[Funland] Mưa đỏ trên Thành Cổ

rachfan

Xe container
Biển số
OF-365216
Ngày cấp bằng
3/5/15
Số km
6,857
Động cơ
497,737 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Trưa nay cả nhà em đi xem. Em đã chuẩn bị tinh thần trước để đón nhận tình hình kiểu đại úy Quang người Huế nhưng nói tiếng Xì goòng và còi tàu tê tê chứ không tu tu. Nhưng vào muộn một tí nên lỡ mất tiếng còi tàu, chỉ kịp nhìn thấy cái toa tàu được ốp gỗ vào cho giống toa tàu ngày xưa, nên thành toa tàu dày cộp, phải dày gấp 3 lần cái thành toa tàu gỗ hồi ấy.

Thôi thì của khôn người khó, bỏ qua cái thành tàu đi, em dẫn cả nhà mò tìm ghế để ngồi xuống. Rồi bắt đầu vào chương trình. Dòng chữ in trên màn hình: Mùa khô năm 1972.

Ủa, mùa khô năm 1972 là cái lúc nào, chứ tháng 7-10 khúc đầu miền Trung mưa thấy bọ thấy mệ chứ khô là khô ra răng. Thôi bỏ qua, xem tiếp.

ĐƯỢC:

Em thích nhất là lời thoại trong phim không có cái kiểu một câu mà ngắt hai ba lần, nghe rất là nguy hiểm vì del giống đời thật. Có lẽ phần này là có tính phim nhất trong phim.

Nhân vật Tạ do Phương Nam diễn có lẽ là được nhất trong phim này. Nói gần như chuẩn tiếng xứ Thanh, thật thà vô tư, trung thành và trách nhiệm như người nông dân, ánh mắt lúc nào cũng thẳng, sáng, không vẻ suy tư nguy hiểm như nhạc sĩ kiêm võ sĩ nhân vật chính.

Phim dựng lại sự khốc liệt của chiến tranh khá được. Em nói là khá được thôi. Nó thể hiện sự khốc liệt máu me bằng nhiều các đoạn tay chân vương vãi trong và ngoài chiến hào, và thương binh mất chi trong trạm xá. Nhiều hơn bất kỳ bộ phim nào khác của VN làm từ trước tới giờ. Điều này gây ảnh hưởng tâm lý mạnh đối với phụ nữ, nhất là hội sinh những năm 1980 về sau, và do đó dễ khiến các mợ phải rơi nước mắt khi các chiến sĩ hy sinh. Gấu nhà em thì bắt đầu sụt sịt sau trận đánh thứ 2, không phải vì họ hy sinh, mà vì họ hy sinh khi còn trẻ quá, “như tuổi con mình bây giờ”. Nhưng đây lại là cái điểm mà em thấy thiếu.

THIẾU:

Tiếp mạch trên, điểm mà em thấy thiếu ngay khi vào phim là các tân binh trông…già quá. Như Tú chưa tốt nghiệp cấp 3 mà vẫn già khoẳm. Các chiến sĩ của mình khi đấy lên đường tuổi 17-18. Kể cả sinh viên đại học đi nữa thì nhìn vẫn rất trẻ. Họ không phải phơi với đủ thứ đủ trò bây giờ nên không mang vẻ già đời như lũ trẻ bây giờ. Thỉnh thoảng có lúc xem hình ảnh những chiến sĩ (quân chính quy) bị bắt hay hy sinh, điều khiến em đau lòng, xót xa nhất là họ còn quá trẻ, khuôn mặt vẫn chưa hết nét của tuổi thiếu niên, ánh mắt vẫn rất ngây thơ và hồn nhiên. Các tân binh của chúng ta trong phim thì nhìn già câng, ánh mắt cũng già câng.

Xem xong cả phim rồi vẫn thấy thiếu thiếu. Trận chiến được đặt vào trong bối cảnh của cuộc hòa đàm Paris. Hình ảnh của hội nghị này xuyên xuốt từ đầu tới cuối phim, làm tiền đề cho cuộc chiến, cho trận đánh khốc liệt, và hậu kỳ/thành công của chận triến. Nghĩa là cuộc chiến mang ý nghĩa chiến lược lớn, ảnh hưởng tới cục diện chiến tranh. Nhưng ý nghĩa chiến lược đấy bị bó hẹp trong một tiểu đội, và loanh quanh với mâu thuẫn chính của một chiến sĩ (người HN?) tài hoa bị một đại úy biệt kích dù mê gái muốn đánh đòn ghen. Cuộc chiến tầm chiến lược bị bóp bẹp dí vì một cô gái, Hồng, được nhét vào một cách rất là truyện, và nâng thành tầm kịch trong phim. Tự nhiên em lại thấy đồng tình với lão Kiên Khùng , vì khi xem tới đây em cũng muốn chửi bố nó lên.

Trở lại khúc đầu phim, các chiến sĩ vượt sông. Địa bàn quân ta bị vây 3 mặt, còn mặt giáp sông để tiếp viện, nhưng bị khống chế bằng pháo. Em không hy vọng một đại cảnh hay trường đoạn dài mười mấy phút như cảnh quân đồng minh đổ bộ lên Omaha beach trong phim Saving Private Ryan, nhưng em chờ đợi một sự khốc liệt. Một phần rất lớn trong tổn thất của quân ta ở trận TCQT là hy sinh trong lúc vượt sông. Bởi vậy nên mới là ‘Đáy sông còn đó bạn tôi nằm’. Bởi vậy nên đây phải là một đại cảnh, một trường đoạn để khắc họa sự khốc liệt và sự can đảm, sự hy sinh của quân ta. Nhưng không. Các chiến sĩ thì đứng lố nhố trên bờ, nói qua nói lại ông ổng. Cũng có vài viên đạn pháo lúc qua sông. Chắc là cũng có thương vong. Cảnh vượt sông pháo nổ đâu chắc cũng phải dài đến hơn 1 phút. Cái chính cảnh này là để anh hùng nhảy xuống sông cứu đồng đội, và mỹ nhân thì tìm cách cứu anh hùng. Bởi thế mới dẫn tới việc anh hùng bị lãnh đòn thù vì ghen mà del biết là bị đánh ghen.

THỪA mà THIẾU:

Cái này cũng phải nhắc lại một chút. Ở trên em đã nói là dựng lại sự khốc liệt khá được. Chiến trận đầy các đoạn chân tay. Nhưng do chỉ có chân tay nên lại thành thừa và thiếu. Một chiến sĩ phải gánh 100 quả bom, 200 quả pháo, chân tay đứt ra là do đây. Nhưng chân tay đó thì trước đấy cũng gắn với cả những bộ phận khác. Nên nếu chỉ có chân tay mà không có hình ảnh trực tiếp hoặc hàm ý tới các bộ phận khác thì việc sử dụng nhiều đoạn chân tay như vậy thành thừa và giảm bớt tính chân thực, bớt sự khốc liệt đi nhiều.

THỪA:

Xem phim thấy toàn trai đẹp. Nhìn thoáng phát thấy những cái hàm vuông, rắn rỏi do…tập gym, chứ không phải do quốc đất, hay hành quân chiến đấu dài ngày. Cái nét mặt với khuôn người do tập gym nó khác hẳn với kiểu lực điền kéo cày hay tiều phu đốn củi. Nhưng thôi bỏ qua khúc này. Các cháu tre trẻ bảo phải cho hợp thời đại thì thôi thế cũng được. Để vậy cho các cháu ngắm.

Lại trở lại khúc đầu phim. Đại úy Quang đang dẫn đầu đoàn quân hành quân ra chiến tuyến. Bỗng thấy bóng áo tím. Rồi đại úy đẹp chai nhào tới bé em bé đang khóc bên xác mẹ cùng lúc với bóng áo tìm (Hồng) vừa lao tới, rồi hai người chạy đi khi đạn nổ, Hồng bị thương… Đại úy tự nhiên lên cơn mê gấy, vứt mịa nó đoàn quân đấy, phi xe đưa gấy đến một chỗ đồng không mông quạnh hoàng hôn yên tĩnh rất lãng mạn. Nguồn gốc của đòn ghen bắt đầu từ đây. Biệt kích dù nổi tiếng thiện chiến, lì lợm, quân kỷ nghiêm minh. Chỉ huy thì ngửi thấy mùi thuốc súng là lên cơn hăng máu. Nhưng mùi thuốc súng bị hóa giải bởi mùi của gấy. Pháo nổ bên cạnh mà đại úy không lên cơn hăng máu mà lên cơn mê gấy, bỏ luôn cuộc hành quân. Đạo diễn dựng nên một cảnh hết sức lãng mạn và nghệ thuật với tính chất câu viu câu lai và không nhất thiết phản ánh đúng thực tế. Bởi thế cái cảnh này ngay từ đầu nó khoác cho bộ phim cái mùi truyện nâng tầm lên kịch.

Chắc có lẽ xử lý đại úy Quang rất dễ. Chỉ cần cho Quang cái áo con của Hồng là Quang sẽ hiền như cún con. Nhưng Hồng từ đâu ra? Hồng đưa cha mẹ đi di tản, nghĩa là ở hậu phương quân địch, và bởi thế nên mới gặp Quang. Đùng cái Hồng teleport ra bến sông, lại ở hậu phương quân ta, để lái đò đưa quân ta qua sông, mà bởi thế nên mới gặp Cường. (Rồi không giới thiệu gì nhưng lần gặp thứ hai Hồng đã biết tên Cường. Phụ nữ tài thật). Rồi đùng cái Hồng lại thành y tá, cầm trym cho Cường tè. Thế là yêu nhau. Nhưng Hồng là một phụ nữ còn lạ lùng hơn Quang. Quang người Huế, nói tiếng Xì gòn còn có thể giải thích là do đi học võ bị rồi ở lâu trong Xì phố nên nói tiếng Xì phố. Còn Hồng là con gái trong khung cửi, ở Quảng Trị luôn (tiễn cha mẹ đi di tản mà), chẳng đi đâu cả, mà nói tiếng Nam rặt luôn mới lạ. Cả phim có mỗi cô gái người Quảng Trị thì lại del nói cái thứ tiếng líu lo mà chỉ có dân Bình Trị Thiên mới hiểu nổi, đem bắt nói tiếng Nam. Cả phim hình như không có một giọng Quảng Trị nào luôn mới tài. Tới cuối phim, Hồng ôm cái ba lô đứng bên bờ sông khóc ‘Mình ơi’ cái là em thở hắt ra. ‘Mình’ là tiếng dân Bắc và dân miền Tây gọi bạn đời, mà phải là sau khi đã gắn bó với nhau một thời gian rồi. Dân Quảng Bình Quảng Trị thì gọi Eng ơi chứ lấy đâu ra Mình ơi Mình hỡi? À mà cũng phải, Hồng nói tiếng Nam mà, có khi là girl miền Tây ra Quảng Trị làm kinh tế mới (không biết thời ngụy gọi là gì ta?) thật.

Hay là em bị trơ mịa nó với các thủ đoạn thao túng cảm xúc rồi nhỉ???!!!

