- Biển số
- OF-528268
- Ngày cấp bằng
- 23/8/17
- Số km
- 1,583
- Động cơ
- 233,379 Mã lực
- Tuổi
- 48
Em bảo nó ngay từ đầu rồi mợ ạ, nhưng nó cứ chần chừ, giờ em còn không biết thế nào để trả lại đây ạMợ phải ép nó mang đi trả thôi ạ.

Em bảo nó ngay từ đầu rồi mợ ạ, nhưng nó cứ chần chừ, giờ em còn không biết thế nào để trả lại đây ạMợ phải ép nó mang đi trả thôi ạ.

Chia buồn với mợ em nhé. Nỗi buồn sẽ tạm lắng lại nhường chỗ cho cuộc sống hàng ngày.Các cụ mợ có nghĩ có vận hạn không ạ? Em cứ băn khoăn mãi, do cũng mới trải qua một tiểu phẫu nhỏ, và lúc nằm lên giường bệnh, đau, nên có nghĩ đến sinh ly-tử biệt...
Bình thường thì ít khi nghĩ đến. Song gần đây, khi chứng kiến những người ở giai đoạn 49-53 đi ngang qua đời mình, đột nhiên nghĩ đến cái "vận hạn" mà người xưa hay nói. Nhất là cảm giác chưa thôi buồn khi người thân của mình cũng rời xa trần thế ở độ tuổi trên, em lại càng mông lung nghĩ ngợi.
Cái vùng tối đen trong khi nhắm mắt, mà lúc nằm lên giường để cậu nhân viên đưa mũi kim xuyên qua da, dùng dao cứa vào lớp màng bên trong...em liên tưởng đến cái tịch mịch của ngày thất tuần người thân. Không trăng, không sao. Đêm đen kịt. Thinh lặng. Cái đau đớn giằng xé bên trong lạo xạo hệt như lúc nhận tin dữ. Cơn sóng trào lên giãy giụa trong vô thức. Rồi nó lặng dần, trôi dạt vào nỗi mênh mông tiếc nhớ. Cái cảm giác này nó nuốt gọn hết sinh lực, chỉ còn leo lét sự sống qua những lời giảng kinh. Em khi ấy, nghĩ đến thế giới bên kia mà người thân mình đang chạm chân tới. Bất lực.
Có những mất mát, không có gì bù đắp nổi. Mặc cho ánh nắng vẫn xuyên qua kẽ lá, chim vẫn hót, hoa vẫn nở. Nhưng thềm nhà đã vắng một bàn chân...

Chúc mừng Mợ đã tai qua nạn khỏi. Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi, chút vận xấu năm xung tháng hạn.Các cụ mợ có nghĩ có vận hạn không ạ? Em cứ băn khoăn mãi, do cũng mới trải qua một tiểu phẫu nhỏ, và lúc nằm lên giường bệnh, đau, nên có nghĩ đến sinh ly-tử biệt...
Bình thường thì ít khi nghĩ đến. Song gần đây, khi chứng kiến những người ở giai đoạn 49-53 đi ngang qua đời mình, đột nhiên nghĩ đến cái "vận hạn" mà người xưa hay nói. Nhất là cảm giác chưa thôi buồn khi người thân của mình cũng rời xa trần thế ở độ tuổi trên, em lại càng mông lung nghĩ ngợi.
Cái vùng tối đen trong khi nhắm mắt, mà lúc nằm lên giường để cậu nhân viên đưa mũi kim xuyên qua da, dùng dao cứa vào lớp màng bên trong...em liên tưởng đến cái tịch mịch của ngày thất tuần người thân. Không trăng, không sao. Đêm đen kịt. Thinh lặng. Cái đau đớn giằng xé bên trong lạo xạo hệt như lúc nhận tin dữ. Cơn sóng trào lên giãy giụa trong vô thức. Rồi nó lặng dần, trôi dạt vào nỗi mênh mông tiếc nhớ. Cái cảm giác này nó nuốt gọn hết sinh lực, chỉ còn leo lét sự sống qua những lời giảng kinh. Em khi ấy, nghĩ đến thế giới bên kia mà người thân mình đang chạm chân tới. Bất lực.
