Để em kiếm dây hạt bưởi khô rồi đi theo Mưa! Tìm chỗ không tivi không điện thoại không sao, nhiều trăng nhé 


Đợi hạt bưởi khô thì hết mùa trăng rồi còn đâuĐể em kiếm dây hạt bưởi khô rồi đi theo Mưa! Tìm chỗ không tivi không điện thoại không sao, nhiều trăng nhé![]()

Ồ khồng, giờ có lò, sấy phát khô luônĐợi hạt bưởi khô thì hết mùa trăng rồi còn đâu![]()

Em đội mũ công chúa òi, cài cả hoa trên tóc òi. Chiều đang tắt nắng. Cụ sấy nhanh lên kẻo trăng già mấtỒ khồng, giờ có lò, sấy phát khô luôn![]()
Cho em xin ngắm nốt 1/2 phần còn lại dc hok chị oi. Sao lại có chị Hằng dịu dàng như này cơ chứ, iu chết mất thoy ahEm đội mũ công chúa òi, cài cả hoa trên tóc òi. Chiều đang tắt nắng. Cụ sấy nhanh lên kẻo trăng già mất![]()

Đó là “bà” Hằng nhé!Cho em xin ngắm nốt 1/2 phần còn lại dc hok chị oi. Sao lại có chị Hằng dịu dàng như này cơ chứ, iu chết mất thoy ah
Chị RedMer oi, bánh trung thu cổ truyền chị post í, ăn ngon ko ạ. E ở sg ko mua dc loại như vậy để thưởng thức![]()
Nào nào, như nào như nào.đâu ra mà vui ?!
Đêm thu buồn lắm ! chị Hằng ơi
Trần thế nay em chán nửa rồi
Cung quế đã ai ngồi đó chửa ?
Cành đa xin chị nhắc lên chơi.
Úi hoa xinh quáEm đội mũ công chúa òi, cài cả hoa trên tóc òi. Chiều đang tắt nắng. Cụ sấy nhanh lên kẻo trăng già mất
![]()

Đi cùng mợ Mưa chừng nửa năm, cảm nhận mợ Mưa đa tài thật sự: Thời trang, nghệ thuật, ẩm thực, tản văn, thơ ca gì mợ Mưa cũng biết...Ngắm ảnh đã che khá nhiều, vẫn cảm nhận mợ Mưa có nhan sắc khả ái. Em có nên hờn ghen theo thói của đàn bà không nhỉ? Vì em nhìn những chiếc bánh kia, lại dấy lên một nỗi khát khao được hạnh ngộ lắm đó,Mợ Red hay được tặng và nhận những bó hoa đẹp quá, chắc nhiều fan hâm mộ lắm í
Em pinsu90
Mùa Thu, mùa của nắng vàng rộn rã, mùa của ngọn gió heo may mỗi sớm mai ngọt mềm se lạnh, mùa của những trái cây chín mọng thơm mùi nắng trong vườn! Mùa Thu về cho trái ổi nhẹ nhàng phả hương thơm vào trong gió, trái na háo hức mở mắt tròn xoe, trái hồng hây hây khoe má đỏ, trái bưởi căng tròn vẻ đẹp của sự hội tụ, đoàn viên.
Mùa Thu cứ đẹp, cứ thơm hương, cứ chạm vào mọi ngóc ngách các giác quan của người ta như thế nhưng lại chẳng thể cầm nắm được mà chỉ lặng lẽ cảm nhận và cất giữ cho mình những ngọt ngào ràng níu của từng mùa Thu đã đi qua.
