Biến cố thứ 2:
Xảy ra lúc e 28 tuổi. Lúc này e tích đc ít vốn ra ngoài mở xưởng riêng.
Hơn 1 năm đầu thì mọi thứ rất thuận lợi. Time này e say việc, làm thông ngày, thông đêm, ko biết mệt mỏi. Kiếm đc tiền con người cũng thoáng. Ủng hộ, cho ng này ng kia chả để ý.
Sau đấy thì e mở thêm xưởng mới, 1 cái ở BN, 1 ở Thái Bình. Ai cũng phản đối, đặc biệt là vk e, vì thấy làm lớn quá, vay mượn nhiều, nhà cửa, đất đai, xe cộ có gì cầm cố hết. Lúc đó e ko quan tâm lắm tới ý kiến mọi ng vì tinh thần đang dâng cao.
Thế rồi, cơ chế thay đổi, ngoắt quái e mất nguồn khách quen. Cộng thêm 1 loạt quyết định sai lầm tiếp theo. Thế là bể. Mất hết luôn. Tất cả những gì trc đó & nợ thêm 1 khoản to.
Lúc đó đầu óc trống rỗng. Cộng thêm cú đấm kép là vk đòi ly hôn, lúc này cu con đầu lòng đc hơn 6 tháng tí.
E tắt điện thoại đi vặt vở khắp nơi 1 tháng, thì sắp xếp lại tinh thần.
Bật điện thoại lên thì ngoài các cuộc gọi nhỡ, tn đòi tiền thì thấy có tn của mẹ, động viên đừng nghỉ quẩn.
E có gửi email và nhắn cho các chủ nợ là cho time thu xếp làm trả nợ dần, chứ h e ko có, còn dí e quá, e qua Cam hay Myanmar là thiệt.
Rồi e vào Bình Dương.
Và nếu ko có Covid thì chả biết bjo e mởi trả hết nợ. Hầu hết mọi ng ám ảnh bởi dịch covid, nhưng với e nó là cơ hội trời cho để trả nợ và gây dựng lại từ đầu.