[Funland] Nơi chia sẻ những câu chuyện Tâm linh trong cuộc sống thường ngày 2024 Vol 8

Trục

Xe ngựa
Biển số
OF-36688
Ngày cấp bằng
6/6/06
Số km
26,610
Động cơ
794,951 Mã lực
Nhìn chữ em đoán cụ chưa phải trải qua nhiều sóng gió, chưa chịu đủ đau thương nên chữ Nhẫn này chưa đủ nhẫn.
Ôi, em tập tành múa cọ để giải trí ấy mà, còn phải rèn luyện nhiều :">
 

datlui

Xe điện
Biển số
OF-352039
Ngày cấp bằng
23/1/15
Số km
2,003
Động cơ
391,710 Mã lực
Nơi ở
Iran
Nhìn chữ em đoán cụ chưa phải trải qua nhiều sóng gió, chưa chịu đủ đau thương nên chữ Nhẫn này chưa đủ nhẫn.
Hôm qua em lật ngược cái chữ lại thì trông nó giống cái ấm Tây Thi.

Em còn non tuổi mà, sóng gió va vấp phía trước còn nhiều, nhưng cứ lạc quan thôi cụ ạ!
 

Trục

Xe ngựa
Biển số
OF-36688
Ngày cấp bằng
6/6/06
Số km
26,610
Động cơ
794,951 Mã lực
Hôm qua em lật ngược cái chữ lại thì trông nó giống cái ấm Tây Thi.

Em còn non tuổi mà, sóng gió va vấp phía trước còn nhiều, nhưng cứ lạc quan thôi cụ ạ!
Nhẫn đáo

Cụ viết chữ ngược nhá. :P
 

114hangbong

Xe cút kít
Biển số
OF-663750
Ngày cấp bằng
30/5/19
Số km
16,528
Động cơ
350,106 Mã lực
Ở thớt này, em rất hiểu các còm của mợ chỉ là nhẹ nhàng pha chút fun. Chỉ vì là cách viết còm cùng icon :) này này làm cho 1 số cụ mợ hiểu lầm thành ý tiêu cực khác đấy mợ ạ. Đối với em và nhiều người nữa thì cái icon ấy ( :) )nhạy cảm trong tương tác phết. Rất dễ đẩy sự việc đi xa căng thẳng hơn.
Ngày xưa lão Ba Ngơ đã hay trêu mình lại kèm cái con icon đó như thách thức chỉ muốn oánh thôi. :))
 

114hangbong

Xe cút kít
Biển số
OF-663750
Ngày cấp bằng
30/5/19
Số km
16,528
Động cơ
350,106 Mã lực
🙂🙂🙂

cái icon này trên IOS mới là đỉnh nóc kịch trần mợ ơi :))
Mình cũng ít dùng icon lắm vì muốn nhanh nhanh trả lời mọi người. Nhưng icon mình thích nhất là >:D< (ôm cái coi)
 

kybinhbay

Xe tăng
Biển số
OF-193743
Ngày cấp bằng
12/5/13
Số km
1,077
Động cơ
546,708 Mã lực
Nơi ở
NƠI NÀO CÓ CỬA KHẨU
Em làm bịch này rồi

Hóng Cụ
1000099298.jpg
Năm 2012, một đoàn công nhân kéo nhau lên vùng biên Lai Châu, sát dòng suối Na Mu Chi Hồ, nơi có cột mốc 71 cắm sừng sững. Công việc của họ là xây kè đá giữ bờ, giữ mốc. Cảnh núi rừng u ám, sương mù dày đặc, đêm đến cả đoàn nằm trong lán mà gió hú như có tiếng người rên rỉ.

Trong đoàn có hai cô gái lo cơm nước. Một buổi trưa, cả nhóm đang ngồi ăn, bất chợt một cô đặt bát xuống, nhìn khắp lượt rồi cất giọng khác hẳn thường ngày:
– Chúng mày uống rượu không mời tao à?

Cả đám sững người. Cô gái ấy bình thường hiền lành, chưa từng uống giọt nào, nay bỗng giọng khàn đục, gằn từng chữ như của một gã trai dạn dày chiến trận. Rượu được rót. Cô ngửa cổ tu một hơi hết sạch. Đặt chén xuống, “cô” nhếch mép cười:
– Thằng nào có thuốc? Cho tao mấy điếu. Ba chục năm nay… tao chưa được hút, thèm quá!

Không ai bảo ai, từng điếu thuốc run rẩy được đưa ra. Cô gái rít một hơi dài, mắt lim dim rồi thở khói, chậm rãi nói:
– Tao… tên Thanh. Quê Thanh Hóa. Nhập ngũ năm bảy bảy. Năm bảy chín, đánh nhau với Tàu ở đây. Tao là lính quân báo, hôm ấy sang bên kia trinh sát… tao ngu quá, để chúng nó phát hiện. Bị thương, tao cố bò về đến đất mình… rồi chết ngay bên dòng suối kia.

Không khí trong lán lạnh ngắt. Mọi người nhìn nhau, mồ hôi rịn khắp trán. Họ hỏi:
– Xác anh… đâu rồi?
– Suối cuốn đi hết. Giờ chẳng còn gì. Gia đình tao… cũng chẳng biết tao nằm lại nơi này…

Giọng nói trầm xuống, xen lẫn tiếng thở dài của người đã chết từ mấy chục năm trước. Một bác thợ bạo gan hỏi:
– Thế giờ anh muốn bọn em làm gì cho anh?
– Xây cho tao… một cái miếu. Có chỗ nghỉ… để còn canh chừng bọn xâm lược, giữ đất cho Tổ Quốc.

