- Biển số
- OF-55078
- Ngày cấp bằng
- 15/1/10
- Số km
- 3,037
- Động cơ
- 472,490 Mã lực
Ko tốt lắm thì tốt vừa, thế là được rồi.em cũng ko phải người tốt lắm đâu cụ ạ, nhưng chỉ mong con người nên đối xử tử tế hơn với nhau
Còn xh này tốt quá nó bảo mình có vđ.
Ko tốt lắm thì tốt vừa, thế là được rồi.em cũng ko phải người tốt lắm đâu cụ ạ, nhưng chỉ mong con người nên đối xử tử tế hơn với nhau
nó lại bảo mình hâm dở ấy chứKo tốt lắm thì tốt vừa, thế là được rồi.
Còn xh này tốt quá nó bảo mình có vđ.
thì xác định cmnd rồi mợ ơi..Chủ thớt dũng cảm thật. Bao người xung quanh ko dám lên tiếng mà bạn liều dám lên tiếng. Giả sử lúc đó ko có CSGT thì bạn sẽ ra sao. Cũng may thật. Ở hiền gặp lành.
Còn kẻ giầu người nghèo thì đó là nhân quả của mỗi người rồi. Cuộc sống luôn vậy. Nên hãy cứ sống tốt để kiếp sau mình lại được làm người tốt và có cs tốt hơn.
Hôm nay trên đường về tôi gặp một vụ va quệt. Không biết ai phải ai trái, chỉ thấy người ta tụ tập rất đông, rồi tiếng chửi bới ''om xòm'' của một người đàn ông, thường ngày tôi sẽ không ghé vào. Nhưng hôm nay như có gì thôi thúc tôi táp xe vào lề đường rồi đi ra chỗ đám đông đang tụ tập xem sao.
Tiếng người đàn ông cứ xa xả nói. Con điên này mày đi đứng như thế hả. Mày sang đường không có mắt à. Rồi người đàn ông đó thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Người đàn bà chỉ biết khóc và van xin. Để mặc người đàn ông đó đấm đá. Rất nhiều người có mặt nhưng không ai can ngăn. Nhìn thấy cảnh đó, tôi lên tiếng. Làm sao mà anh đánh người ta ghê vậy, dừng tay lại từ từ rồi nói.
Hắn trợn mắt nhìn tôi. Đây không phải việc của mày ''cút''. Sao tôi phải cút đường nhà anh à. Con này. Tôi làm sao. Hắn xông đến dơ tay định tát tôi.
Nhưng ngay lập tức tay hắn bị một bàn tay khác giữ lại.
Anh định làm cái gì. Anh đi đâm vào người ta định dở thói con đồ sao. Anh định bắt vạ người ta à. Còn không mau ra xin lỗi người ta, rồi theo tôi về đồn giải quyết.
Người đàn ông đó hết hung hăng, hắn biết mình gặp phải đối thủ. Hắn cũng không ra xin lỗi. Một lúc sau là chiếc xe của CSGT tới. Đưa xe và hắn về đồn.
Tôi đỡ người phụ nữ đó dạy, quần áo của chị bẩn bết ,mặt mũi thì nhiều vết trầy xước, rớm máu chiếc xe đạp thì năm một góc vành oằn lại. Tôi đoán chắc người đàn bà này làm nghề ''ve chai''. Vì phía sau cái yên có cái bao, trước có mấy cái vỏ chai và lon bia.
Người đàn bà đó chân tay run rẩy đứng không vững, chắc là do sợ hãi quá. Rỗi mãi mới nói được câu cảm ơn tôi.
Chị đợi em chút nhé. Tôi vào cửa hàng thuốc mua mấy thứ như gạc và cồn đưa vào tay cho chị. Chị cầm lấy mang về bôi sát trùng nhé. Chị nhìn tôi, chị, chị, chị cảm ơn em, chị không thể nhận mấy thứ này của em được. Chị cầm đi ạ, cũng không có đang là bao đâu ạ. Chị nhìn tôi nước mắt như trực trào ra. Cảm, cảm ơn em.
Ra lấy xe tôi ngoảnh lại vẫn thấy ánh mắt chị nhìn theo. Tôi gật đầu chào chị rồi đi lên xe đi về.Trên đường về tôi cứ miên man nghĩ đến người đàn bà buôn ve chai đó, những người đàn bà như họ. Rồi ngửa cổ lên hỏi ông trời sao họ khổ vậy, không hiểu họ phiêu bạt nơi đâu.
