Em đánh dấu thớt, để hi vọng được đến Mỹ trong tương lai. Cám ơn cụ chủ vì những chia sẻ bổ ích.
hờ hờ. tí em bật tv xem có giống bà chị dâu kia không. chắc là em cũng khóc thôi.Chuyện người
- Vài mươi năm trước, bà chị dâu của em ở Sài Gòn, trước khi lấy chồng qua đây rất tự tin về tiếng Anh của mình, chị ấy có bằng C và đang làm việc ở nhà hàng nổi của nước ngoài (đậu dưới Bến Bạch Đằng, Sài Gòn). Khi qua đây, tối ăn cơm xong, ngồi xem TV thì chị ấy khóc, anh chồng hỏi sao vậy, chị ấy trả lời em nghe TV mà không hiểu họ nói gì..![]()
Em biết. Đó là chuyện hơn 20 năm trước.hờ hờ. tí em bật tv xem có giống bà chị dâu kia không. chắc là em cũng khóc thôi.
ghi chú , ở vn cũng nhiều kênh phát eng.
Chính xác. Những dịch vụ làm cho bảo hiểm bao giờ cũng tính giá trên trời với hãng bảo hiểm.Em thấy bên này các chi phí bảo hiểm chiếm một số tiền khá lớn trong chi tiêu gia đình, nhưng tồn tại khá nhiều vấn đề đẩy chi phí cao lên mà cuối cùng khách hàng vẫn là người thiệt. Em xin kể 2 câu chuyện.
1. Cách đây 2 tuần em vô tình làm vỡ mắt kính. Đặt lịch với phòng khám của bên bảo hiểm mắt để thay đôi mắt kính khác. Sau khi đo khám thì em nhận được cái bill với tổng chi tiết là xấp xỉ $1k. Sau khi trừ đi phần được bảo hiểm cover, gồm $200 tiền khám và $350 tiền mắt kính thì em vẫn còn phải trả gần $450. Lưu ý là chỉ có mắt kính chứ không có gọng nhé. Cũng chính xác loại mắt kính đó, nếu đặt online thì cũng hết tầm đó tiền, bao gồm cả khoan cắt lắp vào gọng mình gửi qua. Tuy nhiên liên quan đến fitting nên em lấy luôn ở phòng khám. Điều này chứng tỏ bên phòng khám đã đẩy giá lên rất cao so với giá trị thực.
2. Bảo hiểm nhà. Nhà bạn em ở trong khu vực có gió lốc xảy ra hồi hè. Hàng xóm.có ngưởi bị tốc mái, nhưng nhà bạn em không sao. Sau đó tầm 3 tháng thì có đội thợ qua đặt vấn đề claim bảo hiểm để thay mái mới. Bạn em đồng ý vì chả mất gì ngoài ký giấy tờ thủ tục. Cuối cùng bên làm mái nhận hơn chục $k bảo hiểm còn bạn em được mái mới. Nếu tự bỏ tiền ra thay thì hết tầm $5k trả cash.
Vâng, và cái giá trên trời đó sẽ được hãng bảo hiểm phân bổ lại vào phí bảo hiểm nên khách hàng vẫn là người thiệt.Chính xác. Những dịch vụ làm cho bảo hiểm bao giờ cũng tính giá trên trời với hãng bảo hiểm.
Xe bị đụng, nếu như tự trả tiền sửa chữa không claim bảo hiểm thì giá khác ( thí dụ $5000), nếu như claim bảo hiểm thì cũng cái gara đó, sửa chữa chiếc xe đó sẽ tính với hãng bảo hiểm giá ít nhất là $8000.
Tất nhiên hãng bảo hiểm sẽ tìm cách gở gạc lại bằng cách tăng giá bảo hiểm.
Bác sĩ, nha sĩ cũng vậy. Khám chữa bệnh trả tiền mặt thì giá khác, còn để họ claim bảo hiểm thì giá trên trời.
Em rất ngạc nhiên khi cụ nói cụ thiên về lí trí, nhưng lại bị shock văn hoá chỉ vì bị mấy anh loser gây sự. 205 thì lứa người Việt sinh sau 1975 bên ấy đã rất đông và dần áp đảo về kinh tế so với lứa loser rồi màCụ có thể sống thiên về tình cảm, em thiên về lý trí, sự lựa chọn của mỗi con người tại mỗi thời điểm chỉ mình họ mới biết nó có giá trị thế nào với cuộc đời họ, đây không phải là câu chuyện đúng hay sai, đó chỉ là cách nghĩ của mỗi người. Và em tôn trọng sự lựa chọn của cụ.