Mỗi mùa Thu về, chị lại như đứa trẻ háo hức đón chờ ngày Trung thu. Khi ông trăng nhô lên khỏi luỹ tre đầu làng, trăng tròn vành vạnh, rải khắp làng quê ánh sáng bàng bạc huyền ảo khiến mọi vật trở lên bừng sáng hơn. Tiếng trống hội rộn rã thúc giục ngoài đình, lũ trẻ bắt đầu khoe những chiếc đèn lồng tự chế với đủ sắc màu, này đây chiếc đèn lồng làm từ vỏ bưởi, này đây chiếc đèn ông sao dán bằng vỏ bọc oản, rồi thì tự phơi hạt bưởi để thắp đèn. Kì công chuẩn bị cả tháng chỉ để có một ngày đem ra khoe nhau mà đứa nào cũng háo hức. Tiếng trống hội hoà theo từng bước chân trẻ con ríu rít với những bản nhạc thiếu nhi trong veo, những ánh mắt to tròn đen láy, với ánh sáng lung linh của đèn ông sao, tiếng nổ lách tách thơm hương tinh dầu hạt bưởi, hoà với ánh lửa bập bùng trộn lẫn với mùi khen khét từ dầu cháy của đoàn mùa lân đi xin lộc khắp các nhà trong xóm. Tất cả, tạo nên một bức tranh Trung thu với đủ âm thanh và sắc màu mà mãi sau này nhớ về vẫn cứ thèm được vô tư đắm mình trong đó.
Đêm khuya, khi hội rước đèn đã tan, tụi trẻ con bắt đầu được phá cỗ ở sân đình. Những chiếc bánh dẻo bánh nướng hình con thú ngộ nghĩnh, nào lợn con mũm mĩm, nào cá chép với bộ vây điệu đà thanh thoát, nào ếch, nào cua… với đặc trưng là vị ngọt khé cổ chị không ăn được nhưng vẫn cứ chen chân xếp hàng để nhận, rồi mang về để trên cửa sổ ngắm suốt cả mùa Thu đến khi lên mốc xanh mới chịu bỏ
Lớn hơn một chút, Trung thu là dịp các anh chị phụ trách tổ chức thi cắm trại giữa các xóm, thôn. Với lũ trẻ quê nghèo, đó là những lần đầu tiên được đi chơi qua đêm xa nhà. Gọi là xa vậy thôi chứ cách nhà mấy trăm mét, chỉ là ngủ ở trại ngắm trăng, đốt lửa trại, hát hò và trò chuyện bên ánh lửa trại bập bùng. Có một mùa Trung thu nọ, sau khi lửa trại đã tàn, chị ngồi hát theo tiếng đàn guitar của anh D, lát sau về trại, O (em trai anh D) đưa cho 1 mẩu giấy có viết: “Em thích Mưa, Mưa đừng hát với anh D nữa nhé”. Ôi, cái số của chị cứ được mấy em mầm non hâm mộ từ bé tới giờ
Lại một mùa Trung thu đến, khi không còn trẻ nữa, khi mỗi chiều hoàng hôn ngả nắng, chị lại thèm cái cảm giác được đắm mình trong đêm hội trăng rằm, không TV, không điện thoại, không nước ngọt, bim bim, chỉ có ánh trăng vằng vặc sáng, ánh đèn ông sao lung linh thắp sáng miền Trung thu thương nhớ.
Cụ Xe bo 4 banh đấy, Trung thu của em như thế, cụ có về rước đèn cùng em hem
Cụ@DaDieuchienxu ở of có Sân khấu thi ca đó, mời cụ vào sinh hoạt ở đấy, cccm rất là lãng mạn. Ngày xưa, có lần em đọc được 1 bài thơ rất hay của “mợ @chuot08”
Mùa Trung thu về, em lại vào bếp làm bánh ông trăng. Bánh trăng hình bông sen trong đầm đây nhé cụ chuot08.
Em mowfi cả nhà nếm 1 miếng bánh thơm ngọt vị Trung thu xưa.
![]()
![]()
!
Trời ơi, lại thêm chị Hằng nữa. E là nữ mà em nhìn còn mê quá nè, vẻ đẹp dịu dàng e ấp kín đáo, đầm chị mặc màu ngọt ngào ^^Thanh xuân ấy thuộc về năm tháng cũ...