Có những mất mát, không có gì bù đắp nổi. Mặc cho ánh nắng vẫn xuyên qua kẽ lá, chim vẫn hót, hoa vẫn nở. Nhưng thềm nhà đã vắng một bàn chân...
Không phải bỗng dưng càng về già, càng sống lâu, các cụ cao tuổi hay nói về tâm linh. Không phải là do các cụ ít học, ít đọc đâu nhé. Như em ông nội tôi, 70 năm tuổi Đảng, cũng từng bộ đội, học trường Đ lý luận cao cấp, giờ hơn 90 rồi lại cành hay nói về sự sắp đặt khó lý giải của đời người.Các cụ mợ có nghĩ có vận hạn không ạ? Em cứ băn khoăn mãi, do cũng mới trải qua một tiểu phẫu nhỏ, và lúc nằm lên giường bệnh, đau, nên có nghĩ đến sinh ly-tử biệt...
Bình thường thì ít khi nghĩ đến. Song gần đây, khi chứng kiến những người ở giai đoạn 49-53 đi ngang qua đời mình, đột nhiên nghĩ đến cái "vận hạn" mà người xưa hay nói. Nhất là cảm giác chưa thôi buồn khi người thân của mình cũng rời xa trần thế ở độ tuổi trên, em lại càng mông lung nghĩ ngợi.
Cái vùng tối đen trong khi nhắm mắt, mà lúc nằm lên giường để cậu nhân viên đưa mũi kim xuyên qua da, dùng dao cứa vào lớp màng bên trong...em liên tưởng đến cái tịch mịch của ngày thất tuần người thân. Không trăng, không sao. Đêm đen kịt. Thinh lặng. Cái đau đớn giằng xé bên trong lạo xạo hệt như lúc nhận tin dữ. Cơn sóng trào lên giãy giụa trong vô thức. Rồi nó lặng dần, trôi dạt vào nỗi mênh mông tiếc nhớ. Cái cảm giác này nó nuốt gọn hết sinh lực, chỉ còn leo lét sự sống qua những lời giảng kinh. Em khi ấy, nghĩ đến thế giới bên kia mà người thân mình đang chạm chân tới. Bất lực.
Có những mất mát, không có gì bù đắp nổi. Mặc cho ánh nắng vẫn xuyên qua kẽ lá, chim vẫn hót, hoa vẫn nở. Nhưng thềm nhà đã vắng một bàn chân...
Em đang xem lại Mao sơn tróc quỷ nhân của Dương dê, cứ xem như cuộc đời này có nhân quả được đong đếm, mỗi người sau khi đến Uổng tử thành tính sổ thì dựa trên âm đức và nghiệp quả mà đi đầu thai ở Luân hồi đạo. Chuyện kể rằng có ông đại gia nọ có những 6 cô tình nhân, khi xuống gặp Thôi phủ quan thì được nhận phán quyết là quá tham sắc dù đại gia đối xử tử tế với 6 bà không sai sót. Hậu quả khi đầu thai được chọn 1 trong hai đường:Chúc mừng Mợ đã tai qua nạn khỏi. Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi, chút vận xấu năm xung tháng hạn.
Về khoảnh khắc mà Mợ nghĩ đến, em lại hay hình dung theo đoạn mở đầu của phim Gladiator, đó là lúc Maximus - Tư lệnh tập đoàn quân Phương Bắc - nói với đội kỵ binh cảm tử do chính ông dẫn đầu, chỉ vài phút trước khi họ lao vào tử chiến với toàn bộ trung tâm đội hình toàn bộ lực lượng của địch, nhiệm vụ gần như là one way ticket, em nhớ đại ý như sau:
"Các anh em, giờ này nếu ở quê nhà, anh em đang thu hoạch mùa màng, nhưng chúng ta đang sát cánh ở đây. Nếu sáng mai anh em thức dậy, anh em thấy xung quanh là mùa vàng nặng trĩu, nắng vàng ấm áp rọi trên mặt anh em, thì anh em yên tâm, chúng ta đã ở thiên đường, chúng ta đã chết cả rồi. Vì những mùa màng nặng trĩu, vì Rome, tiến lên"
Cái chết - chỉ là điểm đến của 1 hành trình - mà ta đã cả đời này cặm cụi bước, nó đến như nào, đẹp hay xấu, trước hết là ở hình ảnh ta hình dung về điểm đến đó
![]()
Ông đại da ấy chuẩn rồiEm đang xem lại Mao sơn tróc quỷ nhân của Dương dê, cứ xem như cuộc đời này có nhân quả được đong đếm, mỗi người sau khi đến Uổng tử thành tính sổ thì dựa trên âm đức và nghiệp quả mà đi đầu thai ở Luân hồi đạo. Chuyện kể rằng có ông đại gia nọ có những 6 cô tình nhân, khi xuống gặp Thôi phủ quan thì được nhận phán quyết là quá tham sắc dù đại gia đối xử tử tế với 6 bà không sai sót. Hậu quả khi đầu thai được chọn 1 trong hai đường:
