Có vài tin nhắn chắc công ty đã thấy topic này. Em xin phép dừng câu chuyện ở đây. Chúc cccm sức khoẻ.
Cụ chỉ cần đợi kết quả, sau đó tường thuật lại là ok. Em tin nhiều người cần tìm hiểu về việc này và có chuyện thực tế thì rất tốt.Có vài tin nhắn chắc công ty đã thấy topic này. Em xin phép dừng câu chuyện ở đây. Chúc cccm sức khoẻ.
Cụ ấy muốn giải toả nỗi ấm ức, tốt mà cụ. Qua các còm em thấy cụ thớt coi mình là công thần và công ty không nên đối xử tệ bạc như vậy. Một khi đã đi làm thì nên chấp nhận thực tế phũ phàng: có thể bị vắt chanh bỏ vỏ bất cứ lúc nào. Người có năng lực tất nhiên sẽ tự đánh giá, định liệu được tình hình và có cách để ra đi ngạo nghễ. Một khi đã để rơi vào thế bị động thì khó rồi, ngậm bồ hòn lại tức, quẩy tung lên có thể xoa dịu được nỗi ấm ức trong lòng nhưg lại mất thêm nhiều nơ ron thần kinh... Đường nào cũng có cái hay, cái dở nên chọn đường nào làm mình thoả mãn cái tôi là được.Vâng đúng rồi, phía NSDLD mà đã cay lên thì thiếu quái gì cách. Họ là cả bộ máy đầy đủ ban bệ, chức năng, chuyên môn, nguồn lực.
Về phía NLD, em chẳng bao giờ nghĩ nên đâm đơn. Thương lượng được thì tốt, không thì thôi. Nói cho vuông:
- Về tinh thần: nếu mình không phải hạng vô dụng thì không gắn bó được ta chia tay thiếu gì cơ hội mới. Sao phải cay cú đòi “công lý”.
- Về quyền lợi: cứ cho kiện thắng, đòi được đến 1-2 năm lương thì tốn bao công sức thời gian. Bao chi phí cơ hội khác như liệu có bên nào còn sẵn sàng tuyển mình vào không. Việc chính của mình là đi làm kiếm tiền hay theo kiện? Cơ hội thắng bao nhiêu %, có đủ bù đắp tất cả chi phí kia không?
Mang vụ kiện lên mạng XH công khai như cậu dev gì mang lên LinkedIn lại càng dở. Đám đông rồ lên hô “khởi nghĩa” sẽ làm mình mất hết tỉnh táo mà quyết định. Rồi mọi cái giá phải trả sau này mình mình chịu. Đám đông quên mình như chưa hề có cuộc tiền hô hậu ủng nào.
Muốn khởi nghĩa thật sự thì lập mịa lấy cái công ty mà tự làm chủ. Sao phải hò nhau đi kiện.
Sao phải dừng cụ. Cụ kiện là công khai rồi, đạt được mục đích. Hay cụ bị đe dọa gì ko. đã mất công làm thì làm tới bến.Có vài tin nhắn chắc công ty đã thấy topic này. Em xin phép dừng câu chuyện ở đây. Chúc cccm sức khoẻ.
Việc đóng lương BHXH khác lương thực nhận thì cty nào cũng có. Cái này em thật. Kể cả 1 tập đoàn rất là to ở VN, vẫn đóng mức tối thiểu cho nhân viên luôn (em ko tiện nêu tên).cod LaziCat richter Tran ha129 Milan AC L.C.D
Thật ra trước khi kiện, em đã suy nghĩ rất lâu rồi chứ không phải bốc đồng hay vì vài phút nóng giận.
Trong thời gian làm ở công ty, em không chỉ làm đúng mô tả công việc. ( Phần này sẽ có 1 vài từ tiếng anh, mong cccm thông cảm) Em gần như build cả một hệ thống từ con số 0: từ CRM, automation, tracking, payment, quy trình Digital, tài liệu training nội bộ cho cả 2 chi nhánh… Nói theo kiểu chuyên môn thì em vừa làm chuyên môn, vừa làm “system builder” cho công ty, mà những phần đó ban đầu hoàn toàn không nằm trong JD ( mô tả công việc).
Hệ thống bắt đầu vận hành ổn, team chạy trơn tru thì họ đưa người nhà vào, và “đá” em đi rất gọn.
Ngày em nghỉ việc:
Nếu ngay từ ngày đó, họ chịu ngồi lại thỏa thuận đàng hoàng – ví dụ 1–2–3 tháng lương cho một người đã build hệ thống, dẫn dắt team – em nói thật là em sẽ vui vẻ bắt tay và đi, chẳng ai muốn dính dáng kiện tụng cho mệt. Nhưng họ chọn cách coi như mình làm vậy là đúng, thậm chí còn thách thức “thích thì kiện”.
