự của đối phương sụt giảm.

Dù vậy, truyền thông Mỹ nói rằng những thủ lĩnh bị hạ sát chỉ là thành viên cấp trung của Houthi, không phải lãnh đạo cấp cao.

Bất chấp các đợt không kích của Mỹ, lực lượng Houthi đã triển khai tổng cộng 77 UAV tự sát, 30 tên lửa hành trình, 24 tên lửa đạn đạo tầm trung, 23 tên lửa phòng không nhằm vào lực lượng Mỹ ở Biển Đỏ và lãnh thổ Israel trong vòng 6 tuần, theo hai quan chức giấu tên.

Phòng không Houthi vẫn là mối đe dọa nghiêm trọng với máy bay Mỹ, thể hiện khi Washington phải huy động nhiều loại vũ khí đắt tiền trong chiến dịch không kích, như oanh tạc cơ tàng hình B-2 và tiêm kích F-35, cũng như tăng số lượng tên lửa chống radar trên phi cơ tác chiến điện tử EA-18G.

Mỹ và lực lượng Houthi hôm 6/5 đạt thỏa thuận ngừng bắn dưới sự trung gian của Oman, trong đó hai bên cam kết "không nhắm vào mục tiêu của nhau và bảo đảm tự do hàng hải". Dù vậy, nhóm vũ trang Yemen vẫn tiếp tục tập kích các mục tiêu không liên quan Mỹ, trong đó có Israel.

Dù không chịu tổn thất với dòng F-16 và F-35, quân đội Mỹ đã mất hai tiêm kích hạm F/A-18 Super Hornet trong chiến dịch Rough Rider.

Sự việc đầu tiên xảy ra ngày 28/4, khi tàu sân bay USS Harry S. Truman phải cơ động ngoặt gấp để tránh đòn tập kích của Houthi, khiến một chiếc F/A-18E và xe kéo rơi xuống biển. Hơn một tuần sau, một máy bay F/A-18F cũng lao xuống Biển Đỏ do sự cố với hệ thống hãm đà khi hạ cánh trên tàu USS Harry S. Truman.

Bên cạnh đó, tuần dương hạm USS Gettysburg đêm 22/12/2024 còn bắn rơi một tiêm kích F/A-18F chuẩn bị hạ cánh và suýt đánh trúng một chiếc Super Hornet bay sau đó vài km, khi làm nhiệm vụ hộ tống tàu sân bay USS Harry S. Truman trên Biển Đỏ.

Vị trí Yemen và các vùng biển lân cận. Đồ họa: Wikimedia
" style="margin: 0px; padding: 0px 0px 569.375px; box-sizing: border-box; text-rendering: optimizelegibility; width: 680px; float: left; display: table; -webkit-box-pack: center; justify-content: center; background: rgb(240, 238, 234); text-align: center; position: relative;">
Vị trí Yemen và các vùng biển lân cận. Đồ họa: Wikimedia

Vị trí Yemen và các vùng biển lân cận. Đồ họa: Wikimedia

 

ZOV

Xe tăng
Biển số
OF-833100
Ngày cấp bằng
29/4/23
Số km
1,839
Động cơ
52,606 Mã lực
Tuổi
35


 

hkm417

Xe điện
Biển số
OF-781052
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
4,089
Động cơ
77,461 Mã lực
Tuổi
125
 

hkm417

Xe điện
Biển số
OF-781052
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
4,089
Động cơ
77,461 Mã lực
Tuổi
125


 

hkm417

Xe điện
Biển số
OF-781052
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
4,089
Động cơ
77,461 Mã lực
Tuổi
125


 

hkm417

Xe điện
Biển số
OF-781052
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
4,089
Động cơ
77,461 Mã lực
Tuổi
125



 

hkm417

Xe điện
Biển số
OF-781052
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
4,089
Động cơ
77,461 Mã lực
Tuổi
125
Ukraine tiết lộ “Gót chân Asin” trong chuỗi sản xuất nhiên liệu tên lửa của Nga
Thứ Tư, 06:29, 14/05/2025
VOV.VN trên Google News

VOV.VN - Hội đồng An ninh Kinh tế Ukraine (ESCU) cho biết, Nga phụ thuộc khá nhiều vào hợp chất natri perchlorat (một thành phần của amoni perchlorat) nhập khẩu từ bên ngoài trong sản xuất nhiên liệu cho tên lửa, đặc biệt là tên lửa đạn đạo Iskander-M.

Iskander-M là một trong những tên lửa đạn đạo nguy hiểm nhất trong kho vũ khí của Nga. Moscow đã được sử dụng tên lửa này để tấn công các thành phố của Ukraine trong hơn 3 năm qua. Theo nghiên cứu của Hội đồng An ninh Kinh tế Ukraine (ESCU), việc sản xuất tên lửa này phụ thuộc rất nhiều vào công nghệ phương Tây và các hợp chất nhập khẩu từ nước ngoài, trong đó máy điều khiển số bằng máy tính (CNC) có nguồn gốc từ Mỹ, Châu Âu và Châu Á và hợp chất natri perchlorat dùng để sản xuất nhiên liệu rắn.
ukraine tiet lo got chan asin trong chuoi san xuat nhien lieu ten lua cua nga hinh anh 1


Tên lửa Iskander của Nga. Ảnh: TASS
Natri perchlorat là thành phần chính của nhiên liệu đẩy ở dạng rắn, được sử dụng để tạo lực đẩy trong tên lửa, rocket và các phương tiện hàng không vũ trụ khác. Dựa trên việc phân tích xác tên lửa Iskander-M trên chiến trường, các chuyên gia Ukraine cho rằng, tên lửa này sử dụng một biến thể của nhiên liệu rắn Opal, trong đó amoni perchlorat chiếm từ 45% đến 52,55% hỗn hợp.
“Trong số tất cả các chất oxy hóa trong nhiên liệu tên lửa, amoni perchlorat được đánh giá cao, nhờ sự kết hợp giữa mật độ năng lượng cao, tính ổn định và khả năng sản xuất tương đối dễ dàng, khiến nó trở thành lựa chọn ưu tiên cho hầu hết các hệ thống tên lửa. Các giải pháp thay thế hợp chất này thường chỉ giới hạn ở những dự án thử nghiệm vì có nhiều nhược điểm chẳng hạn như chi phí cao, phức tạp hoặc các vấn đề về an toàn”, báo cáo của ESCU nêu rõ.

