- Biển số
- OF-485279
- Ngày cấp bằng
- 21/1/17
- Số km
- 154
- Động cơ
- 694,428 Mã lực
- Tuổi
- 42
Em kê dép hóng tiếp chuyện của chú Hưng!
Thật ra nhạc vàng - Bolero cũng không hẳn xấu phỏng cụ!Công nhận nghe cái nhạc Vàng này nhão hết cả người. Em ngày bé cũng hay bị nghe do ông già mở, thành ra gần như bài nào em cũng biết nhưng rất hiếm khi em nghe![]()


đặc trưng tính cách vùng miền vẫn có dấu ấn không thể thay đổi được cụ nhỉ!?Em nói thêm về 2 bạn gái rất xinh ở bên nhà ông Quân
A7 Bờ sông Bọn em toàn lính trẻ, 18-20, có anh Dương B phó là 27 tuổi là lớn nhất, anh Tứ A trưởng 25.
Lính trẻ thấy các bạn gái xinh xắn đương nhiên là thích nhưng 2 cô bạn này có những điều mà bọn em ko ưa, đó là:
- Trái khoáy về giờ giấc: buổi trưa vào giờ nghỉ của đơn vị, các cô bật dài rõ to, ko chỉ bọn em mà những gia đình gần đó cũng thấy khó chịu, phải nhắc nhiều lần.
- Ăn mặc hở hang: quần sọc ngắn, áo dây hở nội y.
cái này thì giờ em thích luôn chứ ngày ấy dân Bắc bôn sê vích bỏ cha, thấy hờ hang là khó chịu. Mà khó chịu thật, khó lắm ý, may mà quần lính rộng
- Vào Nam chẳng đc bao lâu, Nhưng khi nói chuyện với bọn em, các cô nói tiếng Nam luôn
Thế là 2 cô bị lính ghét ra mặt![]()
Đúng là phải mở đúng thời điểm và hoàn cảnh. Cũng có nhiều bài hay. Nhưng về cơ bản em không thích lắm, thỉnh thoảng ngồi cùng mấy ông bạn thì bị nghe thôi, nhưng em hay bắt mở những bài nó ít sến thôiThật ra nhạc vàng - Bolero cũng không hẳn xấu phỏng cụ!
Nhưng nghe lúc nào và quan trọng đừng làm ảnh hưởng đến người xung quanh.
Nhạc nỉ non rền rĩ bật to vào những dịp vui vẻ như lễ tết, đám hỉ thì cũng vô duyên như khi mở nhạc disco ở đám hiếu.
Thỉnh thoảng có tâm sự em vẫn nghe và thưởng nghe một mình, âm lượng đủ cho mình thôi

nghe đoạn này nó sai sai cụ ạAnh Tiệm to lớn dềnh dàng tướng đàn ông nhưng nhát gái lắm, nhát như em luôn ...

Em có ông anh giai mê nhạc vàng, e chịu đựng nhạc vàng của ông ý bao nhiêu năm kinh khủng.Công nhận nghe cái nhạc Vàng này nhão hết cả người. Em ngày bé cũng hay bị nghe do ông già mở, thành ra gần như bài nào em cũng biết nhưng rất hiếm khi em nghe![]()
Em thì rất kết ai đam mê âm thanh, nhưng không thích hàng xóm, cạnh nhà cũng đam mê âm thanh lại còn tai trâu và có tính cộng đồng (hát, mở nhạc cho hàng xóm nghe cùng, tối lửa tắt đèn có nhauEm có ông anh giai mê nhạc vàng, e chịu đựng nhạc vàng của ông ý bao nhiêu năm kinh khủng.
Nói thật nghe câu đầu của lần bật nhạc vàng nào lên là e muốn lao vào đập tan mẹ nó cái đài đi cho đỡ ngứa, khó chịu cực kỳ.
).
. Công nhận đọc hay thật, thấy hình ảnh đúng chất nam nhi trải qua gian khổ. Chúc chú mạnh khoẻ ra đều tay cho anh em cõi off được mở mang.May lão chưa là hàng xóm của em. Sở thích em nghe nhạc rock nên càng ít cơ hội nghe.Em thì rất kết ai đam mê âm thanh, nhưng không thích hàng xóm, cạnh nhà cũng đam mê âm thanh lại còn tai trâu và có tính cộng đồng (hát, mở nhạc cho hàng xóm nghe cùng, tối lửa tắt đèn có nhau).

