- Biển số
- OF-106833
- Ngày cấp bằng
- 26/7/11
- Số km
- 5,398
- Động cơ
- 404,733 Mã lực
Cụ cứ tưởng tượng như phim thế thôi chứ thật phũ phàng lắmMợ trèo cây cho em xin chân giữ thang và đứng dưới gốc phụ Mợ nhặt quả được ko ợ?

Cụ cứ tưởng tượng như phim thế thôi chứ thật phũ phàng lắmMợ trèo cây cho em xin chân giữ thang và đứng dưới gốc phụ Mợ nhặt quả được ko ợ?

Em thích quả này lắm luôn. Có em ăn tì tì cả cân được, chẹp!Nó là cây anh đào mợ ạ. Quả của nó như hình ở dưới em kéo trên mạng về.
![]()
Mùa hè em hay đưa cả nhà tới khu này để hái anh đào. Ở chỗ này có khoảng hơn 50 cây anh đào khá to và quả ngon, thành ra tụi nhỏ rất thích léo trè, nghịch ngợm. Em chọn 1 cành thấy dáng cũng đẹp, cưa về để bày trong nhà cho có tí không khí ngày Tết cổ truyền, mợ ạ![]()
Em được cái hay leo chèo, dù già đầu rồiEm thích quả này lắm luôn. Có em ăn tì tì cả cân được, chẹp!
nên cũng hay đưa các con vào rừng hái quả, mợ ạ 
Cây này có tán thấp đứng với được không cụ hay phải trèo lên ạ?Em được cái hay leo chèo, dù già đầu rồinên cũng hay đưa các con vào rừng hái quả, mợ ạ
![]()
Cụ ấy có nói là mặc váy như avatar của mợ hơi khó trèo, cần có người hỗ trợ đóCây này có tán thấp đứng với được không cụ hay phải trèo lên ạ?

Nhẽ muốn ăn em phải mặc quần bòCụ ấy có nói là mặc váy như avatar của mợ hơi khó trèo, cần có người hỗ trợ đó![]()

Đây mới chính xác là giá trị của cuộc sống cụ Hô ai. Mong là cụ biết trân trọng!Cuối tuần em túc tắc sửa nhà và nghỉ ngơi. Mẹ tụi nhỏ nấu cho mấy bố con bát bún khá nhiều thịt. Ăn xong lại lười làm việc nên giờ em pha ấm chè tây, ngồi nhâm nhi ngắm lọ hoa hồng đang nở rộ.
Cảm thấy mọi thứ khá nhẹ nhàng.
![]()
![]()
Bà chị mới vào được 2 tuần mà cụ tìm hiểu kỹ nhỉ?Cách đây 2 tuần, cậu em út Huy nói xin cho 1 bà chị về đây làm. Mấy chị em cùng làm ở biên giới Áo chục năm, giờ thấy công việc trong nhà máy cũng ổn, nên cậu em tính về đón chị lên. Mới đầu gặp mặt, ấn tượng của em về chị là 1 người phụ nữ chăm chỉ, chất phát, đúng bản chất của người phụ nữ miền quê Việt Nam. Chị có tác phong nhanh nhẹn, làm việc có trách nhiệm, cẩn thận với từng sản phẩm.
Qua nói chuyện với chị, cũng như nghe mấy người em kể về chị, em cảm thấy quý mến chị hơn. Chị cũng gần 50 tuổi, là chị cả trong gia đình, sau chị còn 4 người em trai. Quê chị ở một vùng nông thôn nghèo tại Việt Nam. Chị học hết cấp 2 là xin đi làm việc đồng áng, phụ hồ, để giúp đỡ gia đình. Cho tới năm chị gần 30 tuổi, vì hình thức mà chị luôn tự ti và gia cảnh nghèo khó của gia đình, nên chị vẫn không có bạn trai nào. Chị quyết định làm mẹ đơn thân và mang nặng đẻ đau 1 bé trai vào năm 2002.
Tới năm 2007, bố mẹ chị sức khoẻ ngày càng kém, nên mọi gánh nặng trong gia đình đè lên đôi vai gầy của chị. Như 1 định mệnh, chị được đi sang Séc khi không hề có 1 đồng nào cả. Có 1 đại gia ở Séc cần người sang Séc để làm việc cho họ. Mọi chi phí đón sang Séc đều do ông ấy lo hết, với điều kiện phải làm việc cho ông ấy 2 năm, rồi muốn làm gì thì làm. Chị được người quen giới thiệu và quyết định lên đường. Con trai chị đành gửi lại nhà nhờ ông bà ngoại nuôi dưỡng.