Em chém cái tiểu tiết cầm trym đi tè nói trên một xíu. Cụ mợ nào có trym hoặc đã cho người lớn có trym đi tè trên giường bệnh sẽ hiểu là cho tè nằm dễ hơn tè ngồi. Đơn giản là khi ngồi dậy thì cái vòi đấy nó bị đưa xuống thấp gần tới mặt giường. Trong phim thì để thao túng cảm xúc của…Cường (phải không nhỉ?) thì đạo diễn bắt Cường phải ngồi dậy để xi. Nằm tè vào cái bầu con vịt đã khó. Đằng này Cường phải ngồi xi vào một cái ca thủy tinh giống như cái cốc các cụ hay uống bia hơi – đại khái là như thế, nhưng không loe mà thẳng đuột, cái miệng nó to đùng. Xi vào cái cốc như thế thì nó chảy mịa nó hết ra ngoài, chứ chưa nói tới đoạn lại còn tay cầm trym mặt quay đi. Có lẽ em trong hoàn cảnh của Cường sẽ không thể trào khỏi cốc được, vì lần đầu được gấy cầm trym xi như thế thì chắc 30 giây em sẽ phun được cỡ 2,5mL xong phim. Mà như thế là yêu được rồi đấy.

DỞ NGƯỜI:

Nhắc lại là ở TCQT, một chiến sĩ lĩnh 100 quả bom và 200 quả đạn pháo. Mặc dù vậy, đạo diễn vẫn tìm ra được một mảnh đất bằng phẳng cỡ 40-50 m2 để cho hai nhân vật chính đánh nhau. Em nghĩ trong hoản cảnh bom đạn như thế, mỗi một mét vuông bằng phẳng chắc phải có giá ngang giá nhà đất ven hồ Gươm. Nhưng không sao, tới đoạn này thì em đã chấp nhận đây là truyện lên level thành kịch rồi. Mọi thứ đều có thể. Tỉ dụ như khi hai trai đẹp nằm xuống, cái khăn rằn của Hồng lại xếp thành hình chữ S và đứt đôi ở giữa. Bỏ qua cái đoạn đánh nhau tít mù rồi thì cái khăn nó không thể bung xỏa thành đường cong mềm mại như thế cho nó đỡ tiểu tiết.

Bà con thì bắt đầu ca ngợi hàm ý hình ảnh chữ S của đất nước, hình ảnh nhân văn,…rồi nọ rồi kia, hình ảnh đất nước bị chia cắt. Em thì chẳng hiểu sao lại thành hình ảnh đất nước bị chia cắt nữa? Không lẽ đất nước bị chia cắt vì một anh chiến sĩ thay vì cứ để Tấn bắn hạ thằng Quang cho nhanh còn rút, lại quăng súng chạy lên đấu tay bo với nó cho thỏa cái nỗi căm thù cá nhân? Hay đất nước bị chia cắt vì một thằng ngụy mê gấy quyết đi đánh tay bo với tình địch cho phê, rồi cố giằng cho được một mảnh khăn của gấy? Hàm ý ví von thế thì đất nước của em bị ví thành cái gì ý nhở?

Rồi tới đoạn rút quân. Trong phim thì ra tới bờ sông rồi loãnh đạo mới hô ai tình nguyện ở lại chặn hậu. Ơ, quân chính quy đánh nhau bao nhiêu năm rồi mà còn lộn xộn bừa bãi như thế, rút lui không tổ chức chặn hậu trước. Không biết đạo diễn định tăng thêm kịch tính để thao túng cảm xúc, mua nước mắt khi Hồng khóc ‘Mình ơi’, hay là định bôi nhọ đồng chí chỉ huy nào của trận TCQT. Trên thực tế khi rút thì các đơn vị chặn hậu đã được bố trí tổ chức trước chứ không phải ra bờ sông mới nghĩ ra. Công tác chiến đấu cũng được tổ chức chặt chẽ chứ không phải là để bị địch dí vào đánh giáp lá cà như vậy. Khi địch vào được hết Thành Cổ thì ta đã rút sạch rồi.



Thôi em đi ngủ đã. Giờ này mà em còn rì viu thì chắc em khùng gần cỡ lão Kiên Khùng . Để phần còn lại cho lão chửi nốt.

Đính chính: chỗ bôi đậm kia em nhầm. Lúc đấy không phải Quang mà là cái thằng đểu đểu cấp dưới của Quang.
Nếu chẻ ra để chê thì lôi bất cứ 1 phim lịch sử nào của thế giới ra tôi cũng chê được như cụ.

Thoáng thoáng lên đê.
 

coolpix8700

Xe trâu
Biển số
OF-33715
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
33,808
Động cơ
1,018,842 Mã lực
...
Ở phía ta, bạn Cường là sinh viên chuẩn bị du học, con liệt sĩ, mẹ hàm thứ trưởng ngoại giao, vào chiến trường được cả... tổng tư lệnh (hay tư lệnh mặt trận) quan tâm. Bộ đội ta ra trận gần như chưa huấn luyện gì, đến đeo súng còn không nên thân. Xuất thân thì như lời tiểu đội trưởng Tạ: tiểu đội phải gánh một ông nhạc sĩ, một ông họa sĩ, một thằng trẻ con... thì đánh đấm gì.
Với tình trạng cả hai bên cùng vét hết mọi vốn liếng tung vào trận đánh. Những nhân vật trong phim mô tả sự đối lập trong cuộc chiến của bom đạn, sắt thép, cơ bắp của địch với sức mạnh của tinh thần, ý chí chiến đấu, chịu đựng gian khổ của quân ta.

Như vậy cả hai bên đều trong tình trạng phải vét thóc giống ra cứu đói. Hoàn cảnh này được tiểu đội trưởng Tạ trong phim buông ra một câu gọn lỏn: kể cũng uổng. Đầu phim nghe thì hơi buồn cười, xem xong nghĩ lại thì... cười buồn, uổng thật.
Em đã tả đơn vị cũ của tụi em, dù không có ai là con thứ trưởng ngọai giao, nhưng chỉ trong tiểu đoàn đã 15 ông đã tốt nghiệp đại học hay cao đẳng, 3 đứa tụi em học ở nước ngoài về, trong đó 2 ông kia học cùng trường với tổng tư lệnh quân khu lúc đó (trước khi tiểu đoàn lên chốt 1 ông được rút ra).
Cùng nhập ngũ cũng có những ông từng là hổ, báo, cáo, chồn ở phố, nhưng nhóm tồn tại cuối cùng cho đến lúc hoặc hy sinh, hoặc bị thương hay may mắn được bình yên ra quân là tụi em, những ông từng là hổ, báo, cáo, chồn ở phố kia hình như không có ông nào lên tới chốt, mà chuồn từ lúc huấn luyện dưới này khi hàng ngày nghe tiếng pháo trên kia vọng về!
 

coolpix8700

Xe trâu
Biển số
OF-33715
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
33,808
Động cơ
1,018,842 Mã lực
Nếu chẻ ra để chê thì lôi bất cứ 1 phim lịch sử nào của thế giới ra tôi cũng chê được như cụ.

Thoáng thoáng lên đê.
Thực ra loáng thoáng cái xuồng cao su để vượt quãng sông pháo bắn dầy đặc cũng là chưa bao giờ thấy vượt sông.
Nhưng chắc không nhiều người đi xem phim đã từng thấy cái xuồng này, nên cũng chẳng sao cả!
 

AcidS

Xe điện
Biển số
OF-165369
Ngày cấp bằng
6/11/12
Số km
4,621
Động cơ
1,198,363 Mã lực
Enemy at the gate là phim của Anh, chắc là Tình báo Anh chỉ đạo nghệ thuật, hãng Columbia Mỹ bao tiêu. Nên chả có lỗi gì hết nhé, là cố ý.
Ơ em có bảo nó là của Liên Xô đâu bác, chỉ nói đến thủ pháp nghệ thuật thôi mà
 

Duc Sang

Xe container
Biển số
OF-533992
Ngày cấp bằng
25/9/17
Số km
6,815
Động cơ
427,292 Mã lực
Đây vẫn là một bộ phim điện ảnh chứ không phải là phim tài liệu nên cũng không nên quá khắt khe ở các chi tiết. Tinh thần yêu nước được truyền tải từ bộ phim là rất tốt.
 

Bang lang

Xe container
Biển số
OF-22341
Ngày cấp bằng
12/10/08
Số km
7,248
Động cơ
703,908 Mã lực
À chinh xác bác nhưng nếu đó là tụi Gen Z thì khác và cần sự bải ban của người lớn nhưng đây thì khác, đây hệ quả của sáo rỗng, sến sẩm và tỏ vẻ thanh cao.

Cái này thì để Bang lang , Sứa.
Cụ đang nói còm của mợ Uyển Lam hả. Mợ ấy mà thốt ra thì Thông điệp rất giống nhau, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là bề nổi, đã thế còn hay múa may. Review phim về đề tài chiến tranh ko khác gì phim Ngôn tình, chỉ là diện mạo và yêu đương nhăng nhít, thế mà làm như mình sau sắc lắm. Còm người khác hỏi là Seeder thì doạ đi báo cáo vì ko có tính xây dựng. Em là người đọc vài còm của mợ ấy thì em ko bao h xem phim bởi em kỳ vọng ở bộ phim ít nhất là phải có giá trị mang tính giáo dục, khơi gợi ký ức lịch sử,truyền tải những giá trị sống cho người xem, khi xem xong có thể thay đổi nhận thức mà trước đó mình đã định kiến để thay đổi thái độ cũng như hành động. Vd như mấy hôm em xem tổng duyệt A80, cách nhìn nhận của em về quân đội Việt Nam! Đã khác, em thấy yêu thương và tự hào là người Việt Nam và ngay tại thời điểm đó em mới cảm nhận được tại sao có rất nhiều người mang tài sản của mình đi quyên góp cho cuộc chiến cũng như nghĩ có lẽ nếu chiến tranh xảy ra em cũng đi oánh nhau. Hay xem xong Schindle”s list thì em hiểu hơn về lịch sử và thấy được cái đẹp về lòng nhân ái cũng như trách nhiệm của cá nhân trước nỗi đau của nhân loại. Còn chỉ đi xem để khóc thì em ko thiếu, em xem cải lương cũng khóc và xem nhạc kịch của tây cũng khóc được, em khóc vì anh nhân vật chính ko đủ tiền cưới cô nhân vật chính. Em ko xem phim va cũng dốt lịch sử nên chỉ chém thế thôi. Em ko vào thớt này vì em mù tịt về lịch sử và lịch sử thì ko đùa được..
 

cocken

Xe hơi
Biển số
OF-872023
Ngày cấp bằng
23/11/24
Số km
152
Động cơ
20,430 Mã lực
Em nhớ là biệt kích ngày xưa ăn lương trực tiếp từ Mỹ nên sau này được đi theo diện HO nhiều phết. Cụ hỏi thử xem sao cụ đó ko đi?
Có 1 số lực lượng được Mỹ thuê, trực tiếp trả lương thôi cụ ạ. Như lực lượng người Nùng chuyên theo CIA.
 