Cụ có thể tiếp mạch được không ạ? Trước ai cũng nghĩ qua mỹ là đổi đời.Tiếp chuyện người Việt...
Hồi đầu những năm 2000, có anh nọ, qua Mỹ định cư ở một bang nghèo, đi làm cả chục năm mới về VN cưới vợ. Chị vợ anh ở Sài Gòn buôn bán vải ở chợ, kinh tế cũng tốt, đủ khả năng chuẩn bị đám cưới tươm tất mà không cần anh gởi tiền về trước. Chị biết anh ở Mỹ đi làm công nhân, lương chỉ vừa đủ xài chứ không dư giả. Chị cũng biết anh không có tích lũy gì. Chị nghĩ cũng chẳng sao, vì biết mình cũng có thể đi làm phụ chồng, và mình cũng không ăn xài hoang phí. Thấy anh còn biết mua nhà trả góp để vợ chồng ở riêng, chị cũng yên tâm. Trước khi đi, tiền bạc ở VN có được bao nhiêu, chị chia ra từng phần mua sổ tiết kiệm tặng lại cho cha, mẹ, gia đình ở lại. Qua đến Mỹ, sau vài tháng “hội nhập”, chị mới biết ra là chẳng những anh không có tích lũy mà anh còn mang nợ đầm đìa! Mua vé về VN đám cưới, cà thẻ credit. Mua quà đem về VN, cà thẻ. Mua vật dụng cho nhà mới, cà thẻ. Dẫn vợ đi ăn tiệm, đi chợ cà thẻ. Tất tần tật đều cà thẻ! Vật dụng đắt tiền, không cà thẻ thì mua trả góp… Đến lúc chị đủ hiểu biết để nhìn vô ngân quỹ gia đình thì đã thấy anh nợ thẻ gần 50 nghìn, mua trả góp cũng cả chục nghìn. Mỗi tháng, cộng hết tiền góp nhà, xe, đồ gia dụng, tiền trả thẻ, và kính thưa các loại bill … thì tiền lương của anh không đủ trả … Ngày chị cấn thai, trong túi chẳng có lấy 1 xu dành dụm. Chị cật lực đi làm, bỏ ống từng đồng để chờ ngày con chào đời. Lương quá thấp, mà nợ quá cao… Chị liều đi làm luôn 2 job. Bụng bầu 4-5 tháng mà chị đi làm ngày thường ở 1 nơi, cuối tuần ở 1 nơi… Không có lấy 1 ngày nghỉ … Ngày “kỷ niệm 1 năm đặt chân lên đất Mỹ”, chị ngất xỉu vì kiệt sức ngay tại nơi làm việc.
thì đúng là đổi đời mà cụ, đang từ có của ăn của để thành người gánh cục nợ còng lưng.Cụ có thể tiếp mạch được không ạ? Trước ai cũng nghĩ qua mỹ là đổi đời.
Đổi đời hay ko thì em ko rõ, vì có thể phù hợp với người này nhưng có thể lại ko phù hợp với người khác.Cụ có thể tiếp mạch được không ạ? Trước ai cũng nghĩ qua mỹ là đổi đời.
......
Nước Mỹ cũng là nơi cho 2 đứa con của tôi một nền tảng học vấn thực sự, học để trở thành người có tư duy độc lập.... Nước Mỹ cũng cho tôi bằng sức lao động lương thiện có khả năng tài chính để giúp đỡ họ hàng ở quê.
Cho nên bây giờ mỗi khi có dịp trò chuyện với những bạn bè cũ ở Việt Nam, tôi vẫn thường nói, nếu cho chọn lựa lại lần nữa thì tôi vẫn sẽ đi sang đây.
Cảm ơn cụ ( mợ) rất nhiều vì đã nói hộ ý của em.Đổi đời hay ko thì em ko rõ, vì có thể phù hợp với người này nhưng có thể lại ko phù hợp với người khác.
Như cụ chủ có nói dưới đây, nếu cho chọn lựa lại lần nữa thì vẫn sẽ đi sang đấy.
Vầng cụ ơi, câu trả lời/ đáp án ko đúng với tất cả mọi ngườiCảm ơn cụ ( mợ) rất nhiều vì đã nói hộ ý của em.
