- Biển số
- OF-197289
- Ngày cấp bằng
- 4/6/13
- Số km
- 44,220
- Động cơ
- 620,276 Mã lực
ăn thua gì giờ chỉ cần chạm cái là em rùng mình3 tiếng: hự, hự, hự là xong![]()
ăn thua gì giờ chỉ cần chạm cái là em rùng mình3 tiếng: hự, hự, hự là xong![]()
Từ thiện làm mệt lắm chả sướng gì đâu cụthử đi làm từ thiện đi Cụ
Vẫn còn rùng mình được áăn thua gì giờ chỉ cần chạm cái là em rùng mình

lão nhấn vào chỗ xếp hạng mã lực của mình nó hiện ra bảng xếp hạng top mã lực , và cạnh bảng top mã lực là bảng top kmXem top ở đâu đấy nhỉ em quên cmnr![]()
Uầy định phấn đấu mà còn 4k nữa mới vào list, xa quálão nhấn vào chỗ xếp hạng mã lực của mình nó hiện ra bảng xếp hạng top mã lực , và cạnh bảng top mã lực là bảng top km

Buồn cho lão quá thôi tập làm gìVẫn còn rùng mình được á![]()

Nghe cụ nói cháu thấy nản thật đấy.3 cái thứ thông dụng này chắc trải qua hết rồi thì giờ biet lấy gì chơi.
Xưa bọn em cứ cuối tuần chia bài, giờ nghĩ đến đã chán và đau lưng òi
Ái thì đếm sơ cũng phải ngàn phát, chán òi
Rượu bia thì nhà máy bia rượu HN chắc phải trao huân chương laonđộng, cũng chán nốt, mí tuổi này bú nhiều mệt, chưa nói U 50 giờ phần lớn k gan nhiễm mỡ thì cũng lái tháo đưòng hoặc gút
Thể thao thì dễ chấn thương, thể dục thì buồn tẻ, đi câu thì bẩn chân, đọc sách thì mỏi mắt, lên mạng thì thời mạt đọc thêm mệt đầu, đi chơi thì chả có ai chơi vì trẻ con nó còn đi học, mí tuần này con nó nhớn, sinh viên cả rồi nó k thích đi với bố mẹ đâu.
Túm lại là thuốc chuột![]()
Trc nhất là nên tổ chức đi du lich cho cả nhà để hâm nóng gắn kết lại tình cảm gia đìnhEm đang bị mà chưa biết vượt qua làm sao. Kế sơ bộ cho các cụ em đầu 4 đít chơi vơi nhà cửa vợ con đầy đủ, ngoan ngoãn, do tận dụng một số cơ hội trong cuộc đời lướt được vài con sóng và may mắn (may là chính) nay nhà có, xe có không bằng ai nhưng cũng là trung bình kha khá trong xã hội.
Tự dưng tầm 40 nhìn lại thấy mình sống thật vô nghĩa, nhìn lại gia đình thấy cuộc sống nhàn nhạt, con cái thì ngoan ngoãn nhưng chẳng có ham thích gì cụ thể, ép học thì học thôi. Thực ra tự nhìn lại mình thấy mình cũng vậy sao trách con được. Vợ cũng ngoan hiền nhưng hay càu nhàu, càng ngày càng sống với nhau vì cái nghĩa, ngủ với vợ thi thoảng làm cái qua quít giải tỏa bức xúc là chính chẳng còn thấy hứng thú gì nhiều ( tội nghiệp cho cô ấy). Công việc thì ngày càng tẻ nhạt, không thấy mang lại lợi ích gì cho xã hội. Trước mấy anh em trong công ty còn hay bàn bạc thay đổi cải tiến nay chẳng ông nào nói chuyện công việc nữa, chỉ cắm đầu làm cho xong rồi lượn. Sáng tỉnh dậy chẳng thấy động lực gì cả, có thời gian lại lướt off xong lại tiếc vì cả ngày chẳng làm được gì.... Chỉ muốn bỏ hết làm một cải gì đó mới mẻ hoặc bỏ đi xa nhưng còn sợ. Sợ vì phá với sự ổn định của gia đình, sợ vì ảnh hưởng đến con cái, chứ em chẳng sợ gì co cá nhân đâu vì em sống đơn giản nên khổ mấy cũng chịu được.