Su thử của nhà Elise coi sao đi. Có nhiều mẫu bồng bềnh nhưng không sến súa, đẹp dịu dàng mà hông chói loá...người như Su mặc, max xinh. Năm nay trend là màu gì ấy nhở mợ Mưa! ưi?!Trời ơi, lại thêm chị Hằng nữa. E là nữ mà em nhìn còn mê quá nè, vẻ đẹp dịu dàng e ấp kín đáo, đầm chị mặc màu ngọt ngào ^^
// để năm sau em sẽ đặt và thử ạ
Hoa là thứ duy nhất trong ảnh không phải của em, thế là lò sấy nhà cụ hỏng rồi áÚi hoa xinh quá![]()

Em vào muộn, may vẫn túm được chị Hằng xinh như mộng, có làn da căng mướt, cổ kiêu ba ngấn, dáng đứng thướt tha điệu đàSu thử của nhà Elise coi sao đi. Có nhiều mẫu bồng bềnh nhưng không sến súa, đẹp dịu dàng mà hông chói loá...người như Su mặc, max xinh. Năm nay trend là màu gì ấy nhở mợ Mưa! ưi?!
. Người hờn ghen phải là em đây này. Caia gì em cũng biết 1 tí tẹo, hồi trẻ gọi là ham chơi, giờ ngẫm ra chắc do nhiều món nợ đời nên cứ tự đoạ đày mình vậy 


Ưi em đi tìm Mưa! mà có thấy Mưa! đâuHoa là thứ duy nhất trong ảnh không phải của em, thế là lò sấy nhà cụ hỏng rồi á
Em vào muộn, may vẫn túm được chị Hằng xinh như mộng, có làn da căng mướt, cổ kiêu ba ngấn, dáng đứng thướt tha điệu đà. Người hờn ghen phải là em đây này. Caia gì em cũng biết 1 tí tẹo, hồi trẻ gọi là ham chơi, giờ ngẫm ra chắc do nhiều món nợ đời nên cứ tự đoạ đày mình vậy
Năm nay suốt mùa hè sang đến thu đông màu xanh lá và hồng vẫn chưa hết hot. “Bà” Hằng cũng đu theo trend 1 tẹo.
Zai nhà em bảo: “Nhìn mẹ như con vẹt Nam Mỹ trong vườn bách thú”.
Mẹ: “Đùa, mất công làm vẹt cho mẹ sang Nam Mỹ đi con, sao nhốt vào vườn bách thú vậy”
![]()
Dáng mợ Mưa mặc đồ dễ lắm phải không? Cao, thanh mảnh, da lại sáng nữa. Em cứ si si mê mê dáng người thon mảnh như thế này. Vì kết hợp đồ kiểu gì cũng đẹp:Hoa là thứ duy nhất trong ảnh không phải của em, thế là lò sấy nhà cụ hỏng rồi á
Em vào muộn, may vẫn túm được chị Hằng xinh như mộng, có làn da căng mướt, cổ kiêu ba ngấn, dáng đứng thướt tha điệu đà. Người hờn ghen phải là em đây này. Caia gì em cũng biết 1 tí tẹo, hồi trẻ gọi là ham chơi, giờ ngẫm ra chắc do nhiều món nợ đời nên cứ tự đoạ đày mình vậy
Năm nay suốt mùa hè sang đến thu đông màu xanh lá và hồng vẫn chưa hết hot. “Bà” Hằng cũng đu theo trend 1 tẹo.
Zai nhà em bảo: “Nhìn mẹ như con vẹt Nam Mỹ trong vườn bách thú”.