- Không có 1 đồng bồi thường nào cho việc đơn phương chấm dứt HĐLĐ;
- Lý do nghỉ bị ghi sai là “tự xin nghỉ”;
- BHXH thì đóng không đúng mức lương thực nhận;
- Trong khi cuối năm trước em còn được bình chọn là nhân viên xuất sắc.
Chỉ đến khi Tòa án gửi thông báo thụ lý, họ mới quay lại nói những câu rất “nhân văn”: nào là công ty luôn nghĩ cho người lao động, nào là muốn hỗ trợ tinh thần… Nhân văn mà:
Thì với em, đó không phải là nhân văn, mà là “luật rừng”.
- Trốn đóng BHXH đúng mức lương,
- Chấm dứt hợp đồng không bồi thường,
- Ghi sai lý do nghỉ,
- Rồi đến lúc bị kiện thì cho người đến nhà gây áp lực…
Văn minh, theo em, là sống theo Hiến pháp, làm việc theo pháp luật – sai thì sửa, vi phạm thì bồi thường, chứ không phải nói hay trên miệng rồi xử tệ với người lao động.
Còn chuyện “sau này đi xin việc có ai dám nhận không”, thật lòng em không quá lo. Từ ngày đi làm tới giờ, với vị trí trưởng phòng/leader, chưa có công ty nào hỏi em xem công ty cũ với em ra sao. Họ chỉ quan tâm:
Phỏng vấn có thể đẹp hồ sơ mà pass, nhưng hai tháng thử việc thì không giấu được năng lực. Người tuyển dụng đủ sáng suốt sẽ nhìn vào cách mình làm việc, chứ không chỉ nghe một phía từ công ty cũ.
- Hồ sơ năng lực thế nào,
- Anh làm được việc gì,
- Vào thử việc 1–2 tháng có chứng minh được năng lực hay không.
Tóm lại, em không kiện để “hơn thua”, mà để xác lập một ranh giới rõ ràng: đã làm ăn trong môi trường doanh nghiệp thì phải tôn trọng pháp luật lao động và quyền lợi tối thiểu của người lao động. Nếu ngay từ đầu họ tôn trọng điều đó, chắc chắn hôm nay em không ngồi viết những dòng này.

Tình huống này, nếu em không tỉnh táo, nói ra một con số để thương lượng ngoài, họ có thể lật lại và buộc tội em tống tiền ngay lập tức. Một mặt thì vi phạm luật lao động, một mặt lại dựng kịch bản để gài người lao động.Em muốn bao nhiêu tiền?
Em không nhắc đến số tiền lớn, không dọa dẫm, không ép buộc. Em nói đúng pháp luật và giữ thái độ khéo léo, văn minh. Ấy vậy mà họ vẫn cố gắng bắt chẹt, đổi trắng thay đen, dựng chuyện để đẩy NLĐ vào thế yếu.Công ty đã đơn phương sai lý do và sai thời gian báo trước.
Em chỉ đề nghị công ty thực hiện đúng Điều 41 Bộ luật Lao động 2019 – không hơn không kém.
Em kiện 1 phần vì tiền. 1 phần vì công bằng, vì tôn trọng, vì pháp luật. Nếu người lao động cứ mãi cúi đầu, sợ hãi, né tránh tranh chấp, thì những hành vi chèn ép, chấm dứt trái luật, trốn BHXH, bắt nạt nhân viên… sẽ không bao giờ dừng lại.Nếu một người đã từng xây dựng cả hệ thống cho công ty, từng được tôn vinh nhân viên xuất sắc, vẫn còn bị đối xử như vậy…
Thì thử hỏi những người lao động phổ thông, những người ít hiểu luật, sợ va chạm, sống phụ thuộc đồng lương… sẽ còn bị NSDLĐ ăn hiếp đến mức nào?
Những chuyện khác thì em không bàn nhưng riêng chuyện công ty cử người đến trực tiếp nhà cụ/mợ rồi hành xử như vậy thì em đánh giá đây là một công ty giẻ rách. Cụ/mợ kiện là đúng rồi.Chưa dừng lại ở đó, đến ngày công ty cử người đến nhà em, sự việc càng cho thấy họ cố tình áp đặt và xem thường quyền riêng tư của người lao động.
Họ không hề hẹn trước bằng văn bản, không xuất trình giấy ủy quyền khi tới nhà, và đây là thời điểm vụ án đã được Tòa thụ lý – hoàn toàn không được phép tự ý tiếp xúc NLĐ tại nơi ở. Em đã quay video, và ngay tối hôm đó gửi email yêu cầu công ty ngừng tất cả hành vi tiếp xúc ngoài quy trình tố tụng, đồng thời báo cáo với Công an phường. Vậy mà công ty vẫn viết email thanh minh rằng:
Tức là, họ sai nhưng vẫn cố đánh ngược, đổ lỗi và thậm chí dọa kiện người lao động – một kiểu hành xử rất cổ lỗ và hoàn toàn không văn minh.
