Em thì là con dâu có bố mẹ chồng không có thu nhập ở quê. Cụ ông vẫn túc tắc đi làm, còn cụ bà thì trồng rau nuôi gà bò thêm vào. Cũng chỉ mấy năm trở lại đây thì cụ ông mới có thu nhập thêm (5-7 triệu/tháng), chứ trước đó ông bà hầu như không làm gì ra tiền hoặc ko biết tính toán về kinh tế nên nợ đìa.
Xét về phương diện con cái, chồng em đã trả nợ cho ông bà 600 700 triệu trước khi cưới, em không có ý kiến gì vì đó là tiền của chồng em. Nhưng thật sự mà nói các cụ ở nhà cũng có người this người that. Nhiều cụ tiêu tiền rất phụg phí không biết lựa điều kiện chi tiêu trong điều kiện của mình đâu ạ các cụ. Với bmc em chưa bao giờ có khái niệm tiết kiệm tiền, tiền có bao nhiêu là tiêu hết, thậm chí vay mượn thêm để tiêu. Cụ bảo do ở quê giỗ tết nhiều nên không đủ, nhưng đối với em là phung phí thừa mứa. Như vậy là phải tội chứ lòng thành là ở trong tâm mình.
Nói thật như em, 1 tháng lương em khoảng 40 triệu mà 5 năm nay em chỉ xách 1 cái túi hồi mua là 3 triệu, quần áo mới cũng hạn chế mua vì đã đủ dùng, ăn tiêu cũng chừng mực, mua sắm gì cũng nâng lên đặt xuống. Thấy các cụ tiêu vậy em thấy rất có vấn đề. Các cụ ko có khoản phòng thân nào, giờ chi phí phát sinh 5 7 triệu cũng phải đi vay mượn. Các đồ dùng có giá trị trong nhà thì các con (mà cụ thể là ck em) đều mua.
Nói ngược lại thì em cũng ko thấy các cụ có tình cảm gì với con em cho lắm. Các cụ có thể cả năm ko gọi cháu 1 lần, cháu ốm mà đợt đó em mới đi làm lại, giúp việc về quê, nhờ cụ lên chăm giúp 1 hôm thôi cụ cũng từ chối.

tiền làng tiền xóm (để các cụ lấy sĩ diện) thì bảo bọn em trả tiền, trong khi bọn em không ở đó, em chồng ở nhà cũng ko phải chịu. Nói thật các cụ là con thấy thoải mái, chứ em là dâu em không lấy gì làm vui. Biết rằng con cái có hiếu với bme là chuyện bình thường, nhưng đâu phải bố mẹ nào cũng biết nghĩ cho con cái chứ