Chào các cụ các mợ,
Dạo này em hay phải kèm con bé nhà em học lớp 1, nhiều lúc muốn nổi khùng vì vừa nói xong, tưởng nó hiểu và biết làm rồi nhưng ngay sau đó lại làm sai, như chưa biết gì, ức chế ko chịu nổi.
Nhiều lần em quát ầm ĩ, sau nghĩ lại cũng thấy không nên thế với con, rằng thì là nó còn bé, quát mắng con ảnh hưởng tâm lý nó, vân vân và vân vân, mà chỉ đc vài hôm sau, dậy nó học, không kìm đc em lại nổi đoá
Có cụ, mợ nào cũng hay kèm các con dậy học và nổi tăng xông với tụi nó không?
Các cụ, mợ làm cách nào để lúc nào cũng điềm đạm nhẹ nhàng khi phải dậy con học thì có thể chia sẻ em vài chiêu để em học hỏi với đc không, chứ dậy nó học em thấy stress quá :/
Cám ơn các cụ, mợ
Kính cụ, em quote từ 1 chuyên gia giáo dục. Cụ có thể tìm mua cuốn sách Bình tĩnh dạy con tự học của chị này. Giá hơi chua nhưng sắt ra miếng.
CON CHẬM TIẾP THU-KHÔNG THEO KỊP BÀI- LÀM SAI NHIỀU- CHUYỆN KHÔNG CHỈ RIÊNG AI
Nếu bạn có con học trường công, với sĩ số 60 em một lớp, và khi xem bài con làm ở nhà, thấy con làm sai nhiều, phản ứng của bạn sẽ là gì? Lo lắng, sốt ruột, chết rồi, học kiểu này thì làm sao theo kịp bài, kiểu này thì có lẽ mất gốc mất, rồi sẽ hụt hẫng và học không nổi khi lên lớp cao hơn. Con học thế này sợ con sẽ tự ti vì thua bạn kém bè, v.v. Thậm chí nỗi lo con học chậm tiếp thu, học kém không phải đến từ cha mẹ, mà đến từ lời nhận xét của cô giáo: Cháu làm bài chậm lắm, mất tập trung, hay làm sai, giảng mãi không hiểu,v.v. Bạn sẽ làm gì trong trường hợp này?
Phương án 1
Bạn sẽ kèm con học mỗi tối, sẽ giảng bài cho con, sẽ tìm mua các loại sách bài tập Toán về cho con làm, cho con đọc sách giáo khoa, cho con chép chính tả, cho con rèn chữ tới mỏi tay, vì thực ra các lời phàn nàn của cô giáo hầu như là xoay quanh môn Toán hoặc Tiếng Việt, chưa thấy cô nào phàn nàn nói cháu chậm hiểu môn Khoa học lắm, và cũng ít cô giáo môn Tiếng Anh phàn nàn cháu, vì tiếng Anh không cần giảng nhiều, vì dường như chỉ cần cháu học thuộc từ vựng là đủ.
Phương án 2
Bạn sẽ nghe theo cô Thuỷ Tulip vớ vẩn, giám sát con thôi, nhắc nhở con nề nếp, khi thấy nhiều lỗi sai khuyên nhủ con, và để con tự suy nghĩ tìm cách giải quyết, nhờ cô giáo quan tâm giảng cho cháu. Kết quả?
Cô lại bảo phụ huynh phải kèm cặp con mình, lớp đông như vậy sao cô quản hết được. Con làm bài vẫn sai cả đống, bạn sốt ruột không kiềm được nữa, không bình tĩnh nổi nữa, thôi thì lôi con ra giảng bài cho con cho nó nhanh, chứ cứ đà này con ở lại lớp mất!
