Mỗi khi gặp một điều gợi nhớ về quá khứ em mới lại nhớ được các chuyến đi của mình trên đất K.
- Đọc thớt "mưa trên biển vắng " em nhớ chuyến đi cảng Sihanoukville
- Trong chuyến đi dịch cho một doanh nghiệp ở Kampot em nhớ trận tập kích trong đêm vào nhà khách và đoàn văn công Cửu Long.
- Nói đến mấy cô Kh'mer crom em nhớ thằng Hùng có vợ Kh'mer đã cùng em đi Kor Kong.
...toàn những chuyện cách đây 45 năm. Trong năm 79-80 và đầu 81. Hơn hai năm em đã đi hàng trăm chuyến công tác. Có tuần 2 chuyến, xa thì tuần một chuyến. Quá khứ đã phủ bụi mờ, chỉ khi nào có điều gì liên quan chợt đến thì một đoạn quá khứ lại bật lên.
Em kể về chuyến công tác Kor Kong :
Vào cuối năm 1980 tình hình chiến sự bên K vẫn lằng nhằng, địch lẩn vào sâu trong dân tiến hành chiến tranh du kích, phục kích, bắt cóc, tập kích các nhóm bội đội đơn lẻ, gài mìn...gây cho ta khá nhiều thiệt hại. Chúng tập trung vào những cứ điểm mạnh dọc biên giới K-Thái và từ đó đưa quân, vũ khí vào nội địa.
Hồi đầu 1979 sau khi ổn định tổ chức của ban B.68 và A.40. Thời đầu phải lấy cảnh vệ thay nhau nấu cơm cho toàn bộ cơ quan. Sau đó các sếp nhà mình đưa từ SG sang 5 cô Kh'mer, trong đó hai cô làm ở phòng bảo mật và ba cô làm cấp dưỡng. Các cô này đều nói tiếng Kh'mer thông thạo. Hai cô ở phòng bảo mật khá xinh xắn, da ngăm đen, các nét trên khuôn mặt đều hài hòa, dáng cao thanh thoát nhẹ nhàng. Trong 3 cô cấp dưỡng có một cô cũng xinh còn hai cô bình thường. Với những thằng lính cả ngày nhìn gái K từ trại tập trung ùn ùn kéo đi trên đường về quê thì 5 cô này thuộc loại hoa khôi rồi. 5 cô được bố trí ở chung nhau trong một biệt thự 2 tầng gần khu vực bếp ăn. Các cô ở trên tầng hai, tầng một không có ai ở. Vì có tí gái nên anh em trong đại đội cảnh vệ ăn mặc chỉn chu hơn, râu ria gọn gàng...luôn để ý hình thức mỗi khi đi qua nhà các cô. Tối thứ 7-CN thì cái biệt thự 2 tầng của các cô đầy dép dưới cầu thang. Hầu như cả đại đội cảnh vệ những ai không phải làm nhiệm vụ đều tập trung về đây ngắm gái. Nói là đại đội nhưng bọn tôi chỉ có khoảng 60 tay súng. Trung đội cơ động của tôi cũng chỉ có 14-15 người chia thành 2 tiểu đội.
Hồi đó tôi cũng rất ít gặp và nói chuyện với mấy cô này vì cũng bận đi công tác liên tục. Thi thoảng gặp một lần trong những buổi sinh hoạt Đoàn. Đám lính 144 thì xoắn như quẩy. Cuối cùng 3 cô xinh đẹp cũng chấm được ba anh lính cảnh vệ thuộc lính 144 từ Hà nội bổ sung vào. Bọn này chuyên là lính gác công sở nên cao to, ngoại hình được. Bọn cảnh vệ cũ bọn tôi từ Thủ Đức sang không thằng nào được giải gì trong cuộc chạy đua này. Phần đa lính Thủ Đức sang đều trong trung đội cơ động nên cũng không có thời gian o mèo. Dưới con mắt mấy ông lính Thủ Đức thì bọn 144 là bọn nhóc con không chấp. Mà thực sự bọn tôi cũng chưa bao giờ bước chân vào khu nhà các cô. Các chuyến công tác liên miên, về là tranh thủ nghỉ ngơi tắm giặt và vùi đầu vào giấc ngủ.
Khoảng tháng 10/1980 thì có 3 đôi báo cáo tổ chức. Được sự nhất trí của các thủ trưởng bọn nó nhanh chóng làm lễ cưới. Lễ cưới chiến trường đơn sơ, giản dị. Vài đĩa kẹo, bao thuốc, ấm trà... Khách thì phàn đa là đại đội cảnh vệ và các bộ phận phục vụ. Cụ An lên chúc phúc cho 3 đôi. Một tràng vỗ tay rồi giải tán. Ba đôi được bố trí ở ba cái nhà sàn nhỏ ngoài rìa cơ quan. Đêm nào cũng phải đi tuần qua khu nhà hạng phúc này. Đi qua đây bọn tôi hay nghe tiếng động lạ, và tiếng mèo kêu hằng đêm...