Vầng.May lão chưa là hàng xóm của em. Sở thích em nghe nhạc rock nên càng ít cơ hội nghe.
Rình hôm nào ở nhà một mình em quẩy tưng bừng, hàng xóm ăn đủ![]()
.
.Em gần như thếKKK!![]()
![]()
![]()
Hình như bác cũng đã là lính trong thời buổi khó khăn cuối 70 và những năm 80 thế kỷ trước?![]()

Con gái miền Nam trước kia và trong những năm 70-80 thế kỷ trước thì nhiều cô ngọt ngào lắm. Các chú bộ đội bắc vào là dính mật ngọt chết người dễ như không.Nhậu chơi thôi chứ no nê gì mà qua dạ dày dạ mỏng chứ
Lỗi tại người câu và lưỡi câu![]()

Nhìn nhận lại thấy ngày ấy bọn em hơi cực đoan.đặc trưng tính cách vùng miền vẫn có dấu ấn không thể thay đổi được cụ nhỉ!?hóng cụ viết lại mãi mà không thấy máy nó báo gì cả!? may mà em để ý mới biết cụ viết lại đới?!
Lúc ấy hành động theo phản xạ làm sao để hậu quả nhẹ nhất có thểMấy bác tỉnh táo quá, giúp đồng đội giờ phút nguy cấp, A của bác vậy là đoàn kết không có chim xanh nhỉ. Mà bác Toản giờ còn tại ngũ không bác


Chuẩn đấy em nói điêu làm gì. Mà Chúc lão SN vui vẻ nhénghe đoạn này nó sai sai cụ ạ![]()