1. Nhân đạo: thành người giàu nhưng bị Ysl không làm ăn gì được cả đời
2. Súc sinh đạo: trở thành lợn giống.
Kết quả: đại gia thành thực vui vẻ mong được đầu thai thành lợn giống
Kết luận: cõi đời này như bài học của mỗi người để trả vay các nghiệp quả, vui vẻ thôi các cụ mợ, mình đang xem một vở kịch dài để tu thân.

Sao cụ ko để nhà để chiêm nghiệm. hí hí hí![]()
chắc cccm còn nhớ ở Vol 7, em từng kể câu chuyện được sư thầy tặng cho món đồ cũ của nhà chùa, sau khi mang về thì dẩm dớ gặp đủ chuyện ấy…
nó đây, em vừa tìm đc hình cũ năm xưa. Nó vốn là một cái chân đế dùng để đặt dĩa trái cây lên trên. Ông thầy không dùng nữa nên lật ngữa ra làm cái chậu trồng cây, sau đó tặng cho em. Rõ khổ, cho thì em đớp thôi, về bao nhiêu chuyện mãi mới nhớ ra mang trả lại haha.
Rồi em biết lựa chọn của cụ rồiÔng đại da ấy chuẩn rồi
Làm lợn giống, năm nào cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, vòng đời max chỉ 5 năm là mang CV tốt về nộp chờ đầu thai là chắc chắn có thành tích, cơ hội lại được đi làm ...thiếu gia
Chứ nhận làm anh chàng YSL, trọn kiếp 60 năm chỉ thèm mà không ăn được, ấy là đày đọa
Mợ hầy
![]()
"Những bông hoa đẹp thường được hái sớm"...em đọc được ở đâu đó như thế. Nên khi rải nắm đất xuống, cũng đã cúi mình để mong nếu có kiếp sau, sẽ vẫn được gặp người. Vẫn mong sinh ly tử biệt, chỉ là một chương trong một cuốn sách, để sau này - vẫn còn hội ngộ ở khúc cuối "vĩ thanh"...Chúc mừng Mợ đã tai qua nạn khỏi. Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi, chút vận xấu năm xung tháng hạn.
Về khoảnh khắc mà Mợ nghĩ đến, em lại hay hình dung theo đoạn mở đầu của phim Gladiator, đó là lúc Maximus - Tư lệnh tập đoàn quân Phương Bắc - nói với đội kỵ binh cảm tử do chính ông dẫn đầu, chỉ vài phút trước khi họ lao vào tử chiến với toàn bộ trung tâm đội hình toàn bộ lực lượng của địch, nhiệm vụ gần như là one way ticket, em nhớ đại ý như sau:
"Các anh em, giờ này nếu ở quê nhà, anh em đang thu hoạch mùa màng, nhưng chúng ta đang sát cánh ở đây. Nếu sáng mai anh em thức dậy, anh em thấy xung quanh là mùa vàng nặng trĩu, nắng vàng ấm áp rọi trên mặt anh em, thì anh em yên tâm, chúng ta đã ở thiên đường, chúng ta đã chết cả rồi. Vì những mùa màng nặng trĩu, vì Rome, tiến lên"
Cái chết - chỉ là điểm đến của 1 hành trình - mà ta đã cả đời này cặm cụi bước, nó đến như nào, đẹp hay xấu, trước hết là ở hình ảnh ta hình dung về điểm đến đó
![]()
Em bị chuyện này kia rồi sợ quá mới mang trả nhà chùa đấy chứ, chuyện này cũng vài năm trước rồi cụ ạSao cụ ko để nhà để chiêm nghiệm. hí hí hí