Một trong 3 đôi đó có một đôi là cô Thạch Liên và thằng Hùng ( quê Hải dương). Thằng này cao to, đen tóc xoăn, mắt to. Tướng người chắc nịch. Đôi này có lẽ đẹp đôi nhất trong 3 đôi. Thằng Hùng là lính trung đào 144 được điều sang bổ sung cho đại đội cảnh vệ. Nó ở cùng trung đội tôi. Nhưng chưa phải đi công tác bao giờ.
Trong các chuyến công tác thì đa số lính Thủ Đức phải đi, dù sao cũng là lính cũ đã từng chốt Tây Ninh, hoặc nhiều lần gửi khói súng. Vì vậy mỗi chuyến công tác mấy ông Thủ Đức thường chọn nhau đi, không muốn đi cùng với bọn 144 vì nghĩ bọn này chưa qua chiến đấu. Trên đường có biến không trông chờ vào họ được, thậm chí phải lo bảo vệ họ nữa. Vì vậy tuy cùng trong trung đội cơ động mấy ông 144 được mặc định ở nhà. Nhóm Thủ Đức nhiều khi cũng muốn bắt bọn nó đi nhưng trên đường công tác là mạng người nên cũng đành chọn phương án an toàn là cứ lính cũ đi với nhau. Mặc dù cụ An vẫn nhắc phải dắt bọn nó đi cho quen. Nhưng thôi an toàn là trên hết.
Đầu 1981 em nhận một chuyến công tác lên Kor Kong. Chuyến này bảo vệ một cụ chuyên gia thương nghiệp. Do tôi vừa đi chuyến Kong pong Chàm về, chuyến này đi gần nên tôi đi một mình. Khi về thì anh em đã đi hết. Thằng Ương chưa về. Việc đi thì không thể chờ. Nhìn quanh trung đội cơ động chẳng còn thằng nào. Cung đường Kor Kong khá nguy hiểm không khác gì cung Siem Reap và Bat đom Boong.
Đành phải lấy một thằng 144 đi cùng. Tôi nghĩ đến thằng Hùng, có lẽ nó là thằng tối ưu nhất lúc này. Tôi đi về cái nhà sàn của vợ chồng nó. Lúc đó hơn 5h chiều, hai vợ chồng nó đang ăn cơm. Tưởng tôi vào chơi, cô Liên dừng ăn, mở tủ lạnh rót cho tôi cốc nước lạnh. Tôi ngồi uống nước, hút thuốc nhìn vợ chồng nó ríu rít ăn cơm, cũng thấy vui.
- Thôi, tao về đây. Hai đứa cứ ăn. Mai Hùng chuẩn bị đi công tác 5-7 ngày với tao.
- Đi đâu anh ?
- Kor Kong. Cung đường này tương đối ác liệt đấy.
Liên đang ăn giở vội đặt bát cơn xuống, nhìn tôi :
- Sao anh Hùng lại phải đi. Từ trước đến giờ anh Hùng có đi công tác đâu.
- Hùng trong trung đội cơ động nên phải đi công tác. Chẳng qua những lần trước do vẫn còn người và Hùng mới lấy vợ nên anh không điều Hùng đi thôi.
Liên nhìn tôi ánh mắt cầu khẩn :
- Anh cho anh Hùng hoãn chuyến này được không ? Chặng đường này nguy hiểm lắm. Em làm bên bảo mật nghe báo cáo chiến sự hàng ngày em biết.
- Giờ Hùng không đi thì ai đi. Bọn anh đi cả trăm chuyến có sao đâu. Em lên xin cụ An đi.
Tôi biết, khi tôi đã chọn người thì cụ An luôn tôn trọng. Sẽ không bao giờ cụ An can thiệp vào. Liên vẫn cố gắng :
- Thì cái trung đội cơ động của anh cũng hy sinh mấy người rồi, còn mấy người thì thương binh nặng đang về SG điều trị đấy thôi. Anh chọn người khác đi. Chuyến nào gần gần đi 1-2 ngày thì lấy anh Hùng đi.
Tôi thấy chán nản. Vậy anh Hùng của cô là người, bọn Thủ Đức chúng tôi là cái gì mà phải lăn lộn trên khắp các nẻo đường vậy ?
- Thôi, hai người lên gặp chú An nếu chú An đồng ý thì mai tôi đi một mình cũng được. Còn không thì mai 6h Hùng chuẩn đầy đủ vũ khí cá nhân ra bãi xe để đi.