Sang tới Séc, chị làm việc chăm chỉ, gây được ấn tượng và niềm tin của gia đình người chủ. Hàng tháng, họ giúp chị gửi 1 khoản tiền về cho gia đình chị để chăm sóc và nuôi dưỡng con trai. Làm cho gia chủ được 1 năm rưỡi, chị là người đầu tiên được nhà chủ xóa nợ, chị chính thức được phép ra ngoài làm việc nếu chị muốn. Nhưng vì cảm kích tấm lòng cũng như ơn huệ của gia đình người chủ đón chị sang, chị quyết định ở lại làm cho họ tới tận ngày hôm nay.
Chị chăm chỉ làm việc một cách đầy trách nhiệm và dành dụm tiền gửi về cho bố mẹ xây nhà, cũng như lo cho 4 người em trai học hành nghiêm chỉnh. Hai người em nhỏ nhất đều tốt nghiệp đại học xây dựng và có công ăn việc làm ổn định. Các em trai của chị đều rất tôn trọng và yêu quý chị.
Tới năm 2014, chị quyết định đón con trai sang Séc ở với chị. Cho tới năm đấy, chị mới về thăm con được có 3 lần. Chị cũng xác định là phải xin được thẻ vĩnh trú rồi mới đón con sang, để con được ổn định sớm. Thời điểm đó mấy đường dây mua bằng tiếng Séc để làm thẻ vĩnh trú bị phát hiện nên không mua được nữa. Chị đành quyết định học để thi. Sau 3 tháng miệt mài đèn sách tới khuya, cuối cùng chị cũng thi đỗ bằng tiếng Séc đủ để được cấp thẻ vĩnh trú.
Đón con trai sang Séc năm 17 tuổi, chị đã thực hiện được mục đích để mẹ con được đoàn tụ bên này. Cháu sang thấy mẹ vất vả làm việc, nên muốn được đi làm để hỗ trợ cho mẹ. Chị cũng không ép con học, nhưng hướng con theo học lấy 1 cái nghề. Cháu nghe lời khuyên của chị, theo phụ giúp chú Huy để học nghề cắt và nhuộm tóc.
Đầu năm ngoái, mẹ chị ở nhà ốm nặng nên hai mẹ con chị về Việt Nam chăm bà ngoại. Sau khi bà khoẻ lại, thì chị quay lại Séc trước, còn con trai chị ở lại VN chăm bà và tranh thủ học nâng cao tay nghề cắt và nhuộm tóc. Giờ vì tình hình dịch bệnh nên con trai chị vẫn chưa quay lại Séc được. Ở bên này, vì nghỉ dịch nên chị xin gia đình chủ cho chị vào nhà máy làm việc, tranh thủ kiếm thêm thu nhập.
Hôm nay em và mẹ con tụi nhỏ lên Brno để sắm đồ đón Tết Nguyên Đán. Tụi em có nói mọi người làm việc trong công ty có cần mua đô gì̀ để đón Tết thì tụi em mua hộ. Em cũng mời chú Huy cùng các anh chị em trong nhóm đó, có cả người chị em kể ở trên mai tới nhà em dự bữa cơm Tất Niên. Em có kể với mấy nhóc về chú Huy. Em nói với nhóc lớn là khi bố gặp chú Huy, lúc đó chú ấy cũng bằng tuổi của con bây giờ. Cũng giống như giờ chú Huy gặp con cũng tầm 30 tuổi như bố hồi đó.
Rất mong bác chia sẻ đôi dòng về bà con ta ở bển.Tự nhiên em muốn viết về những con người, những hoàn cảnh ấn tượng này. Em viết ra trên đây như một lời tâm sự về những nét đẹp của những người Việt Nam sinh sống nơi xa quê đất khách. Cuộc sống muôn màu và vẫn luôn có những điều khiến chúng ta cảm thấy ấm lòng.
