[Funland] Ở Làng Quê

Khahn

Xe buýt
Biển số
OF-813400
Ngày cấp bằng
31/5/22
Số km
729
Động cơ
7,213 Mã lực
Tuổi
48
Ngoài gặp ai cũng chào còn chuyện tết cổ truyền phải đến thăm tất cả họ hàng nội ngoại nữa.
 

Greenpips

Xe tăng
Biển số
OF-705896
Ngày cấp bằng
29/10/19
Số km
1,044
Động cơ
108,657 Mã lực
Tuổi
47
làng em tên cũ là tổng lật sài, sau là sài sơn, cũng là làng siêu cổ, từ thời Lữ Gia, tức là trước công nguyên.
 

Taihoatu

Xe lăn
Biển số
OF-41027
Ngày cấp bằng
19/7/09
Số km
14,822
Động cơ
690,732 Mã lực
Xưa em đưa bồ về quê, có nói trước rằng quê a rất heo hút, từ nhà đến chợ phải đi mất nửa ngày đường, nên thường đi 1 lần cho cả tuần; chủ yếu mua nước mắm, mì chính, kim chỉ khâu vá và dầu để thắp đèn, chứ rau cỏ thịt thà thì tha hồ, trâu cưỡi cả ngày. Hàng xóm liền kề cách nhau cả cánh rừng, mời cơm rượu nhau, ăn no xong chưa về đến nhà đã đói nên hay phải gói phần, nhỡ đói dọc đường còn có cái mà lót dạ.
Đến lúc xịch ở cổng, vào tận nhà rồi em vẫn chém đây là nhà ông bà cụ nuôi anh; ngủ nhờ đây lấy sức mai lại về tiếp! :P
Xưa em cũng đưa bồ về quê, mà cô bồ hãi nhất là đi vs. Nhịn luôn 2 ngày.
 

Taihoatu

Xe lăn
Biển số
OF-41027
Ngày cấp bằng
19/7/09
Số km
14,822
Động cơ
690,732 Mã lực
Em cũng sinh ra từ làm quê nghèo, có cái cổng làng, bên cạnh là cái tranh cổ động vẽ trên tường anh công nhân đi xe đạp đèo mớ rau muốn... Với khẩu hiệu tiến lên xhcn
 

Taihoatu

Xe lăn
Biển số
OF-41027
Ngày cấp bằng
19/7/09
Số km
14,822
Động cơ
690,732 Mã lực
Nhịn 2 ngày là nhìn món kia của cụ và bồ hay nhịn món đi WC, thế thì thì đóng bỉm hả cụ ?? :>
Khà khà, về we chơi, có cái nhà ba gian, em với ông già ngủ bên này, bồ với bà già với đứa em gái ngủ bên kia, có chỗ nào mà abcd đâu
 