Các cụ đã từng rơi vào cảnh này như em chưa? Vượt qua bằng cách nào?

Em đang bị mà chưa biết vượt qua làm sao. Kế sơ bộ cho các cụ em đầu 4 đít chơi vơi nhà cửa vợ con đầy đủ, ngoan ngoãn, do tận dụng một số cơ hội trong cuộc đời lướt được vài con sóng và may mắn (may là chính) nay nhà có, xe có không bằng ai nhưng cũng là trung bình kha khá trong xã hội.
Tự dưng tầm 40 nhìn lại thấy mình sống thật vô nghĩa, nhìn lại gia đình thấy cuộc sống nhàn nhạt, con cái thì ngoan ngoãn nhưng chẳng có ham thích gì cụ thể, ép học thì học thôi. Thực ra tự nhìn lại mình thấy mình cũng vậy sao trách con được. Vợ cũng ngoan hiền nhưng hay càu nhàu, càng ngày càng sống với nhau vì cái nghĩa, ngủ với vợ thi thoảng làm cái qua quít giải tỏa bức xúc là chính chẳng còn thấy hứng thú gì nhiều ( tội nghiệp cho cô ấy). Công việc thì ngày càng tẻ nhạt, không thấy mang lại lợi ích gì cho xã hội. Trước mấy anh em trong công ty còn hay bàn bạc thay đổi cải tiến nay chẳng ông nào nói chuyện công việc nữa, chỉ cắm đầu làm cho xong rồi lượn. Sáng tỉnh dậy chẳng thấy động lực gì cả, có thời gian lại lướt off xong lại tiếc vì cả ngày chẳng làm được gì.... Chỉ muốn bỏ hết làm một cải gì đó mới mẻ hoặc bỏ đi xa nhưng còn sợ. Sợ vì phá với sự ổn định của gia đình, sợ vì ảnh hưởng đến con cái, chứ em chẳng sợ gì co cá nhân đâu vì em sống đơn giản nên khổ mấy cũng chịu được.
Các cụ đã từng rơi vào cảnh này như em chưa? Vượt qua bằng cách nào?
Nghe cụ nói mà thấy ảm đạm quá đi !3 cái thứ thông dụng này chắc trải qua hết rồi thì giờ biet lấy gì chơi.
Xưa bọn em cứ cuối tuần chia bài, giờ nghĩ đến đã chán và đau lưng òi
Ái thì đếm sơ cũng phải ngàn phát, chán òi
Rượu bia thì nhà máy bia rượu HN chắc phải trao huân chương laonđộng, cũng chán nốt, mí tuổi này bú nhiều mệt, chưa nói U 50 giờ phần lớn k gan nhiễm mỡ thì cũng lái tháo đưòng hoặc gút
Thể thao thì dễ chấn thương, thể dục thì buồn tẻ, đi câu thì bẩn chân, đọc sách thì mỏi mắt, lên mạng thì thời mạt đọc thêm mệt đầu, đi chơi thì chả có ai chơi vì trẻ con nó còn đi học, mí tuần này con nó nhớn, sinh viên cả rồi nó k thích đi với bố mẹ đâu.
Túm lại là thuốc chuột![]()
Cụ liệt kê nhiều nhỉ nhưng phải có cái nặng cân nhất chứ nhỉEm đang bị mà chưa biết vượt qua làm sao. Kế sơ bộ cho các cụ em đầu 4 đít chơi vơi nhà cửa vợ con đầy đủ, ngoan ngoãn, do tận dụng một số cơ hội trong cuộc đời lướt được vài con sóng và may mắn (may là chính) nay nhà có, xe có không bằng ai nhưng cũng là trung bình kha khá trong xã hội.
