- Biển số
- OF-322221
- Ngày cấp bằng
- 4/6/14
- Số km
- 232
- Động cơ
- 290,940 Mã lực
Lên trên cho các cụ tập làm văn em hóng
. Em lọ dọ ra ngoài khoanh tay chào tía của H. Tía H nói :”Bác nghe con nói nhà con ở chỗ này. Vậy mà hỏi thăm mãi mới tìm được. Con ngồi đi con”. Nhìn thấy anh Hai của H còn đứng chấp tay sau lưng tía nên em hổng dám ngồi. “Dạ, bác cứ ngồi uống nước, con đứng được rồi”. Câu chuyện đến đây em xin cắt ngang giải thích với các cụ một chút về phong tục của người dân miệt vườn miền Tây. Ở miền Tây, nhà nào cũng có rất nhiều bàn nước : phía trước nhà, bên hông nhà và đặc biệt nhất là cái bàn nước được đặt trong nhà trước bàn thờ Cửu Huyền Thất Tổ. Sở dĩ em nói đó là cái bàn nước đặc biệt vì nó chỉ dành để tiếp những vị khách lớn tuổi hoặc bằng trang phải lứa với chủ nhà. Người thấp vai vế không được ngồi chung với người lớn tuổi ở cái bàn nước đó. Tuy thời buổi hiện nay, các tục lệ cổ hủ ngày xưa đã được châm chế nhiều nhưng đó lại là thước đo mức độ hiểu biết, lễ phép của người trẻ dành cho các bậc cao niên. Do đó, hành động của thằng Út khi không dám ngồi chung bàn nước với bố vợ tương lai của nó được em đánh giá rất cao. Em xin dẫn tiếp lời kể của thằng Út :”Lúc đó, em mắc cỡ và bối rối quá, hổng biết nói gì thì may sao má và anh Hai đi vô tiếp chuyện với tía của H. Tía của H kể hết sự tình ngày hôm qua và nói lời cảm ơn. Anh Bảy biết hôn, em sợ quá trời, lỡ dấu má với anh Hai chuyện em vượt sông vậy mà tía của H khai hết trơn, làm em lo quá. Sau đó thì một bàn nhậu cũng được dọn lên”. Nghe đến nhậu, em hỏi nó liền “ Vậy em có ngồi nhậu luôn hôn?” Thằng Út trả lời em :”Dạ, em đâu dám. Em chỉ sẹc bia thôi. Chỉ có anh Hai, anh Ba với anh Tư ngồi nhậu với anh và tía của H thôi. Nhậu một hồi, anh Hai nói với tía của H :”Hay bác Ba (tía của H thứ ba) coi được bác cháu mình kết hợp tụi nó luôn đi, con thấy tụi nó có duyên đó bác”. Em hồi hộp nhìn gương mặt của tía, tía của H cười khà khà nói :”Ăn thua tụi nó con ơi, để tụi nó qua lại chơi với nhau, nếu thấy hợp thì bác chịu liền hà”. Nghe tía H nói vậy, em mắc cỡ quá, hổng dám đi lên, cho đến khi tiệc tàn, em mới dám mò ra tiễn anh và tía của H về. Lúc ra tới cửa thì anh Hai của H đưa em tờ giấy rồi dặn :”Bữa nào em rảnh, qua nhà anh chơi. Đây là số điện thoại của anh, em cứ a lô, rồi ra cầu Cái Gia Nhỏ đợi, anh sẽ đem ghe qua đón”. Em dạ rồi tiễn khách ra về. …. (còn tiếp)VÃI CỤ, bác cảm ơn cháuĐây là bài viết của em ợ :
Mùa xuân năm 1994
Ngày mùng 2 Tết lần đầu tiên về quê người yêu ra mắt ở huyện Châu Thành - Đồng Tháp, tâm trạng em đan trộn hồi hộp lẫn âu lo. Gớm, họ hàng nhà người yêu đông như kiến cỏ : 8 người dì, 4 người cậu, 6 người chú, 2 người cô cùng hàng lô hàng lốc con cháu.