AcidS

Xe điện
Biển số
OF-165369
Ngày cấp bằng
6/11/12
Số km
4,621
Động cơ
1,198,363 Mã lực
Cụ đang nói còm của mợ Uyển Lam hả. Mợ ấy mà thốt ra thì Thông điệp rất giống nhau, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là bề nổi, đã thế còn hay múa may. Review phim về đề tài chiến tranh ko khác gì phim Ngôn tình, chỉ là diện mạo và yêu đương nhăng nhít, thế mà làm như mình sau sắc lắm. Còm người khác hỏi là Seeder thì doạ đi báo cáo vì ko có tính xây dựng. Em là người đọc vài còm của mợ ấy thì em ko bao h xem phim bởi em kỳ vọng ở bộ phim ít nhất là phải có giá trị mang tính giáo dục, khơi gợi ký ức lịch sử,truyền tải những giá trị sống cho người xem, khi xem xong có thể thay đổi nhận thức mà trước đó mình đã định kiến để thay đổi thái độ cũng như hành động. Vd như mấy hôm em xem tổng duyệt A80, cách nhìn nhận của em về quân đội Việt Nam! Đã khác, em thấy yêu thương và tự hào là người Việt Nam và ngay tại thời điểm đó em mới cảm nhận được tại sao có rất nhiều người mang tài sản của mình đi quyên góp cho cuộc chiến cũng như nghĩ có lẽ nếu chiến tranh xảy ra em cũng đi oánh nhau. Hay xem xong Schindle”s list thì em hiểu hơn về lịch sử và thấy được cái đẹp về lòng nhân ái cũng như trách nhiệm của cá nhân trước nỗi đau của nhân loại. Còn chỉ đi xem để khóc thì em ko thiếu, em xem cải lương cũng khóc và xem nhạc kịch của tây cũng khóc được, em khóc vì anh nhân vật chính ko đủ tiền cưới cô nhân vật chính. Em ko xem phim va cũng dốt lịch sử nên chỉ chém thế thôi. Em ko vào thớt này vì em mù tịt về lịch sử và lịch sử thì ko đùa được..
Thôi thì lại làm Seeder nữa, mợ đi xem phim này cũng sẽ khóc. Nhưng là khóc vì tự hào dân tộc ta đã có những giai đoạn hào hùng như thế

“Hết kháng chiến nếu con còn chưa về
Mẹ ơi vui lên, mẹ có đứa con anh hùng
Đem thanh xuân gieo tự do cho đất nước
Với con thế thôi, còn gì đẹp hơn?”
 

Conduongxedi

Xe tăng
Biển số
OF-869992
Ngày cấp bằng
19/10/24
Số km
1,248
Động cơ
9,648 Mã lực
Trưa nay cả nhà em đi xem. Em đã chuẩn bị tinh thần trước để đón nhận tình hình kiểu đại úy Quang người Huế nhưng nói tiếng Xì goòng và còi tàu tê tê chứ không tu tu. Nhưng vào muộn một tí nên lỡ mất tiếng còi tàu, chỉ kịp nhìn thấy cái toa tàu được ốp gỗ vào cho giống toa tàu ngày xưa, nên thành toa tàu dày cộp, phải dày gấp 3 lần cái thành toa tàu gỗ hồi ấy.

Thôi thì của khôn người khó, bỏ qua cái thành tàu đi, em dẫn cả nhà mò tìm ghế để ngồi xuống. Rồi bắt đầu vào chương trình. Dòng chữ in trên màn hình: Mùa khô năm 1972.

Ủa, mùa khô năm 1972 là cái lúc nào, chứ tháng 7-10 khúc đầu miền Trung mưa thấy bọ thấy mệ chứ khô là khô ra răng. Thôi bỏ qua, xem tiếp.

ĐƯỢC:

Em thích nhất là lời thoại trong phim không có cái kiểu một câu mà ngắt hai ba lần, nghe rất là nguy hiểm vì del giống đời thật. Có lẽ phần này là có tính phim nhất trong phim.

Nhân vật Tạ do Phương Nam diễn có lẽ là được nhất trong phim này. Nói gần như chuẩn tiếng xứ Thanh, thật thà vô tư, trung thành và trách nhiệm như người nông dân, ánh mắt lúc nào cũng thẳng, sáng, không vẻ suy tư nguy hiểm như nhạc sĩ kiêm võ sĩ nhân vật chính.

Phim dựng lại sự khốc liệt của chiến tranh khá được. Em nói là khá được thôi. Nó thể hiện sự khốc liệt máu me bằng nhiều các đoạn tay chân vương vãi trong và ngoài chiến hào, và thương binh mất chi trong trạm xá. Nhiều hơn bất kỳ bộ phim nào khác của VN làm từ trước tới giờ. Điều này gây ảnh hưởng tâm lý mạnh đối với phụ nữ, nhất là hội sinh những năm 1980 về sau, và do đó dễ khiến các mợ phải rơi nước mắt khi các chiến sĩ hy sinh. Gấu nhà em thì bắt đầu sụt sịt sau trận đánh thứ 2, không phải vì họ hy sinh, mà vì họ hy sinh khi còn trẻ quá, “như tuổi con mình bây giờ”. Nhưng đây lại là cái điểm mà em thấy thiếu.

THIẾU:

Tiếp mạch trên, điểm mà em thấy thiếu ngay khi vào phim là các tân binh trông…già quá. Như Tú chưa tốt nghiệp cấp 3 mà vẫn già khoẳm. Các chiến sĩ của mình khi đấy lên đường tuổi 17-18. Kể cả sinh viên đại học đi nữa thì nhìn vẫn rất trẻ. Họ không phải phơi với đủ thứ đủ trò bây giờ nên không mang vẻ già đời như lũ trẻ bây giờ. Thỉnh thoảng có lúc xem hình ảnh những chiến sĩ (quân chính quy) bị bắt hay hy sinh, điều khiến em đau lòng, xót xa nhất là họ còn quá trẻ, khuôn mặt vẫn chưa hết nét của tuổi thiếu niên, ánh mắt vẫn rất ngây thơ và hồn nhiên. Các tân binh của chúng ta trong phim thì nhìn già câng, ánh mắt cũng già câng.

Xem xong cả phim rồi vẫn thấy thiếu thiếu. Trận chiến được đặt vào trong bối cảnh của cuộc hòa đàm Paris. Hình ảnh của hội nghị này xuyên xuốt từ đầu tới cuối phim, làm tiền đề cho cuộc chiến, cho trận đánh khốc liệt, và hậu kỳ/thành công của chận triến. Nghĩa là cuộc chiến mang ý nghĩa chiến lược lớn, ảnh hưởng tới cục diện chiến tranh. Nhưng ý nghĩa chiến lược đấy bị bó hẹp trong một tiểu đội, và loanh quanh với mâu thuẫn chính của một chiến sĩ (người HN?) tài hoa bị một đại úy biệt kích dù mê gái muốn đánh đòn ghen. Cuộc chiến tầm chiến lược bị bóp bẹp dí vì một cô gái, Hồng, được nhét vào một cách rất là truyện, và nâng thành tầm kịch trong phim. Tự nhiên em lại thấy đồng tình với lão Kiên Khùng , vì khi xem tới đây em cũng muốn chửi bố nó lên.

Trở lại khúc đầu phim, các chiến sĩ vượt sông. Địa bàn quân ta bị vây 3 mặt, còn mặt giáp sông để tiếp viện, nhưng bị khống chế bằng pháo. Em không hy vọng một đại cảnh hay trường đoạn dài mười mấy phút như cảnh quân đồng minh đổ bộ lên Omaha beach trong phim Saving Private Ryan, nhưng em chờ đợi một sự khốc liệt. Một phần rất lớn trong tổn thất của quân ta ở trận TCQT là hy sinh trong lúc vượt sông. Bởi vậy nên mới là ‘Đáy sông còn đó bạn tôi nằm’. Bởi vậy nên đây phải là một đại cảnh, một trường đoạn để khắc họa sự khốc liệt và sự can đảm, sự hy sinh của quân ta. Nhưng không. Các chiến sĩ thì đứng lố nhố trên bờ, nói qua nói lại ông ổng. Cũng có vài viên đạn pháo lúc qua sông. Chắc là cũng có thương vong. Cảnh vượt sông pháo nổ đâu chắc cũng phải dài đến hơn 1 phút. Cái chính cảnh này là để anh hùng nhảy xuống sông cứu đồng đội, và mỹ nhân thì tìm cách cứu anh hùng. Bởi thế mới dẫn tới việc anh hùng bị lãnh đòn thù vì ghen mà del biết là bị đánh ghen.

THỪA mà THIẾU:

Cái này cũng phải nhắc lại một chút. Ở trên em đã nói là dựng lại sự khốc liệt khá được. Chiến trận đầy các đoạn chân tay. Nhưng do chỉ có chân tay nên lại thành thừa và thiếu. Một chiến sĩ phải gánh 100 quả bom, 200 quả pháo, chân tay đứt ra là do đây. Nhưng chân tay đó thì trước đấy cũng gắn với cả những bộ phận khác. Nên nếu chỉ có chân tay mà không có hình ảnh trực tiếp hoặc hàm ý tới các bộ phận khác thì việc sử dụng nhiều đoạn chân tay như vậy thành thừa và giảm bớt tính chân thực, bớt sự khốc liệt đi nhiều.

THỪA:

Xem phim thấy toàn trai đẹp. Nhìn thoáng phát thấy những cái hàm vuông, rắn rỏi do…tập gym, chứ không phải do quốc đất, hay hành quân chiến đấu dài ngày. Cái nét mặt với khuôn người do tập gym nó khác hẳn với kiểu lực điền kéo cày hay tiều phu đốn củi. Nhưng thôi bỏ qua khúc này. Các cháu tre trẻ bảo phải cho hợp thời đại thì thôi thế cũng được. Để vậy cho các cháu ngắm.

Lại trở lại khúc đầu phim. Đại úy Quang đang dẫn đầu đoàn quân hành quân ra chiến tuyến. Bỗng thấy bóng áo tím. Rồi đại úy đẹp chai nhào tới bé em bé đang khóc bên xác mẹ cùng lúc với bóng áo tìm (Hồng) vừa lao tới, rồi hai người chạy đi khi đạn nổ, Hồng bị thương… Đại úy tự nhiên lên cơn mê gấy, vứt mịa nó đoàn quân đấy, phi xe đưa gấy đến một chỗ đồng không mông quạnh hoàng hôn yên tĩnh rất lãng mạn. Nguồn gốc của đòn ghen bắt đầu từ đây. Biệt kích dù nổi tiếng thiện chiến, lì lợm, quân kỷ nghiêm minh. Chỉ huy thì ngửi thấy mùi thuốc súng là lên cơn hăng máu. Nhưng mùi thuốc súng bị hóa giải bởi mùi của gấy. Pháo nổ bên cạnh mà đại úy không lên cơn hăng máu mà lên cơn mê gấy, bỏ luôn cuộc hành quân. Đạo diễn dựng nên một cảnh hết sức lãng mạn và nghệ thuật với tính chất câu viu câu lai và không nhất thiết phản ánh đúng thực tế. Bởi thế cái cảnh này ngay từ đầu nó khoác cho bộ phim cái mùi truyện nâng tầm lên kịch.

