Vẫn là "khó tính" và "dễ tính" thôi, nhưng dễ tính với 1 phim và khó tính với 1 phim khác thì không nhất quán về các tiêu chí thưởng thức, tuy nhiên chuyện này là bình thường với khán giả bình thường, không phải là nhà phê bình (critics). Ví dụ chúng ta thường hay có bias theo chủ đề, theo đạo diễn, theo diễn viên... (ví dụ fan cứng của idol thì sẽ ủng hộ bất chấp idol có phim dở, phim hay)Mợ nói rất chính xác, nghệ thuật phần lớn là hư cấu, nhưng cái tài của đạo diễn là phải làm cho khán giả tin những điều đó phù hợp với câu chuyện họ đang kể, phù hợp với tính cách nhân vật. Ví dụ như trong Cuộc sống tươi đẹp, không phải đùng một cái cả nhà nhân vật chính nhảy thẳng vào trại tập trung. Anh chàng Do Thái đấy phải được xây dựng từ những chi tiết rất nhỏ như giải câu đố, tán gái cho đến việc lấy vợ, có con... Từ đó người xem mới tin được có một anh chàng lý thú như thế, yêu vợ yêu con như thế để có thể làm hết mọi chuyện vì gia đình.
Ngược lại một đạo diễn tầm tầm thì như anh kể chuyện vô duyên. Có nhân vật, có tình tiết nhưng kiểu nào khán giả cũng thấy bị áp đặt, cũng không tin được nhân vật đấy, hành động như vậy là hợp lý. Thật ra cảm nhận của khán giả cũng sẽ tùy thuộc vào trải nghiệm, hiểu biết, tính cách của họ. Ví dụ như xem xem Đào, phở... lứa trung niên khó tính bọn em sẽ rất khó tin một anh chàng tự vệ yêu đào đến độ trên đường đi tìm vũ khí lại tìm cách sống chết vác thêm một cành đào về đơn vị sau khi Tết đã qua gần 20 ngày. Bọn già này sẽ thấy hình ảnh anh chàng loay hoay không đưa cành đào qua nổi các lỗ đục tường rất gần với phim... Thằng Bờm. Vì vậy đến lúc chàng quyết định chở đào về đơn vị bằng... ô tô thì đúng là đã đạt đến tận cùng của sự vô lý vì khó thế mà cũng nghĩ ra được.
Nhưng thôi, những người khác, có trải nghiệm khác sẽ có cách cảm nhận riêng, cuộc sống mà, đâu ai giống ai.![]()