- Biển số
- OF-779734
- Ngày cấp bằng
- 9/6/21
- Số km
- 554
- Động cơ
- -714,333 Mã lực
Uầy! quả motorola V huyền thoạiNgày lễ ko biết đi đâu, đi ăn kem dừa cho đẹp da vậy![]()
![]()
Uầy! quả motorola V huyền thoạiNgày lễ ko biết đi đâu, đi ăn kem dừa cho đẹp da vậy![]()
![]()
Hay lắm, mợ xinh!Đó là một câu chuyện tình của một sinh viên Việt Nam với một chàng trai thành đạt người Bỉ. Hiện, chị là nhà sáng lập một thương hiệu trang sức khá nổi tiếng. Họ gặp nhau trên đất nước vốn dĩ có nhiều điều bí ẩn với thế giới: Triều Tiên.
Chị là một cô sinh viên, đã có bạn trai ở nhà. Tình cảm học trò trong sáng mà chị vẫn luôn trân trọng. Anh lại là một doanh nhân thành đạt, đang vận hành một công ty tại Pyongyang tại thời điểm đó. Nói đến tình cảm, dù không muốn nhắc đến vật chất, địa vị, nhưng không phủ nhận, có tài chính, thì mọi thứ cũng sẽ dễ thở hơn. Ít ra, là sau này, họ sẽ hiện thực hoá được nhiều ý định. Mà nếu như chỉ có "một túp lều tranh, hai trái tim vàng", có lẽ, "anh và em" sẽ chỉ nhìn nhau, rồi cấu xé nhau bằng những chuyện áo, cơm....
Bên nhau 4 năm, rồi cũng đến ngày chị phải trở về quê hương. Không nói, chúng ta cũng đủ hiểu, yêu nhau 4 năm, có nhiều thứ để không dễ gì quên được. Nhất là, hai con người, ở một đất nước xa xôi, vắng bóng hình của người thân, ruột thịt. Sự xa cách này, có thể là tác nhân khiến họ gắn kết hơn. Vậy mà, chị dứt bỏ tất cả, tình cảm và những cơ hội làm việc, để đặt vé quay về Hà Nội. Và chàng trai ấy, đã khóc!
Ai trong số chúng ta, cũng đã từng đi qua một thời tuổi trẻ. Có người có thanh xuân rất rực rỡ, có người lại rất trầm lắng, không chút ồn ào. Tình cảm suốt mấy năm Đại học, tuy chưa phải là tất cả, nhưng có người lại chọn nắm tay người yêu thời đó đến cuối đời. Có người lại nghĩ, đơn giản đó chỉ là một giai đoạn yêu cuồng nhiệt, sẽ phai mờ và lấp đầy bởi vô vàn những người "đến sau". Không phải là "đầu tiên", nhưng lại là người đúng thời điểm.
Trở lại câu chuyện tình trên, thì chị đã háo hức hoà nhập với quê hương, cũng gói ghém lại tình yêu với chàng doanh nhân trẻ. Cho đến khi...anh ấy chính thức sang Việt Nam để tìm lại chị!
Một cái kết thực sự rất "trọn vẹn", happy với cả hai nhân vật chính và người đọc - dủ chỉ là được đọc qua những chữ chị viết. Nhưng đâu đó, cảm nhận hạnh phúc rất đỗi ngọt ngào mà chị muốn lan toả. Để những ai đã từng đọc "Tiếng chim hót trong bụi mận gai" hay "Cuốn theo chiều gió", và mới đây là bộ phim đình đám "Crash Landing On You - Hạ cánh nơi anh" - có hai nhân vật mới thành vợ/chồng trong sự hoan hỉ đến tột cùng của đông đảo fan hâm mộ - tin vào tình yêu rằng "yêu thì không thể nói trước",. Hãy cứ yêu, cứ tin vào những đẹp đẽ mà cảm xúc của trái tim, khi nó đã lên tiếng...
"What would you do for love? - Bạn sẽ làm gì vì tình yêu?" là câu hỏi, mà mỗi chúng ta, nếu như trái tim vẫn còn đập, sẽ tự tìm câu trả lời. Bởi nếu trái tim khô cằn, thì làm sao thấy nổi hoa hồng nở mỗi sớm mai...
(Ghi chép lại sau khi đọc cả hai phần chia sẻ của nữ chính trong câu chuyện, hoàn toàn không có ý khuyến khích các cụ/mợ iu nhao ở khoảng cách xa xôi, nhất là đất nước Triều Tiên bí ẩn. Vì bảo xin visa sang đó, chắc chúng ta lựa chọn bắc thang lên giời, sẽ dễ hơn...).
Chúc cả nhà nghỉ Lễ vui vẻ, bình an...!