Tự dưng tầm 40 nhìn lại thấy mình sống thật vô nghĩa, nhìn lại gia đình thấy cuộc sống nhàn nhạt, con cái thì ngoan ngoãn nhưng chẳng có ham thích gì cụ thể, ép học thì học thôi. Thực ra tự nhìn lại mình thấy mình cũng vậy sao trách con được. Vợ cũng ngoan hiền nhưng hay càu nhàu, càng ngày càng sống với nhau vì cái nghĩa, ngủ với vợ thi thoảng làm cái qua quít giải tỏa bức xúc là chính chẳng còn thấy hứng thú gì nhiều ( tội nghiệp cho cô ấy). Công việc thì ngày càng tẻ nhạt, không thấy mang lại lợi ích gì cho xã hội. Trước mấy anh em trong công ty còn hay bàn bạc thay đổi cải tiến nay chẳng ông nào nói chuyện công việc nữa, chỉ cắm đầu làm cho xong rồi lượn. Sáng tỉnh dậy chẳng thấy động lực gì cả, có thời gian lại lướt off xong lại tiếc vì cả ngày chẳng làm được gì.... Chỉ muốn bỏ hết làm một cải gì đó mới mẻ hoặc bỏ đi xa nhưng còn sợ. Sợ vì phá với sự ổn định của gia đình, sợ vì ảnh hưởng đến con cái, chứ em chẳng sợ gì co cá nhân đâu vì em sống đơn giản nên khổ mấy cũng chịu được.
Các cụ đã từng rơi vào cảnh này như em chưa? Vượt qua bằng cách nào?


Lúc vất vả thì phấn đấu để an nhàn, bh an nhàn thị cụ lại chán đời vô nghĩa. Âu là cái vòng luẩn quẩn, cụ phấn đấu lấy vợ bé là có động lực cuộc sống ngayEm đang bị mà chưa biết vượt qua làm sao. Kế sơ bộ cho các cụ em đầu 4 đít chơi vơi nhà cửa vợ con đầy đủ, ngoan ngoãn, do tận dụng một số cơ hội trong cuộc đời lướt được vài con sóng và may mắn (may là chính) nay nhà có, xe có không bằng ai nhưng cũng là trung bình kha khá trong xã hội.
Tự dưng tầm 40 nhìn lại thấy mình sống thật vô nghĩa, nhìn lại gia đình thấy cuộc sống nhàn nhạt, con cái thì ngoan ngoãn nhưng chẳng có ham thích gì cụ thể, ép học thì học thôi. Thực ra tự nhìn lại mình thấy mình cũng vậy sao trách con được. Vợ cũng ngoan hiền nhưng hay càu nhàu, càng ngày càng sống với nhau vì cái nghĩa, ngủ với vợ thi thoảng làm cái qua quít giải tỏa bức xúc là chính chẳng còn thấy hứng thú gì nhiều ( tội nghiệp cho cô ấy). Công việc thì ngày càng tẻ nhạt, không thấy mang lại lợi ích gì cho xã hội. Trước mấy anh em trong công ty còn hay bàn bạc thay đổi cải tiến nay chẳng ông nào nói chuyện công việc nữa, chỉ cắm đầu làm cho xong rồi lượn. Sáng tỉnh dậy chẳng thấy động lực gì cả, có thời gian lại lướt off xong lại tiếc vì cả ngày chẳng làm được gì.... Chỉ muốn bỏ hết làm một cải gì đó mới mẻ hoặc bỏ đi xa nhưng còn sợ. Sợ vì phá với sự ổn định của gia đình, sợ vì ảnh hưởng đến con cái, chứ em chẳng sợ gì co cá nhân đâu vì em sống đơn giản nên khổ mấy cũng chịu được.