Chắc có lẽ xử lý đại úy Quang rất dễ. Chỉ cần cho Quang cái áo con của Hồng là Quang sẽ hiền như cún con. Nhưng Hồng từ đâu ra? Hồng đưa cha mẹ đi di tản, nghĩa là ở hậu phương quân địch, và bởi thế nên mới gặp Quang. Đùng cái Hồng teleport ra bến sông, lại ở hậu phương quân ta, để lái đò đưa quân ta qua sông, mà bởi thế nên mới gặp Cường. (Rồi không giới thiệu gì nhưng lần gặp thứ hai Hồng đã biết tên Cường. Phụ nữ tài thật). Rồi đùng cái Hồng lại thành y tá, cầm trym cho Cường tè. Thế là yêu nhau. Nhưng Hồng là một phụ nữ còn lạ lùng hơn Quang. Quang người Huế, nói tiếng Xì gòn còn có thể giải thích là do đi học võ bị rồi ở lâu trong Xì phố nên nói tiếng Xì phố. Còn Hồng là con gái trong khung cửi, ở Quảng Trị luôn (tiễn cha mẹ đi di tản mà), chẳng đi đâu cả, mà nói tiếng Nam rặt luôn mới lạ. Cả phim có mỗi cô gái người Quảng Trị thì lại del nói cái thứ tiếng líu lo mà chỉ có dân Bình Trị Thiên mới hiểu nổi, đem bắt nói tiếng Nam. Cả phim hình như không có một giọng Quảng Trị nào luôn mới tài. Tới cuối phim, Hồng ôm cái ba lô đứng bên bờ sông khóc ‘Mình ơi’ cái là em thở hắt ra. ‘Mình’ là tiếng dân Bắc và dân miền Tây gọi bạn đời, mà phải là sau khi đã gắn bó với nhau một thời gian rồi. Dân Quảng Bình Quảng Trị thì gọi Eng ơi chứ lấy đâu ra Mình ơi Mình hỡi? À mà cũng phải, Hồng nói tiếng Nam mà, có khi là girl miền Tây ra Quảng Trị làm kinh tế mới (không biết thời ngụy gọi là gì ta?) thật.

Hay là em bị trơ mịa nó với các thủ đoạn thao túng cảm xúc rồi nhỉ???!!!

Em chém cái tiểu tiết cầm trym đi tè nói trên một xíu. Cụ mợ nào có trym hoặc đã cho người lớn có trym đi tè trên giường bệnh sẽ hiểu là cho tè nằm dễ hơn tè ngồi. Đơn giản là khi ngồi dậy thì cái vòi đấy nó bị đưa xuống thấp gần tới mặt giường. Trong phim thì để thao túng cảm xúc của…Cường (phải không nhỉ?) thì đạo diễn bắt Cường phải ngồi dậy để xi. Nằm tè vào cái bầu con vịt đã khó. Đằng này Cường phải ngồi xi vào một cái ca thủy tinh giống như cái cốc các cụ hay uống bia hơi – đại khái là như thế, nhưng không loe mà thẳng đuột, cái miệng nó to đùng. Xi vào cái cốc như thế thì nó chảy mịa nó hết ra ngoài, chứ chưa nói tới đoạn lại còn tay cầm trym mặt quay đi. Có lẽ em trong hoàn cảnh của Cường sẽ không thể trào khỏi cốc được, vì lần đầu được gấy cầm trym xi như thế thì chắc 30 giây em sẽ phun được cỡ 2,5mL xong phim. Mà như thế là yêu được rồi đấy.

DỞ NGƯỜI:

Nhắc lại là ở TCQT, một chiến sĩ lĩnh 100 quả bom và 200 quả đạn pháo. Mặc dù vậy, đạo diễn vẫn tìm ra được một mảnh đất bằng phẳng cỡ 40-50 m2 để cho hai nhân vật chính đánh nhau. Em nghĩ trong hoản cảnh bom đạn như thế, mỗi một mét vuông bằng phẳng chắc phải có giá ngang giá nhà đất ven hồ Gươm. Nhưng không sao, tới đoạn này thì em đã chấp nhận đây là truyện lên level thành kịch rồi. Mọi thứ đều có thể. Tỉ dụ như khi hai trai đẹp nằm xuống, cái khăn rằn của Hồng lại xếp thành hình chữ S và đứt đôi ở giữa. Bỏ qua cái đoạn đánh nhau tít mù rồi thì cái khăn nó không thể bung xỏa thành đường cong mềm mại như thế cho nó đỡ tiểu tiết.

Bà con thì bắt đầu ca ngợi hàm ý hình ảnh chữ S của đất nước, hình ảnh nhân văn,…rồi nọ rồi kia, hình ảnh đất nước bị chia cắt. Em thì chẳng hiểu sao lại thành hình ảnh đất nước bị chia cắt nữa? Không lẽ đất nước bị chia cắt vì một anh chiến sĩ thay vì cứ để Tấn bắn hạ thằng Quang cho nhanh còn rút, lại quăng súng chạy lên đấu tay bo với nó cho thỏa cái nỗi căm thù cá nhân? Hay đất nước bị chia cắt vì một thằng ngụy mê gấy quyết đi đánh tay bo với tình địch cho phê, rồi cố giằng cho được một mảnh khăn của gấy? Hàm ý ví von thế thì đất nước của em bị ví thành cái gì ý nhở?

Rồi tới đoạn rút quân. Trong phim thì ra tới bờ sông rồi loãnh đạo mới hô ai tình nguyện ở lại chặn hậu. Ơ, quân chính quy đánh nhau bao nhiêu năm rồi mà còn lộn xộn bừa bãi như thế, rút lui không tổ chức chặn hậu trước. Không biết đạo diễn định tăng thêm kịch tính để thao túng cảm xúc, mua nước mắt khi Hồng khóc ‘Mình ơi’, hay là định bôi nhọ đồng chí chỉ huy nào của trận TCQT. Trên thực tế khi rút thì các đơn vị chặn hậu đã được bố trí tổ chức trước chứ không phải ra bờ sông mới nghĩ ra. Công tác chiến đấu cũng được tổ chức chặt chẽ chứ không phải là để bị địch dí vào đánh giáp lá cà như vậy. Khi địch vào được hết Thành Cổ thì ta đã rút sạch rồi.



Thôi em đi ngủ đã. Giờ này mà em còn rì viu thì chắc em khùng gần cỡ lão Kiên Khùng . Để phần còn lại cho lão chửi nốt.

Đính chính: chỗ bôi đậm kia em nhầm. Lúc đấy không phải Quang mà là cái thằng đểu đểu cấp dưới của Quang.
Em xem xong, và nghe cụ phân tích lại thì thấy bộ phim ổn, khó kỳ vọng gì hơn. Chỉ duy nhất nhân vật nữ không nói tiếng Quản Trị có lẽ cũng ý đồ đạo diễn ( vì cái này quá đơn giản mà họ không làm).
Nhiều cụ đọc truyện rồi đã từng đi chiến trường thì thực tế nó chắc chắn khác, phim tài liệu đếc đâu mà đòi
 

phuongmit

Xe ngựa
Biển số
OF-134398
Ngày cấp bằng
14/3/12
Số km
25,900
Động cơ
3,249,045 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Trộm vía doanh thu vẫn đang xô đổ kỉ lục
 

Tuankhoi001

Xe buýt
Biển số
OF-816773
Ngày cấp bằng
31/7/22
Số km
606
Động cơ
29,855 Mã lực
1000005315.jpg

Nghe thông tin nhiều nên phải đi xem.
Xem xong, thấy vị chua loét, nhạt toẹt. Bởi cách hạ bệ đất nước của tác giả văn học rất khôn, ám hết vào điện ảnh. Cài cắm rất tinh vi. Kỹ thuật làm phim thì cao hơn. Nhưng vô hồn. Thua xa cái phim nửa kịch ĐPP kia. Giống như phim do Mỹ đặt hàng.
Gì chứ Thiệp, Lai, Ninh và bè lũ văn bẻ bút bồi tây thì tôi không tiêu hóa được.
Đó là thời bọn nó viết để đón gió trở cờ. Đ.éo mẹ gì Nỗi buồn chiến tranh nhà chúng nó.
Ba mẹ tôi từ trong và sau kháng chiến dù chưa từng thích nghi được với thời thị trường, nhưng kháng chiến chống Mỹ cứu nước là linh hồn, là sức mạnh tinh thần, là điểm tựa, là niềm vui, là tự hào, là tất cả những gì, tốt đẹp nhất của tuổi trẻ của họ, không hề lên gân ồn ào, đã truyền nguyên vẹn đến thế hệ chúng tôi.
Không phải mấy thứ tháu cáy láu cả đổi trắng thay đen kia.
Thà đọc Vượt Côn Đảo còn xúc động hơn. Bởi dù không 1 ai vượt được ngục, nhưng tinh thần và ý chí tự do của họ vượt mọi từ ngục. Và đó là sư thật. Còn văn bóp méo rắc cứt vào cơm của bọn hiện nay là của lũ chỉ có biết tiền. Kinh điển của đám mất nhân cách, mất tự trọng, mất tự tôn dân tộc.
Đọc văn mấy bọn mà sống không cần toa lét, vì ị thẳng lên bàn thờ tổ tiên để húp bơ tây sữa mỹ, tôi đã gớm lơm từ 30 năm trước.
Hơi đói tí đã bán rẻ mẹ nó linh hồn.
Mả cha chúng nó.
Trưa nay cả nhà em đi xem. Em đã chuẩn bị tinh thần trước để đón nhận tình hình kiểu đại úy Quang người Huế nhưng nói tiếng Xì goòng và còi tàu tê tê chứ không tu tu. Nhưng vào muộn một tí nên lỡ mất tiếng còi tàu, chỉ kịp nhìn thấy cái toa tàu được ốp gỗ vào cho giống toa tàu ngày xưa, nên thành toa tàu dày cộp, phải dày gấp 3 lần cái thành toa tàu gỗ hồi ấy.

Thôi thì của khôn người khó, bỏ qua cái thành tàu đi, em dẫn cả nhà mò tìm ghế để ngồi xuống. Rồi bắt đầu vào chương trình. Dòng chữ in trên màn hình: Mùa khô năm 1972.

Ủa, mùa khô năm 1972 là cái lúc nào, chứ tháng 7-10 khúc đầu miền Trung mưa thấy bọ thấy mệ chứ khô là khô ra răng. Thôi bỏ qua, xem tiếp.

ĐƯỢC:

Em thích nhất là lời thoại trong phim không có cái kiểu một câu mà ngắt hai ba lần, nghe rất là nguy hiểm vì del giống đời thật. Có lẽ phần này là có tính phim nhất trong phim.