Tình hình sản xuất nhiên liệu tên lửa tại Nga
Nga chỉ có một nhà sản xuất amoni perchlorat là Doanh nghiệp Nhà nước ANOSIT, trước đây gọi là “Nhà máy Hóa chất Kuybyshev”. ANOSIT sản xuất amoni perchlorat và hydro peroxide điện hóa chủ yếu cho ngành công nghiệp quân sự của Nga.
ANOSIT đảm bảo nguồn cung cấp ổn định các nguyên liệu thô quan trọng về mặt chiến lược cho các đối tác của họ. Trong thập kỷ qua, nhà máy Bột Perm - nhà sản xuất thuốc nổ lớn, là khách hàng chính của công ty này, với 5 hợp đồng trị giá tổng cộng 850 triệu rúp. Ngoài ra, còn nhiều khách hàng khác, trong đó có GosNIIMash (nhà sản xuất Iskander chuyên chế tạo đầu đạn chùm), GosNII Kristall (sản xuất octogen và hexogen-các hợp chất thiết yếu cho đạn dược cấp quân sự) và Hiệp hội Sản xuất Cheboksary-chế tạo tên lửa chống mưa đá và các thành phần của pháo hoa có thể dùng trong lĩnh vực dân sự lẫn quân sự.
ANOSIT đã công bố tăng gấp ba lần sản lượng amoni perchlorat vào năm 2024. Công ty cũng có cả kế hoạch xuất khẩu perchlorat sang Iran để sản xuất nhiên liệu rắn cho tên lửa Zolfagar của Iran.
Nga lộ “gót chân Asin”
Tuy vậy, việc sản xuất hợp chất amoni perchlorat sẽ không thể thực hiện được nếu thiếu natri clorat. Nga đã mất khả năng sản xuất natri clorat trong nước sau khi Liên Xô tan rã và phải phụ thuộc vào hàng nhập khẩu, đặc biệt là từ Trung Quốc và Uzbekistan.
ESCU đưa tin trước khi tiến hành chiến dịch quân sự đặc biệt tại Ukraine, Nga đã phụ thuộc rất nhiều vào EU về nguồn cung cấp natri clorat. Kể từ năm 2022, các chuyến hàng xuất khẩu từ EU đã ngừng lại và Moscow phải chuyển hướng sang Trung Quốc và Uzbekistan.
Trung Quốc là nhà sản xuất và xuất khẩu chính natri clorat sang Nga vào năm 2024. Trong 6 tháng đầu năm 2024, Trung Quốc chiếm 70% tổng nguồn cung natri clorat của Nga, còn Uzbekistan chiếm 29%.
Các nhà nhập khẩu natri clorat của Nga cung cấp mặt hàng này cho nhiều tập đoàn quân sự, trong đó có cả các nhà sản xuất tên lửa Iskander-M. Ngoài ra, sau khi Nga chuyển đổi chất này thành amoni perchlorat, họ có thể xuất khẩu sang Iran.
Nhận thức được sự phụ thuộc khá lớn vào hoạt động nhập khẩu natri clorat trong chế tạo nhiên liệu tên lửa, Nga đang cố gắng thiết lập dây chuyền sản xuất trong nước bằng cách mở các nhà máy mới và đầu tư vào các dự án mới.
Vào tháng 4/2022, tập đoàn Khimprom PJSC của Nga đã công bố dự án mở một nhà máy natri clorat mới có công suất 50.000 tấn mỗi năm, dự kiến sẽ đi vào hoạt động vào năm 2025. Vào tháng 6/ 2022, Tập đoàn Orgsintez của Nga đã xác nhận khoản đầu tư vào dự án tương tự là 5,7 tỷ rup, với kế hoạch công suất tối đa vào năm 2027. Công ty hóa chất EuroChem cũng ký một thỏa thuận vào năm 2023 để thành lập cơ sở mới sản xuất natri clorat và hydro peroxide tại nhà máy hóa chất Novomoskovsk Chlorine ở vùng Tula.
ESCU đánh giá: “Các công ty Nga đang tích cực đẩy mạnh năng lực sản xuất natri clorat trong nước. Tuy nhiên, điều này không làm giảm sự phụ thuộc của Moscow vào việc nhập khẩu natri clorat trong những năm tới, vì hầu hết các cơ sở sản xuất mới dự kiến đi vào hoạt động từ năm 2025-2027. Châu Âu có thể lợi dụng điểm yếu này và sự phụ thuộc của Nga vào nguồn cung cấp nguyên liệu trên từ bên ngoài để gây sức ép đối với chuỗi sản xuất vũ khí Nga”.
Trước đó vào năm năm 2023, các đối tác của Ukraine đã tăng cường nỗ lực cắt đứt quyền tiếp cận của Nga với máy CNC nhập khẩu từ châu Âu. EU áp đặt lệnh cấm nghiêm ngặt đối với việc xuất khẩu và tái xuất các thiết bị như vậy sang Nga. Tuy nhiên, Moscow vẫn tiếp tục tìm ra những phương pháp mới để có thể sở hữu các công cụ sản xuất tên lửa quan trọng. Moscow được cho là sử dụng nhiều phương pháp khác nhau, từ mua thiết bị đã qua sử dụng đến việc tìm kiếm nguồn cung trực tiếp, chủ yếu từ các nước châu Á.
 