Mẹ: “Đùa, mất công làm vẹt cho mẹ sang Nam Mỹ đi con, sao nhốt vào vườn bách thú vậy”![]()

uầy, đọc còm mợ em phải thay ngay cái ảnh kẻo lại gây lầm tưởng tai hại, mợ sửa giúp em mí nhớDáng mợ Mưa mặc đồ dễ lắm phải không? Cao, thanh mảnh, da lại sáng nữa. Em cứ si si mê mê dáng người thon mảnh như thế này. Vì kết hợp đồ kiểu gì cũng đẹp:
- Váy ôm thì nhìn kiều diễm;
- Váy xoè thì lí lắc, vì cao lại mảnh nên trông hack tuổi;
- Váy maxi thì thướt tha, dịu dàng;
- Hở vai thì lộ xương quai xanh, nhìn quyến rũ.
- Croptop thì trẻ trung;
- Quần suông nhìn thanh lịch;
...
Mợ Mưa lại am hiểu về thời trang, màu sắc nên phối màu cũng ưng mắt. Set đồ trên màu sắc trẻ, nhưng màu của chiếc balo đã tiết chế lại khiến cho ranh giới của sự lí lắc với kín đáo ở lưng chừng - vừa vặn.
Túm lại là, em cũng hay thích mặc váy liền, qua gối, đủ yếu tố cần thiết và dung hoà giữa độ tuổi và hoàn cảnh, sự phù hợp.
Mình cùng nói về sự phù phiếm típ đi,
![]()


Úi da sáng dáng xinhDáng mợ Mưa mặc đồ dễ lắm phải không? Cao, thanh mảnh, da lại sáng nữa. Em cứ si si mê mê dáng người thon mảnh như thế này. Vì kết hợp đồ kiểu gì cũng đẹp:
- Váy ôm thì nhìn kiều diễm;
- Váy xoè thì lí lắc, vì cao lại mảnh nên trông hack tuổi;
- Váy maxi thì thướt tha, dịu dàng;
- Hở vai thì lộ xương quai xanh, nhìn quyến rũ.
- Croptop thì trẻ trung;
- Quần suông nhìn thanh lịch;
...
Mợ Mưa lại am hiểu về thời trang, màu sắc nên phối màu cũng ưng mắt. Set đồ trên màu sắc trẻ, nhưng màu của chiếc balo đã tiết chế lại khiến cho ranh giới của sự lí lắc với kín đáo ở lưng chừng - vừa vặn.
Túm lại là, em cũng hay thích mặc váy liền, qua gối, đủ yếu tố cần thiết và dung hoà giữa độ tuổi và hoàn cảnh, sự phù hợp.
Mình cùng nói về sự phù phiếm típ đi,
![]()

Phụ nữ đúng là phù phiếm mợ Mưa nhỉ? Cứ vùng vẫy trong bể mỹ phẩm, váy váy áo áo thôi,uầy, đọc còm mợ em phải thay ngay cái ảnh kẻo lại gây lầm tưởng tai hại, mợ sửa giúp em mí nhớ
Hay mình quay lại chủ đề dáng và da đi, mợ chăm sóc da như thế nào, giữ dáng như thế nào mà thanh lịch dễ sợ vậy, em đứng cạnh mợ nhìn giống bà giúp việc quá![]()
.
.
(bật sếp hay chí choé cãi nhao dữ lắm). Người em không béo, còn nhỏ nữa, nên riêng việc giảm cân thật sự xa xỉ. Em hay mặc đồ suông, thêm phụ kiện (khăn/bông tai ngọc trai, vòng nhỏ). Mùa này bắt đầu se se rồi, nên em hay mua quần suông để mặc cùng sơ mi có cổ. Có sự kiện cần chỉn chu, em thường mặc váy dài qua gối. Màu sắc cũng chỉ quanh quẩn đen, hồng lòng tôm, tím nhạt rồi kết hợp thêm phụ kiện thôi. Riêng mùa Đông, thì chỉ trung thành với kiểu áo choàng dài, váy ôm bên trong và thêm một chiếc khăn tròng ngang ngực.