Cuộc sống là thế sao.../ Có công bằng không? Sao người giàu thì cứ giàu mãi còn người nghèo thì cứ sống tha phương nay đây mai đó...Nghĩ mà thấy Buồn.
![]()
Me too ....Cho xin cái địa chỉ để tranh thủ ghé phát nào![]()
cụ sang chỗ khác đớp nhà em ko cần cụ ạ.. cũng ko có thíng để thả cụ thông cảmBài cóp tàu nhanh sang hở. Mợ cảm xúc quá. Có thả thính ko để iem đớp lào.
ở trên có đó cụ..mời cụ ghé quaMe too ....
Dạ vâng cụ.. nhưng con người chúng ta càng ngày lại đánh mất đi niềm tin vào người khác.. luôn nghi kị , nghi ngờ và kèn cựa nhau.. buồn lắm.Đôi khi chỉ cần một câu cảm ơn, một cử chỉ biết ơn tiwf tận đáy lòng là cảm thấy vui, cảm thấy ca có ý nghĩa hơn rồi phải ko mợ chủ?
360 độ hân hạnh tài trợ cụ ạMợ da trắng nhi

Một câu chuyện nhân văn giữa đời nắng ...đậm mùi salon máy lạnh chạy high coolHôm nay trên đường về tôi gặp một vụ va quệt. Không biết ai phải ai trái, chỉ thấy người ta tụ tập rất đông, rồi tiếng chửi bới ''om xòm'' của một người đàn ông, thường ngày tôi sẽ không ghé vào. Nhưng hôm nay như có gì thôi thúc tôi táp xe vào lề đường rồi đi ra chỗ đám đông đang tụ tập xem sao.
Tiếng người đàn ông cứ xa xả nói. Con điên này mày đi đứng như thế hả. Mày sang đường không có mắt à. Rồi người đàn ông đó thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Người đàn bà chỉ biết khóc và van xin. Để mặc người đàn ông đó đấm đá. Rất nhiều người có mặt nhưng không ai can ngăn. Nhìn thấy cảnh đó, tôi lên tiếng. Làm sao mà anh đánh người ta ghê vậy, dừng tay lại từ từ rồi nói.
Hắn trợn mắt nhìn tôi. Đây không phải việc của mày ''cút''. Sao tôi phải cút đường nhà anh à. Con này. Tôi làm sao. Hắn xông đến dơ tay định tát tôi.
Nhưng ngay lập tức tay hắn bị một bàn tay khác giữ lại.
Anh định làm cái gì. Anh đi đâm vào người ta định dở thói con đồ sao. Anh định bắt vạ người ta à. Còn không mau ra xin lỗi người ta, rồi theo tôi về đồn giải quyết.
Người đàn ông đó hết hung hăng, hắn biết mình gặp phải đối thủ. Hắn cũng không ra xin lỗi. Một lúc sau là chiếc xe của CSGT tới. Đưa xe và hắn về đồn.
Tôi đỡ người phụ nữ đó dạy, quần áo của chị bẩn bết ,mặt mũi thì nhiều vết trầy xước, rớm máu chiếc xe đạp thì năm một góc vành oằn lại. Tôi đoán chắc người đàn bà này làm nghề ''ve chai''. Vì phía sau cái yên có cái bao, trước có mấy cái vỏ chai và lon bia.
Người đàn bà đó chân tay run rẩy đứng không vững, chắc là do sợ hãi quá. Rỗi mãi mới nói được câu cảm ơn tôi.
Chị đợi em chút nhé. Tôi vào cửa hàng thuốc mua mấy thứ như gạc và cồn đưa vào tay cho chị. Chị cầm lấy mang về bôi sát trùng nhé. Chị nhìn tôi, chị, chị, chị cảm ơn em, chị không thể nhận mấy thứ này của em được. Chị cầm đi ạ, cũng không có đang là bao đâu ạ. Chị nhìn tôi nước mắt như trực trào ra. Cảm, cảm ơn em.
Ra lấy xe tôi ngoảnh lại vẫn thấy ánh mắt chị nhìn theo. Tôi gật đầu chào chị rồi đi lên xe đi về.Trên đường về tôi cứ miên man nghĩ đến người đàn bà buôn ve chai đó, những người đàn bà như họ. Rồi ngửa cổ lên hỏi ông trời sao họ khổ vậy, không hiểu họ phiêu bạt nơi đâu.
Cuộc sống là thế sao.../ Có công bằng không? Sao người giàu thì cứ giàu mãi còn người nghèo thì cứ sống tha phương nay đây mai đó...Nghĩ mà thấy Buồn.