hkm417

Xe điện
Biển số
OF-781052
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
4,089
Động cơ
77,461 Mã lực
Tuổi
125
Tiết lộ về tổ hợp phòng không tầm ngắn độc, lạ và hiệu quả của Ukraine
Thứ Ba, 14:29, 13/05/2025
VOV.VN trên Google News

VOV.VN - Trước hàng nghìn cuộc tấn công tên lửa và UAV của Nga mỗi tháng trên khắp Ukraine, lực lượng phòng không Kiev cần càng nhiều tên lửa đất đối không (SAM) càng tốt.

Hệ thống phòng không Raven với thiết kế lạ thường

Hệ thống mới nhất có tên là Raven là một thiết kế lạ thường: một xe tải hạng trung được trang bị thêm các tên lửa không đối không. Sự kỳ quặc của Raven là có chủ đích.
"Đây là một hệ thống đáng kinh ngạc, kết hợp giữa xe HMT 600 Supacat với tên lửa không đối không tầm ngắn tiên tiến ASRAAM", Đại tá Olly Todd thuộc lực lượng Thủy quân Lục chiến Hoàng gia Anh cho biết. Ông đang phục vụ tại Lực lượng Đặc nhiệm Kindred, đơn vị phát triển vũ khí cho Ukraine.
tiet lo ve to hop phong khong tam ngan doc, la va hieu qua cua ukraine hinh anh 1

Tổ hợp phòng không Raven. Ảnh: Bộ Quốc phòng Anh
Anh đã chuyển giao 8 hệ thống Raven cho Ukraine và 5 chiếc nữa đang trên đường đến Kiev. London lần đầu bàn giao hệ thống phòng không mặt đất này cho Ukraine vào năm 2023, bên cạnh gần 150 tên lửa đất đối không. Raven đã bắn hạ máy bay không người lái của Nga ít nhất từ thời điểm đó nhưng chỉ mới xuất hiện công khai gần đây trong các video chính thức.

Đại tá Olly Todd cho biết, các binh lính Ukraine đã thực hiện hơn 400 đợt tấn công bằng hệ thống này trên tiền tuyến, với tỷ lệ thành công hơn 70%.
Các mục tiêu bị hệ thống Raven tiêu diệt bao gồm tên lửa hành trình, máy bay không người lái, trực thăng cánh cố định và trực thăng cánh quay.
“Ukraine rất thích hệ thống này. Họ cho biết nó hoạt động rất hiệu quả và đóng vai trò quan trọng trong mạng lưới phòng không", ông Todd nói.
Tuy nhiên, kho vũ khí đa dạng gồm cảm biến, bệ phóng và tên lửa mà Ukraine thừa hưởng từ Liên Xô, tự phát triển hoặc nhận viện trợ từ các đồng minh đã tạo ra một vấn đề lớn kể từ khi Nga mở rộng chiến dịch quân sự vào năm 2022. Các thành phần này không phải lúc nào cũng tương thích với nhau, Một radar nhất định có thể không phù hợp với một loại tên lửa hay một tên lửa có thể không hoạt động trên một bệ phóng nhất định.
Nga Ukraine.jpg

Chuyện gì đã xảy ra kể từ lần gần nhất Nga – Ukraine đàm phán hòa bình?

VOV.VN - Nga và Ukraine có thể sắp nối lại các cuộc đàm phán hòa bình. Hai nước từng tiến hành đối thoại tìm giải pháp chấm dứt xung đột vào năm 2022 song các cuộc đàm phán đã đổ vỡ.
Một trong những hệ thống hiệu quả nhất
Bộ Quốc phòng Anh bắt đầu lắp ghép những phần cứng không đồng bộ này từ năm 2022. Đến năm 2023, Bộ Quốc phòng Mỹ cũng triển khai sáng kiến “FrankenSAM” nhằm tạo ra các hệ thống phòng không kết hợp từ nhiều nguồn khác nhau. Bộ Quốc phòng Ukraine hiện cũng đang phát triển một sáng kiến tương tự.
Thách thức lớn nhất là khả năng tích hợp, tức làm sao để cảm biến, tên lửa và bệ phóng không đồng bộ có thể phối hợp thành một hệ thống duy nhất. Với Raven, các kỹ sư Anh đã tháo thanh dẫn tên lửa khỏi các chiến đấu cơ đã loại biên của Không quân Hoàng gia Anh, sau đó lắp lên xe tải Supacat. Một camera gắn trên nóc xe, điều khiển bằng tay cầm chơi game được cải tiến, giúp định hướng thanh phóng và tên lửa ASRAAM nặng khoảng 90kg về phía mục tiêu.
Khi được phóng đi, tên lửa ASRAAM dẫn đường bằng hồng ngoại sẽ tự định vị và lao vào nguồn nhiệt gần nhất. Đại tá Todd đánh giá Raven là “một trong những hệ thống phòng không tầm ngắn hiệu quả nhất mà Ukraine đang sử dụng hiện nay".
ASRAAM, hay còn được biết đến với tên gọi AIM-132 tại Mỹ là tên lửa dài 3 mét, đường kính 166 mm và sải cánh 450 mm. Tên lửa này từng được trang bị cho nhiều máy bay của Anh như máy bay phản lực cận âm Hawk, máy bay siêu âm Jaguar và máy bay tấn công Tornado. Ngoài ra, nó cũng có thể được lắp đặt lên các tiêm kích Eurofighter Typhoon và F-35 Lightning II.
Khi hoạt động trên không, ASRAAM có tầm bắn hơn 25 km và tốc độ vượt quá Mach 3 (tức khoảng 3.704 km/h).
“Theo thiết kế, cả xe, bệ phóng lẫn tên lửa trong hệ thống Raven đều tận dụng các thiết bị thuộc biên chế của Anh nhưng không còn sử dụng nữa", ông Todd cho biết.
Ông khẳng định: “Những tên lửa này trước đây được sử dụng trong Không quân Hoàng gia và vốn đã nằm trong kế hoạch loại biên. Do đó, việc hỗ trợ Ukraine không làm ảnh hưởng đến khả năng sẵn sàng hay hoạt động của Anh".
Hiện có nhiều hệ thống FrankenSAM khác đang được triển khai tại Ukraine, bao gồm các phương tiện Liên Xô phóng tên lửa không đối không của Mỹ (dẫn đường bằng radar hoặc hồng ngoại) hoặc phương tiện Liên Xô phóng tên lửa Liên Xô mà trước đây không ai nghĩ sẽ được bắn từ mặt đất.
Tuy nhiên, phần lớn các hệ thống FrankenSAM chỉ mang lại khả năng phòng không tầm ngắn. Điều này cũng dễ hiểu vì phần lớn tên lửa không đối không chỉ có tầm bắn vài chục km. Nhu cầu cấp bách nhất của Ukraine hiện nay là các hệ thống SAM tầm xa có thể bảo vệ thành phố và căn cứ trước tên lửa đạn đạo tầm xa của Nga.
Chỉ có hai hệ thống đáp ứng được yêu cầu này là Patriot của Mỹ và SAMP/T của châu Âu. Dù một số bệ phóng Patriot có thể đã được tích hợp với radar Liên Xô cũ, phần lớn trong số khoảng 8 hệ thống SAM tầm xa mà Ukraine đang sở hữu vẫn là thiết kế nguyên bản, không thuộc nhóm FrankenSAM.
 