Có gì đâu, chuyện của em là chuyện đời thường của ngày trước thôi màEm mất cả tuần đọc hết thớt của cụ chú chủ. Công nhận đọc hay thật, thấy hình ảnh đúng chất nam nhi trải qua gian khổ. Chúc chú mạnh khoẻ ra đều tay cho anh em cõi off được mở mang.
Em không muốn phân biệt nhưng cũng phải công nhận là mỗi vùng miền có những tính cách lối sống rất đặc trưng. Tuy vẫn có những trường hợp khác với số đông còn lại nhưng không nhiều!? cũng chả phải tự nhiên mà có những kỳ thị vùng miền khó có thể thay đổi dù đã trải qua nhiều thay đổi về ktct và thời cuộc!?Nhìn nhận lại thấy ngày ấy bọn em hơi cực đoan.
Đó là do tuổi trẻ, chưa thể nhìn thấu đáo mọi vấn đề và cũng do môi trường xã hội, giáo dục của miền Bắc nó tạo ra những con người như vậy
Lúc ấy hành động theo phản xạ làm sao để hậu quả nhẹ nhất có thể
Nếu bị phát hiện, Toản sẽ bị tước quân tịch; anh Tứ - đốc gác ca ấy mất sao là cái chắc, anh Dương thì nhẹ cũng chậm lên cấp 1 năm. Ngoài ra tập thể tiểu đội, trung đội em sẽ mất điểm thi đua cả năm.
Vụ ấy, anh Tứ còn phải mang 2 viên đạn của em lên quân khí, mất 1 bao thuốc để đổi 2 viên khác và 2 viên đạn của em đc đưa vào lượn đạn cần phải huỷ
Nhân cụ nhắc, em kể thêm về Toản hầu các cụ
Tuy Toản thoát án kỷ luật của đại đội nhưng trung đội và tiểu đội đều có hình thức kỷ luận với Toản: Nó sẽ không có trong DS bình chọn các danh hiệu thi đua; ko được là đoàn viên ưu tú - đối tượng kết nạp Đảng. Ngoài ra khi gác, nó cũng ko đc làm đốc gác, đồng nghĩa cả năm cu cậu phải khoác AK đứng gác
Trong đơn vị Toản là người ít kiềm chế được cảm xúc của mình và hay có những hành động quá trớn, do vậy nó không có bạn thân nhưng cũng ít ghét bỏ hay chấp vặt với nó bởi nó là được chăm chỉ, có việc gì cũng lăn vào làm và quan trọng nó không thù ghét hay làm hại ai
Có một va chạm nặng xảy ra giữa em vào Toản xảy ra cũng trong năm 1988
Một lần em và nó gác ca giữa trưa đầu chiều, em là đốc gác đi lại giữa các vọng, khi về thấy nó không khoác súng mà để khẩu AK dựa vào tường vọng gác, còn nó thì đang mơ màng nhìn xa xăm ra sông.
Lúc ấy nếu chỉ huy bắt gặp thì chắc lại có án kỷ luật, là đốc gác em nhắc nhở và nó tự ái. Khi sắp hết ca, bất chợt nó dí súng vào đầu em và hỏi:
- Mày có sợ không
- Sợ 4c ấy, em cáu tiết vặc lại vì thấy thằng này nghịch ngu.
Thế là nó lên đạn cái rốp và chĩa thẳng vào đầu em và doạ:
- Bây giờ đã sợ chưa, nói sợ và xin đi bố mày bóp cò đấy
Ai doạ thì em không sợ chứ nó thì em sợ thật bởi như em đã nói, nó là đứa không kiềm chế được cảm xúc của mình.
May sao lúc ấy anh Tứ xuất hiện vì ca sau là ca của anh, có lẽ anh đã biết tình hình nên lặng lẽ tiến sát đến gần thằng Toản, anh nháy nháy mắt với em.
- Ừ tao sợ
- Tao là thế nào, phải nói là em sợ rồi, anh tha cho em.
- Em sợ rồi, anh Toản tha cho em
Nó bỏ súng khỏi đầu em, cầm 1 tay dựng đứng cây AK lên và cười hắc hắc và bảo: thằng nhát chết, súng méo có....đạn
Nó chưa nói dứt thì bị anh Tứ chặt vào tay bay súng, em cũng quay lại cùng anh Tứ quật ngã nó xuống khoá chặt tay lại, anh Tứ rít lên:
DM mày, đêm giao thừa mày gây chuyện còn chưa đủ hay sao, lúc nào mày cũng dở những trò ngu xuẩn ra thế này.
Nó ngu thật bởi dí súng vào đầu đồng đội thì có thể ra toà như thường; ngoài ra tự ý bỏ đạn ra khỏi súng trong ca gác, nhỡ có tình huống thì... không thể hiểu điều gì sẽ xảy ra
Khi bị anh Tứ và em khoá chặt, vừa tát nó, anh Tứ vừa nói cho nó hiểu cái hành động ngu xuẩn của nó nếu làm nếu làm tới cùng thì nó ra toà án Binh, vậy mà nó vẫn hềnh hệch cười, nhưng đêm hôm đó nó mời anh Tứ và em ra xin xin lỗi và khóc oà như trẻ con.
Mịa cái thằng IC nhảy chậm nên nhiều tiếng sau nó mới hiểu. Em cũng nói thêm để anh Tứ, anh Dương không đưa vụ việc lên Đại đội
Sau lần đó, thằng Toản được đẩy lên nhà bếp vào bộ phận nuôi quân chứ ko gác xách gì nữa, nó vẫn quý em và thỉnh thoảng có gì ngon lại lén để phần cho em
Khoảng 20 năm sau, năm 200X, em có vào SG và ngồi cafe với mấy người bạn bên bongban.org ngồi cafe tại hè một phố lớn ở Q1, bỗng thấy cái dáng lòng khòng của thằng Toản đang đi bộ ngó nghiêng tìm ai đó. Em quay mặt đợi nó đi qua bèn lao ra dùng động tác võ đặc trưng của CV khoá cứng tay nó lại, chẳng thèm quay đầu nó hề hề cười và chửi: DM thằng nào đó.
Em buông tay, nó quay lại nhìn em sững sờ và hỏi: mày, mày hả Hưng rồi ôm chầm lấy em, rơm rớm nước mắt.