ngxchinhs

Xe buýt
Biển số
OF-408855
Ngày cấp bằng
7/3/16
Số km
905
Động cơ
263,068 Mã lực
Tuổi
42
Nơi ở
Hà Nội
Có một chương trình trên tivi tên là "Sinh ra từ làng". Tôi cũng định lấy cái tên ấy để đặt cho những dòng viết của mình, nhưng rồi lại thấy nó chưa đủ. Bởi với tôi, làng không chỉ là nơi ta cất tiếng khóc chào đời, mà là một phần máu thịt, là cái nôi ôm ấp cả một nửa đời người với bao biến động.
Tôi sinh ra ở một làng quê Bắc Bộ vào những năm tháng thanh bình sau cuộc chiến. Những cuộc súng ống, bom rơi chỉ còn là lời kể của người già. Chiến tranh biên giới nổ ra khi tôi còn quá nhỏ để hiểu thế nào là lầm than. Thế hệ tôi – những đứa trẻ lớn lên giữa mùi bùn đất và hương lúa trổ – cứ thế mà đi qua tuổi thơ như một lẽ tự nhiên của đất trời.
Các cụ bảo đời người chỉ hai năm mươi là vào áo quan. Giờ đây, khi cái ngưỡng "nửa đời người" đã chạm sát gót chân, đêm nằm vắt tay lên trán, tôi chợt thấy lòng mình chênh vênh. Tôi sắp đi hết cái năm mươi lần thứ nhất, để rồi tự hỏi: Mình là ai giữa cõi đời này? Ta đến đây để làm gì, hay chỉ là một mảnh ghép bé mọn, một vệt sáng vụt qua rồi tan biến vào hư không?
Có đôi khi, tôi ngỡ mình là "đời thừa". Nhưng nhìn lại những lần chết hụt, những khúc quanh nghiệt ngã mà mình vẫn bình an đi qua, tôi chợt hiểu: Có lẽ số phận giữ tôi lại để tôi nếm cho bằng hết cái vị "hỉ, nộ, ái, ố", để tôi trả cho xong món nợ đời còn nặng gánh trên vai.
Tự nhiên, tôi thèm được viết. Không phải để làm văn chương bóng bẩy, mà viết để gom nhặt những mảnh vỡ của ký ức. Viết về cái làng quê xưa cũ đã thay hình đổi dạng. Viết về những con người đã đi ngang qua đời tôi, để lại những vết hằn sâu sắc. Viết về những thay đổi chóng mặt của thời cuộc mà đôi khi mắt mình chưa kịp thích nghi. Tôi biết văn mình không hay. Nhưng có sao đâu? Đây là cuộc đời tôi, là bản tự truyện bằng chữ của một người con bước ra từ gốc rạ. Những gì tôi thấy, những gì tôi đau, tôi sẽ trải lòng mà viết hết ra cho dù có lộn xộn theo mảng trí nhớ.
Cảm ơn các cụ, các mợ đã dừng chân nghe tôi kể chuyện đời. Nếu rảnh, xin hãy ghé lại, để tôi có thêm động lực để kế cuộc sống làng quê. Cảm ơn, mong Chã cấp giúp tôi chiều dài thớt để tôi mời các cụ, các mợ nhìn về "một thời xa vắng" và cùng "thương nhớ đồng quê"
Cay da.jpg
Nếu cụ còn ước mơ, còn tư duy và học tập... Thì chân trời vẫn tiếp tục mở rộng..
Ngược lại, thì sẽ bắt đầu quay lại tìm ký ức...
 

baba77

Xe điện
Biển số
OF-825566
Ngày cấp bằng
29/1/23
Số km
2,081
Động cơ
702,779 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
làng em tên cũ là tổng lật sài, sau là sài sơn, cũng là làng siêu cổ, từ thời Lữ Gia, tức là trước công nguyên.
Sài Sơn có chùa Thầy nổi tiếng rồi. Bữa trước nhà em đi qua con đường cây xà cừ, nhà cụ gần đấy không?
1000023052.jpg
 

jackycandy1412

Xe buýt
Biển số
OF-199648
Ngày cấp bằng
25/6/13
Số km
969
Động cơ
324,430 Mã lực
Quê em cạnh sông Kinh Thầy, lớn lên cùng bà nội qua những bài thơ, rớt xuống giếng làng, nghịch lửa đốt rơm cháy lan cả chuồng lợn. Cụ chủ viết hay quá.
 

baba77

Xe điện
Biển số
OF-825566
Ngày cấp bằng
29/1/23
Số km
2,081
Động cơ
702,779 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Bài Quê hương tuổi thơ tôi của Từ Huy cũng rất hay
 

MyMac

Xe container
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
7,067
Động cơ
539,683 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Vừa nghe cụ chủ và các cụ mợ kể chuyện, vừa nghe nhạc mà em xúc động quá. Giờ làng thay đổi nhiều rồi nhưng những kỷ niệm về làng trong ký ức tuổi thơ luôn là một góc rất đẹp đẽ trong tim mỗi người.
 

kobietdatlagi

Xe tăng
Biển số
OF-732682
Ngày cấp bằng
14/6/20
Số km
1,904
Động cơ
130,130 Mã lực
Đó là một truyền thống tốt đẹp mx nhỉ. Quê em hiện vẫn duy trì truyền thống đó.
Đi tết nhận họ, người mới cưới về biết được đâu là ông, bà, chú, bác, cô, gì, anh, em, .... họ tộc nhà chồng/vợ.

