Ở lính thì thời gian huấn luyện là khổ nhất, các cán bộ hành lính các kiểu.Em thấy mấy đứa bạn là quân nhân thì bảo. : Cứ rét căm căm là 2,3 h sáng báo động hành Quân. Bò cả qua ao qua mương, sếp tao nó bảo đấy là thời tiết vàng để ta đánh địch ..he he
Cả ngày lăn lê bò toài đã khổ và mệt rồi. Đến đêm lại báo động di chuyển, báo động chiến đấu. Ngày chủ nhật được nghỉ thì các bố lại báo động di chuyển. Trời đất Khe Sanh thì đêm rét ngày nắng. Vác cái ba lô 2 chục kg đi bộ hơn 10 km là lính thở ra đằng tai rồi. Toàn trèo đồi, lội suối chân đi giầy đang nóng rực lại lội qua suối nước suối lạnh buốt. Mà cái đất Khe Sanh thì toàn đất đỏ bám dính vào đế giày nặng chình chịch.
Ăn uống thì kham khổ. Cơm độn sắn tươi, thức ăn là sắn xào với vài sợ thịt hộp, canh lá sắn và nước mắm là nước gạo rang pha muối.
Nên tiểu đoàn 27 bọn em phá mấy đồi sắn của dân Khe Sanh. Họ gọi tiểu đoàn 27 là " Tiểu đoàn Trâu điên"
Huấn luyện buổi sáng xong, trong khi chờ ăn cơm là lính tranh thủ ra đồi sắn, đào một hố, chất củi vào đốt, rồi nhổ sắn quẳng vào lấp đất lên. Về ăn cơm xong là ra bới hố lấy sắn ăn. Vậy mà lúc nào cũng có cảm giác đói.