hkm417

Xe điện
Biển số
OF-781052
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
4,089
Động cơ
77,461 Mã lực
Tuổi
125
Khám phá loại tên lửa hành trình mới giá rẻ S8000 “Banderol” của Nga
Thu Thủy

Thu Thủy
4 giờ trước

0:01/4:23
0:01

Mới đây, Cục Tình báo Bộ Quốc phòng Ukraine (GUR) đã công bố thông tin về loại tên lửa hành trình cỡ nhỏ mới xuất hiện được phóng từ trên không S8000 “Banderol” của Nga.
Tên lửa hành trình S8000 Banderol của Nga. Ảnh: QQnews.Tên lửa hành trình S8000 "Banderol" của Nga. Ảnh: QQnews.Vũ khí tấn công mới của Nga
Mặc dù chiến tranh Nga-Ukraine đã diễn ra hơn 3 năm, nhưng hai bên vẫn đang giao tranh ác liệt ở tiền tuyến, các bộ phận nghiên cứu phát triển và sản xuất quân sự của mỗi bên vẫn tiếp tục hoạt động với tốc độ cao để cung cấp nhiều loại tài nguyên cần thiết cho chiến trường tiền tuyến.
Tờ Defense Express của Ukraine dẫn thông tin đăng trên trang web "War and Sanctions” (Chiến tranh và trừng phạt) của Cục Tình báo Quốc phòng Ukraine cho biết, quân đội Nga gần đây thường xuyên sử dụng loại vũ khí bí ẩn có biệt danh "Banderol", nghi là một loại máy bay không người lái tự sát, để tấn công Ukraine.
Sau một loạt cuộc điều tra, Cục Tình báo Quốc phòng Ukraine đã xác nhận rằng loại vũ khí được gọi là “Banderol” (Gói hàng) này thực chất là một tên lửa hành trình mới có tên mã là "S8000". Trang web Defense Express cũng công bố dữ liệu liên quan về "S8000" và nguồn gốc của các bộ phận.
UAV Orion mang S8000.pngMáy bay không người lái Orion của Nga mang tên lửa S8000. Ảnh: QQnews.
Báo này cho biết S8000 Banderol rất có thể là tên lửa hành trình đã được thử nghiệm trước đó tại bãi thử Kapustin Yar ở Nga và có hình dáng tương tự như Tên lửa chống hạm tầm xa AGM-158C (LRASM) của Mỹ. Báo này cho rằng S8000 “Banderol” sẽ là loại tên lửa mới có ưu điểm là chi phí thấp và có thể sản xuất hàng loạt. Người ta suy đoán quân đội Nga có kế hoạch sử dụng tên lửa S8000 “Banderol” để tiến hành một cuộc tấn công toàn quốc nhanh hơn và quy mô lớn hơn nhằm vào Ukraine.
Kể từ đầu năm 2025, Ukraine đã phát hiện thấy loại tên lửa này được sử dụng nhưng không thường xuyên. Theo Hãng thông tấn Nga Sputnik, tên lửa này do Công ty Kronstadt phát triển và hiện đang được sử dụng kết hợp với máy bay không người lái "Orion" cũng do công ty này phát triển. Trong tương lai, quân đội Nga cũng có kế hoạch lắp đặt tên lửa này trên trực thăng tấn công Mi-28N "Night Hunter".