Nhân vật Tạ do Phương Nam diễn có lẽ là được nhất trong phim này. Nói gần như chuẩn tiếng xứ Thanh, thật thà vô tư, trung thành và trách nhiệm như người nông dân, ánh mắt lúc nào cũng thẳng, sáng, không vẻ suy tư nguy hiểm như nhạc sĩ kiêm võ sĩ nhân vật chính.

Phim dựng lại sự khốc liệt của chiến tranh khá được. Em nói là khá được thôi. Nó thể hiện sự khốc liệt máu me bằng nhiều các đoạn tay chân vương vãi trong và ngoài chiến hào, và thương binh mất chi trong trạm xá. Nhiều hơn bất kỳ bộ phim nào khác của VN làm từ trước tới giờ. Điều này gây ảnh hưởng tâm lý mạnh đối với phụ nữ, nhất là hội sinh những năm 1980 về sau, và do đó dễ khiến các mợ phải rơi nước mắt khi các chiến sĩ hy sinh. Gấu nhà em thì bắt đầu sụt sịt sau trận đánh thứ 2, không phải vì họ hy sinh, mà vì họ hy sinh khi còn trẻ quá, “như tuổi con mình bây giờ”. Nhưng đây lại là cái điểm mà em thấy thiếu.

THIẾU:

Tiếp mạch trên, điểm mà em thấy thiếu ngay khi vào phim là các tân binh trông…già quá. Như Tú chưa tốt nghiệp cấp 3 mà vẫn già khoẳm. Các chiến sĩ của mình khi đấy lên đường tuổi 17-18. Kể cả sinh viên đại học đi nữa thì nhìn vẫn rất trẻ. Họ không phải phơi với đủ thứ đủ trò bây giờ nên không mang vẻ già đời như lũ trẻ bây giờ. Thỉnh thoảng có lúc xem hình ảnh những chiến sĩ (quân chính quy) bị bắt hay hy sinh, điều khiến em đau lòng, xót xa nhất là họ còn quá trẻ, khuôn mặt vẫn chưa hết nét của tuổi thiếu niên, ánh mắt vẫn rất ngây thơ và hồn nhiên. Các tân binh của chúng ta trong phim thì nhìn già câng, ánh mắt cũng già câng.

Xem xong cả phim rồi vẫn thấy thiếu thiếu. Trận chiến được đặt vào trong bối cảnh của cuộc hòa đàm Paris. Hình ảnh của hội nghị này xuyên xuốt từ đầu tới cuối phim, làm tiền đề cho cuộc chiến, cho trận đánh khốc liệt, và hậu kỳ/thành công của chận triến. Nghĩa là cuộc chiến mang ý nghĩa chiến lược lớn, ảnh hưởng tới cục diện chiến tranh. Nhưng ý nghĩa chiến lược đấy bị bó hẹp trong một tiểu đội, và loanh quanh với mâu thuẫn chính của một chiến sĩ (người HN?) tài hoa bị một đại úy biệt kích dù mê gái muốn đánh đòn ghen. Cuộc chiến tầm chiến lược bị bóp bẹp dí vì một cô gái, Hồng, được nhét vào một cách rất là truyện, và nâng thành tầm kịch trong phim. Tự nhiên em lại thấy đồng tình với lão Kiên Khùng , vì khi xem tới đây em cũng muốn chửi bố nó lên.

Trở lại khúc đầu phim, các chiến sĩ vượt sông. Địa bàn quân ta bị vây 3 mặt, còn mặt giáp sông để tiếp viện, nhưng bị khống chế bằng pháo. Em không hy vọng một đại cảnh hay trường đoạn dài mười mấy phút như cảnh quân đồng minh đổ bộ lên Omaha beach trong phim Saving Private Ryan, nhưng em chờ đợi một sự khốc liệt. Một phần rất lớn trong tổn thất của quân ta ở trận TCQT là hy sinh trong lúc vượt sông. Bởi vậy nên mới là ‘Đáy sông còn đó bạn tôi nằm’. Bởi vậy nên đây phải là một đại cảnh, một trường đoạn để khắc họa sự khốc liệt và sự can đảm, sự hy sinh của quân ta. Nhưng không. Các chiến sĩ thì đứng lố nhố trên bờ, nói qua nói lại ông ổng. Cũng có vài viên đạn pháo lúc qua sông. Chắc là cũng có thương vong. Cảnh vượt sông pháo nổ đâu chắc cũng phải dài đến hơn 1 phút. Cái chính cảnh này là để anh hùng nhảy xuống sông cứu đồng đội, và mỹ nhân thì tìm cách cứu anh hùng. Bởi thế mới dẫn tới việc anh hùng bị lãnh đòn thù vì ghen mà del biết là bị đánh ghen.

THỪA mà THIẾU:

Cái này cũng phải nhắc lại một chút. Ở trên em đã nói là dựng lại sự khốc liệt khá được. Chiến trận đầy các đoạn chân tay. Nhưng do chỉ có chân tay nên lại thành thừa và thiếu. Một chiến sĩ phải gánh 100 quả bom, 200 quả pháo, chân tay đứt ra là do đây. Nhưng chân tay đó thì trước đấy cũng gắn với cả những bộ phận khác. Nên nếu chỉ có chân tay mà không có hình ảnh trực tiếp hoặc hàm ý tới các bộ phận khác thì việc sử dụng nhiều đoạn chân tay như vậy thành thừa và giảm bớt tính chân thực, bớt sự khốc liệt đi nhiều.

THỪA:

Xem phim thấy toàn trai đẹp. Nhìn thoáng phát thấy những cái hàm vuông, rắn rỏi do…tập gym, chứ không phải do quốc đất, hay hành quân chiến đấu dài ngày. Cái nét mặt với khuôn người do tập gym nó khác hẳn với kiểu lực điền kéo cày hay tiều phu đốn củi. Nhưng thôi bỏ qua khúc này. Các cháu tre trẻ bảo phải cho hợp thời đại thì thôi thế cũng được. Để vậy cho các cháu ngắm.

Lại trở lại khúc đầu phim. Đại úy Quang đang dẫn đầu đoàn quân hành quân ra chiến tuyến. Bỗng thấy bóng áo tím. Rồi đại úy đẹp chai nhào tới bé em bé đang khóc bên xác mẹ cùng lúc với bóng áo tìm (Hồng) vừa lao tới, rồi hai người chạy đi khi đạn nổ, Hồng bị thương… Đại úy tự nhiên lên cơn mê gấy, vứt mịa nó đoàn quân đấy, phi xe đưa gấy đến một chỗ đồng không mông quạnh hoàng hôn yên tĩnh rất lãng mạn. Nguồn gốc của đòn ghen bắt đầu từ đây. Biệt kích dù nổi tiếng thiện chiến, lì lợm, quân kỷ nghiêm minh. Chỉ huy thì ngửi thấy mùi thuốc súng là lên cơn hăng máu. Nhưng mùi thuốc súng bị hóa giải bởi mùi của gấy. Pháo nổ bên cạnh mà đại úy không lên cơn hăng máu mà lên cơn mê gấy, bỏ luôn cuộc hành quân. Đạo diễn dựng nên một cảnh hết sức lãng mạn và nghệ thuật với tính chất câu viu câu lai và không nhất thiết phản ánh đúng thực tế. Bởi thế cái cảnh này ngay từ đầu nó khoác cho bộ phim cái mùi truyện nâng tầm lên kịch.

Chắc có lẽ xử lý đại úy Quang rất dễ. Chỉ cần cho Quang cái áo con của Hồng là Quang sẽ hiền như cún con. Nhưng Hồng từ đâu ra? Hồng đưa cha mẹ đi di tản, nghĩa là ở hậu phương quân địch, và bởi thế nên mới gặp Quang. Đùng cái Hồng teleport ra bến sông, lại ở hậu phương quân ta, để lái đò đưa quân ta qua sông, mà bởi thế nên mới gặp Cường. (Rồi không giới thiệu gì nhưng lần gặp thứ hai Hồng đã biết tên Cường. Phụ nữ tài thật). Rồi đùng cái Hồng lại thành y tá, cầm trym cho Cường tè. Thế là yêu nhau. Nhưng Hồng là một phụ nữ còn lạ lùng hơn Quang. Quang người Huế, nói tiếng Xì gòn còn có thể giải thích là do đi học võ bị rồi ở lâu trong Xì phố nên nói tiếng Xì phố. Còn Hồng là con gái trong khung cửi, ở Quảng Trị luôn (tiễn cha mẹ đi di tản mà), chẳng đi đâu cả, mà nói tiếng Nam rặt luôn mới lạ. Cả phim có mỗi cô gái người Quảng Trị thì lại del nói cái thứ tiếng líu lo mà chỉ có dân Bình Trị Thiên mới hiểu nổi, đem bắt nói tiếng Nam. Cả phim hình như không có một giọng Quảng Trị nào luôn mới tài. Tới cuối phim, Hồng ôm cái ba lô đứng bên bờ sông khóc ‘Mình ơi’ cái là em thở hắt ra. ‘Mình’ là tiếng dân Bắc và dân miền Tây gọi bạn đời, mà phải là sau khi đã gắn bó với nhau một thời gian rồi. Dân Quảng Bình Quảng Trị thì gọi Eng ơi chứ lấy đâu ra Mình ơi Mình hỡi? À mà cũng phải, Hồng nói tiếng Nam mà, có khi là girl miền Tây ra Quảng Trị làm kinh tế mới (không biết thời ngụy gọi là gì ta?) thật.

Hay là em bị trơ mịa nó với các thủ đoạn thao túng cảm xúc rồi nhỉ???!!!

Em chém cái tiểu tiết cầm trym đi tè nói trên một xíu. Cụ mợ nào có trym hoặc đã cho người lớn có trym đi tè trên giường bệnh sẽ hiểu là cho tè nằm dễ hơn tè ngồi. Đơn giản là khi ngồi dậy thì cái vòi đấy nó bị đưa xuống thấp gần tới mặt giường. Trong phim thì để thao túng cảm xúc của…Cường (phải không nhỉ?) thì đạo diễn bắt Cường phải ngồi dậy để xi. Nằm tè vào cái bầu con vịt đã khó. Đằng này Cường phải ngồi xi vào một cái ca thủy tinh giống như cái cốc các cụ hay uống bia hơi – đại khái là như thế, nhưng không loe mà thẳng đuột, cái miệng nó to đùng. Xi vào cái cốc như thế thì nó chảy mịa nó hết ra ngoài, chứ chưa nói tới đoạn lại còn tay cầm trym mặt quay đi. Có lẽ em trong hoàn cảnh của Cường sẽ không thể trào khỏi cốc được, vì lần đầu được gấy cầm trym xi như thế thì chắc 30 giây em sẽ phun được cỡ 2,5mL xong phim. Mà như thế là yêu được rồi đấy.