"Em nhóm bếp bằng củi ngô chẻ nhỏHôm nay mình rất mệt
Mà không có ai thương
Thực ra mình cũng biết
Là một chuyện bình thường.
Hôm nay mình rất nhớ
Một ai đó mình yêu
Hôm nay mình cũng biết
Họ không thương mình nhiều.
…
-st-

Mượn ý tứ trong cảm xúc của cụ, để gửi bài thơ rất nổi tiếng của nhà thơ Giang Nam về đây. Dẫu biết, một mai trở về, ngoảnh ngược ngoảnh xuôi, chẳng còn thấy dáng hình quen thuộc; chẳng còn lời mắng yêu của Mẹ, của Cha; tìm thế nào, cũng sẽ chẳng thấy mái tóc pha sương, làn da đồi mồi, bàn tay nhăn nheo ấy nữa...Có thể…
một mai, không còn về nơi ấy!
Dưới hàng cau, ao nước, giếng khơi…
Bên bếp lửa hồng của Mẹ mỗi sớm mai.
Nhớ những ngày đi nhậuMượn ý tứ trong cảm xúc của cụ, để gửi bài thơ rất nổi tiếng của nhà thơ Giang Nam về đây. Dẫu biết, một mai trở về, ngoảnh ngược ngoảnh xuôi, chẳng còn thấy dáng hình quen thuộc; chẳng còn lời mắng yêu của Mẹ, của Cha; tìm thế nào, cũng sẽ chẳng thấy mái tóc pha sương, làn da đồi mồi, bàn tay nhăn nheo ấy nữa...
Cũng sẽ chẳng còn hương lúa mỗi độ trổ đòng non; tiếng gà gáy cũng sẽ dần trôi vào ký ức...và chúng ta, sẽ là những Ông, những Bà...
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
“Ai bảo chăn trâu là khổ?”
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...
***
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...
***
Hoà bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa...
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi...
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi
-Giang Nam-
(1960)
"Covid bùng lênNhớ những ngày đi nhậu
Đuổi bướm cạnh cầu ao.
Vợ bắt được.
Chưa đánh roi nào đã khóc.
Cô bé nhà bên nhìn tôi cười khúc khích.
Chị giận rồi.
Tối sang ngủ với em !!!!
Xin lỗi nhà thơ Giang Nam
...
Vợ thì thường phổ biến gọi chồng là Anh thế nên em nghĩ chắc loanh quanh chỗ đóCụ cho em xin vị trí bị đánh với![]()
))Em chen chân giữa mợ Mây và cụ Chĩm ạ,“Mình nhớ một người lâu thiệt là lâu
Phải chi có thể xây được những cây cầu bằng nỗi nhớ
Mình sẽ băng qua hết nghìn trùng cách trở
Về lại bên người muôn thuở chẳng đi...”
Hihi. Lơ đãng lâu quá tính thời sự nó không còn nữa cụ Chĩm111 ới![]()
.Em cũng đang ước gì được về lại bên người muôn thủa chẳng đi“Mình nhớ một người lâu thiệt là lâu
Phải chi có thể xây được những cây cầu bằng nỗi nhớ
Mình sẽ băng qua hết nghìn trùng cách trở
Về lại bên người muôn thuở chẳng đi...”
Hihi. Lơ đãng lâu quá tính thời sự nó không còn nữa cụ Chĩm111 ới![]()

Bài này hình như của Trần Việt Anh phải không mợ. Em láng máng nhớ có đọc bài này rồi.Em chen chân giữa mợ Mây và cụ Chĩm ạ,.
Có những người sinh ra vốn không dành cho nhau
Dù định mệnh đã thử trêu ngươi bằng cách cho họ đi chung một đoạn
Có những sự gặp gỡ trong đời hệt như là tai nạn
Chỉ để lại nỗi đau.
Có những ngày loanh quanh chỉ muốn ra ga, mua vé cuối chuyến tàu
Mang mình đi xa khỏi nơi này, đến đâu cũng được
Chứ không muốn cột mình vào nỗi cô đơn và những niềm tin khiếp nhược
Trong thành phố từ lâu thiếu vắng một người.
Có những câu chuyện không biết kể cùng ai, chỉ biết mỉm cười
Bất luận thế nào ngày tháng cũng qua, rồi chúng ta sẽ ổn
Nhưng còn tình yêu đã cho đi và nhận về thương tổn
Làm cách nào để thứ tha?
Có những gương mặt từng rất đỗi thân quen mà giờ đã lạ xa
Chỉ còn biết trách tháng ngày trẻ dại
Có những lần đã bước qua đời nhau mà vẫn ngoái đầu nhìn lại
Chỉ để mình thấy an tâm.