Em vẫn nghĩ vợ chồng bền có lẽ là ở chỗ biết thương và biết nhường nhau... em đã có những bài học để đời và rất may vẫn có Sói bên cạnhVậy là em đã đi làm được tròn 1 tháng. Công việc tương đối ổn định. Trách nhiệm chính của em là kỹ thuật viên, ngoài ra em đảm nhiệm thêm nhiệm vụ phiên dịch viên cho công ty môi giới việc làm. Thời gian 1 tháng tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để em cảm nhận được nhiều khía cạnh khá phức tạp của cuộc sống công nhân. Ngoài những chuyện lùm xùm mà em ít để tâm tới như quan hệ bồ bịch, đánh ghen hay ghen tuông này nọ, thì em lại ấn tượng về 1 số hoàn cảnh đáng trân trọng.
Tự nhiên em muốn viết về những con người, những hoàn cảnh ấn tượng này. Em viết ra trên đây như một lời tâm sự về những nét đẹp của những người Việt Nam sinh sống nơi xa quê đất khách. Cuộc sống muôn màu và vẫn luôn có những điều khiến chúng ta cảm thấy ấm lòng.
Em có quen một ông anh sinh năm 72, chị vợ sinh năm 85. Hai vợ chồng có 1 cửa hàng bán đồ may mặc, nhưng do dịch Covid-19 nên phải đóng cửa. Hai vợ chồng có 1 cháu gái 10 tuổi và 1 cháu trai mới 1 tuổi. Vì dịch bệnh kéo dài nên anh chồng muốn vào nhà máy làm việc. Nhưng do anh bị đau cột sống, thành ra không thể đứng lâu được, vì vậy không đảm bảo được công việc trong nhà máy.
Chị vợ thấy vậy mới bàn với chồng là để chị ấy vào nhà máy làm, còn anh ở nhà chăm hai con. Giờ hàng ngày anh ở nhà cơm nước và chăm hai con, chị ăn tâm đi làm. Hai vợ chồng cùng chia sẻ hỗ trợ lẫn nhau trong thời điểm khó khăn này.

Em có ấn tượng khá tốt về chị ấy ngay lần đầu gặp, nhất là thấy mấy người em khá quý chị. Chị không biết nhiều tiếng Séc, nhưng cách chị giao tiếp với đồng nghiệp Tây khiến em cũng ngạc nhiên.Bà chị mới vào được 2 tuần mà cụ tìm hiểu kỹ nhỉ?
Hay cụ tính quay ra làm phi công? (Em fun tí).
Nhưng trước đấy bác ấy có nhận được thông báo phạt ko cụ?Hôm qua tụi em liên hoan tất niên gồm có lẩu hải sản thập cẩm, dồi bằng khấu đuôi, cánh gà với chân gà nướng, nộm tai heo, ăn cùng với xôi và bánh chưng. Ông Tây tặng cho 1 lít rượu Slivovice nhà tự làm 57%, cùng với 2 lít vodka Finland mọi người mang tới. Tám anh em uống vừa tầm, còn các chị em thì uống vang.
Em vẫn như mọi khi, không theo được mọi người, nên lăn ra ngủ trước. Nửa đêm em khát nước, phải dậy đôi lần để uống nước. Sáng ra nhìn trời đầy tuyết trắng như bão, làm hai bố con em cũng thấy hơi ái ngại khi lên xe tới trường.
Hôm nay cũng có 1 bác làm trong nhà máy nhận được giấy của tòa, nhờ em dịch hộ xem là vấn đề gì. Em xem thì ra tháng 1 năm ngoái, bác ấy đi metro trên Praha nhưng không mua vé. Đen đủi cho bác ấy là đúng lúc gặp người đi kiểm tra bất ngờ, nên bác ấy bị ghi phiếu phạt. Giá vé là 24 Kc (khoảng 24 ngàn vnđ), nhưng bị ghi phiếu phạt là 1500 Kc (tương đương 1 triệu rưỡi vnđ).
Nhưng tới tận ngày hôm nay bác ấy vẫn chưa trả, thành ra họ gửi lên tòa. Giờ tòa yêu cầu trả 1524 Kc cộng thêm 10% lãi suất 1 năm cùng lệ phí tòa là 1489 Kc (bao gồm cả 3 lần tòa gửi giấy báo về địa chỉ cư trú). Tổng cộng là hơn 3 ngàn Kc (tương đương 3 triệu vnđ). Nếu trong vòng 15 ngày mà bác ấy không thanh toán, tòa sẽ chuyển hồ sơ sang cho bên đòi nợ, lúc đó sẽ mất thêm lệ phí và lãi suất cao hơn.