(...còn...)
- Đọc thớt "mưa trên biển vắng " em nhớ chuyến đi cảng Sihanoukville
- Trong chuyến đi dịch cho một doanh nghiệp ở Kampot em nhớ trận tập kích trong đêm vào nhà khách và đoàn văn công Cửu Long.
- Nói đến mấy cô Kh'mer crom em nhớ thằng Hùng có vợ Kh'mer đã cùng em đi Kor Kong.
...toàn những chuyện cách đây 45 năm. Trong năm 79-80 và đầu 81. Hơn hai năm em đã đi hàng trăm chuyến công tác. Có tuần 2 chuyến, xa thì tuần một chuyến. Quá khứ đã phủ bụi mờ, chỉ khi nào có điều gì liên quan chợt đến thì một đoạn quá khứ lại bật lên.
Em kể về chuyến công tác Kor Kong :
Vào cuối năm 1980 tình hình chiến sự bên K vẫn lằng nhằng, địch lẩn vào sâu trong dân tiến hành chiến tranh du kích, phục kích, bắt cóc, tập kích các nhóm bội đội đơn lẻ, gài mìn...gây cho ta khá nhiều thiệt hại. Chúng tập trung vào những cứ điểm mạnh dọc biên giới K-Thái và từ đó đưa quân, vũ khí vào nội địa.
Hồi đầu 1979 sau khi ổn định tổ chức của ban B.68 và A.40. Thời đầu phải lấy cảnh vệ thay nhau nấu cơm cho toàn bộ cơ quan. Sau đó các sếp nhà mình đưa từ SG sang 5 cô Kh'mer, trong đó hai cô làm ở phòng bảo mật và ba cô làm cấp dưỡng. Các cô này đều nói tiếng Kh'mer thông thạo. Hai cô ở phòng bảo mật khá xinh xắn, da ngăm đen, các nét trên khuôn mặt đều hài hòa, dáng cao thanh thoát nhẹ nhàng. Trong 3 cô cấp dưỡng có một cô cũng xinh còn hai cô bình thường. Với những thằng lính cả ngày nhìn gái K từ trại tập trung ùn ùn kéo đi trên đường về quê thì 5 cô này thuộc loại hoa khôi rồi. 5 cô được bố trí ở chung nhau trong một biệt thự 2 tầng gần khu vực bếp ăn. Các cô ở trên tầng hai, tầng một không có ai ở. Vì có tí gái nên anh em trong đại đội cảnh vệ ăn mặc chỉn chu hơn, râu ria gọn gàng...luôn để ý hình thức mỗi khi đi qua nhà các cô. Tối thứ 7-CN thì cái biệt thự 2 tầng của các cô đầy dép dưới cầu thang. Hầu như cả đại đội cảnh vệ những ai không phải làm nhiệm vụ đều tập trung về đây ngắm gái. Nói là đại đội nhưng bọn tôi chỉ có khoảng 60 tay súng. Trung đội cơ động của tôi cũng chỉ có 14-15 người chia thành 2 tiểu đội.
Hồi đó tôi cũng rất ít gặp và nói chuyện với mấy cô này vì cũng bận đi công tác liên tục. Thi thoảng gặp một lần trong những buổi sinh hoạt Đoàn. Đám lính 144 thì xoắn như quẩy. Cuối cùng 3 cô xinh đẹp cũng chấm được ba anh lính cảnh vệ thuộc lính 144 từ Hà nội bổ sung vào. Bọn này chuyên là lính gác công sở nên cao to, ngoại hình được. Bọn cảnh vệ cũ bọn tôi từ Thủ Đức sang không thằng nào được giải gì trong cuộc chạy đua này. Phần đa lính Thủ Đức sang đều trong trung đội cơ động nên cũng không có thời gian o mèo. Dưới con mắt mấy ông lính Thủ Đức thì bọn 144 là bọn nhóc con không chấp. Mà thực sự bọn tôi cũng chưa bao giờ bước chân vào khu nhà các cô. Các chuyến công tác liên miên, về là tranh thủ nghỉ ngơi tắm giặt và vùi đầu vào giấc ngủ.
Khoảng tháng 10/1980 thì có 3 đôi báo cáo tổ chức. Được sự nhất trí của các thủ trưởng bọn nó nhanh chóng làm lễ cưới. Lễ cưới chiến trường đơn sơ, giản dị. Vài đĩa kẹo, bao thuốc, ấm trà... Khách thì phàn đa là đại đội cảnh vệ và các bộ phận phục vụ. Cụ An lên chúc phúc cho 3 đôi. Một tràng vỗ tay rồi giải tán. Ba đôi được bố trí ở ba cái nhà sàn nhỏ ngoài rìa cơ quan. Đêm nào cũng phải đi tuần qua khu nhà hạng phúc này. Đi qua đây bọn tôi hay nghe tiếng động lạ, và tiếng mèo kêu hằng đêm...