) Thế là nó gửi về, ông thầy lên nhà em chơi thấy cái bàn, em nói chơi chơi nhà chùa có thiếu thì mang về dùng. Ông ấy bảo đúng là đang thiếu cái bàn để ngài Địa Tạng Vương mỗi khi cúng ngoài sân, thế là mất bànUầy! Cụ có những sở thích dị thậtEm bị chuyện này kia rồi sợ quá mới mang trả nhà chùa đấy chứ, chuyện này cũng vài năm trước rồi cụ ạ
Sau này e cũng tặng cho nhà chùa nhiều món lắm, có cái tượng em mua về để trong nhà cho đẹp, mèo nhảy đổ trên tủ xuống nền nhà bằng gỗ mà ko vỡ. Em thấy lạ quá nên mới nhắn cho ông thầy xem, ổng bảo hay quá nhỉ ở chùa thiếu tượng này, thế e tặng luôn. Đó là tượng Phật mẫu Chuẩn Đề
Em có cô bạn buôn đồ cổ và đồ cũ ở SG. Hôm gọi video call nói chuyện thấy nó có cái bàn thờ đẹp quá, loại bàn cao ngang ngực, rộng 60 dài 120, gỗ trắc xưa. Tự nhiên hý hửng bảo mày gởi bàn về cho anh, nao có tiền tao chuyển sau chứ thằng khác mua mất) Thế là nó gửi về, ông thầy lên nhà em chơi thấy cái bàn, em nói chơi chơi nhà chùa có thiếu thì mang về dùng. Ông ấy bảo đúng là đang thiếu cái bàn để ngài Địa Tạng Vương mỗi khi cúng ngoài sân, thế là mất bàn

Chưa hết, năm 2016 lúc đang bắt đầu xây chùa, ông ấy bảo em vẽ tặng cho ông ấy bức tranh Tổ (là ngài Đạt Ma Tổ Sư). Em lần khần nhiều việc rồi lại quên. Đến năm 2023 thời điểm xây dựng chùa sắp xong, chả hiểu thế nào cô bạn ở SG gọi về nói "anh mua hộ em bức tranh đi để em trả tiền hàng". Lớ ngớ thế nào nó show cái hình này ra:Em bị chuyện này kia rồi sợ quá mới mang trả nhà chùa đấy chứ, chuyện này cũng vài năm trước rồi cụ ạ
Sau này e cũng tặng cho nhà chùa nhiều món lắm, có cái tượng em mua về để trong nhà cho đẹp, mèo nhảy đổ trên tủ xuống nền nhà bằng gỗ mà ko vỡ. Em thấy lạ quá nên mới nhắn cho ông thầy xem, ổng bảo hay quá nhỉ ở chùa thiếu tượng này, thế e tặng luôn. Đó là tượng Phật mẫu Chuẩn Đề
Em có cô bạn buôn đồ cổ và đồ cũ ở SG. Hôm gọi video call nói chuyện thấy nó có cái bàn thờ đẹp quá, loại bàn cao ngang ngực, rộng 60 dài 120, gỗ trắc xưa. Tự nhiên hý hửng bảo mày gởi bàn về cho anh, nao có tiền tao chuyển sau chứ thằng khác mua mất) Thế là nó gửi về, ông thầy lên nhà em chơi thấy cái bàn, em nói chơi chơi nhà chùa có thiếu thì mang về dùng. Ông ấy bảo đúng là đang thiếu cái bàn để ngài Địa Tạng Vương mỗi khi cúng ngoài sân, thế là mất bàn
Nếu là ông người thì gọi là bị Thượng Mã PhongRồi em biết lựa chọn của cụ rồi. Tặng cụ thêm chi tiết là cái kết của lợn giống được báo trước là chết trong khi đang làm nhiệm vụ.
Đây cũng là cái kết rất êm ái vì cái mà đại gia nọ lăn tăn khi lựa chọn làm người ysl hay làm súc sinh vui sướng là lợn giống bị làm thịt khi hết đát ( chứ ko phải việc đoạ làm súc sinh) . Đây là nghiệp quả nhẹ vì đại gia cũng chưa gây nghiệp có lỗi tổn âm đức nào khác.