DỞ NGƯỜI:

Nhắc lại là ở TCQT, một chiến sĩ lĩnh 100 quả bom và 200 quả đạn pháo. Mặc dù vậy, đạo diễn vẫn tìm ra được một mảnh đất bằng phẳng cỡ 40-50 m2 để cho hai nhân vật chính đánh nhau. Em nghĩ trong hoản cảnh bom đạn như thế, mỗi một mét vuông bằng phẳng chắc phải có giá ngang giá nhà đất ven hồ Gươm. Nhưng không sao, tới đoạn này thì em đã chấp nhận đây là truyện lên level thành kịch rồi. Mọi thứ đều có thể. Tỉ dụ như khi hai trai đẹp nằm xuống, cái khăn rằn của Hồng lại xếp thành hình chữ S và đứt đôi ở giữa. Bỏ qua cái đoạn đánh nhau tít mù rồi thì cái khăn nó không thể bung xỏa thành đường cong mềm mại như thế cho nó đỡ tiểu tiết.

Bà con thì bắt đầu ca ngợi hàm ý hình ảnh chữ S của đất nước, hình ảnh nhân văn,…rồi nọ rồi kia, hình ảnh đất nước bị chia cắt. Em thì chẳng hiểu sao lại thành hình ảnh đất nước bị chia cắt nữa? Không lẽ đất nước bị chia cắt vì một anh chiến sĩ thay vì cứ để Tấn bắn hạ thằng Quang cho nhanh còn rút, lại quăng súng chạy lên đấu tay bo với nó cho thỏa cái nỗi căm thù cá nhân? Hay đất nước bị chia cắt vì một thằng ngụy mê gấy quyết đi đánh tay bo với tình địch cho phê, rồi cố giằng cho được một mảnh khăn của gấy? Hàm ý ví von thế thì đất nước của em bị ví thành cái gì ý nhở?

Rồi tới đoạn rút quân. Trong phim thì ra tới bờ sông rồi loãnh đạo mới hô ai tình nguyện ở lại chặn hậu. Ơ, quân chính quy đánh nhau bao nhiêu năm rồi mà còn lộn xộn bừa bãi như thế, rút lui không tổ chức chặn hậu trước. Không biết đạo diễn định tăng thêm kịch tính để thao túng cảm xúc, mua nước mắt khi Hồng khóc ‘Mình ơi’, hay là định bôi nhọ đồng chí chỉ huy nào của trận TCQT. Trên thực tế khi rút thì các đơn vị chặn hậu đã được bố trí tổ chức trước chứ không phải ra bờ sông mới nghĩ ra. Công tác chiến đấu cũng được tổ chức chặt chẽ chứ không phải là để bị địch dí vào đánh giáp lá cà như vậy. Khi địch vào được hết Thành Cổ thì ta đã rút sạch rồi.



Thôi em đi ngủ đã. Giờ này mà em còn rì viu thì chắc em khùng gần cỡ lão Kiên Khùng . Để phần còn lại cho lão chửi nốt.

Đính chính: chỗ bôi đậm kia em nhầm. Lúc đấy không phải Quang mà là cái thằng đểu đểu cấp dưới của Quang.
Em cười suýt nữa thì đổ tô phở sáng với các cụ. Các cụ phát biểu hơi thô, nhưng thật.

Trước hết phải phân biệt tiểu thuyết và phim. Tiểu thuyết gốc đúng là tệ thật. Nhân vật thừa, phát triển tâm lý linh tinh, đường dây câu chuyện lòng vòng vô lý. Hồi xưa em đọc rất ức chế và chả hiểu vì sao truyện lại đoạt giải của Bộ QP. Tuy nhiên, còn khó hiểu hơn lão thành ở nhà sau khi đọc khen nức nở và nhờ đặt thêm... 10 quyển để cho bạn bè. Mà lúc đấy phải nhờ mua tận Hà Nội chứ Sài Gòn đào đâu ra chỗ bán. Thế mới thấy thế hệ các cụ có cách nhìn nhận khác mình.

Kế đến là phim, chúng ta xem một tác phẩm điện ảnh, trong một bối cảnh lịch sử nhưng không thể yêu cầu chính xác 100%. Từ thời 5x-6x điện ảnh nước nhà đã chấp nhận anh hùng Cù Chính Lan nông dân xứ Nghệ nhưng lên phim thư sinh ngời ngời, lý luận chính trị còn hơn trí thức, có cô người yêu xinh như mộng. Chúng ta đã chấp nhận anh Trỗi quê Quảng Nam nhưng nói giọng Sài Gòn, chị Quyên sinh ra ở Campuchia, lớn lên ở Sài Gòn nhưng nói giọng... Hà Nội, bối cảnh khám Chí Hòa thì nhìn cái biết ngay chỉ có quay ở... Hỏa Lò. Vì thế vài chi tiết đạo cụ, phục trang, ngoại cảnh cũng tương đối thôi. Muốn chính xác thì phải là phim tài liệu, mà phim tài liệu thì trường phái Sô Viết cũng toàn... phục dựng, có chính xác đâu. Với phim truyện tính hư cấu chắc chắn phải có, quan trọng là phim hay hoặc dở mà thôi.

Thế nhưng ngon dở lại tùy mồm. Phim này đã đạt doanh thu vài trăm tỷ, nhiều người xem đến vài lần. Khán giả có tuổi chấp nhận, người trẻ đi xem cũng không ít. Rõ ràng phim hợp khẩu vị nhiều người, quá thành công so với rất nhiều phim do nhà nước tài trợ từ trước đến nay.

Về mặt thị trường, phim Mưa đỏ cho thấy với đề tài chiến tranh truyền thống, tưởng là khô khan, kén người xem. Đoàn phim lại thuộc quân đội vốn bị cho là cứng nhắc, nặng về tuyên truyền. Thực tế với đề tài, nhà sản xuất như vậy mà vẫn làm được phim có chỗ đứng trên thị trường, thậm chí tạo được đỉnh cao thì là thành công quá lớn của điện ảnh nước nhà.

Về nội dung, cả tiểu thuyết và phim đều đã qua nhiều cấp xét duyệt. Tiểu thuyết đoạt giải của cả Hội nhà Văn và Bộ quốc phòng. Phim thì xem thành phần từ cố vấn, tác giả kịch bản, đạo diễn cho đến lái xe dày đặc tướng tá quân đội. Thế thì nội dung làm sao mà sai với chủ trương, chính sách được, thế có mà loạn à? :)

Nhưng theo em, phim có vấn đề về mặt nội dung. Xem phim dường như cuộc chiến tại thành cổ và trên bàn hội nghị chỉ là vấn đề nội bộ của hai phía Việt Nam với nhau, vai trò của Mỹ rất mờ nhạt. Thực tế chiến trường, hỏa lực của Mỹ gần như đảo ngược thất bại của địch không chỉ ở thành cổ mà còn toàn bộ chiến dịch Xuân Hè 1972 của ta. Thậm chí không quân, hải quân Mỹ còn phong tỏa các tuyến đường sắt, đường thủy từ các nước XHCN vào Việt Nam, ngăn chặn quyết liệt các tuyến chi viện của ta vào mặt trận. Trên bàn hội nghị, cuộc đấu tranh ngoại giao giữa Lê Đức Thọ và Kissinger đã trở lại gay gắt từ tháng 4, ngay sau khi ta bắt đầu chiến dịch 1972. Đây chính là những tiếng nói quyết định chứ không phải màn đấu khẩu giữa các bên VN trên bàn hội nghị 4 bên mãi về sau mới nhóm họp.

Xem phim dưới con mắt nghiêm khắc về lịch sử, sẽ rất khó chấp nhận diễn giải về vai trò của trận thành cổ với hội nghị Paris, đặc biệt là giai đoạn kết thúc. Nói thật đến lúc nhân vật trưởng đoàn ta do Trần Lực thủ vai đứng lên phát biểu xuê xoa "các bên đã có những lúc hiểu lầm nhau", em mà có mặt ở đấy em phải đấm cho lão một phát. :(

Nguy hiểm nhất, đây lại là một phim hay. Phim dở mà sai, bơm vá hết mức cũng chỉ thu hút khán giả tương đương với một phim thị trường hạng bét. Phim hay, được khán giả yêu thích sẽ đến với hàng triệu người xem, mức độ ảnh hưởng, lan truyền của nó trên báo đài, mạng xã hội... còn lớn hơn nhiều. Vấn đề là hiện nay đối với điện ảnh Việt Nam là phim hay thì nội dung lại chưa chắc đúng, còn phim cố gắng làm cho đúng thì lại chưa hay, khốn khổ thế đấy các cụ ạ. :(
 

rachfan

Xe container
Biển số
OF-365216
Ngày cấp bằng
3/5/15
Số km
6,857
Động cơ
497,737 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Em xem xong, và nghe cụ phân tích lại thì thấy bộ phim ổn, khó kỳ vọng gì hơn. Chỉ duy nhất nhân vật nữ không nói tiếng Quản Trị có lẽ cũng ý đồ đạo diễn ( vì cái này quá đơn giản mà họ không làm).
Nhiều cụ đọc truyện rồi đã từng đi chiến trường thì thực tế nó chắc chắn khác, phim tài liệu đếc đâu mà đòi
Đúng là ý đồ đấy cụ ợ. Tiếng Quảng trị gốc nói thực là rất khó nghe và không được dễ thương lắm. Nếu nói đúng tiếng Quảng trị thì khán giả không thể hiểu nổi, và vì thế nên sẽ hơi khó đồng cảm tại sao 2 soái ca Bắc Nam lại yêu nàng đến mức sống mái với nhau được.

Vấn đề là hiện nay đối với điện ảnh Việt Nam là phim hay thì nội dung lại chưa chắc đúng, còn phim cố gắng làm cho đúng thì lại chưa hay, khốn khổ thế đấy các cụ ạ. :(
Không có phim lịch sử nào làm đúng được đâu cụ ợ. Vì nhiều lý do lắm.

Như phim về 81 ngày đêm, nếu làm đúng là dựng lại cảnh vượt sông cả 1 tiểu đoàn hy sinh gần hết không đến được bờ bên kia, hay B52 rải thảm vv sẽ tạo ra ấn tượng hy sinh quá lớn và bi thảm, không cẩn thận lại thành tác dụng ngược.
 
Chỉnh sửa cuối:

Vanh234

Xe buýt
Biển số
OF-796044
Ngày cấp bằng
8/11/21
Số km
872
Động cơ
13,804 Mã lực
Trưa nay cả nhà em đi xem. Em đã chuẩn bị tinh thần trước để đón nhận tình hình kiểu đại úy Quang người Huế nhưng nói tiếng Xì goòng và còi tàu tê tê chứ không tu tu. Nhưng vào muộn một tí nên lỡ mất tiếng còi tàu, chỉ kịp nhìn thấy cái toa tàu được ốp gỗ vào cho giống toa tàu ngày xưa, nên thành toa tàu dày cộp, phải dày gấp 3 lần cái thành toa tàu gỗ hồi ấy.

