Tiểu thuyết duy nhất của Oscar Wilde. Theo lời người dịch thì: Cuốn sách đem lại cho Oscar Wilde nhiều bi kịch, biến ông trở thành người bị xã hội căm ghét, và không khó nhận ra sự phản kháng của ông trong phần Lời tựa khi tái bản nó, với những tuyên ngôn đầy ẩn ý như "Không có những thứ như sách đạo đức và sách vô đạo đức. Sách được viết hay, hoặc viết dở. Chỉ vậy thôi."Nó là tiểu thuyết hả mợ?
Xưa em học VH Anh chỉ biết Oscar Wilde qua thơ và mấy truyện ngắn như: The Happy Prince, The Nightingale and the Rose...có tính nhân văn giáo dục cao![]()
Một trích đoạn làm em không thể nhịn được cười

"Sao vậy, Basil yêu quý của tôi, chàng ta là một Narcissus, còn anh - à, dĩ nhiên anh có nét trí thức, đại loại thế. Song cái đẹp, cái đẹp thật sự, lại kết thúc nơi nét trí thức bắt đầu. Sự hiểu biết tự nó là một kiểu cường điệu, và phá hoại sự cân đối của bất cứ khuôn mặt nào. Ngay cái khoảnh khắc mà ai đó ngồi xuống ngẫm nghĩ là nhìn họ đã thành ra toàn mũi là mũi, hoặc toàn trán là trán, hoặc thứ gì đó rất kinh. Hãy nhìn những kẻ thành đạt trong bất cứ nghề nghiệp trí thức nào. Họ mới gớm guốc làm sao! Ngoại trừ, dĩ nhiên, trong Giáo hội. Nhưng mà trong Giáo hội họ có nghĩ ngợi gì đâu. Một giám mục vẫn cứ nói ở tuổi tám mươi những điều mà y đã được dạy cho nói khi y là một cậu bé mười tám tuổi, và như một hệ quả tự nhiên, trông y luôn có vẻ tột đỉnh hân hoan. Anh bạn trẻ huyền bí của anh, kẻ có cái tên mà anh chưa bao giờ kể tôi ghe, song lại có bức chân dung thật sự mê hoặc tôi, chưa từng ngẫm nghĩ. Tôi khá chắc chắn về điều ấy. Cậu ấy là một tạo vật đẹp đẽ, đần độn, kẻ sẽ luôn ở đây vào mùa đông khi chúng ta không còn hoa để ngắm và luôn ở đây vào mùa hạ khi chúng ta muốn có gì đó làm dịu trí óc mình. Đừng tự hào quá, Basil: anh không giống cậu ta chút nào cả."
(Trang 18-19)