. Báo cáo hội nghị, em xin hết ợ,
Em cũng rất thích chủ đề chiến tranh, cả phim ảnh và văn. Trước đây gần như nghe nói có VCD phim gì về Thế chiến là em thuê về xem, phim hay thì bỏ cọc giữ lại luôn. Truyện thì đọc từ Đông Chu đến Tam quốc và sử Việt; nhưng thích nhất vẫn là mảng Hồi ký này. Tuy nó chỉ là hồi ký, nhớ và ghi lại nhưng bằng giọng của người trong cuộc và ít nhiều ko bị nhiễm thói văn chương thái quá nên ko bị moliphe đi; vì thế e đọc thấy cuộc chiến và suy nghĩ, tình cảm của người lính chân thực sống động y như xem phim tư liệu chiến trường; như có thể thấy mùi cỏ cháy, mùi thuốc súng, mùi máu và cả suy nghĩ được mất...Chuyện linh Tây Nam
(Trung Sỹ)
Buổi chiều một ngày trong tuần, nhớ ra trong tất cả những cuốn sách viết về đề tài chiến tranh biên giới Tây Nam, còn thiếu một cuốn cũng rất nổi tiếng: "Chuyện linh Tây Nam", nên em vào Tiki đặt. Trở lại với nhịp điệu của những ngày nghỉ, cũng chắc mẩm sẽ nhận được sớm thôi - tuần sau chứ mấy!
Rất nhanh, sáng hôm sau, đã lại có điện thoại của bên giao hàng "em giao sách cho chị". Cầm trên tay cuốn Hồi ký đậm chất văn chương của một binh sĩ, sau hơn 30 năm im lặng, cảm xúc vẫn háo hức, tò mò, và, trong lòng dâng lên một niềm xúc cảm rất "đặc biệt". "Đặc biệt", bởi vì, có những người thân tham gia hai cuộc chiến tranh, Pháp, Mỹ, và giờ đây, là cuốn Hồi ký được kể lại khi còn là một Trung sỹ Thông tin, đâu đó, có sự gần gũi đến kỳ lạ. Hơn nữa, riêng dòng văn học chiến tranh, với sự kể lại, ghi chép của những người lính, có một sức quyến rũ đến mê mẩn với riêng em. Có lẽ, cái khí phách, cái chính trực, sự bồng bột hay trong sáng của họ, đến từ những cuộc đời, những lát cắt của từng số phận, tạo nên một màu sắc vừa ma mị, vừa kiêu hùng. Chỉ bấy nhiêu thôi, không đủ nói lên sức hấp dẫn, mà còn là vẻ bình thản, không oán trách, không phán xét hay đổ lỗi do chiến tranh, do số phận của họ. Cái sự chấp nhận, dấn thân và dám liều mình bảo vệ nghĩa vụ quốc tế ấy, thoát ra khỏi cái nhỏ nhen, tầm thường mà cuộc đời vốn đã chẳng dễ dàng gì, ngay cả khi, chỉ cần được sống thôi - là đủ!
Văn chương vốn dĩ có một màu sắc nghệ thuật, tuỳ ý người kể. Mang trạng thái thấu cảm hay lột tả sự trần trụi, đều ở tâm thế và góc nhìn của nhân vật Tôi. Những cảm xúc được chưng cất bằng văn chương thuần khiết, ít nhiều đều làm cho người đọc một nỗi khao khát được "chạm", được "sờ", được "nắn, bóp" những hình hài (có thực), mà dưới giọng kể của Tôi, ai cũng đều mang một vẻ huyền bí. Vậy đó, Trung Sỹ (tên thật là Xuân Tùng), đã kể lại một cách trọn vẹn, đủ và vừa vặn với bối cảnh chiến tranh biên giới Tây Nam (giai đoạn 1978-1983). Kể cho hàng ngàn độc giả thôi là thứ yếu, nhưng bác đã kể, kể cho cả những người đã chết, như là họ vẫn bên nhau những buổi tối, sau những giờ hành quân, bập bùng ánh lửa và nghêu ngao cùng với chiếc đàn ghi-ta, hay với những đạo cụ là báng súng, xoong nồi. Kể như là những đồng đội vẫn đâu đó, tề tựu bên dưới, há miệng, ngẩn người để "nuốt" từng từ, từng chữ...