Có những lần chỉ muốn cạn chén canh Mạnh Bà để quên hết chuyện trăm năm
Quên hết chuyện kiếp này, kiếp sau và kiếp trước
Quên đi cả những lao đao của quãng đời xuôi ngược
Để mình lại là mình, đời lặng cõi bình an.
Có những ngày lịm cả tiếng thở than
Chỉ ngồi lặng im bên tri kỷ
Kể chuyện đời cũ kĩ
Nghe bản nhạc thân quen
Và nhắc xa xôi về những điều đã mất
Bàng bạc màu của kí ức không tên.
Có những ngày bình thản vui, bình thản buồn, bình thản quên
Bình thản nghĩ chắc tình yêu thì không có lỗi
Nên đừng vì một cú vấp đớn đau mà thương lầm giận vội
Hãy để mọi thứ tự nhiên.
Có những ngày mình lạc bước như kẻ điên
Trong thành phố không còn thương nhớ...
|May, 2022|
Dạ vâng, của anh Trần Việt Anh đó cụ. Thơ của anh ấy nhẹ nhàng, đọc lần 1 tưởng như là làn gió, lần 2 mới cảm nhận mưa rơi...Bài này hình như của Trần Việt Anh phải không mợ. Em láng máng nhớ có đọc bài này rồi.
"Rồi ngày mai mở mắt bước ra
Trời đâu còn xanh như thuở trước
Những điều mình hằng ao ước
Tới giờ làm được bao nhiêu?
Nên đôi khi anh vẫn nghĩ nhiều
Cuộc đời này dài rộng quá..."
Trần Việt Anh trẻ mà mợ sinh năm 1989 thì phải trước học Chu Văn An !Dạ vâng, của anh Trần Việt Anh đó cụ. Thơ của anh ấy nhẹ nhàng, đọc lần 1 tưởng như là làn gió, lần 2 mới cảm nhận mưa rơi...
Em cũng mới đọc thơ anh ấy gần đây thôi. Nhưng cảm nhận rất "rộng" và "dài". Vẫn cảm giác ở đâu đó một nỗi mênh mông sâu lắng. Như bọc đường cho những đắng đót đơn phương...
Bài thơ này cũng của anh ấy. Em đã từng mang về đây chưa?
Em có biết không, thành phố nhớ em
Nhớ hơi thở thân quen giữa một miền xa lạ
Anh trở về lúc đã hoàng hôn
Tỉnh lẻ đượm buồn
Màu nắng thì vàng vọt
Hình như tháng năm sắp hết rồi
Mà anh thì vẫn vậy
Đã bao giờ thôi nhớ một bờ môi…
Anh thỏa lòng mình với ước vọng xa xôi
Với những vùng chưa qua, với những gương mặt lạ
Với những đứa trẻ nói còn ngô ngọng quá
Nhưng mắt sáng lòng lành
Anh bỏ quên nỗi nhớ thị thành
Để chìm vào trong màu xanh của lúa
Xa rời bụi bặm
Thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
Thế mà chiều nay anh lại chợt buồn
Nhớ em tức ngực…
Tình yêu là có thực
Là thắt ngực nhớ mong trong những chuyến đi
Cảm giác được trở về
Cùng em đón hoàng hôn của ngày dần tắt
Âu yếm hôn lên mắt
Và dịu dàng anh rất nhớ em
Nhớ cả môi mềm
Nhớ cả những đêm nghĩ đến em anh không ngủ được…
Thành phố này rồi sẽ khuất phía sau
Anh sẽ lại trở về, rồi dọn mình cho những phiêu lưu mới
Dẫu biết tháng năm đi qua
Chẳng điều gì ngăn nổi
Nhưng mà
Em có sẵn lòng chờ đợi anh không…
Vậy mà em cứ ngỡ đâu em ấy phải tầm cuối 7x hoặc đầu 8x ạ. Vì thơ chứa chan nỗi niềm, hoang hoải, xen lẫn cả những suy tư, trầm lắng.Trần Việt Anh trẻ mà mợ sinh năm 1989 thì phải trước học Chu Văn An !
Hồi xưa em nhớ còn có trang Bình Minh mưa (BMM) nhưng giờ không còn nữa hay sao ấy

Lời thơ nghe thật là hayNgày của Mẹ...
[...]
Lời ru biết mấy đợi chờ
Bố đi bộ đội từng giờ mẹ mong
Thời gian con nước xuôi dòng
Lời ru của mẹ, ai đong tháng ngày.
...
Ảnh: St
![]()

Thơ hay nhưng buồn quá e, cảnh cũng buồn"Người về trăm năm từ ngang ngõ vắng
Vui, buồn, nhung nhớ, kiếp chia phôi
Ngạo trần gian giữ chi đời muối mặn
Than thở em cười, rã thân tôi"...
![]()