Quả thực theo quan sát của mình, áp lực phải đạt điểm cao ở bậc tiểu học là quá lớn, đến từ cả cha mẹ lẫn thầy cô, chứ lên cấp 2 và cấp 3, dường như cha mẹ có vẻ chấp nhận hơn về năng lực của con các bạn. Cha mẹ dường như không thể chấp nhận con mình làm sai bài hay sai chính tả được nữa thì phải, trong khi các bài viết nói về không thể dạy cá leo cây, dạy chim tập bơi trong giáo dục được các bạn share và tâm đắc. Các bạn cũng đồng tình với các bài viết phản đối chuyện tổng kết lớp cuối năm 100% học sinh giỏi, trong khi không thể chấp nhận con mình được 6 hay 7 điểm ở bài thi. Thế là thế nào?
Nói về chuyện chậm tiếp thu của trẻ, quan điểm của mình thế này:
Có thực sự con bạn chậm tiếp thu như lời cô giáo nói hoặc như bạn đánh giá, hay con bạn gặp khó khăn trong việc tập trung học, cháu không tập trung thì không nắm kịp bài? Hoặc con bạn thực ra cũng tiếp thu nhanh, nhưng ham chơi, lười, làm nhanh nhanh chóng chóng để được chơi, chứ không ham học? Hoặc con bạn đã quen ỷ lại vào bạn giảng bài cho con từ trước tới giờ, việc học chính là ở nhà vào buổi tối lúc bố mẹ giảng bài cho, chứ không phải là học chính ở trên trường, nên không cần nghe cô giáo giảng bài? Hoặc con bạn nằm trong diện đặc biệt, vì con bạn không được bạn giảng bài, cũng không đi học thêm, trong khi đó cô giáo giảng bài nhanh quá, hoặc cô giảng cho có vì cô biết đa số các cháu đã học thêm ở nhà cô/ được học trước chẳng hạn, hoặc cách giảng của cô không phù hợp với cách cháu học ? Bạn phải đánh giá con bạn toàn diện, thông qua nhiều mặt học tập của cháu ở nhà lẫn ở trường, đừng vội vàng quy chụp con mình là chậm tiếp thu, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cách nhìn việc học của con thông qua lời nói của cha mẹ với con. Vì một khi bạn lỡ lời mà thốt ra với con: "Ăn gì mà ngu thế hả con?" trong lúc bực bội, nó sẽ là lời nói đóng khung tư duy con bạn vào chữ ngu - dốt, không có khả năng gì cả từ giờ cho đến sau này. Con bạn lười, ham chơi, không tập trung thì phải tập trung vào chữa những bệnh này, chứ không phải là giảng bài cho con để tiếp tục nuôi dưỡng tính ỷ lại cho con.
Chữa những bệnh này cho con bạn thực sự cần sự kiên trì và chấp nhận những điểm thấp tạm thời để có được kết quả trong tương lai. Mình nghĩ nếu các bạn không có niềm tin đối với con bạn, rằng con bạn nhất định sẽ tiến bộ và sẽ tự giác học trong tương lai, thì làm sao con bạn có niềm tin vào chính mình? Các bạn từ trước đã không thực sự tạo dựng được nề nếp học tập và thái độ học đúng đắn cho con bạn, thì bây giờ các bạn phải dành thời gian cho nó chứ!
Hãy cho rằng cô giáo dạy rất có tâm, con học cũng rất tập trung, cũng rất cố gắng, nhưng thực sự tiếp thu môn Toán rất chậm, học mãi không thuộc bảng chữ cái, đọc mãi vẫn sai, viết văn chẳng ra gì chẳng hạn. Cũng có rất nhiều trường hợp như vậy, trẻ có năng lực hạn chế, vậy cha mẹ có nên giảng bài cho con hay không?
