Nếu ở vùng nông thôn, ko có thú y thì bất lực đã đành. Đằng này cụ ấy cũng sơ ý chủ quan, Bom ra đi đau đớn quáChó mèo bỏ ăn là dấu hiệu của bệnh, nó bị đánh phải lết bằng 2 chân sau, máu tụ ở vùng bụng, nằm bệt 1 chỗ là rất nặng rồi.
Khổ thân Bom bị đau đớn mấy ngày đến lúc mất.

Mèo nhà em, hồi nó 3 tuổi còn thả rông cho đi chơi. 1 bữa ăn nhầm phải bả chuột nên bị rối loạn thần kinh và tê liệt gần hết các chi. Nó đau đớn quá, kêu thảm thiết và chảy dãi rớt, mắt dại hẳn luôn trốn nấp trên mái nhà hàng xóm 2 hôm gì đó. Khi em với thằng em trai tìm cách trèo lên đến nơi để mang xuống thì nó khá bấn loạn nên ngã từ tầng 3 xuống. 2 chị em liền mang ngay đen bác sĩ thú y, chụp chiếu xét nghiệm xem có gẫy xương hay tụ máu gì ko. Sau đó tiêm thuốc kiểu an thần, cũng ko thể rửa ruột được vì chất độc đã nhiễm vào máu ảnh hưởng đến thần kinh như thế rồi. Bác sĩ cũng bảo chỉ còn 20% là sống thôi, tỷ lệ liệt 2 chân sau đến 80% nên hay xác định an tử cho nó. Em ko nỡ, nghĩ còn nước codn tát nên mang về chăm nó đúng kiểu 1 con mèo liệt, nắn chân và cho uống thuốc canxi. May mắn làm sao thời gian đó vào tầm tháng 5 có nắng ấm. Chiều nào em cũng vác nó ra sân tập thể cho nó lết tập đi. Ban đầu thì chỉ trườn người, sau dần gần 1 tháng nó cũng đi được 1 cách xiêu vẹo. Em mừng lắm, kiên trì cứ thế cứ thế, mỗi tội điếc tai vì bắt nó đi nó kêu gào lắm lắm. Đến khoảng cuối tháng 7 là con giời khoẻ mạnh trèo nhảy vèo vèo lại như hề có trận thoát chết vừa rồi. Chắc mệnh nó chưa tận số. Từ đó về sau, nó luôn bị xích kỹ và được dắt đi chơi như chó vậy. Nó sống vui sống khoẻ như thế đến tận 8 tuổi. Đợt em chuyển nhà, ban ngày em đi làm, nó giựt tung cái sợi dây xích đi mất, ko về nữa. Em cũng tìm kiếm khắp nơi ròng rã nửa tháng mà cũng đành chịu. Chấp nhận coi như hết duyên với nó rồi