Đấy nhỡ có đèo bòng thì đối xử tử tế rồi sau sẽ được khoan hồng đầu thai vào êm ái.

Đất có tuần, Nhân có vận mợ à. Cuộc sống là một trải nghiệm đáng giá, chúc mợ nhiều sức khoẻ!Các cụ mợ có nghĩ có vận hạn không ạ? Em cứ băn khoăn mãi, do cũng mới trải qua một tiểu phẫu nhỏ, và lúc nằm lên giường bệnh, đau, nên có nghĩ đến sinh ly-tử biệt...
Bình thường thì ít khi nghĩ đến. Song gần đây, khi chứng kiến những người ở giai đoạn 49-53 đi ngang qua đời mình, đột nhiên nghĩ đến cái "vận hạn" mà người xưa hay nói. Nhất là cảm giác chưa thôi buồn khi người thân của mình cũng rời xa trần thế ở độ tuổi trên, em lại càng mông lung nghĩ ngợi.
Cái vùng tối đen trong khi nhắm mắt, mà lúc nằm lên giường để cậu nhân viên đưa mũi kim xuyên qua da, dùng dao cứa vào lớp màng bên trong...em liên tưởng đến cái tịch mịch của ngày thất tuần người thân. Không trăng, không sao. Đêm đen kịt. Thinh lặng. Cái đau đớn giằng xé bên trong lạo xạo hệt như lúc nhận tin dữ. Cơn sóng trào lên giãy giụa trong vô thức. Rồi nó lặng dần, trôi dạt vào nỗi mênh mông tiếc nhớ. Cái cảm giác này nó nuốt gọn hết sinh lực, chỉ còn leo lét sự sống qua những lời giảng kinh. Em khi ấy, nghĩ đến thế giới bên kia mà người thân mình đang chạm chân tới. Bất lực.
Có những mất mát, không có gì bù đắp nổi. Mặc cho ánh nắng vẫn xuyên qua kẽ lá, chim vẫn hót, hoa vẫn nở. Nhưng thềm nhà đã vắng một bàn chân...
Quá sảng khoáiNếu là ông người thì gọi là bị Thượng Mã Phong
nếu là ông Trư thì gọi là Hạ Trư Phong cụ anh DurexXL ạ![]()
Ui căp đôi Rhett Butler và Scalet Ohara là cảm xúc dâng trào của em thưở bé. Em còn rửa ảnh cặp này làm một album để ngắm với cô bạn thân.Quá sảng khoái
Quỷ phong lưu mà Cụ anh
![]()
Lúc nãy bất giác em nghĩ nên chăng Cụ làm thêm một cái nick Durex XL Pro Max nữa đi. Tên hơi dài nhưng oách! HahaQuá sảng khoái
Quỷ phong lưu mà Cụ anh
![]()
Bức này có thần thật.Chưa hết, năm 2016 lúc đang bắt đầu xây chùa, ông ấy bảo em vẽ tặng cho ông ấy bức tranh Tổ (là ngài Đạt Ma Tổ Sư). Em lần khần nhiều việc rồi lại quên. Đến năm 2023 thời điểm xây dựng chùa sắp xong, chả hiểu thế nào cô bạn ở SG gọi về nói "anh mua hộ em bức tranh đi để em trả tiền hàng". Lớ ngớ thế nào nó show cái hình này ra:
![]()
Là hình Đạt Ma Sư Tổ, vẽ bằng nét chì, mấy mảng màu nâu chìm là hơ lửa cho cháy xém giấy. Tranh này nó bảo của ông Hoạ sĩ người Việt sống bên Pháp.
Em mua về nhà tính treo cho đẹp, lúc này cũng quên chuyện vẽ tặng ông thầy bức tranh vì lâu quá rồi. Lớ ngớ thế nào ông ấy lại lên nhà em chơi, em hỏi thích không. ông ấy không nói gì, hôm sau em mang tranh xuống chùa, ông ấy treo nơi trang trọng nhất trong gian nhà thờ Tổ, thế em lại mất tranh…
nói chung ông ấy tặng e nhiều đồ lắm, bọn e ham vui hay sưu tập đồ cổ mà, em cũng hay tặng lại mấy món như thế.