Haha. Em đọc lại chợt nghĩ: ôi! mợ Redmer được cụ ấy gọi là "em Réd" - nghe thật là bé nhỏ và trìu nến!
Em đã viết còm là:
"Em giống mợ Redmer điểm gì?
Nói đến tay em cũng nghĩ đến bàn tay đấy chứ"
Thế rồi em lại hơi ngại với cụ, nên em lại quay lại sửa còm như ở trên. Hoá ra là cả 2 cùng một ý. Vậy bây giờ em sẽ không ngại với cụ nữa, em sẽ nói chuyện thoải mái hơn được rồi.
Chắc là em tiếp đón không tốt nên mợ ghé đây nhưng vẫn còn hơi ngại với em

. Giờ bớt ngại rồi, chắc mợ cho em xem tay nào


. E fun 1 xíu.
Mợ thích bài Tàn phai này đến vậy?
Đến một tuổi nào đó, và đã có những kỷ niệm sâu nặng mang theo, thì em chắc là mợ cũng qua tuổi hồn nhiên rồi

. Nhưng có lẽ nào mắt mợ lúc này cũng đang xanh xao như vườn cây tàn lá?
Em chả dám ý kiến, hay động viên gì được mợ, vì em nhiều lúc cũng đang như vậy. Nhưng ngày mới, nghe 1 khúc nhạc vui và cười lên đi mợ.
Bài này khi trước, đã có một thời em nghe rất rất nhiều. Đến mức là thuộc cả lời (bằng tiếng Naples), lúc thì cười, cũng có khi mắt lại ướt. Giờ nghe lại thì chỉ còn cười thôi.
Ma n'atu sole...Cchiù bello, oje ne'
'O sole mio, sta 'nfronte a te
'O sole, 'o sole mio
Sta 'nfronte a te
Sta 'nfronte a te
Em chọn bản Mario Lanza hát, vì em cảm thấy nó vui nhộn hơn, không quá sâu lắng hay biểu cảm như Bocelli, hay Pavaroti hát sau này.
Bản dịch tiếng Việt cũng rất hay, nhưng theo em thì ca sỹ nhà mình lại không truyền tải được cái đẹp của bài hát.
Có ánh sáng đẹp tuyệt vời
Ấm áp hơn mặt trời
Đó chính là nụ cười, của người tôi yêu
Em hỡi, vầng thái dương thân yêu
Với nụ cười xinh, thắm tô cuộc đời.
Chúc mợ, và các cụ mợ khác ghé đây ngày mới vui vẻ và bình yên!