Chời, tưởng giảm 10kg thì cụ
datlui ở đâu em cũng book xe chạy đến, tăng thì thôi đi.
Nhân tiện đang kể chuyện thang máy, ngày xưa khu lab em làm việc có lưu trữ một số mẫu xương. Cái thang máy gần khu vực lưu mẫu cứ thỉnh thoảng chạy lên, chạy xuống, cửa tự dưng đóng mở mà chả có ai bấm cả. Phòng làm việc của em cùng tầng 2, cách phòng lab xương bởi sảnh thang máy. Cuối năm thường bận, hay ở lại muộn, có một hôm ngẩng mặt lên mn về hết, còn mỗi mình. Khóa cửa tắt đèn, ra ngoài sảnh thấy trời tối om. Đột nhiên nghe cạch một tiếng, cửa thang máy mở, không có ai ra vào, xong cửa lại đóng, lại mở...., đèn trong thang thì chợt tắt chợt sáng, nhấp nháy.
Em đứng đờ ra ở sảnh nhìn, cửa đóng mở một lúc, hệt như cái miệng cười khành khạch.
Lúc đó em chỉ nghĩ chắc thang lâu k bảo dưỡng, chập mạch. Đi thang bộ xuống tầng 1. Nhìn ra sân thấy còn mỗi xe của mình, mới nghĩ ra tầm này mn về lâu rồi, không ai sử dụng lẽ ra thang phải tự động hạ xuống tầng 1 chứ, sao lại bị sự cố ở tầng 2, bỏ mọe, hay còn ai? Hay có đột nhập. Chạy ra bốt bảo vệ cũng k thấy người, có lẽ bác bv đi ăn. Tiếp tục nhìn sang block bên cạnh, không còn phòng nào sáng, em đành trèo ngược thang bộ đi kiểm tra các tầng, tất cả đều khóa kĩ cửa, đi xuống thì đội bảo vệ cũng về, dặn 2 bác đi check một vòng nữa mới yên tâm.
Tất nhiên đấy là lần đầu tiên thôi, còn về sau chuyện thang máy đột nhiên đóng mở cửa thành thường xuyên, chả ai quan tâm.
Sau mấy năm không làm tiếp, số mẫu kia cũng chuyển đi, đồng thời em làm nơi khác, ít về. Lâu lâu k thấy ai kêu gì nữa, nhưng cũng có thể do được sửa chữa và bảo dưỡng đều đặn nên thang trơn hơn, hết chập mạch.