Thế là em phải giúp bác ấy chuyển khoản để gửi tiền luôn vào kho bạc nhà nước. Đúng là nhiều người Việt Nam mình ở bên này khá chủ quan và coi thường không thanh toán những khoản tiền phạt, thành ra phải trả thêm khá nhiều tiền học phí.
Tòa án có gửi giấy thông báo về địa chỉ cư trú, mợ ạ. Nhưng đa phần mọi người làm công nhân trong nhà máy thường mua hoặc nhờ địa chỉ ở 1 nơi nào đó. Thỉnh thoảng có thư từ thì họ mới về lấy. Trường hợp của bác này là do dịch vụ họ mua địa chỉ nhà của Tây, thành ra nhiều khi có thư gửi về nhưng họ không để ý và không báo cho bác ấy biết.Nhưng trước đấy bác ấy có nhận được thông báo phạt ko cụ?
Khá giống bên Đức bác nhỉ (phạt 60 Eur cũng tầm tiền đấy), tầu xe cứ lên tự do, tự giác mua vé, dập vé. Các nước khác như Anh, Pháp, Nhật... phải có vé mới vào được ga metro.Hôm qua tụi em liên hoan tất niên gồm có lẩu hải sản thập cẩm, dồi bằng khấu đuôi, cánh gà với chân gà nướng, nộm tai heo, ăn cùng với xôi và bánh chưng. Ông Tây tặng cho 1 lít rượu Slivovice nhà tự làm 57%, cùng với 2 lít vodka Finland mọi người mang tới. Tám anh em uống vừa tầm, còn các chị em thì uống vang.
Em vẫn như mọi khi, không theo được mọi người, nên lăn ra ngủ trước. Nửa đêm em khát nước, phải dậy đôi lần để uống nước. Sáng ra nhìn trời đầy tuyết trắng như bão, làm hai bố con em cũng thấy hơi ái ngại khi lên xe tới trường.
Hôm nay cũng có 1 bác làm trong nhà máy nhận được giấy của tòa, nhờ em dịch hộ xem là vấn đề gì. Em xem thì ra tháng 1 năm ngoái, bác ấy đi metro trên Praha nhưng không mua vé. Đen đủi cho bác ấy là đúng lúc gặp người đi kiểm tra bất ngờ, nên bác ấy bị ghi phiếu phạt. Giá vé là 24 Kc (khoảng 24 ngàn vnđ), nhưng bị ghi phiếu phạt là 1500 Kc (tương đương 1 triệu rưỡi vnđ).
Nhưng tới tận ngày hôm nay bác ấy vẫn chưa trả, thành ra họ gửi lên tòa. Giờ tòa yêu cầu trả 1524 Kc cộng thêm 10% lãi suất 1 năm cùng lệ phí tòa là 1489 Kc (bao gồm cả 3 lần tòa gửi giấy báo về địa chỉ cư trú). Tổng cộng là hơn 3 ngàn Kc (tương đương 3 triệu vnđ). Nếu trong vòng 15 ngày mà bác ấy không thanh toán, tòa sẽ chuyển hồ sơ sang cho bên đòi nợ, lúc đó sẽ mất thêm lệ phí và lãi suất cao hơn.
Thế là em phải giúp bác ấy chuyển khoản để gửi tiền luôn vào kho bạc nhà nước. Đúng là nhiều người Việt Nam mình ở bên này khá chủ quan và coi thường không thanh toán những khoản tiền phạt, thành ra phải trả thêm khá nhiều tiền học phí.
Vâng, em cũng cảm nhận là xã hội Séc học hỏi từ xã hội Đức khá nhiều điều, nhất là các vấn đề về ý thức. Nhưng sau 30 năm, ý thức hệ của dân Séc có đi lên, nhưng để được như Đức thì chặng đường phía trước còn dài.Khá giống bên Đức bác nhỉ (phạt 60 Eur cũng tầm tiền đấy), tầu xe cứ lên tự do, tự giác mua vé, dập vé. Các nước khác như Anh, Pháp, Nhật... phải có vé mới vào được ga metro.