Anh S8000 lan dau xuat hien.pngHình ảnh đầu tiên về S8000 "Banderol" được TASS đưa công khai. Ảnh: QQnews.
Được biết, vào ngày 26/4, khi ông Dmitry Medvedev, Phó Chủ tịch Hội đồng An ninh Nga, đến thăm bãi thử Kapustin Yar ở tỉnh Astrakhan, tên lửa hành trình S8000 “Banderol” đã lần đầu tiên xuất hiện trong các bản tin chính thức.
Rõ ràng, việc trang bị loại tên lửa hành trình mới này trên máy bay không người lái và trực thăng vũ trang có tốc độ bay chậm hơn sẽ giúp thân tên lửa không phải chịu quá tải lớn, giúp đơn giản hóa thiết kế và giảm chi phí sản xuất.
Theo Sputnik, tên lửa hành trình S8000 “Banderol” dài khoảng 5 m và được thiết kế tàng hình. Khi cánh mở ra, sải cánh có thể đạt 2,2 m. Máy bay được trang bị động cơ phản lực tuabin nhỏ gọn SW800Pro-A95 do Trung Quốc sản xuất (chỉ nặng 8,5 kg) với lực đẩy 80 kg. Nhiên liệu bên trong khoảng 50 đến 65 kg, tầm bắn có thể đạt tới 500 km. Tốc độ bay 520-560 km/h, tốc độ tối đa 620-650 km/h.
Vi tri dau no.pngVị trí của đầu nổ trong tên lửa. Ảnh: QQnews.

Theo Ukraine, tên lửa hành trình S8000 được trang bị đầu đạn phân mảnh nổ mạnh OFBCh-150 nặng 115 kg với một lượng thuốc nổ khoảng 49,5 kg. Hệ thống dẫn đường vệ tinh của tên lửa là bộ thu tín hiệu GLONASS/GPS 8 kênh "Kometa-M8" do Công ty Cổ phần "VNIIR-Progress" sản xuất. Theo Sputnik, tên lửa này sử dụng một lượng lớn linh kiện điện tử nhập khẩu từ các nước.
Cục Tình báo Quốc phòng Ukraine cho rằng quân đội Nga có kế hoạch sử dụng loại tên lửa giá rẻ này tiến hành một cuộc tấn công toàn diện hơn vào Ukraine.
Dong co ten lua.jpgS8000 sử dụng động cơ lưỡng dụng SW800Pro-A95 do Trung Quốc sản xuất.
Ảnh: Aboluowang.
Linh kiện nhập khẩu từ nhiều nguồn, giá rẻ
Trang web Ukraine Defense Express chỉ ra rằng theo thông tin do Cục Tình báo Quốc phòng Ukraine công bố, S8000 “Banderol” sử dụng động cơ phản lực tuabin SW800Pro-A95 do Công ty TNHH Nghiên cứu và phát triển thiết bị động cơ phản lực tuabin Baoding Xuanyuan (Huyền Nguyên, Bảo Định) của Trung Quốc sản xuất.
Chuyên mục quân sự của trang tin Trung Quốc QQnews cũng đăng một bài viết nói rằng động cơ phản lực tuabin SW800Pro-A95 là "sản phẩm dân sự" có thể mua được trên nền tảng thương mại điện tử AliExpress của Alibaba, và cho rằng nếu Nga thực sự sử dụng động cơ này, họ sẽ không gặp phải trở ngại thiếu hụt nguồn cung.
Trang tin Trung Quốc còn nói rằng ăng-ten CRP chống nhiễu "Kometa-M8" được sử dụng trong S8000 và các loại pin, thiết bị nhập từ Australia, Hàn Quốc, Mỹ, Thụy Sĩ, Nhật Bản cũng là những bộ phận quan trọng giúp tên lửa này có thể đảm bảo giá thành thấp trong khi vẫn duy trì hiệu quả chiến đấu cao.

Tác giả bài viết này nhấn mạnh rằng mặc dù Nga vẫn sử dụng một lượng lớn công nghệ nước ngoài trong quá trình sản xuất vũ khí, nhưng phần lớn các bộ phận được họ sử dụng đều là sản phẩm lưỡng dụng hoặc dân sự, các quốc gia khác khó có thể cắt đứt nguồn cung cấp các linh kiện này của Nga.
Với việc nền tảng phóng S8000 “Banderol” tiếp tục mở rộng, Nga có khả năng sẽ tiến hành các cuộc tấn công tên lửa vào Ukraine trên quy mô lớn hơn và tăng cường các hành động chiếm thêm lãnh thổ Ukraine.
 

hkm417

Xe điện
Biển số
OF-781052
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
4,089
Động cơ
77,461 Mã lực
Tuổi
125
CẢNH BÁO: Nga trang bị cho máy bay không người lái Orion tên lửa hành trình S8000 Banderol mới để tấn công Ukraine .
Theo một video được công bố vào ngày 12 tháng 5 năm 2025 trên Telegram, có vẻ như Nga đã tích hợp tên lửa hành trình S8000 Banderol mới vào UAV Orion MALE (Medium Altitude Long Endurance) của mình, đánh dấu sự cải thiện đáng kể về khả năng tấn công bằng máy bay không người lái. Ngoài việc tên lửa xuất hiện trên máy bay không người lái, Cục Tình báo Quốc phòng Ukraine (GUR) đã công bố một bản phân tích kỹ thuật chi tiết về S8000 Banderol, làm sáng tỏ các thông số kỹ thuật, thành phần và ý nghĩa chiến lược của nó. Sự phát triển mới này nhấn mạnh sự tập trung của Nga vào việc mở rộng phạm vi hoạt động và khả năng sát thương của các hệ thống máy bay không người lái của mình.
Theo dõi Army Recognition trên Google News tại liên kết này