Lời kể này, có gì khác với "Mùa chinh chiến ấy", "Rừng khộp mùa thay lá", hay "Mùa linh cảm" không?
![]()
Chuyện linh Tây Nam
(Trung Sỹ)
Buổi chiều một ngày trong tuần, nhớ ra trong tất cả những cuốn sách viết về đề tài chiến tranh biên giới Tây Nam, còn thiếu một cuốn cũng rất nổi tiếng: "Chuyện linh Tây Nam", nên em vào Tiki đặt. Trở lại với nhịp điệu của những ngày nghỉ, cũng chắc mẩm sẽ nhận được sớm thôi - tuần sau chứ mấy!
Rất nhanh, sáng hôm sau, đã lại có điện thoại của bên giao hàng "em giao sách cho chị". Cầm trên tay cuốn Hồi ký đậm chất văn chương của một binh sĩ, sau hơn 30 năm im lặng, cảm xúc vẫn háo hức, tò mò, và, trong lòng dâng lên một niềm xúc cảm rất "đặc biệt". "Đặc biệt", bởi vì, có những người thân tham gia hai cuộc chiến tranh, Pháp, Mỹ, và giờ đây, là cuốn Hồi ký được kể lại khi còn là một Trung sỹ Thông tin, đâu đó, có sự gần gũi đến kỳ lạ. Hơn nữa, riêng dòng văn học chiến tranh, với sự kể lại, ghi chép của những người lính, có một sức quyến rũ đến mê mẩn với riêng em. Có lẽ, cái khí phách, cái chính trực, sự bồng bột hay trong sáng của họ, đến từ những cuộc đời, những lát cắt của từng số phận, tạo nên một màu sắc vừa ma mị, vừa kiêu hùng. Chỉ bấy nhiêu thôi, không đủ nói lên sức hấp dẫn, mà còn là vẻ bình thản, không oán trách, không phán xét hay đổ lỗi do chiến tranh, do số phận của họ. Cái sự chấp nhận, dấn thân và dám liều mình bảo vệ nghĩa vụ quốc tế ấy, thoát ra khỏi cái nhỏ nhen, tầm thường mà cuộc đời vốn đã chẳng dễ dàng gì, ngay cả khi, chỉ cần được sống thôi - là đủ!
Văn chương vốn dĩ có một màu sắc nghệ thuật, tuỳ ý người kể. Mang trạng thái thấu cảm hay lột tả sự trần trụi, đều ở tâm thế và góc nhìn của nhân vật Tôi. Những cảm xúc được chưng cất bằng văn chương thuần khiết, ít nhiều đều làm cho người đọc một nỗi khao khát được "chạm", được "sờ", được "nắn, bóp" những hình hài (có thực), mà dưới giọng kể của Tôi, ai cũng đều mang một vẻ huyền bí. Vậy đó, Trung Sỹ (tên thật là Xuân Tùng), đã kể lại một cách trọn vẹn, đủ và vừa vặn với bối cảnh chiến tranh biên giới Tây Nam (giai đoạn 1978-1983). Kể cho hàng ngàn độc giả thôi là thứ yếu, nhưng bác đã kể, kể cho cả những người đã chết, như là họ vẫn bên nhau những buổi tối, sau những giờ hành quân, bập bùng ánh lửa và nghêu ngao cùng với chiếc đàn ghi-ta, hay với những đạo cụ là báng súng, xoong nồi.