![]()
Hàng ngày ở Việt Nam vẫn xảy ra hàng chục đến hàng trăm triệu vụ cướp mà chẳng ai quan tâm: Mỗi lần vượt đèn đỏ là một lần ăn cướp; mỗi lần chen ngang vào hàng là một lần ăn cướp; mỗi lần đứng lần đường xe ngược chiều là một lần ăn cướp; mỗi lần tạt đầu xe sau là một lần ăn cướp...Hôm nay trên đường về tôi gặp một vụ va quệt. Không biết ai phải ai trái, chỉ thấy người ta tụ tập rất đông, rồi tiếng chửi bới ''om xòm'' của một người đàn ông, thường ngày tôi sẽ không ghé vào. Nhưng hôm nay như có gì thôi thúc tôi táp xe vào lề đường rồi đi ra chỗ đám đông đang tụ tập xem sao.
Tiếng người đàn ông cứ xa xả nói. Con điên này mày đi đứng như thế hả. Mày sang đường không có mắt à. Rồi người đàn ông đó thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Người đàn bà chỉ biết khóc và van xin. Để mặc người đàn ông đó đấm đá. Rất nhiều người có mặt nhưng không ai can ngăn. Nhìn thấy cảnh đó, tôi lên tiếng. Làm sao mà anh đánh người ta ghê vậy, dừng tay lại từ từ rồi nói.
Hắn trợn mắt nhìn tôi. Đây không phải việc của mày ''cút''. Sao tôi phải cút đường nhà anh à. Con này. Tôi làm sao. Hắn xông đến dơ tay định tát tôi.
Nhưng ngay lập tức tay hắn bị một bàn tay khác giữ lại.
Anh định làm cái gì. Anh đi đâm vào người ta định dở thói con đồ sao. Anh định bắt vạ người ta à. Còn không mau ra xin lỗi người ta, rồi theo tôi về đồn giải quyết.
Người đàn ông đó hết hung hăng, hắn biết mình gặp phải đối thủ. Hắn cũng không ra xin lỗi. Một lúc sau là chiếc xe của CSGT tới. Đưa xe và hắn về đồn.
Tôi đỡ người phụ nữ đó dạy, quần áo của chị bẩn bết ,mặt mũi thì nhiều vết trầy xước, rớm máu chiếc xe đạp thì năm một góc vành oằn lại. Tôi đoán chắc người đàn bà này làm nghề ''ve chai''. Vì phía sau cái yên có cái bao, trước có mấy cái vỏ chai và lon bia.
Người đàn bà đó chân tay run rẩy đứng không vững, chắc là do sợ hãi quá. Rỗi mãi mới nói được câu cảm ơn tôi.
Chị đợi em chút nhé. Tôi vào cửa hàng thuốc mua mấy thứ như gạc và cồn đưa vào tay cho chị. Chị cầm lấy mang về bôi sát trùng nhé. Chị nhìn tôi, chị, chị, chị cảm ơn em, chị không thể nhận mấy thứ này của em được. Chị cầm đi ạ, cũng không có đang là bao đâu ạ. Chị nhìn tôi nước mắt như trực trào ra. Cảm, cảm ơn em.
Ra lấy xe tôi ngoảnh lại vẫn thấy ánh mắt chị nhìn theo. Tôi gật đầu chào chị rồi đi lên xe đi về.Trên đường về tôi cứ miên man nghĩ đến người đàn bà buôn ve chai đó, những người đàn bà như họ. Rồi ngửa cổ lên hỏi ông trời sao họ khổ vậy, không hiểu họ phiêu bạt nơi đâu.
Cuộc sống là thế sao.../ Có công bằng không? Sao người giàu thì cứ giàu mãi còn người nghèo thì cứ sống tha phương nay đây mai đó...Nghĩ mà thấy Buồn.
![]()
Lại cóp pết ở đâu về rồi , chiết ní nắm . Còn thực tế xảy ra chỗ nào mấy giờ để tôi điều anh em qua xử lý
Pr xxx trăng....
Uầy! đôi khi nòng trắc ẩn vẫn còn quanh quẩn, lẩn khuất trong đó.
Dưng ló chỉ làn gió nhẹ, khi đã nghĩ kỹ có thể thổi được ít "Bụi" khô.
Cái "Nòng" đó mà gặp Đá tảng hay cơm gạo, thì ló bốc hơi ngay.![]()
Thực tế gì ạ ?Cóp pết cho ló có tí chất xám đi chứ đọc đc chục dòng đã thấy éo ngửi đc rồi!