UAV Orion MALE của Nga được nhìn thấy được trang bị tên lửa hành trình S8000 Banderol mới tích hợp, như được tiết lộ trong một video được công bố trên Telegram vào ngày 12 tháng 5 năm 2025. (Nguồn ảnh: Telegram)
UAV Orion, còn được biết đến với tên gọi xuất khẩu là “Inokhodets,” là một trong những máy bay không người lái nội địa có năng lực nhất của Nga do Kronstadt JSC phát triển. Tương đương với MQ-1 Predator của Hoa Kỳ, Orion được thiết kế cho các nhiệm vụ ISR (tình báo, giám sát, trinh sát) và tấn công. Nó có sải cánh khoảng 16 m, trọng lượng cất cánh tối đa gần 1.000 kg và có thể mang tới 200 kg tải trọng, bao gồm cả đạn dược dẫn đường chính xác. Với thời gian bay lên tới 24 giờ và trần bay khoảng 7.500 m, Orion là một nền tảng quan trọng trong đội bay UAV của Nga. Việc tích hợp tên lửa hành trình Banderol hiện định vị nó như một nền tảng tấn công tầm xa có khả năng tấn công các mục tiêu có giá trị cao nằm sâu trong lãnh thổ do kẻ thù chiếm giữ.

Ezoic

S8000 Banderol là tên lửa hành trình nhỏ gọn, chạy bằng động cơ phản lực được phát triển dành riêng cho bệ phóng không người lái và cánh quay. Theo phân tích của GUR, tên lửa được trang bị động cơ phản lực SW800Pro-A95, có nguồn gốc từ công ty Swiwin của Trung Quốc. Động cơ này, thường được sử dụng trong máy bay mô hình lớn, được bán trên các nền tảng như AliExpress, cho thấy Nga đang khai thác thị trường dân sự để vượt qua các hạn chế về công nghệ quân sự.
Về mặt kỹ thuật, Banderol dài khoảng 5 m, sải cánh 2,2 m và đường kính 30 cm. Nó được trang bị đầu đạn OFBCH-150 nặng 114,3 kg, bao gồm 49,5 kg vật liệu nổ, được thiết kế để sử dụng chống lại các mục tiêu kiên cố và chiến lược. Tên lửa đạt tốc độ tối đa 650 km/h và bay với tốc độ 560 km/h, với tầm bắn tối đa 500 km. Hình dạng khí động học và cánh bật ra cho phép bay ở độ cao thấp, bám theo địa hình, tăng cường khả năng trốn tránh các hệ thống phòng không.

Ezoic

Một khía cạnh quan trọng trong thiết kế của Banderol là hệ thống dẫn đường tiên tiến. Tên lửa được trang bị Kometa-M8 CRPA (Ăng-ten mẫu tiếp nhận có kiểm soát), do JSC VNIIR-Progress phát triển, có khả năng chống nhiễu và giả mạo GPS cao. Hệ thống này đã được sử dụng trong các vũ khí dẫn đường chính xác khác của Nga, chẳng hạn như máy bay không người lái Shahed-136/131 và bộ bom lượn UMPK. Điều này cho thấy một cách tiếp cận nhất quán trong quá trình phát triển vũ khí của Nga hướng tới việc tạo ra các hệ thống phục hồi để sử dụng trong môi trường bão hòa với chiến tranh điện tử.
Việc tích hợp S8000 Banderol với UAV Orion là dấu hiệu rõ ràng cho thấy học thuyết chuyển dịch của Nga sang khả năng tấn công chính xác không người lái. Sự kết hợp giữa máy bay không người lái tầm xa và tên lửa hành trình nhanh nhẹn cho phép các cuộc tấn công chiến lược vượt ra ngoài tầm với của hầu hết các hệ thống phòng không tiền tuyến trong khi giảm thiểu rủi ro cho người vận hành. Nó cũng cung cấp một phương tiện có thể mở rộng và tương đối hiệu quả về chi phí để thể hiện sức mạnh ở các khu vực có tranh chấp.

Ezoic

Nhìn về phía trước, có những dấu hiệu cho thấy Banderol cũng có thể được điều chỉnh để triển khai từ các nền tảng khác, bao gồm trực thăng tấn công Mi-28N, mở rộng hơn nữa tiện ích của nó trên các nhánh khác nhau của Lực lượng vũ trang Nga. Bản chất mô-đun của hệ thống tên lửa tăng cường tính linh hoạt của Nga trong việc áp dụng công nghệ này trên nhiều nhóm nhiệm vụ và môi trường hoạt động.
Tóm lại, sự xuất hiện của tên lửa hành trình S8000 Banderol trên UAV Orion, như đã thấy trong video Telegram và được nêu chi tiết trong phân tích tình báo của Ukraine, phản ánh sự tiến hóa đáng chú ý trong khả năng tác chiến trên không của Nga. Nó đại diện cho sự kết hợp giữa các thành phần có nguồn gốc thương mại với sự đổi mới trong nước, báo hiệu một giai đoạn mới trong việc Nga sử dụng các hệ thống không người lái cho các cuộc tấn công tầm xa chính xác. Army Recognition sẽ tiếp tục theo dõi những diễn biến này và tác động của chúng đối với động lực đang phát triển của xung đột hiện đại.
 

hkm417

Xe điện
Biển số
OF-781052
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
4,089
Động cơ
77,461 Mã lực
Tuổi
125
Tin độc quyền: Tàu tấn công nhanh BK-16 của Nga giao chiến với tàu không người lái Magura của Ukraine trong cuộc chiến tàu không người lái đầu tiên của hải quân .
Theo báo cáo của The Dead District vào ngày 6 tháng 5 năm 2025, một máy bay không người lái hải quân Magura V5 của Ukraine được trang bị tên lửa R-73 đã tham gia vào một cuộc đối đầu trên biển với một tàu tấn công tốc độ cao BK-16 của Nga ở Biển Đen. Cuộc chạm trán này, được ghi lại trên video và được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội, làm nổi bật bản chất đang phát triển của chiến tranh hàng hải, nơi các hệ thống không người lái thách thức các tài sản hải quân thông thường. Cảnh quay cho thấy các thủy thủ Nga đang cố gắng vô hiệu hóa máy bay không người lái bằng súng máy, bệ phóng tên lửa và súng trường AK, nhấn mạnh tính cấp thiết của việc chống lại các máy bay không người lái hải quân ngày càng tinh vi của Ukraine. Cuộc giao tranh này phản ánh một cuộc chạy đua công nghệ rộng lớn hơn ở Biển Đen và đặt ra những câu hỏi quan trọng về tương lai của chiến tranh trên biển không người lái.
Theo dõi Army Recognition trên Google News tại liên kết này