Hồi trẻ em mê mẩn nhiều thứ lắm, giờ chỉ mê mỗi bản thân mình. Làm gì miễn bản thân thấy vui là thích, người khác cảm thấy thế nào không quá quan trọngPhụ nữ đúng là phù phiếm mợ Mưa nhỉ? Cứ vùng vẫy trong bể mỹ phẩm, váy váy áo áo thôi,.
*Em dưỡng da đơn giản lắm mợ Mưa. Gần đây nhất là em dùng SKII với Kiehls, sau đó chuyển sang dùng dầu hoa hồng. Em dùng dầu hoa hồng cách đây 5-6 năm, rồi lại chuyển về các dòng khác. Cứ thay đổi sau lại lặp lại. Có những khi, em không dùng gì, để da được "thở" ạ. Phần cũng vì lười.
Hiện tại, dưỡng da của em cực kỳ đơn giản: Tẩy trang + sữa rửa mặt + toner + dầu dưỡng và kem chống nắng. Da không được đẹp như ngày xưa, không mụn, nhưng mà cũng không tránh khỏi dấu vết của tuổi tác. Nên phải dùng áo quần, se sua để giấu bớt đi,.
* Quần/áo/váy của em, đặc biệt chỉ một màu, trơn không có hoạ tiết. Em có đọc đâu đó, là một màu, tạo cho người nhìn cảm giác "thanh lịch", dù em không thanh lịch đâu,(bật sếp hay chí choé cãi nhao dữ lắm). Người em không béo, còn nhỏ nữa, nên riêng việc giảm cân thật sự xa xỉ. Em hay mặc đồ suông, thêm phụ kiện (khăn/bông tai ngọc trai, vòng nhỏ). Mùa này bắt đầu se se rồi, nên em hay mua quần suông để mặc cùng sơ mi có cổ. Có sự kiện cần chỉn chu, em thường mặc váy dài qua gối. Màu sắc cũng chỉ quanh quẩn đen, hồng lòng tôm, tím nhạt rồi kết hợp thêm phụ kiện thôi. Riêng mùa Đông, thì chỉ trung thành với kiểu áo choàng dài, váy ôm bên trong và thêm một chiếc khăn tròng ngang ngực.
Thời trang của em khá đơn giản về kiểu cách, đơn giản đến nhàm chán. Khi nào có cảm hứng, em lại thích áo len mặc ngoài áo sơ mi, cảm giác ấm áp lắm.
Mua đồ, em rất thích các thiết kế của Elise, cũng trung thành mấy năm rồi, vì vừa bay bổng lại bắt kịp được các xu hướng, tuy các kiểu dáng em chọn, thiên về sự đơn giản và mặc được nhiều dịp.
Em rút ra một kinh nghịm xương máu, là: Mỹ phẩm và quần áo, quan trọng là phù hợp với chính mình. Vấn đề là hiểu được mình hợp với phong cách nào, để có thể lựa đồ để mua. Đắt/rẻ chỉ là khái niệm tương đối, quan trọng là cách kết hợp và tiết chế đồ trong tổng thể con người, hoàn cảnh.
Mỗi người, lại có một gu thẩm mỹ khác nhau. Cái gu này, là do trải nghiệm, tích luỹ mà thành. Nên có những thứ, kiểu như thần thái hay khí chất, tuy cùng mặc một món đồ, mà khác hẳn nhau. Dáng đi, giọng nói rồi cả cử chỉ khi giao tiếp, cũng quyết định tới "giao diện" khá nhiều. Mặc nỗi, khi em càng có tuổi, cái thần thái của em bay đâu mất, trả cho em cái sự chỉ thích cái gì nhanh, gọn. Thế thì lấy đâu ra thanh lịch đây chời?!
Mời mợ Mưa chia sẻ típ về những thứ làm phụ nữ mê mẩn và say đắm,. Báo cáo hội nghị, em xin hết ợ,
!

