Em e là mợ hỏi nhầm người

.
Trước kia có Saint-Saens là nhà soạn nhạc em không muốn viết nhất vì chẳng biết viết gì cả, chỉ lắng nghe thôi. Sau này có Schubert làm em càng sợ viết vì câu nói kinh điển của ông ấy
"Khi tôi muốn ca hát về Tình yêu thì Tình yêu lại biến thành đau khổ. Nhưng khi tôi chỉ muốn hát về Đau khổ thì Đau khổ lại hoá thành Tình yêu". Mà em lại bị đánh giá "chẳng biết yêu là gì" chứ đừng nói tới những mặt đối lập (lại) hài hoà trong âm nhạc của ông ấy.
Em xin đính chính chút. Serenade là Mộ khúc, Nocturne mới là Dạ khúc. Nguyên bản, Serenade như là một lời chào bằng âm nhạc, lời tỏ tình với phụ nữ qua của sổ vào buổi chiều-tối bắt đầu trong thời kỳ trung cổ, được thể hiện bởi người nghệ sĩ sử dụng một nhạc cụ và hát. Trong thời kỳ Barocco, nó được gọi là Serenata theo tiếng Ý, thường được tổ chức cho những buổi tiệc với nhiều ca sĩ và dàn nhạc biểu diễn ngoài trời vào buổi tối.
Schubert là thiên tài xếp hạng cao nhất trong âm nhạc classical. Riêng với thanh nhạc thì ông không có đối thủ bởi ông có thể chuyển thể bất cứ bài thơ nào thành ca khúc. Bản Mộ khúc người nào đó tặng cho mợ trên kia nằm trong tập Schwanengesang (Thiên nga tứ khúc) là tập các ca khúc lied do Schubert sáng tác gần cuối đời. Ständchen (Serenade) là tác phẩm số 4 trong tập Schwanengesang, thơ của Rellstab. Schwanengesang hay Ständchen được sáng tác vào những năm cuối đời, khi Schubert bị hành hạ bởi bệnh tật, cho nên nó cũng là thứ âm nhạc lêng láng tình yêu nhất !! càng đau khổ thì âm nhạc Schbert lại càng tràn ngập tình yêu và ngược lại
Ca khúc đã được Phạm Duy dịch lời Việt, mợ có thể ngó qua để xem "người đó" nói gì.
Ngoài ra, không mấy người thích những gì em biết như trên. Người ta vẫn thích "truyền thuyết" lãng mạn hơn về tác phẩm này.
Schubert sáng tác Serenade bất hủ để tặng sinh nhật cho một thiếu nữ mà ông thầm yêu. Để làm cho nàng bất ngờ, Schubert nhờ bạn thân là ca sĩ, trình bày ngay dưới cửa sổ nhà nàng. Tối đó, người ta bí mật khiêng cây đàn piano vào trong vườn, tất cả đã sẵn sàng cho buổi biểu diễn lãng mạn và độc đáo. Thế nhưng, Schubert lại quên không đến. Trớ trêu thay, cô gái lại đem lòng yêu chính chàng ca sĩ, chứ không dành trái tim cho Schubert.
P/S. Em quên mất là bản nhạc mợ được "gửi" là phiên bản không lời được chuyển soạn cho Piano và Cello. Cái này càng khó nói nha vì nhiều người cho rằng cello là tiếng nói của đàn ông (violin là phụ nữ)
...có em, như một con chiên ngoan đạo, mà đọc và nghe cụ phân tích. Nên ở đây rồi, thì cụ cứ thoả sức dùng ngôn từ của mình, mà diễn đạt những ý tứ qua âm nhạc...!
Em cũng hiểu: Trong nghệ thuật, thì việc người ta mượn chữ viết để bày tỏ ý muốn/khát khao là việc mà sức mạnh của ngôn từ đã làm tốt vai trò của nó.
Với âm nhạc, đã có lần em hỏi một người: Nếu không có âm nhạc, thì không biết con người sẽ ra sao? Giống như phụ nữ không có son môi (theo đúng như chủ đề này, ban đầu) thì nhìn họ sẽ như thế nào? Bởi vì, son môi, đâu chỉ là để tô điểm màu sắc cho họ. Qua đó, còn nhiều hơn một ý định ấy chứ?!
Nhận được bản nhạc này, em cũng nghe hết, nghe đi nghe lại. Đương nhiên, không chỉ có tình ái ướt đẫm trong đó - như cụ đã "mổ xẻ" ra. Mà ở trong đó, còn có một ý tứ khác nữa. Ý tứ này, có lẽ em vẫn còn phải dùng hết sức, ngụp lặn thêm trong hành trình tới đây của mình để mà hiểu...
Và khi đó, em còn đang mơ đến
"Going Home" nữa kìa. Vì ngoài những giây phút vĩnh cửu của tình yêu ra, thì có nơi đâu êm ả bằng căn phòng nhỏ của mình, nơi chứa những cuốn sách, chiếc bàn đầy nắng và một đĩa hoa quả thơm lựng, gọi mời xôn xao?!
Ngoài đọc phân tích của cụ, em cũng có đọc thêm một, hai bài khác về
"Bài ca thiên nga" của Schubert. Tự nhiên em nhớ tới
"Farewell" cũng là một bài hát nằm trong concept
"Metal Opera". Và với những miêu tả của cụ, em hiểu rõ hơn
"Dạ khúc" người ta được trình bày để "khai vị" như thế nào...?
- Cảm ơn cụ!
Dù ở bất cứ nơi đâu, âm nhạc đã kết nối, và giúp cho linh hồn được va chạm với xác thịt một cách rất đẹp nhỉ?
Sự dâng hiến, đôi khi không nằm ở việc quấn lấy nhau tầm thường, xác thịt. Nó còn ở một tầm cao hơn - là cùng hoan ca ở một vũ đài rồi cùng khiêu vũ trong một khúc nhạc đầy tuyệt mỹ của ái tình...
[...]
"Lá me rụng ngủ đầy trên nếp tóc
Khi em về trời lất phất mưa bay
Cố quên đi tôi dặn lòng đừng khóc
Vàng son nào cũng vuột khỏi tầm tay"...