Ngày xưa, tết đầu sau cưới. Mẹ em dặn vợ em chuẩn bị bao nhiêu quà tết đi đâu, biếu ai, ..., ban đầu vợ em ngạc nhiên lắm... Quê vợ em ở TT. Phùng không có truyền thống đó, không có nhà thợ họ nên phải hàng năm sau em vẫn chưa nhớ hết anh em họ tộc nhà vợ dù em khá chịu khó đi ăn giỗ bên vợ (từ HN chạy về có tẹo đường, tính em lại ham vui).
Nhà em thì từ hồi em chưa lấy ck vẫn có truyền thống biếu quà Tết cô chú (em của bố em). Đến khi lấy ck thời gian đầu em cũng làm thế với bên nhà ck (bố ck em có 8 anh em). Sau bmc em bảo ko phải làm thế, ở đây ko ai làm thế cả. Thực ra quà cũng chỉ là hộp bánh/mứt thôi chứ ko có gì, nhưng các chị em dâu khác họ ko biếu, mình biếu có khi họ lại nghĩ mình chơi trội nên về sau em cũng thôi.
 

baba77

Xe điện
Biển số
OF-825566
Ngày cấp bằng
29/1/23
Số km
2,081
Động cơ
702,779 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Em sinh ra ở làng, cái thời mà đi từ nhà ra ngõ, quanh làng... là biết hết nhau, có việc gì là cứ cháu con nhà ông nọ, bà kia, là xong hết. Giờ thì làng em thay đổi nhiều, người ngoại tỉnh đến mua đất, xây nhà, ra đường toàn biển xe lạ. Em cũng đành thu lu lại, ko còn kiểu ra đường hồn nhiên cháu con nhà ông nọ, bà kia như trước nữa.
Chuẩn cụ, trẻ con chơi chạy, leo trèo khắp xóm nhà ai có cây gì đều biết đến mùa nào ra quả còn vặt trộm.
 

cmyk77

Xe điện
Biển số
OF-90245
Ngày cấp bằng
30/3/11
Số km
3,453
Động cơ
453,854 Mã lực
Nơi ở
Quận Hoàng Mai
Thỉnh thoảng em vẫn xem lại "Thương nhớ đồng quê". Hơn 20 năm trước làm cái website về văn hóa làng, cặm cụi thiết kế, sưu tầm tư liệu, biên tập dịch anh việt, tải bài qua 1269.. rất nhiều tư liệu hay. Giờ gần như không nhớ được gì mấy, thoáng gặp lại chắc hẳn sẽ nhiều thông tin lại tràn về.
Văn hóa làng là cái giữ cho tộc Kinh không bị hòa tan biến mất. Nhưng không là văn hóa lõi mang đi cao mang đi xa được.
Em cũng xem phim này mấy lần, lần đầu xem mà giật mình thấy nhân vật Nhâm có một phần của mình trong đó. Mỗi tội không có chị dâu vì là con cả và 2 thằng em trai. :D
 

cmyk77

Xe điện
Biển số
OF-90245
Ngày cấp bằng
30/3/11
Số km
3,453
Động cơ
453,854 Mã lực
Nơi ở
Quận Hoàng Mai
Nhà tôi
Nhà tôi nằm ở chính giữa "thân cá". Đó là mảnh đất rộng hơn sào mà bố tôi mua lại của ông Tượng trước khi ông vào Nam lập nghiệp. Ngôi nhà ba gian mái ngói thâm nghiêm nhưng tường vẫn là vách đất – loại tường được nhào nặn từ bùn ao và rơm rạ, mát rượi vào mùa hè và ấm sực mỗi khi gió bấc tràn về. Lý thuyết là vậy nhưng nhà tôi vào mùa đông vẫn lạnh lắm. Nhà xây theo kiểu truyền thống: hai gian ngoài dành để tiếp khách và thờ cúng, một buồng nhỏ phía trái là nơi sinh hoạt kín đáo của gia đình. Trước hiên nhà, hàng cau cao vút vươn mình đón nắng. Khu vườn nhỏ sau nhà là một thế giới cây tạp đầy màu sắc: Ổi, bưởi, mít thơm lừng, chanh, mận, chuối chen chúc nhau xanh tốt. Nhưng uy nghi nhất phải kể đến mấy gốc sung già bên bờ ao. Thân sung nham nhở những vết chém – dấu tích của những lần bố tôi và lũ trẻ chúng tôi rạch vỏ lấy nhựa. Thứ nhựa trắng đục ấy là loại keo dán thần kỳ để lũ học trò nghèo dán nhãn vở mỗi dịp khai trường. Cái ao nhỏ trước vườn, dù là ao tù nước đọng, chủ yếu để ngâm tre, ngâm gỗ, nhưng lại là kho báu của tôi. Mỗi mùa nước cạn, tôi lại lội bùn bì bõm, sướng rơn khi bắt được con cá rô già hay chú cá trê chui rúc dưới hốc bùn. Ngoài cùng, lũy tre dày đặc bao quanh như một bức tường thành xanh ngắt, ngăn cách thế giới yên bình của gia đình tôi với con ngõ nhỏ lao xao.
images (1).jpg