Từ hôm đó cho tới ngày hoàn thành, bữa nào “cô gái” cũng bị nhập, cũng xin chén rượu, điếu thuốc. Anh Thanh uống, hút rồi ngồi lặng, đôi mắt xa xăm nhìn ra phía cột mốc trong sương.

Khi miếu dựng xong, mọi chuyện lạ kỳ chấm dứt. Nhưng từ đó, mỗi lần bộ đội biên phòng đi tuần ngang qua, đều thấy nén hương cháy sẵn trong miếu, dù hôm ấy chẳng ai ghé thắp. Đêm khuya, nhiều người còn nghe tiếng bước chân rào rạo quanh mốc, như có một người lính vẫn kiên nhẫn đi tuần, không bao giờ rời bỏ vị trí của mình.

Người bản địa truyền tai nhau: nếu qua mốc 71 mà không thành tâm, anh sẽ hiện về nhắc nhở. Ai bỡn cợt hay vô lễ, chắc chắn sẽ gặp họa.

Ngôi miếu nhỏ ấy đến giờ vẫn còn, lọt thỏm giữa núi rừng Lai Châu. Ban ngày nhìn bình thường, nhưng đêm xuống, ánh trăng soi xuống mái miếu rêu phong, khói hương quẩn quanh… có lúc người ta thề rằng thấy bóng một anh lính mặc quân phục bạc màu, vai đeo súng, lặng lẽ ngồi hút thuốc bên thềm, mắt không chớp nhìn về phía bên kia biên giới.
 

PHUONG.

Xe tăng
Biển số
OF-869673
Ngày cấp bằng
14/10/24
Số km
1,189
Động cơ
25,431 Mã lực
Năm 2012, một đoàn công nhân kéo nhau lên vùng biên Lai Châu, sát dòng suối Na Mu Chi Hồ, nơi có cột mốc 71 cắm sừng sững. Công việc của họ là xây kè đá giữ bờ, giữ mốc. Cảnh núi rừng u ám, sương mù dày đặc, đêm đến cả đoàn nằm trong lán mà gió hú như có tiếng người rên rỉ.

Trong đoàn có hai cô gái lo cơm nước. Một buổi trưa, cả nhóm đang ngồi ăn, bất chợt một cô đặt bát xuống, nhìn khắp lượt rồi cất giọng khác hẳn thường ngày:
– Chúng mày uống rượu không mời tao à?

Cả đám sững người. Cô gái ấy bình thường hiền lành, chưa từng uống giọt nào, nay bỗng giọng khàn đục, gằn từng chữ như của một gã trai dạn dày chiến trận. Rượu được rót. Cô ngửa cổ tu một hơi hết sạch. Đặt chén xuống, “cô” nhếch mép cười:
– Thằng nào có thuốc? Cho tao mấy điếu. Ba chục năm nay… tao chưa được hút, thèm quá!

Không ai bảo ai, từng điếu thuốc run rẩy được đưa ra. Cô gái rít một hơi dài, mắt lim dim rồi thở khói, chậm rãi nói:
– Tao… tên Thanh. Quê Thanh Hóa. Nhập ngũ năm bảy bảy. Năm bảy chín, đánh nhau với Tàu ở đây. Tao là lính quân báo, hôm ấy sang bên kia trinh sát… tao ngu quá, để chúng nó phát hiện. Bị thương, tao cố bò về đến đất mình… rồi chết ngay bên dòng suối kia.

Không khí trong lán lạnh ngắt. Mọi người nhìn nhau, mồ hôi rịn khắp trán. Họ hỏi:
– Xác anh… đâu rồi?
– Suối cuốn đi hết. Giờ chẳng còn gì. Gia đình tao… cũng chẳng biết tao nằm lại nơi này…

Giọng nói trầm xuống, xen lẫn tiếng thở dài của người đã chết từ mấy chục năm trước. Một bác thợ bạo gan hỏi:
– Thế giờ anh muốn bọn em làm gì cho anh?
– Xây cho tao… một cái miếu. Có chỗ nghỉ… để còn canh chừng bọn xâm lược, giữ đất cho Tổ Quốc.

Từ hôm đó cho tới ngày hoàn thành, bữa nào “cô gái” cũng bị nhập, cũng xin chén rượu, điếu thuốc. Anh Thanh uống, hút rồi ngồi lặng, đôi mắt xa xăm nhìn ra phía cột mốc trong sương.

Khi miếu dựng xong, mọi chuyện lạ kỳ chấm dứt. Nhưng từ đó, mỗi lần bộ đội biên phòng đi tuần ngang qua, đều thấy nén hương cháy sẵn trong miếu, dù hôm ấy chẳng ai ghé thắp. Đêm khuya, nhiều người còn nghe tiếng bước chân rào rạo quanh mốc, như có một người lính vẫn kiên nhẫn đi tuần, không bao giờ rời bỏ vị trí của mình.

Người bản địa truyền tai nhau: nếu qua mốc 71 mà không thành tâm, anh sẽ hiện về nhắc nhở. Ai bỡn cợt hay vô lễ, chắc chắn sẽ gặp họa.

Ngôi miếu nhỏ ấy đến giờ vẫn còn, lọt thỏm giữa núi rừng Lai Châu. Ban ngày nhìn bình thường, nhưng đêm xuống, ánh trăng soi xuống mái miếu rêu phong, khói hương quẩn quanh… có lúc người ta thề rằng thấy bóng một anh lính mặc quân phục bạc màu, vai đeo súng, lặng lẽ ngồi hút thuốc bên thềm, mắt không chớp nhìn về phía bên kia biên giới.
Chuyện này chẳng biết thật không nhưng em thấy hay.
Tí em hỏi anh goole xem cột 71 ở chỗ nào.
Ồ. Có cột mốc và địa danh này thật. Có hình ảnh ngôi miếu nhỏ thật.
 
Chỉnh sửa cuối:
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top