Nhà e cho thuê, con bé thuê nhà thấy e hay quên nhắc tiền nhà, dần dần nó chây ì, toàn trả tiền chậm. Rồi cũng kêu khó khăn lọ chai. Sau mấy lần trả chậm, e đuổi ko cho thuê nữa. Nó khoá cửa ko mở, trốn ko gặp em.
E về soạn cái công văn gửi đòi nhà, in 3 bản, cho 3 phong bì, ra viettel post đề gửi 3 ngày liền nhau. Em đồng thời chụp công văn gửi zalo cho nó, nói là sau 3 lần gửi cv theo đúng quy định của pháp luật, e sẽ khởi kiện nó tội chiếm đoạt tài sản.
Nó ngay lập tức chuyển tiền cho em. E bảo tiền đấy tôi sẽ trả lại sau khi trừ các chi phí sửa chữa vệ sinh nhà cửa. Còn tôi ko cho thuê là ko cho thuê nữa.
Sau đó e đến thì nó miễn cưỡng mở cửa nói chuyện với em. Giở bài than khóc là giờ chúng e chưa biết chuyển đi đâu. E bảo đấy là việc của em, ko phải việc của chị. Đúng 2 tuần phải trả lại nhà, ko thì chị phát đơn kiện và chị chắc chắn 1 điều là sau đấy e có muốn yên ổn làm ăn cũng khó. E cứ mạnh mồm doạ thế.
10 ngày sau đấy nó trả nhà cho e. Hết chuyện.
Sau khi lấy lại nhà, e ra quét dọn sân sướng vỉa hè. Nhà bên cạnh cho thuê spa, chủ spa ra hỏi em, đây là nhà e à. E vâng. Bà í bảo, thế mà con kia nó sang spa nó khoe đấy là nhà nó, xong nó củ hành nhân viên spa nhà chị phải hầu nó như hầu vong. Đời lắm đứa phông bạt hãm thế đấy.