Ban đầu được thiết kế cho các nhiệm vụ trinh sát và tấn công, tàu mặt nước không người lái (USV) Magura đã trở nên nổi tiếng khi được trang bị tên lửa dẫn đường hồng ngoại R-73 cải tiến, biến nó thành một nền tảng phòng không di động mạnh mẽ. (Nguồn ảnh: Twitter/Aurora Borealis)
Magura V5 là tàu mặt nước không người lái (USV) do Ukraine sản xuất, được phát triển dưới sự bảo trợ của GUR (Tổng cục Tình báo Chính) của Ukraine. Ban đầu được thiết kế cho các nhiệm vụ trinh sát và tấn công, hệ thống này trở nên khét tiếng khi được trang bị tên lửa dẫn đường hồng ngoại R-73 đã được cải tiến, biến nó thành một nền tảng phòng không di động mạnh mẽ. R-73, một tên lửa không đối không tầm ngắn có nguồn gốc từ Liên Xô, đã được thiết kế lại để phóng từ mặt nước, mang lại cho Magura V5 khả năng chưa từng có trong việc bắn hạ các mục tiêu trên không. Vào ngày 2 tháng 5 năm 2025, khả năng này đã được chứng minh khi một chiếc Magura V5 được cho là đã bắn hạ một máy bay chiến đấu Su-30 của Nga gần Novorossiisk, đây là lần đầu tiên trong lịch sử chiến tranh máy bay không người lái trên biển.

Ezoic

Việc Ukraine phát triển Magura V5 bắt nguồn từ nhu cầu bù đắp cho ưu thế hải quân của Nga ở Biển Đen sau cuộc xâm lược năm 2022. Bằng cách tận dụng các hệ thống tự động có chi phí tương đối thấp có khả năng giám sát và tấn công, Kyiv đã có thể quấy rối và trong một số trường hợp vô hiệu hóa các tài sản có giá trị cao của Nga. Việc điều chỉnh tên lửa R-73 cho nền tảng Magura thể hiện bước tiến đáng kể trong chiến tranh hải quân bất đối xứng, cho phép Ukraine đe dọa cả nền tảng trên biển và trên không bằng một hệ thống tự động duy nhất.
Để phản ứng với mối đe dọa ngày càng tăng do máy bay không người lái của hải quân Ukraine gây ra, Nga đã tăng cường triển khai các tàu tấn công nhanh như BK-16. Được phát triển bởi Kalashnikov Concern, BK-16 là một tàu đa năng tốc độ cao có khả năng đạt tốc độ trên 40 hải lý/giờ và được trang bị súng máy 12,7 mm và súng phóng lựu. Vào ngày 6 tháng 5, trong một cuộc giao tranh được ghi nhận, một tàu BK-16 đã được nhìn thấy đang cơ động với tốc độ cao để né tránh và cuối cùng là tiêu diệt một máy bay không người lái Magura. Các thủy thủ Nga đã sử dụng súng máy hạng nặng và thậm chí cả một bệ phóng tên lửa vác vai trong nỗ lực tuyệt vọng nhằm vô hiệu hóa USV đang lao tới. Mặc dù máy bay không người lái cuối cùng đã bị vô hiệu hóa và phá hủy, nhưng nhu cầu về các biện pháp như vậy minh họa cho mức độ đe dọa gia tăng do các hệ thống không người lái có vũ trang gây ra.

Ezoic

Trong khi các con số ngân sách chính xác vẫn chưa được tiết lộ, các đánh giá nguồn mở cho thấy chi phí của Magura V5, được báo cáo là dưới 250.000 đô la cho mỗi đơn vị, thấp hơn đáng kể so với máy bay có người lái hoặc tàu hải quân. Chi phí thấp và tính linh hoạt trong hoạt động khiến nó trở thành nền tảng lý tưởng cho học thuyết hải quân bất đối xứng của Ukraine, tập trung vào các chiến thuật phi tập trung, có tác động cao. Hiệu quả về chi phí này, kết hợp với khả năng đa nhiệm của nó, mang lại cho Ukraine một tài sản có khả năng mở rộng và phá vỡ trong cuộc cạnh tranh đang diễn ra ở Biển Đen.
Cuộc chạm trán giữa máy bay không người lái hải quân Magura V5 của Ukraine và tàu tấn công BK-16 của Nga vào ngày 6 tháng 5 năm 2025, tóm tắt động lực thay đổi của chiến đấu hải quân, nơi các hệ thống tự động không còn là công cụ ngoại vi mà là tài sản chiến đấu trung tâm. Việc Ukraine tích hợp tên lửa không đối không vào máy bay không người lái trên biển mở ra những ranh giới mới trong chiến tranh hỗn hợp, buộc đối thủ phải thích nghi nhanh chóng. Khi Kyiv tiếp tục mở rộng ranh giới của đổi mới quân sự không người lái, Biển Đen đang trở thành nơi thử nghiệm cho các cuộc xung đột trong tương lai, nơi tốc độ, tự động hóa và khả năng thích ứng xác định sự vượt trội.


