Ngày trước, khi trình độ dân trí còn thấp, tầng lớp sinh viên được xem như những trí thức tiên phong, giữ vai trò then chốt trong việc tiếp thu và truyền bá tri thức mới của quốc gia. Họ được kính trọng, ngưỡng mộ và được xem như những người dẫn dắt tư tưởng của xã hội.
Thế nhưng xã hội hiện đại đã khác. Giáo dục phổ thông, đại học ngày càng phổ cập, tấm bằng cử nhân, thạc sĩ không còn là thứ quá xa vời. Sinh viên thời nay, dù vẫn đang miệt mài trên giảng đường, nhưng họ vẫn chỉ là những chàng trai, cô gái non nớt, thiếu trải nghiệm thực tế. Vị thế của họ trong xã hội cũng vì thế mà không còn được đề cao như trước đơn cử tấm bằng cử nhân, thạc sĩ ngày xưa bước ra đời là được săn đón ngày ngay thất nghiệp đầy đường.
Không ít bạn trẻ sinh viên vẫn giữ tâm lý tự cho mình là “tinh hoa”, là những người “học cao hiểu rộng”. Họ nghĩ rằng mình nắm bắt thông tin nhanh nhạy, có kiến thức uyên thâm nên thấu hiểu mọi bất công xã hội, còn người bình thường thì “không thể hiểu nổi”. Chính suy nghĩ này đã biến họ thành đối tượng dễ bị thao túng và lợi dụng nhất.
Chắc chắn rằng, quốc gia nào cũng có những vấn đề riêng của mình. Ở các nước đang phát triển thì tình trạng tham nhũng, bất công xã hội, khoảng cách giàu nghèo ngày càng gia tăng, làm sâu sắc thêm những mâu thuẫn vốn có thông qua mạng xã hội tác động đúng chỗ “mưa dầm thấm lâu” . Chỉ cần một cái cớ nhỏ cũng đủ để mọi thứ bùng nổ ngay lập tức. Và đây không phải là câu chuyện của riêng indonesia mà ở nhiều nước đã có như bangladesh, myanmar...
Báo chí? đó là hiện thực xẵ hội...cuộc sống ngày càng thay đổi.
Còn nói Sinh Viên làm lực lượng nòng cốt trong các cuộc cách mạng cụ vừa nêu thì sai bét.
Vì các cuộc cánh mạng này Lực lượng nòng cốt của cách mạng phải là giai cấp công nhân (vô sản) vì họ có tính kỷ luật cao, có sức mạnh tổ chức từ trong nhà máy, và là lực lượng sản xuất chính, đình công của họ có thể làm tê liệt nền kinh tế. Sinh viên, về bản chất, không nắm giữ phương tiện sản xuất và không có vị trí then chốt để gây áp lực kinh tế trực tiếp.
Sinh viên là một lực lượng luôn biến động (ra trường, tốt nghiệp, thay đổi mối quan tâm). Phong trào của họ dễ bị mai một khi kỳ thi đến, khi họ tốt nghiệp và bước vào đời sống mới với những lo toan khác. Một cuộc cách mạng cần một lực lượng ổn định, gắn bó lâu dài với sự nghiệp.
Cách mạng thành công thường cần một đội tiên phong (đảng cách mạng) có tổ chức chặt chẽ, kỷ luật sắt và lực lượng vũ trang. Các phong trào sinh viên thường mang tính tự phát, biểu tình, xuống đường là chính, khó có thể xây dựng được một lực lượng vũ trang bài bản để đối đầu với bộ máy trấn áp của chính quyền hiện hữu. Sinh viên có nhiều luồng tư tưởng, dễ bị phân hóa bởi các thế lực chính trị khác nhau. Họ có thể trở thành công cụ cho các thế lực khác mà không có được đường lối độc lập, rõ ràng và kiên định.