Nhân ngày mưa gió, em xin phép ngồi biên câu chuyện hầu cccm, chuyện liên quan đến Mẹ của em, cũng có thể xem như là một trải nghiệm trong TGTL.
Mẹ em mất đầu năm 2021, trước khi mất thị Mẹ em nằm điều trị ở Viện Hữu Nghị (Viện Việt Xô). Em chuyển bà vào đấy là vì lúc đó gần cơ quan, cho tiện đi lại, trông nom (thường thì em và em trai chủ động thu xếp trông bà, ko nhờ người trông, chỉ thuê lúc bí quá, không thu xếp được).
1. Trước khi mẹ em mất 1 tuần thì bà được chuyển về Khoa hồi sức cấp cứu (hoặc tương tự vậy, thường giai đoạn cuối của BN sẽ chuyển hết về đây). Chuyển về được 1 - 2 hôm gì đó thì chị gái em từ Miền Nam bay ra, hỗ trợ hai ae chăm bà. Đến ngày cuối, nghĩ là chắc bà vẫn còn nằm dài dài nữa nên Chị gái xin phép bay vào MN để thu xếp cv rồi lại bay ra sau (do hôm đi gấp nên còn tồn một số việc). Sáng hôm đó, em chở Chị ra Sân bay Nội bài, bình thường sau khi Chị qua Cửa An nình thì em ra lấy xe về. Nhưng hôm đó, em không về ngay mà ra sảnh và ngồi tư lự một mình. Bỗng một lúc sau, Chị gái gọi điện bảo là Chị bị khụy chân xuống, không đi được, đang ngồi ở chỗ cửa, ngay sau gần CB Hải quan để làm thủ tục lúc vào ấy. Cùng lúc đó, em có thêm cuộc gọi khác của người nhà, bảo về Viện gấp, các Bác sỹ vừa hội chẩn xong và đề nghị gặp người nhà để nói chuyện, tiên lượng xấu.
Nghe xong, em gọi lại chị gái, bảo là hủy vé, hai chị em quay về Viện. Bà chị Ok thì lại đứng dậy, đi bình thường. Trên đường về Viện, hai chị em có linh cảm mẹ sẽ không qua được. Đến tầm 2h45 sáng hôm sau thì mẹ em đi.
2. Chuyện này xảy ra sau khi mẹ em mất được một năm. Sau khi mẹ mất, cứ mỗi lần một mình trầm ngâm, em lại có cái gì đó trong lòng, ngẫm nghĩ việc "Tại sao những ngày cuối cùng, không để mẹ yên mà vẫn đồng ý để Bác sỹ can thiệp, đang lành lặn bỗng dây dợ loằng ngoằng khắp người và đau đớn". Hình ảnh ngày cuối với đống máy móc, dây lọc máu, trợ thở, chuyển nước/thuốc.... cứ ám ảnh em mãi, không dứt được. Cứ rảnh rỗi là lại hiện lên làm bản thân cứ trầm ngâm. Cho đến khi giỗ đầu mẹ em xong, em quay ra HN, tối đó em nằm ngủ, tầm 1h sáng bỗng tỉnh giấc, ra khỏi phòng ngủ, qua nằm ghế Sofa Phòng khách (lúc này em ở CC), nằm một tí thì em lại ngủ thiếp đi và bỗng Mơ thấy Mẹ em về, với khuôn mặt hồng hào, tóc bạc và trông rất đẹp, phúc hậu, mỉm cười rất tươi. Nhìn thoáng qua tự nhiên em cảm thấy rất thoải mái và link ngay việc mà bấy lâu nay cứ trầm tư, có nghĩa là hết việc "lăn tăn" những ca tiểu phẫu trong những ngày cuối của mẹ em. Và cũng từ đấy, em cũng hết "ám ảnh" việc trên kia nữa mà luôn cảm thấy an tâm, không còn băn khoăn, suy nghĩ.
Trên đây là những sự trải nghiệm của em, xin được chia sẻ cùng CCCM.
Thân./.