 

hkm417

Xe điện
Biển số
OF-781052
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
4,089
Động cơ
77,461 Mã lực
Tuổi
125
'Không quân Ấn Độ không đủ năng lực và Rafale được đánh giá quá cao': Chi tiết về trận không chiến quy mô lớn với máy bay chiến đấu Pakistan
Ngày 9 tháng 5 năm 2025312 717108

'Không quân Ấn Độ không đủ năng lực và Rafale được đánh giá quá cao': Chi tiết về trận không chiến quy mô lớn với máy bay chiến đấu Pakistan

Mưa phùn

Vào đêm ngày 6-7 tháng 5 năm 2025, Ấn Độ đã đáp trả hoạt động khủng bố bằng cách tấn công nhiều mục tiêu ở khu vực biên giới Pakistan, dẫn đến cuộc không chiến lớn nhất từ trước đến nay . Cả hai bên đều tuyên bố mình là người chiến thắng, nhưng có dấu hiệu cho thấy trận chiến đã khiến New Delhi phải trả giá đắt.





nowgoal.com

Ad


Watch Live Sports Online

Football Live Scores, • Latest Football Results • Today's Football Scores • European top five leagues
Watch




Cuộc đụng độ giữa máy bay chiến đấu của Pakistan và Ấn Độ, có sự tham gia của tổng cộng 125 máy bay chiến đấu, là một trong những cuộc đụng độ lớn nhất và kéo dài nhất trong lịch sử hiện đại.
- Quân đội Pakistan tiết lộ chi tiết về trận chiến.

Chiến dịch Sindoor của Ấn Độ, nhắm vào các căn cứ khủng bố, có lẽ là nhằm mục đích phô trương sức mạnh chống lại Pakistan và triển khai các đơn vị được huấn luyện tốt nhất, được trang bị máy bay chiến đấu Rafale với tên lửa có cánh SCALP và bom lượn Hammer, và có thể là Su-30MKI với tên lửa BrahMos. Máy bay AWACS ERJ-145 hoặc A-50E cũng có khả năng tham gia.

Cuộc tấn công được thực hiện từ lãnh thổ của họ, điều này lẽ ra đã giảm thiểu rủi ro cho ngành hàng không . Tuy nhiên, người Pakistan đã chuẩn bị cho một kịch bản như vậy. Để ứng phó với sự xuất hiện của máy bay Ấn Độ, họ đã kịp thời đưa máy bay của mình lên không trung, điều này đã gây ra một số thiệt hại cho kẻ thù.

Quân đội Pakistan chính thức tuyên bố rằng họ đã bắn hạ ít nhất năm máy bay của Không quân Ấn Độ trong trận chiến. Theo các nguồn tin bổ sung, trong số này có ba máy bay Rafale, cũng như một máy bay MiG-5 và Su-29MKI (điều này được chứng minh bằng một bức ảnh chụp ghế phóng K-30DM). Như vậy, những tổn thất lớn nhất đã xảy ra với các máy bay chiến đấu do Pháp sản xuất, 36 trong số đó đã được mua vào năm 36. Chỉ một tuần trước, 2016 đơn vị của phiên bản trên tàu sân bay (Rafale M) cũng đã được mua.

Rafale, là máy bay hiện đại nhất đang phục vụ trong Không quân Ấn Độ, được bộ chỉ huy coi là máy bay chiến đấu tốt nhất. Khả năng mua thêm 114 máy bay khác của mẫu này đã được xem xét. Tuy nhiên, hiện vẫn chưa rõ số phận của thỏa thuận tiềm năng này sẽ diễn ra như thế nào.


Không quân Pakistan J-10CE

Rõ ràng, không quân Ấn Độ đã bị đối đầu bởi các máy bay chiến đấu một động cơ - JF-17 Thunder, đã phục vụ lâu năm tại Islamabad, và J-2021CE, mua từ Trung Quốc vào năm 10 (với số lượng 25 chiếc). Những chiếc sau là một phần của đơn vị tinh nhuệ của Không quân, tương tự như Rafale ở Ấn Độ. Chúng có khả năng sử dụng tên lửa không đối không tầm xa PL-15 của Trung Quốc với tầm bay lên tới 200 km. Rất có thể chúng được hỗ trợ bởi máy bay AWACS của Trung Quốc hoặc Thụy Điển và máy bay tiếp dầu Il-78.

Giống như người Ấn Độ, người Pakistan ở trong không phận của riêng họ, từ đó họ tấn công máy bay địch. Do đó, các đối thủ ở khoảng cách 100-200 km.

Không quân Ấn Độ tỏ ra kém cỏi trong chiến đấu, máy bay phản lực Rafale được đánh giá quá cao
- Bộ trưởng Quốc phòng Pakistan Khawaja Asif cho biết.

Không quân Pakistan được coi là được huấn luyện rất tốt và có tổ chức nhất trong số tất cả các quốc gia Hồi giáo. Tuy nhiên, cần phải thừa nhận rằng Islamabad đã mong đợi một cuộc tấn công từ kẻ thù, New Delhi thậm chí đã thông báo trước. Do đó, Không quân chỉ cần sẵn sàng đẩy lùi một cuộc tấn công.

Ví dụ, JF-17 và J-10CE, nhận thông tin từ máy bay AWACS, có thể nằm chờ kẻ thù ở độ cao thấp, gần mặt đất, trong khi người Ấn Độ đạt đến độ cao phóng tên lửa hành trình.

Tuy nhiên, trong mọi trường hợp, trận chiến quy mô lớn này cho thấy Rafale không phải là một cỗ máy hoàn hảo, và máy bay và tên lửa của Trung Quốc có khả năng đánh chặn hiệu quả.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top