Một trong 3 đôi đó có một đôi là cô Thạch Liên và thằng Hùng ( quê Hải dương). Thằng này cao to, đen tóc xoăn, mắt to. Tướng người chắc nịch. Đôi này có lẽ đẹp đôi nhất trong 3 đôi. Thằng Hùng là lính trung đào 144 được điều sang bổ sung cho đại đội cảnh vệ. Nó ở cùng trung đội tôi. Nhưng chưa phải đi công tác bao giờ.
Trong các chuyến công tác thì đa số lính Thủ Đức phải đi, dù sao cũng là lính cũ đã từng chốt Tây Ninh, hoặc nhiều lần gửi khói súng. Vì vậy mỗi chuyến công tác mấy ông Thủ Đức thường chọn nhau đi, không muốn đi cùng với bọn 144 vì nghĩ bọn này chưa qua chiến đấu. Trên đường có biến không trông chờ vào họ được, thậm chí phải lo bảo vệ họ nữa. Vì vậy tuy cùng trong trung đội cơ động mấy ông 144 được mặc định ở nhà. Nhóm Thủ Đức nhiều khi cũng muốn bắt bọn nó đi nhưng trên đường công tác là mạng người nên cũng đành chọn phương án an toàn là cứ lính cũ đi với nhau. Mặc dù cụ An vẫn nhắc phải dắt bọn nó đi cho quen. Nhưng thôi an toàn là trên hết.
Đầu 1981 em nhận một chuyến công tác lên Kor Kong. Chuyến này bảo vệ một cụ chuyên gia thương nghiệp. Do tôi vừa đi chuyến Kong pong Chàm về, chuyến này đi gần nên tôi đi một mình. Khi về thì anh em đã đi hết. Thằng Ương chưa về. Việc đi thì không thể chờ. Nhìn quanh trung đội cơ động chẳng còn thằng nào. Cung đường Kor Kong khá nguy hiểm không khác gì cung Siem Reap và Bat đom Boong.
Đành phải lấy một thằng 144 đi cùng. Tôi nghĩ đến thằng Hùng, có lẽ nó là thằng tối ưu nhất lúc này. Tôi đi về cái nhà sàn của vợ chồng nó. Lúc đó hơn 5h chiều, hai vợ chồng nó đang ăn cơm. Tưởng tôi vào chơi, cô Liên dừng ăn, mở tủ lạnh rót cho tôi cốc nước lạnh. Tôi ngồi uống nước, hút thuốc nhìn vợ chồng nó ríu rít ăn cơm, cũng thấy vui.
- Thôi, tao về đây. Hai đứa cứ ăn. Mai Hùng chuẩn bị đi công tác 5-7 ngày với tao.
- Đi đâu anh ?
- Kor Kong. Cung đường này tương đối ác liệt đấy.
Liên đang ăn giở vội đặt bát cơn xuống, nhìn tôi :
- Sao anh Hùng lại phải đi. Từ trước đến giờ anh Hùng có đi công tác đâu.
- Hùng trong trung đội cơ động nên phải đi công tác. Chẳng qua những lần trước do vẫn còn người và Hùng mới lấy vợ nên anh không điều Hùng đi thôi.
Liên nhìn tôi ánh mắt cầu khẩn :
- Anh cho anh Hùng hoãn chuyến này được không ? Chặng đường này nguy hiểm lắm. Em làm bên bảo mật nghe báo cáo chiến sự hàng ngày em biết.
- Giờ Hùng không đi thì ai đi. Bọn anh đi cả trăm chuyến có sao đâu. Em lên xin cụ An đi.
Tôi biết, khi tôi đã chọn người thì cụ An luôn tôn trọng. Sẽ không bao giờ cụ An can thiệp vào. Liên vẫn cố gắng :
- Thì cái trung đội cơ động của anh cũng hy sinh mấy người rồi, còn mấy người thì thương binh nặng đang về SG điều trị đấy thôi. Anh chọn người khác đi. Chuyến nào gần gần đi 1-2 ngày thì lấy anh Hùng đi.
Tôi thấy chán nản. Vậy anh Hùng của cô là người, bọn Thủ Đức chúng tôi là cái gì mà phải lăn lộn trên khắp các nẻo đường vậy ?
- Thôi, hai người lên gặp chú An nếu chú An đồng ý thì mai tôi đi một mình cũng được. Còn không thì mai 6h Hùng chuẩn đầy đủ vũ khí cá nhân ra bãi xe để đi.
(...còn...)