thớt của cụ Giáo hay quá
, cứ không phá một cách quyết liệt và đồng loạt như kiểu lâm tặc. Trong lịch sử của người dân miền ngược, rừng núi không thể có chuyện vô chủ. Từng mỏm đá, khe suối, cánh rừng … đều thuộc sở hữu của một làng bản cụ thể nào đó. Các dân tộc miền núi từ ngàn xưa đã sở hữu và sử dụng đất rừng, bằng các luật tục và cả tâm linh nên không có chuyện núi rừng bị tàn phá dữ dội như thời kỳ sau này, khi làng đã mất quyền sở hữu và quản lý đất đai.
, bởi những hôm ấy luôn được ăn no, mà lính thì quanh năm đói. Em hỏi, đi làm kinh tế cho đơn vị à. Không phải, anh bạn trả lời, anh có biết người ta gọi việc đi chặt cây, xẻ gỗ là gì không. Em bảo chịu. Gọi là đi lấy củi cho đơn vị anh ạ. Em cười, tớ cũng biết là hồi ấy lính chốt đã từng đặt vè về việc vào rừng tìm gỗ lát, gỗ lim về đóng bàn ghế, giường tủ cho chỉ huy “Lát lát lim lim/ Thủ trưởng đi tìm/ Chúng em đi vác/ Lim lim lát lát/ Vai chúng em nát …” mà không biết đến từ “lấy củi” như đi xiếc ngôn từ này.

Con ma gà trong hình chính là em ạ.Vai trò của các bản làng miền núi trước đây rất quan trọng trong việc bảo vệ rừng. Theo như cụ Marx, xã hội loài người phát triển qua năm hình thái, thì trong một chừng mực nào đó – em không có ý xúc phạm – một số dân tộc thiểu số có vẻ như đang dừng lại ở dạng bộ tộc, mà chưa vươn đến tầm văn minh phong kiến như các dân tộc miền xuôi, nên người dân chỉ mới được quyền sử dụng mà chưa được trực tiếp quản lý đất đai. Các Thống lý, Phìa, Tạo ... thay mặt bản làng chịu trách nhiệm phân chia các cánh rừng cho cư dân trong bản sử dụng, quyền sở hữu vẫn thuộc về cộng đồng làng bản. Bởi thế, nếu cư dân vi phạm các luật lệ, quy định có thể bị làng lấy lại giao cho người khác. Nặng nữa thì bị đuổi ra khỏi làng thành những con sói bơ vơ không còn đất sống. Trong một số truyện miền ngược trước đây, thỉnh thoảng ta bắt gặp việc một số người bị làng coi là “ma gà”, hay là hiện thân của ma quỷ, dịch bệnh, đem lại tai ương cho làng, bị làng xua đuổi, sống vật vờ ở bìa rừng, cô đơn tủi cực… thế nào.
Hình minh họa, một đám “ma gà” bị làng xua đuổi phải đi tìm đất sống
![]()


. Bởi thế em đành tập tễnh đi sau.
Em cứ nhìn thấy núi to sừng sững là tự nhiên cảm thấy hơi sợ sợ thế nào???Ngoảnh lại nhìn đỉnh núi mấy anh em vừa leo xong. Có sự hoành tráng nhất định. Vách phía Đông hoàn toàn trống trải. Vách đá dựng đứng, không có chỗ nào khả dĩ bám vào để leo lên, vì thế muốn lên đỉnh phải tiếp cận từ hướng Tây. Sườn núi phía bên kia vẫn chìm trong khói sương mịt mờ huyền ảo. Không nghĩ rằng mình vừa đặt chân lên một trong hai ngọn ấy. Nhìn từ phía này, trông ngọn núi cứ xa lạ và xa vắng thế nào, không nhận ra nữa.
![]()