Các cụ đã từng rơi vào cảnh này như em chưa? Vượt qua bằng cách nào?

Bình lặng thật, tối nay cụ tát vợ 1 phát cho nó dậy sóng![]()
Xong cụ lo chiếu gối cho cụ thớt sang nhà cụ tránh bão nhóe 
E thấy có gì khủng hoảng đâu nhỉ? Chỉ là đủ đầy bình lặng quá, ko phải chật vật lo lắng việc này việc kia và kiếm tiền nên mỗi ngày của cụ cứ nhàn nhạt trôi qua. Cụ kiếm thêm gì làm/ đặt mục tiêu cho con đi du học/ mua mảnh đất nhà vườn ăn hưởng tuổi già...thiếu gì việc để phấn đấu đâu nhỉ?
Cứ làm thêm bà bé là hết nhạt mồm nhạt miệng ngay khú khúE thấy có gì khủng hoảng đâu nhỉ? Chỉ là đủ đầy bình lặng quá, ko phải chật vật lo lắng việc này việc kia và kiếm tiền nên mỗi ngày của cụ cứ nhàn nhạt trôi qua. Cụ kiếm thêm gì làm/ đặt mục tiêu cho con đi du học/ mua mảnh đất nhà vườn ăn hưởng tuổi già...thiếu gì việc để phấn đấu đâu nhỉ?
Em 7x đời đầu chắc cũng ngang tuổi Cụ, vướn đi Wave Khựa mui trần, đêm Chịch gấu già tuyền phải tắt đèn và tưởng tượng đang chịch hoa hậu thì mới chiến được đơi này.Em đang bị mà chưa biết vượt qua làm sao. Kế sơ bộ cho các cụ em đầu 4 đít chơi vơi nhà cửa vợ con đầy đủ, ngoan ngoãn, do tận dụng một số cơ hội trong cuộc đời lướt được vài con sóng và may mắn (may là chính) nay nhà có, xe có không bằng ai nhưng cũng là trung bình kha khá trong xã hội.
Tự dưng tầm 40 nhìn lại thấy mình sống thật vô nghĩa, nhìn lại gia đình thấy cuộc sống nhàn nhạt, con cái thì ngoan ngoãn nhưng chẳng có ham thích gì cụ thể, ép học thì học thôi. Thực ra tự nhìn lại mình thấy mình cũng vậy sao trách con được. Vợ cũng ngoan hiền nhưng hay càu nhàu, càng ngày càng sống với nhau vì cái nghĩa, ngủ với vợ thi thoảng làm cái qua quít giải tỏa bức xúc là chính chẳng còn thấy hứng thú gì nhiều ( tội nghiệp cho cô ấy). Công việc thì ngày càng tẻ nhạt, không thấy mang lại lợi ích gì cho xã hội. Trước mấy anh em trong công ty còn hay bàn bạc thay đổi cải tiến nay chẳng ông nào nói chuyện công việc nữa, chỉ cắm đầu làm cho xong rồi lượn. Sáng tỉnh dậy chẳng thấy động lực gì cả, có thời gian lại lướt off xong lại tiếc vì cả ngày chẳng làm được gì.... Chỉ muốn bỏ hết làm một cải gì đó mới mẻ hoặc bỏ đi xa nhưng còn sợ. Sợ vì phá với sự ổn định của gia đình, sợ vì ảnh hưởng đến con cái, chứ em chẳng sợ gì co cá nhân đâu vì em sống đơn giản nên khổ mấy cũng chịu được.
Các cụ đã từng rơi vào cảnh này như em chưa? Vượt qua bằng cách nào?
nhìn chữ kí của cụ em đồ cụ sắp 5x rồi mà còn xoan lắm, thật đớiEm 7x đời đầu chắc cũng ngang tuổi Cụ, vướn đi Wave Khựa mui trần, đêm Chịch gấu già tuyền phải tắt đèn và tưởng tượng đang chịch hoa hậu thì mới chiến được đơi này.