Thôi thì của khôn người khó, bỏ qua cái thành tàu đi, em dẫn cả nhà mò tìm ghế để ngồi xuống. Rồi bắt đầu vào chương trình. Dòng chữ in trên màn hình: Mùa khô năm 1972.

Ủa, mùa khô năm 1972 là cái lúc nào, chứ tháng 7-10 khúc đầu miền Trung mưa thấy bọ thấy mệ chứ khô là khô ra răng. Thôi bỏ qua, xem tiếp.

ĐƯỢC:

Em thích nhất là lời thoại trong phim không có cái kiểu một câu mà ngắt hai ba lần, nghe rất là nguy hiểm vì del giống đời thật. Có lẽ phần này là có tính phim nhất trong phim.

Nhân vật Tạ do Phương Nam diễn có lẽ là được nhất trong phim này. Nói gần như chuẩn tiếng xứ Thanh, thật thà vô tư, trung thành và trách nhiệm như người nông dân, ánh mắt lúc nào cũng thẳng, sáng, không vẻ suy tư nguy hiểm như nhạc sĩ kiêm võ sĩ nhân vật chính.

Phim dựng lại sự khốc liệt của chiến tranh khá được. Em nói là khá được thôi. Nó thể hiện sự khốc liệt máu me bằng nhiều các đoạn tay chân vương vãi trong và ngoài chiến hào, và thương binh mất chi trong trạm xá. Nhiều hơn bất kỳ bộ phim nào khác của VN làm từ trước tới giờ. Điều này gây ảnh hưởng tâm lý mạnh đối với phụ nữ, nhất là hội sinh những năm 1980 về sau, và do đó dễ khiến các mợ phải rơi nước mắt khi các chiến sĩ hy sinh. Gấu nhà em thì bắt đầu sụt sịt sau trận đánh thứ 2, không phải vì họ hy sinh, mà vì họ hy sinh khi còn trẻ quá, “như tuổi con mình bây giờ”. Nhưng đây lại là cái điểm mà em thấy thiếu.

THIẾU:

Tiếp mạch trên, điểm mà em thấy thiếu ngay khi vào phim là các tân binh trông…già quá. Như Tú chưa tốt nghiệp cấp 3 mà vẫn già khoẳm. Các chiến sĩ của mình khi đấy lên đường tuổi 17-18. Kể cả sinh viên đại học đi nữa thì nhìn vẫn rất trẻ. Họ không phải phơi với đủ thứ đủ trò bây giờ nên không mang vẻ già đời như lũ trẻ bây giờ. Thỉnh thoảng có lúc xem hình ảnh những chiến sĩ (quân chính quy) bị bắt hay hy sinh, điều khiến em đau lòng, xót xa nhất là họ còn quá trẻ, khuôn mặt vẫn chưa hết nét của tuổi thiếu niên, ánh mắt vẫn rất ngây thơ và hồn nhiên. Các tân binh của chúng ta trong phim thì nhìn già câng, ánh mắt cũng già câng.

Xem xong cả phim rồi vẫn thấy thiếu thiếu. Trận chiến được đặt vào trong bối cảnh của cuộc hòa đàm Paris. Hình ảnh của hội nghị này xuyên xuốt từ đầu tới cuối phim, làm tiền đề cho cuộc chiến, cho trận đánh khốc liệt, và hậu kỳ/thành công của chận triến. Nghĩa là cuộc chiến mang ý nghĩa chiến lược lớn, ảnh hưởng tới cục diện chiến tranh. Nhưng ý nghĩa chiến lược đấy bị bó hẹp trong một tiểu đội, và loanh quanh với mâu thuẫn chính của một chiến sĩ (người HN?) tài hoa bị một đại úy biệt kích dù mê gái muốn đánh đòn ghen. Cuộc chiến tầm chiến lược bị bóp bẹp dí vì một cô gái, Hồng, được nhét vào một cách rất là truyện, và nâng thành tầm kịch trong phim. Tự nhiên em lại thấy đồng tình với lão Kiên Khùng , vì khi xem tới đây em cũng muốn chửi bố nó lên.

Trở lại khúc đầu phim, các chiến sĩ vượt sông. Địa bàn quân ta bị vây 3 mặt, còn mặt giáp sông để tiếp viện, nhưng bị khống chế bằng pháo. Em không hy vọng một đại cảnh hay trường đoạn dài mười mấy phút như cảnh quân đồng minh đổ bộ lên Omaha beach trong phim Saving Private Ryan, nhưng em chờ đợi một sự khốc liệt. Một phần rất lớn trong tổn thất của quân ta ở trận TCQT là hy sinh trong lúc vượt sông. Bởi vậy nên mới là ‘Đáy sông còn đó bạn tôi nằm’. Bởi vậy nên đây phải là một đại cảnh, một trường đoạn để khắc họa sự khốc liệt và sự can đảm, sự hy sinh của quân ta. Nhưng không. Các chiến sĩ thì đứng lố nhố trên bờ, nói qua nói lại ông ổng. Cũng có vài viên đạn pháo lúc qua sông. Chắc là cũng có thương vong. Cảnh vượt sông pháo nổ đâu chắc cũng phải dài đến hơn 1 phút. Cái chính cảnh này là để anh hùng nhảy xuống sông cứu đồng đội, và mỹ nhân thì tìm cách cứu anh hùng. Bởi thế mới dẫn tới việc anh hùng bị lãnh đòn thù vì ghen mà del biết là bị đánh ghen.

THỪA mà THIẾU:

Cái này cũng phải nhắc lại một chút. Ở trên em đã nói là dựng lại sự khốc liệt khá được. Chiến trận đầy các đoạn chân tay. Nhưng do chỉ có chân tay nên lại thành thừa và thiếu. Một chiến sĩ phải gánh 100 quả bom, 200 quả pháo, chân tay đứt ra là do đây. Nhưng chân tay đó thì trước đấy cũng gắn với cả những bộ phận khác. Nên nếu chỉ có chân tay mà không có hình ảnh trực tiếp hoặc hàm ý tới các bộ phận khác thì việc sử dụng nhiều đoạn chân tay như vậy thành thừa và giảm bớt tính chân thực, bớt sự khốc liệt đi nhiều.

THỪA:

Xem phim thấy toàn trai đẹp. Nhìn thoáng phát thấy những cái hàm vuông, rắn rỏi do…tập gym, chứ không phải do quốc đất, hay hành quân chiến đấu dài ngày. Cái nét mặt với khuôn người do tập gym nó khác hẳn với kiểu lực điền kéo cày hay tiều phu đốn củi. Nhưng thôi bỏ qua khúc này. Các cháu tre trẻ bảo phải cho hợp thời đại thì thôi thế cũng được. Để vậy cho các cháu ngắm.

Lại trở lại khúc đầu phim. Đại úy Quang đang dẫn đầu đoàn quân hành quân ra chiến tuyến. Bỗng thấy bóng áo tím. Rồi đại úy đẹp chai nhào tới bé em bé đang khóc bên xác mẹ cùng lúc với bóng áo tìm (Hồng) vừa lao tới, rồi hai người chạy đi khi đạn nổ, Hồng bị thương… Đại úy tự nhiên lên cơn mê gấy, vứt mịa nó đoàn quân đấy, phi xe đưa gấy đến một chỗ đồng không mông quạnh hoàng hôn yên tĩnh rất lãng mạn. Nguồn gốc của đòn ghen bắt đầu từ đây. Biệt kích dù nổi tiếng thiện chiến, lì lợm, quân kỷ nghiêm minh. Chỉ huy thì ngửi thấy mùi thuốc súng là lên cơn hăng máu. Nhưng mùi thuốc súng bị hóa giải bởi mùi của gấy. Pháo nổ bên cạnh mà đại úy không lên cơn hăng máu mà lên cơn mê gấy, bỏ luôn cuộc hành quân. Đạo diễn dựng nên một cảnh hết sức lãng mạn và nghệ thuật với tính chất câu viu câu lai và không nhất thiết phản ánh đúng thực tế. Bởi thế cái cảnh này ngay từ đầu nó khoác cho bộ phim cái mùi truyện nâng tầm lên kịch.

Chắc có lẽ xử lý đại úy Quang rất dễ. Chỉ cần cho Quang cái áo con của Hồng là Quang sẽ hiền như cún con. Nhưng Hồng từ đâu ra? Hồng đưa cha mẹ đi di tản, nghĩa là ở hậu phương quân địch, và bởi thế nên mới gặp Quang. Đùng cái Hồng teleport ra bến sông, lại ở hậu phương quân ta, để lái đò đưa quân ta qua sông, mà bởi thế nên mới gặp Cường. (Rồi không giới thiệu gì nhưng lần gặp thứ hai Hồng đã biết tên Cường. Phụ nữ tài thật). Rồi đùng cái Hồng lại thành y tá, cầm trym cho Cường tè. Thế là yêu nhau. Nhưng Hồng là một phụ nữ còn lạ lùng hơn Quang. Quang người Huế, nói tiếng Xì gòn còn có thể giải thích là do đi học võ bị rồi ở lâu trong Xì phố nên nói tiếng Xì phố. Còn Hồng là con gái trong khung cửi, ở Quảng Trị luôn (tiễn cha mẹ đi di tản mà), chẳng đi đâu cả, mà nói tiếng Nam rặt luôn mới lạ. Cả phim có mỗi cô gái người Quảng Trị thì lại del nói cái thứ tiếng líu lo mà chỉ có dân Bình Trị Thiên mới hiểu nổi, đem bắt nói tiếng Nam. Cả phim hình như không có một giọng Quảng Trị nào luôn mới tài. Tới cuối phim, Hồng ôm cái ba lô đứng bên bờ sông khóc ‘Mình ơi’ cái là em thở hắt ra. ‘Mình’ là tiếng dân Bắc và dân miền Tây gọi bạn đời, mà phải là sau khi đã gắn bó với nhau một thời gian rồi. Dân Quảng Bình Quảng Trị thì gọi Eng ơi chứ lấy đâu ra Mình ơi Mình hỡi? À mà cũng phải, Hồng nói tiếng Nam mà, có khi là girl miền Tây ra Quảng Trị làm kinh tế mới (không biết thời ngụy gọi là gì ta?) thật.

Hay là em bị trơ mịa nó với các thủ đoạn thao túng cảm xúc rồi nhỉ???!!!

Em chém cái tiểu tiết cầm trym đi tè nói trên một xíu. Cụ mợ nào có trym hoặc đã cho người lớn có trym đi tè trên giường bệnh sẽ hiểu là cho tè nằm dễ hơn tè ngồi. Đơn giản là khi ngồi dậy thì cái vòi đấy nó bị đưa xuống thấp gần tới mặt giường. Trong phim thì để thao túng cảm xúc của…Cường (phải không nhỉ?) thì đạo diễn bắt Cường phải ngồi dậy để xi. Nằm tè vào cái bầu con vịt đã khó. Đằng này Cường phải ngồi xi vào một cái ca thủy tinh giống như cái cốc các cụ hay uống bia hơi – đại khái là như thế, nhưng không loe mà thẳng đuột, cái miệng nó to đùng. Xi vào cái cốc như thế thì nó chảy mịa nó hết ra ngoài, chứ chưa nói tới đoạn lại còn tay cầm trym mặt quay đi. Có lẽ em trong hoàn cảnh của Cường sẽ không thể trào khỏi cốc được, vì lần đầu được gấy cầm trym xi như thế thì chắc 30 giây em sẽ phun được cỡ 2,5mL xong phim. Mà như thế là yêu được rồi đấy.