Nhà trẻ
Trong ngăn kéo ký ức của tôi, hình ảnh ngôi trường mẫu giáo ngày ấy – hay còn gọi là "nhà trẻ" – luôn hiện lên với vẻ tĩnh lặng và thân thuộc đến lạ kỳ. Đó không chỉ là nơi gửi trẻ, mà là cả một thế giới thu nhỏ dành cho những đứa trẻ từ lúc mới biết bò cho đến khi đủ cứng cáp để bước vào lớp 1. Nhà trẻ của tôi là một dãy nhà dài, bao quanh bởi một hành lang hiên rộng rãi. Các phòng được chia khéo léo cho từng độ tuổi. Tôi vẫn nhớ như in căn phòng dành cho nhóm trẻ nhỏ nhất, nơi có những chiếc cũi đứng bằng gỗ mộc mạc, nơi những tiếng khóc đòi mẹ thưa dần thay bằng những đôi mắt tròn xoe nhìn thế giới. Cách đó không xa là phòng của nhóm mẫu giáo lớn, nơi chúng tôi ngồi ngay ngắn trên những chiếc ghế gỗ nhỏ, cùng nhau ê a học nói, học hát những bài ca đi cùng năm tháng.
Cấu trúc ngôi trường ngày ấy đơn giản mà ấm cúng: Sân trước: Một bên là cầu trượt, một bên là vườn hoa nhỏ luôn ngào ngạt hương thơm của nắng và đất. Sân sau: Nơi có chiếc giếng khơi trong vắt và gian bếp rạ luôn nghi ngút khói mỗi giờ trưa. Thứ làm tôi nhớ mãi là là cái quạt chạy bằng cơm khổng lồ. Nó là một cái chăn dạ được căng treo trên một chiếc xà ngang có móc một cái kéo để kéo quạt đung đưa làm mát cho lũ trẻ đang ngủ nắm xếp lớp như vỉ cá.
Nhà trẻ nằm rất gần nhà tôi nên khi tôi lớn hơn đi học lớp 1, lớp 2 rồi mà tôi và lũ bạn trong xóm vẫn thường rủ nhau lẻn vào chơi, không chỉ để chơi cầu trượt mà còn ngồi tán gẫu với nhau. Chiếc cầu trượt bằng bê tông đánh bóng granito. Thời ấy, đó là món đồ chơi "xa xỉ" nhất, là niềm kiêu hãnh của lũ trẻ con chúng tôi. Thế nhưng, chiếc cầu trượt ấy cũng có một "bí mật" đáng sợ. Phần cuối của nó bị vỡ nát và được vá lại bằng xi măng thô ráp, lởm chởm. Mỗi lần chúng tôi lao mình từ đỉnh cao xuống, cái mảng vá sần sùi ấy lại hoạt động như một chiếc "máy bào" thực thụ. Nó mài mòn, gặm nhấm những chiếc quần vải mỏng manh của tôi một cách không thương tiếc. "Có lẽ, những vết thủng trên mông quần ngày ấy chính là những dấu ấn đầu tiên về một cuộc đời lam lũ." Cứ sau mỗi buổi chiều mải mê với trò chơi tốc độ, tôi lại trở về nhà với chiếc quần rách tươm phía sau. Những đường kim mũi chỉ vá víu của mẹ sau đó không chỉ để che đi vết rách, mà còn gói gọn cả một thời gian khó nhưng đầy ắp tiếng cười.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top