Mỗi môi trường đều có đặc điểm riêng, có thể phù hợp với người này nhưng khó khăn với người khác.![]()

Không hiểu cụ nghĩ sao mà nghĩ rằng em sock về văn hoá ???Em rất ngạc nhiên khi cụ nói cụ thiên về lí trí, nhưng lại bị shock văn hoá chỉ vì bị mấy anh loser gây sự. 205 thì lứa người Việt sinh sau 1975 bên ấy đã rất đông và dần áp đảo về kinh tế so với lứa loser rồi mà
Tây cũng nhiều người sống bằng thẻ, cà max luôn không cần biết đến ngày mai, tiền lương về không đủ trả bill là rất bình thường. Lạ cái là phần nhiều chúng nó chả thấy lấn cấn gì mấy, mình mà ở tình trạng đó chắc lo lắng bạc cả đầu.Tiếp chuyện người Việt...
Hồi đầu những năm 2000, có anh nọ, qua Mỹ định cư ở một bang nghèo, đi làm cả chục năm mới về VN cưới vợ. Chị vợ anh ở Sài Gòn buôn bán vải ở chợ, kinh tế cũng tốt, đủ khả năng chuẩn bị đám cưới tươm tất mà không cần anh gởi tiền về trước. Chị biết anh ở Mỹ đi làm công nhân, lương chỉ vừa đủ xài chứ không dư giả. Chị cũng biết anh không có tích lũy gì. Chị nghĩ cũng chẳng sao, vì biết mình cũng có thể đi làm phụ chồng, và mình cũng không ăn xài hoang phí. Thấy anh còn biết mua nhà trả góp để vợ chồng ở riêng, chị cũng yên tâm. Trước khi đi, tiền bạc ở VN có được bao nhiêu, chị chia ra từng phần mua sổ tiết kiệm tặng lại cho cha, mẹ, gia đình ở lại. Qua đến Mỹ, sau vài tháng “hội nhập”, chị mới biết ra là chẳng những anh không có tích lũy mà anh còn mang nợ đầm đìa! Mua vé về VN đám cưới, cà thẻ credit. Mua quà đem về VN, cà thẻ. Mua vật dụng cho nhà mới, cà thẻ. Dẫn vợ đi ăn tiệm, đi chợ cà thẻ. Tất tần tật đều cà thẻ! Vật dụng đắt tiền, không cà thẻ thì mua trả góp… Đến lúc chị đủ hiểu biết để nhìn vô ngân quỹ gia đình thì đã thấy anh nợ thẻ gần 50 nghìn, mua trả góp cũng cả chục nghìn. Mỗi tháng, cộng hết tiền góp nhà, xe, đồ gia dụng, tiền trả thẻ, và kính thưa các loại bill … thì tiền lương của anh không đủ trả … Ngày chị cấn thai, trong túi chẳng có lấy 1 xu dành dụm. Chị cật lực đi làm, bỏ ống từng đồng để chờ ngày con chào đời. Lương quá thấp, mà nợ quá cao… Chị liều đi làm luôn 2 job. Bụng bầu 4-5 tháng mà chị đi làm ngày thường ở 1 nơi, cuối tuần ở 1 nơi… Không có lấy 1 ngày nghỉ … Ngày “kỷ niệm 1 năm đặt chân lên đất Mỹ”, chị ngất xỉu vì kiệt sức ngay tại nơi làm việc.
Rất nhiều người không bao giờ có nổi vài trăm tiền mặt khi cần. Văn hóa tiêu dùng của Âu - Mỹ cao quá. Mua cái gì cũng trả góp được; từ cái nhà, cái xe đến kỳ nghỉ, cái lò vi sóng...Tây cũng nhiều người sống bằng thẻ, cà max luôn không cần biết đến ngày mai, tiền lương về không đủ trả bill là rất bình thường. Lạ cái là phần nhiều chúng nó chả thấy lấn cấn gì mấy, mình mà ở tình trạng đó chắc lo lắng bạc cả đầu.
Trong khi đó người gốc Việt thì tiêu dùng vừa phải. Trong nhà bank có vài trăm nghìn đô là bình thường.Rất nhiều người không bao giờ có nổi vài trăm tiền mặt khi cần. Văn hóa tiêu dùng của Âu - Mỹ cao quá. Mua cái gì cũng trả góp được; từ cái nhà, cái xe đến kỳ nghỉ, cái lò vi sóng...