DỞ NGƯỜI:

Nhắc lại là ở TCQT, một chiến sĩ lĩnh 100 quả bom và 200 quả đạn pháo. Mặc dù vậy, đạo diễn vẫn tìm ra được một mảnh đất bằng phẳng cỡ 40-50 m2 để cho hai nhân vật chính đánh nhau. Em nghĩ trong hoản cảnh bom đạn như thế, mỗi một mét vuông bằng phẳng chắc phải có giá ngang giá nhà đất ven hồ Gươm. Nhưng không sao, tới đoạn này thì em đã chấp nhận đây là truyện lên level thành kịch rồi. Mọi thứ đều có thể. Tỉ dụ như khi hai trai đẹp nằm xuống, cái khăn rằn của Hồng lại xếp thành hình chữ S và đứt đôi ở giữa. Bỏ qua cái đoạn đánh nhau tít mù rồi thì cái khăn nó không thể bung xỏa thành đường cong mềm mại như thế cho nó đỡ tiểu tiết.

Bà con thì bắt đầu ca ngợi hàm ý hình ảnh chữ S của đất nước, hình ảnh nhân văn,…rồi nọ rồi kia, hình ảnh đất nước bị chia cắt. Em thì chẳng hiểu sao lại thành hình ảnh đất nước bị chia cắt nữa? Không lẽ đất nước bị chia cắt vì một anh chiến sĩ thay vì cứ để Tấn bắn hạ thằng Quang cho nhanh còn rút, lại quăng súng chạy lên đấu tay bo với nó cho thỏa cái nỗi căm thù cá nhân? Hay đất nước bị chia cắt vì một thằng ngụy mê gấy quyết đi đánh tay bo với tình địch cho phê, rồi cố giằng cho được một mảnh khăn của gấy? Hàm ý ví von thế thì đất nước của em bị ví thành cái gì ý nhở?

Rồi tới đoạn rút quân. Trong phim thì ra tới bờ sông rồi loãnh đạo mới hô ai tình nguyện ở lại chặn hậu. Ơ, quân chính quy đánh nhau bao nhiêu năm rồi mà còn lộn xộn bừa bãi như thế, rút lui không tổ chức chặn hậu trước. Không biết đạo diễn định tăng thêm kịch tính để thao túng cảm xúc, mua nước mắt khi Hồng khóc ‘Mình ơi’, hay là định bôi nhọ đồng chí chỉ huy nào của trận TCQT. Trên thực tế khi rút thì các đơn vị chặn hậu đã được bố trí tổ chức trước chứ không phải ra bờ sông mới nghĩ ra. Công tác chiến đấu cũng được tổ chức chặt chẽ chứ không phải là để bị địch dí vào đánh giáp lá cà như vậy. Khi địch vào được hết Thành Cổ thì ta đã rút sạch rồi.

Thôi em đi ngủ đã. Giờ này mà em còn rì viu thì chắc em khùng gần cỡ lão Kiên Khùng . Để phần còn lại cho lão chửi nốt.

Đính chính: chỗ bôi đậm kia em nhầm. Lúc đấy không phải Quang mà là cái thằng đểu đểu cấp dưới của Quang.
Em hóng mợ nào mấy trang trước có bảo phim Địa Đạo không hay vì nói tiếng ở trỏng làm mợ ấy không nghe được … cho ý kiến =))=))=))
 

Uyển Lam

Xe buýt
Biển số
OF-860888
Ngày cấp bằng
6/6/24
Số km
546
Động cơ
75,279 Mã lực
Nơi ở
Vanity
Nói chung các cụ chưa đi xem thì tuỳ ý. Không ai dúi vào tay các cụ phải đi xem.
Trong thớt này có mấy cái mợ dai như đỉa. Không xem nhưng nhảy vào phê phán như đúng rồi. Dơ chả buồn nói vẫn cố bám lấy. Haizz. Tội thật.
Chờ pain piếc vào phản biện, vì nghe lịch sử em cũng thấy quả là đúng anh hào.
 

LaziCat

Xe lăn
Biển số
OF-512
Ngày cấp bằng
27/6/06
Số km
10,343
Động cơ
710,273 Mã lực
Không phim ảnh, sách truyện nào có thể lột tả được thực tế. Nhiều còm e thấy giống như đi soi phim chứ không phải xem phim.
Em vừa trong rạp ra, cảm nhận của em: một bộ phim hay, xứng đáng để xem.
- Kịch bản bám sát truyện, cảnh chiến trường thể hiện được sự khốc liệt của trận chiến. Tác giả chọn một nhóm đại diện cho tất cả các đồng đội khác trên chiến trường nhằm khắc hoạ sự đa dạng từ quê hương bản quán đến nghề nghiệp, học vấn trước khi họ ra trận. Nhẽ lại làm bộ phim với hơn 10k diễn viên cho đủ số lượng?
- Các tuyến nhân vật ổn, em ấn tượng với giọng địa phương của từng nhân vật. Quang hay Cường được thi vị hoá cho nó điện ảnh một chút cũng là hợp lý, không có cái gì làm quá lên ở đây.
- Diễn viên: có cụ chê Tú già so với tuổi chưa tới 18, em thấy diễn viên đóng tròn vai, thần thái non trẻ, k gọi là già được. Cảnh cậu ấy chìm xuống đáy sông mà đôi mắt vẫn cố mở to đầy khao khát và hy vọng thật ám ảnh.
- Em từng đặt chân đến thành cổ vài lần và cũng có đọc tiểu thuyết Mưa Đỏ nhưng chỉ đến khi xem phim em mới hình dung ra sự khốc liệt của trận chiến này nó kinh khủng cỡ nào. Những con hào đầy xác người, máu tươi hoà lẫn đất cát. Những khuôn mặt hốc hác, nhọ nhem vì đói và khói lửa. Cảnh chia nhau mẩu lương khô cuối cùng, nhường nhau từng cốc nước, cảnh chiến sĩ trẻ bất ngờ chộp con rắn đang bơi cho vào miệng nhai ngấu nghiến... Tất cả đều đáng giá từng chi tiết! Cho nên hãy xem đi các cụ mợ. Xem để thấy thế hệ cha ông đã kiên cường, bất khuất và hy sinh nhiều đến mức nào! Đừng nghe review rồi bỏ cuộc! Cảm xúc là của cá nhân mình, khi chưa trải nghiệm thì kinh nghiệm của người khác cũng chỉ nghe cho có thêm góc nhìn mà thôi! Em mãn nguyện vì đã đưa đại gia đình vào rạp xem từ đầu đến cuối. Phim hết nhưng k ai muốn đứng dậy về. Vẫn còn đó cảm xúc k thể diễn tả thành lời!
 

sakai_yo

Xe cút kít
Biển số
OF-124659
Ngày cấp bằng
18/12/11
Số km
15,210
Động cơ
1,634,322 Mã lực
Nơi ở
Cầu Giấy
Cụ đã còm thế này rồi em chả xem nữa. Thanks cụ
Ôi sao lại thế? Em đọc đủ các tầng và vẫn đi xem đây. Phim rất hay, phòng xem của em đến khi phim chạy hết chữ, rồi em Hoà hát gần xong mọi người mới đứng dậy. Cụ định tìm bộ phim ko sạn thì em nói thật là không có đâu.
 

sakai_yo

Xe cút kít
Biển số
OF-124659
Ngày cấp bằng
18/12/11
Số km
15,210
Động cơ
1,634,322 Mã lực
Nơi ở
Cầu Giấy
Nói chung các cụ chưa đi xem thì tuỳ ý. Không ai dúi vào tay các cụ phải đi xem.
Trong thớt này có mấy cái mợ dai như đỉa. Không xem nhưng nhảy vào phê phán như đúng rồi. Dơ chả buồn nói vẫn cố bám lấy. Haizz. Tội thật.
Chờ pain piếc vào phản biện, vì nghe lịch sử em cũng thấy quả là đúng anh hào.
Mợ Lam ơi, em đang có thắc mắc chút. Rõ ràng trong phim thì dv khác đóng vai madam Bình (e k biết tên dv), còn chị Thuý Hà đóng vai mẹ Cường mà nhỉ?
Thế nên em chẳng hiểu sao chị Hà lại lên than vãn rằng cũng cố hết sức rồi nhưng không thể ra được khí chất như madam Bình.
IMG_3714.png
 

Bang lang

Xe container
Biển số
OF-22341
Ngày cấp bằng
12/10/08
Số km
7,248
Động cơ
703,908 Mã lực
Nói chung các cụ chưa đi xem thì tuỳ ý. Không ai dúi vào tay các cụ phải đi xem.
Trong thớt này có mấy cái mợ dai như đỉa. Không xem nhưng nhảy vào phê phán như đúng rồi. Dơ chả buồn nói vẫn cố bám lấy. Haizz. Tội thật.
Chờ pain piếc vào phản biện, vì nghe lịch sử em cũng thấy quả là đúng anh hào.
Trước khi bật lại thì mợ có hiểu được nội dung người ta nói ko? Em review phim à? Em phê phán mợ nói ít thôi nếu yêu quý bộ phim. Vì thấy mợ review thì chỉ làm bộ phim tẻ nhạt và tầm thường thôi, nó giống như mợ ấy. Mà mợ về mấy thớt khoe quần áo thơm tho thì em ko bao h còm đâu, vì đó là vô thưởng vô phạt. Nhưng có những chỗ thì ko nên khoa chân múa tay, em đã nói rồi, đừng có đùa với lich sử. Mà em ko hơi đâu đi dõi theo mợ, có cụ gọi em vào và mợ lại làm em chướng mắt thôi. Em sẽ dừng ở đây ko loãng thớt. Mợ thích đấu tiếp với e thì về thớt bữa cơm, em tiếp mợ.
 

Conduongxedi

Xe tăng
Biển số
OF-869992
Ngày cấp bằng
19/10/24
Số km
1,248
Động cơ
9,648 Mã lực
Mợ Lam ơi, em đang có thắc mắc chút. Rõ ràng trong phim thì dv khác đóng vai madam Bình (e k biết tên dv), còn chị Thuý Hà đóng vai mẹ Cường mà nhỉ?
Thế nên em chẳng hiểu sao chị Hà lại lên than vãn rằng cũng cố hết sức rồi nhưng không thể ra được khí chất như madam Bình.
IMG_3714.png
Trong phim gì có madam Bình đâu. Nhân cách hóa hết mà, vì đó không phải nội dung chính của phim, thế các cụ có biết Nhân vật bên Ngụy là đóng ai đâu mà soi xét. Còn dv có lẽ tự bị áp lực thôi
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top