Lúc ấy cu cậu là Trưởng CA một phường
Một ký niệm đáng nhớ bác nhỉ, dùng súng cấm kỵ nhất là chĩa vào đầu đồng đội, khi giao súng cũng vậy. ông Toản này đúng là IC hơi.... Nhưng mà giờ cũng nắm trong tay ít nhất 10 quân, đúng là THỜI VẬN SỐ bác nhỉNhìn nhận lại thấy ngày ấy bọn em hơi cực đoan.
Đó là do tuổi trẻ, chưa thể nhìn thấu đáo mọi vấn đề và cũng do môi trường xã hội, giáo dục của miền Bắc nó tạo ra những con người như vậy
Lúc ấy hành động theo phản xạ làm sao để hậu quả nhẹ nhất có thể
Nếu bị phát hiện, Toản sẽ bị tước quân tịch; anh Tứ - đốc gác ca ấy mất sao là cái chắc, anh Dương thì nhẹ cũng chậm lên cấp 1 năm. Ngoài ra tập thể tiểu đội, trung đội em sẽ mất điểm thi đua cả năm.
Vụ ấy, anh Tứ còn phải mang 2 viên đạn của em lên quân khí, mất 1 bao thuốc để đổi 2 viên khác và 2 viên đạn của em đc đưa vào lượn đạn cần phải huỷ
Nhân cụ nhắc, em kể thêm về Toản hầu các cụ
Tuy Toản thoát án kỷ luật của đại đội nhưng trung đội và tiểu đội đều có hình thức kỷ luận với Toản: Nó sẽ không có trong DS bình chọn các danh hiệu thi đua; ko được là đoàn viên ưu tú - đối tượng kết nạp Đảng. Ngoài ra khi gác, nó cũng ko đc làm đốc gác, đồng nghĩa cả năm cu cậu phải khoác AK đứng gác
Trong đơn vị Toản là người ít kiềm chế được cảm xúc của mình và hay có những hành động quá trớn, do vậy nó không có bạn thân nhưng cũng ít ghét bỏ hay chấp vặt với nó bởi nó là được chăm chỉ, có việc gì cũng lăn vào làm và quan trọng nó không thù ghét hay làm hại ai
Có một va chạm nặng xảy ra giữa em vào Toản xảy ra cũng trong năm 1988
Một lần em và nó gác ca giữa trưa đầu chiều, em là đốc gác đi lại giữa các vọng, khi về thấy nó không khoác súng mà để khẩu AK dựa vào tường vọng gác, còn nó thì đang mơ màng nhìn xa xăm ra sông.
Lúc ấy nếu chỉ huy bắt gặp thì chắc lại có án kỷ luật, là đốc gác em nhắc nhở và nó tự ái. Khi sắp hết ca, bất chợt nó dí súng vào đầu em và hỏi:
- Mày có sợ không
- Sợ 4c ấy, em cáu tiết vặc lại vì thấy thằng này nghịch ngu.
Thế là nó lên đạn cái rốp và chĩa thẳng vào đầu em và doạ:
- Bây giờ đã sợ chưa, nói sợ và xin đi bố mày bóp cò đấy
Ai doạ thì em không sợ chứ nó thì em sợ thật bởi như em đã nói, nó là đứa không kiềm chế được cảm xúc của mình.
May sao lúc ấy anh Tứ xuất hiện vì ca sau là ca của anh, có lẽ anh đã biết tình hình nên lặng lẽ tiến sát đến gần thằng Toản, anh nháy nháy mắt với em.
- Ừ tao sợ
- Tao là thế nào, phải nói là em sợ rồi, anh tha cho em.
- Em sợ rồi, anh Toản tha cho em
Nó bỏ súng khỏi đầu em, cầm 1 tay dựng đứng cây AK lên và cười hắc hắc và bảo: thằng nhát chết, súng méo có....đạn
Nó chưa nói dứt thì bị anh Tứ chặt vào tay bay súng, em cũng quay lại cùng anh Tứ quật ngã nó xuống khoá chặt tay lại, anh Tứ rít lên:
DM mày, đêm giao thừa mày gây chuyện còn chưa đủ hay sao, lúc nào mày cũng dở những trò ngu xuẩn ra thế này.
Nó ngu thật bởi dí súng vào đầu đồng đội thì có thể ra toà như thường; ngoài ra tự ý bỏ đạn ra khỏi súng trong ca gác, nhỡ có tình huống thì... không thể hiểu điều gì sẽ xảy ra
Khi bị anh Tứ và em khoá chặt, vừa tát nó, anh Tứ vừa nói cho nó hiểu cái hành động ngu xuẩn của nó nếu làm nếu làm tới cùng thì nó ra toà án Binh, vậy mà nó vẫn hềnh hệch cười, nhưng đêm hôm đó nó mời anh Tứ và em ra xin xin lỗi và khóc oà như trẻ con.
Mịa cái thằng IC nhảy chậm nên nhiều tiếng sau nó mới hiểu. Em cũng nói thêm để anh Tứ, anh Dương không đưa vụ việc lên Đại đội
Sau lần đó, thằng Toản được đẩy lên nhà bếp vào bộ phận nuôi quân chứ ko gác xách gì nữa, nó vẫn quý em và thỉnh thoảng có gì ngon lại lén để phần cho em
Khoảng 20 năm sau, năm 200X, em có vào SG và ngồi cafe với mấy người bạn bên bongban.org ngồi cafe tại hè một phố lớn ở Q1, bỗng thấy cái dáng lòng khòng của thằng Toản đang đi bộ ngó nghiêng tìm ai đó. Em quay mặt đợi nó đi qua bèn lao ra dùng động tác võ đặc trưng của CV khoá cứng tay nó lại, chẳng thèm quay đầu nó hề hề cười và chửi: DM thằng nào đó.
Em buông tay, nó quay lại nhìn em sững sờ và hỏi: mày, mày hả Hưng rồi ôm chầm lấy em, rơm rớm nước mắt.
Lúc ấy cu cậu là Trưởng CA một phường
Từ 200x cơ mà cụ. Giờ có khi còn tiến xa hơn ấy chứMột ký niệm đáng nhớ bác nhỉ, dùng súng cấm kỵ nhất là chĩa vào đầu đồng đội, khi giao súng cũng vậy. ông Toản này đúng là IC hơi.... Nhưng mà giờ cũng nắm trong tay ít nhất 10 quân, đúng là THỜI VẬN SỐ bác nhỉ