- Có hẹn trước với em → không hề có.
- Vợ em mời vào nhà → hoàn toàn bịa đặt.
- Em xúc phạm Ban lãnh đạo → không có bằng chứng.
- Em quay video họ là vi phạm pháp luật, họ sẽ kiện ngược em →
Trong khi luật quy định người dân có quyền tự bảo vệ, ghi nhận hành vi xâm phạm chỗ ở.
Em yêu cầu họ về công ty để làm việc đàng hoàng.
Họ lại hỏi em:
Tình huống này, nếu em không tỉnh táo, nói ra một con số để thương lượng ngoài, họ có thể lật lại và buộc tội em tống tiền ngay lập tức. Một mặt thì vi phạm luật lao động, một mặt lại dựng kịch bản để gài người lao động.
Em chỉ trả lời rất rõ ràng:
Em không nhắc đến số tiền lớn, không dọa dẫm, không ép buộc. Em nói đúng pháp luật và giữ thái độ khéo léo, văn minh. Ấy vậy mà họ vẫn cố gắng bắt chẹt, đổi trắng thay đen, dựng chuyện để đẩy NLĐ vào thế yếu.
Và em nghĩ:
Em kiện 1 phần vì tiền. 1 phần vì công bằng, vì tôn trọng, vì pháp luật. Nếu người lao động cứ mãi cúi đầu, sợ hãi, né tránh tranh chấp, thì những hành vi chèn ép, chấm dứt trái luật, trốn BHXH, bắt nạt nhân viên… sẽ không bao giờ dừng lại.
Em chọn con đường tôn trọng pháp luật, yêu cầu đúng những gì luật quy định, không hơn, không kém.
Ủng hộ chủ thớt, ít ra thì cũng " Có danh gì với núi sông "Chưa dừng lại ở đó, đến ngày công ty cử người đến nhà em, sự việc càng cho thấy họ cố tình áp đặt và xem thường quyền riêng tư của người lao động.
Họ không hề hẹn trước bằng văn bản, không xuất trình giấy ủy quyền khi tới nhà, và đây là thời điểm vụ án đã được Tòa thụ lý – hoàn toàn không được phép tự ý tiếp xúc NLĐ tại nơi ở. Em đã quay video, và ngay tối hôm đó gửi email yêu cầu công ty ngừng tất cả hành vi tiếp xúc ngoài quy trình tố tụng, đồng thời báo cáo với Công an phường. Vậy mà công ty vẫn viết email thanh minh rằng:
Tức là, họ sai nhưng vẫn cố đánh ngược, đổ lỗi và thậm chí dọa kiện người lao động – một kiểu hành xử rất cổ lỗ và hoàn toàn không văn minh.
- Có hẹn trước với em → không hề có.
- Vợ em mời vào nhà → hoàn toàn bịa đặt.
- Em xúc phạm Ban lãnh đạo → không có bằng chứng.
- Em quay video họ là vi phạm pháp luật, họ sẽ kiện ngược em →
Trong khi luật quy định người dân có quyền tự bảo vệ, ghi nhận hành vi xâm phạm chỗ ở.
Em yêu cầu họ về công ty để làm việc đàng hoàng.
Họ lại hỏi em:
Tình huống này, nếu em không tỉnh táo, nói ra một con số để thương lượng ngoài, họ có thể lật lại và buộc tội em tống tiền ngay lập tức. Một mặt thì vi phạm luật lao động, một mặt lại dựng kịch bản để gài người lao động.
Em chỉ trả lời rất rõ ràng:
Em không nhắc đến số tiền lớn, không dọa dẫm, không ép buộc. Em nói đúng pháp luật và giữ thái độ khéo léo, văn minh. Ấy vậy mà họ vẫn cố gắng bắt chẹt, đổi trắng thay đen, dựng chuyện để đẩy NLĐ vào thế yếu.
Và em nghĩ:
Em kiện 1 phần vì tiền. 1 phần vì công bằng, vì tôn trọng, vì pháp luật. Nếu người lao động cứ mãi cúi đầu, sợ hãi, né tránh tranh chấp, thì những hành vi chèn ép, chấm dứt trái luật, trốn BHXH, bắt nạt nhân viên… sẽ không bao giờ dừng lại.
Em chọn con đường tôn trọng pháp luật, yêu cầu đúng những gì luật quy định, không hơn, không kém.