Nếu là mình, mình vẫn không giảng bài cho con, mà sẽ làm những điều sau đây:
1. Chấp nhận con mình chỉ 6-7 điểm, thậm chí 5 điểm, chứ nếu với sự quan tâm của cha mẹ và trẻ có sự cố gắng, việc trẻ bị ở lại lớp là không thể! Chương trình tiểu học ở Việt Nam nhìn có vẻ khó và phức tạp, nhưng thực ra rất đơn giản đó các bạn. Toán thì cứ mấy bài tập trong sách giáo khoa, cho trẻ làm đi làm lại là đủ trên trung bình rồi. Sau mỗi bài mới luôn là các bài luyện tập, trẻ hoàn toàn có thể làm được các bài cơ bản trong sách giáo khoa, kể cả đối với em chậm tiếp thu (Ở đây mình không nói trẻ đặc biệt dạng như tự kỉ, tăng động,v.v. nhé các bạn). Chính tả, tiếng Việt hay làm văn thì cứ lôi sách ra mà đọc, mua các loại sách văn học các kiểu cho con đọc mỗi ngày, thậm chí kém quá thì đọc văn mẫu tham khảo cũng ok, không sao cả!
2. Đây là việc cha mẹ có thể làm thay cô giáo này, đó là tìm hiểu về các loại hình học tập khác nhau, các loại trí thông minh khác nhau, để giúp CON BẠN TÌM RA PHƯƠNG PHÁP HỌC TẬP HIỆU QUẢ NHẤT! Đây là sự thiếu sót của chương trình giáo dục Việt Nam, kể cả giáo viên Việt Nam cũng ít quan tâm về lĩnh vực này.
Chương trình Việt Nam không có đủ độ linh hoạt để giáo viên có thể dạy trẻ theo trình độ hoặc bằng nhiều hình thức khác nhau, cộng với áp lực về thành tích ( trẻ phải làm toán giỏi, làm văn giỏi) khiến giáo viên hạn chế việc dạy theo trình độ của trẻ. Hãy tưởng tượng con bạn gầy, con nhà hàng xóm thì béo nhưng khi lên lớp đều phải mặc chung 1 áo cùng kích cỡ, thì con bạn cũng khổ mà con hàng xóm cũng mệt, đó là tình trạng giáo dục chung ở Việt Nam hiện nay đó các bạn.
Vì vậy, cha mẹ nên có hiểu biết để quan sát con, hiểu cách học của con và hướng dẫn con tìm ra phương pháp học tập sao cho phù hợp với não bộ, cách tiếp thu thông tin của con. Hiểu biết có từ đâu? Hãy tìm đọc khoảng 20 cuốn sách về não bộ, về phong cách học tập, về trí thông minh đa chiều, về các phương pháp học tập hiệu quả, thậm chí, trong sách Bình tĩnh rèn con kĩ năng tự học mình cũng có hẳn 1 chương về vấn đề này. Mình chỉ có thể dò trên tiki một vài sách dưới đây:
+ Con không ngốc, con chỉ thông minh theo cách khác
+Luật trí não dành cho trẻ
+ Trí thông minh cảm xúc trong công việc
+ Săn sóc sự học của các con…
3. Giúp con tìm ra điểm mạnh của con, bất cứ lĩnh vực gì, từ việc giao tiếp, nói chuyện, vận động, hay thậm chí khả năng lắng nghe, không nói gì cũng là một điểm mạnh đó các bạn. Hãy giúp con bạn phát triển toàn diện bằng hành động hữu ích, bằng cuộc trò chuyện, bằng sự lắng nghe, bằng sự chấp nhận của bạn đối với khả năng của con, chứ đừng dựa vào nhà trường, hay là đừng chỉ phát biểu suông.
Nếu bạn nói mình đưa ra giải pháp để giúp con bạn đạt điểm cao trong nhà trường, mình không thể giúp được bạn!
Mục tiêu của mình luôn là giúp trẻ phát triển khả năng của trẻ, tự lập, tự học, có thái độ đúng đắn và có kĩ năng tư duy để sống một cuộc đời ý nghĩa và tự lập sau này. Học giỏi về mặt học thuật chỉ là 1 góc nhỏ trong mục tiêu đó, lỡ không có khả năng học thuật cũng không sao, vì mình nhận thấy khi xưa mình học làng nhàng lắm, không giỏi, nhưng mình có khả năng tự học và hoàn toàn có khả năng sống tốt và hạnh phúc. Và con bạn cũng vậy!"