Em chẳng nhớ năm nào, hồi ý bọn e còn bé. Xây cái nhà, bố tự xây 1mình, những mốc quan trọng thì mượn anh em trong họ đến giúp, ngói thì đi xin ngói vỡ nhà ng ta bỏ đi về trét vữa lại rồi lợp, con thì cứ 2 năm bố mẹ đẻ 1 đứa xòn xòn, cơm ko đủ ăn, áo ko đủ mặc. Mẹ em có góp đc 1 chỉ vàng, và đó là tài sản lớn nhất nhà e, cộng với cái xe đạp nữa. Vàng này, là mẹ e đi chợ bán củi, bán rau, bán sim, bán chổi, bán đủ thủ để mua thức ăn hằng ngày, dư ra góp để mua ạ.
Bác em, chị ruột của bố em, có lần ra vay tiền nhà em, kêu là bí quá mới vay, mẹ e bảo ko có, vì 1 chỉ vàng kia là để dự phòng lúc chẳng may ốm đau, chứ ko có dư giả gì cả. Nhưng bác cứ năn nỉ vay, xong mẹ e mềm lòng, bảo cho vay và giao hẹn vay vàng trả vàng.
Năm tháng dần qua đi, nhà bác có 4 ng con, con út sn 93, tức là con út của bác ít hơn em có mấy tuổi thì ai nấy đều theo con đường xuất khẩu lao động. Hồi xưa đi XKLD dễ, chi phí ít, vì nhiều ng toàn đi chui, đi ít năm là gửi tiền về xây nhà to cả. Còn nhà em, 6 chị em, bọn e lại theo con đường học hành, có thời điểm 3 chị em cùng học đh, năm e vừa ra trường thì đứa thứ 4 cũng kịp vào đh, nhưng mẹ e hết lần này lần khác hỏi chuyện chỉ vàng thì bác cứ lần lữa khất. Bác còn mặc cả với mẹ e là trả bằng tiền chứ ko trả vàng và mẹ e ko đồng ý, xong lại thôi. Năm 2015 e cưới, mẹ e lại nhắc bác là trả vàng, coi như mừng cưới cho e nhưng bác lại kêu ko có, đến 2019 em gái e cưới, thì bác em mới trả...tiền có đòi đc hay ko đòi đc, thì tình cũng đã sứt mẻ ít nhiều.
Có ng bảo bằng hữu mới là khách qua đường, anh em ruột thịt mới là máu mủ, cũng có ae this ae that.