Ngày Tết miền Nam sau những màn chào đón, thăm hỏi luôn là những bàn tiệc đã dựng sẵn với những món ăn truyền thống : Gà luộc lá chanh chấm muối ớt, chả lụa bánh mì, tôm càng xanh nướng, cá tra nấu canh chua, khổ qua hầm cá thác lác, thịt kho tàu, dưa hành chua ... và tất nhiên không bao giờ thiếu 1 thứ đó là rượu
Rượu Đồng Tháp nhạt chứ không đậm đà và nặng đô như những xứ khác nhưng với những người chưa hề lâm trận bao giờ như em thì chỉ cần ngửi thấy mùi là đã muốn say. Dù muốn dù không thì "nhập gia phải tùy tục". Chén rượu ngày xuân của người miền Nam luôn chứa đựng nhiều tình cảm, tâm tình của những người con tứ phương trời quần tụ lại trong những ngày này. Và em cũng thế, cũng phải hòa mình vào những tình cảm ấy qua men rượu.
Ngồi chung bàn với 7 người anh của người yêu (người yêu của em là con gái duy nhất trong gia đình 8 anh em) em phải chịu cảnh "ra mắt" mà muốn rớt nước mắt các cụ ợ. Trên bàn rượu có 3 cái ly (loại ly uống nước trà), 1 ly do "chủ xị" cầm tài, 1 ly xoay vòng và 1 ly tình cảm "đá bổng đá bỏ". Chính vì cái ly tình cảm đá bổng ấy mới làm chết em đấy. Vì là người lần đầu tiên xuất hiện nên em luôn nhận được sự quan tâm chào đón của mọi người và chính vì thế cái ly tình cảm nó làm việc hết công suất và em cũng nhanh chóng "ngu" luôn. Kỷ niệm em không thể nào quên được là khi ông bố vợ tương lai sang bàn của em mời rượu. Tất nhiên, em là người được quan tâm nhất. Sau những câu chúc Tết, ông cầm ly rượu đưa em. Không biết do sợ quá hay sao nên em bị liệu trả lời ông bố vợ : " Bác cám ơn cháu". Các cụ thấy có chết không
Đó là kỷ niệm không bao giờ quên của em. Còn các cụ thì sao ợ![]()
))))))))
, rồi dặn :”Hôm trước bác Ba đem gà qua cho nhà mình, hay con đi ra chợ mua mấy hộp bánh qua biếu lại nhà bác Ba cho phải đạo nghen con”. Em nghe lời má, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, đúng hẹn với anh Hai của H em đi ra cầu chờ. Vừa ra tới cầu thì em đã thấy ghe của anh Hai đã đến tự lúc nào, thấy em, anh Hai vẫy gọi :”Út tr”. Em cũng dạ thiệt lớn để anh Hai nghe thấy, rồi đi xuống ghe. Anh Hai đề máy chiếc ghe kêu ầm ầm, phun khói mù mịt, đen ngòm, rồi ảnh bẻ vô lăng cho ghe từ từ rời bến chạy qua sông. Lúc này, em nhớ lại cảnh vượt sông hôm nào với H mà cảm thấy rùng mình, con sông lớn mênh mông. Chiếc ghe bầu to lớn mà anh Hai đang điều khiển còn tròng trành theo con sóng lớn huống hồ chiếc xuồng ba lá nhỏ xíu, hôm đó lỡ mà nó bị lật thì hổng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thôi em không dám nghĩ nữa”. Thằng Út diễn tả câu chuyện bằng cách lắc đầu, rụt cổ, làm em cũng có cảm giác rùng mình giống nó. Đúng là sau hôm câu chuyện vượt sông của nó bị bại lộ, anh Hai chửi nó té tát. Anh Hai nói :”Mày điên vừa vừa thôi Út. Con H nó bị lạc thì mầy dắt ra công an Xã nhờ người ta kiếm dùm, hoặc kẹt quá thì mầy dẫn về nhà mình. Chứ ai đời, mầy lấy cái xuồng bé xíu chở con người ta băng sông. Lỡ xuồng ụp giữa sông, người biết bơi cũng chết, mầy có biết hôn”. Nhưng khi cơn giận qua rồi thì anh Hai cũng vỗ về nó :”Thôi, anh nói như vậy để em rút kinh nghiệm, mai mốt không làm chuyện dại khờ như vậy nữa nghen. Em coi bữa nào thu xếp qua nhà con H, hỏi thăm coi nó có mần sao hôn nghen”. Trở lại câu chuyện dang dở của thằng Út, em hỏi nó :”Thấy em qua nhà chơi H có mừng hôn em?”. Thằng Út đáp :”Lúc ghe của anh Hai cập vô bến, em thấy dáng H thấp thoáng ở phía cửa như đang đứng đợi em vậy. Sau khi đặt mấy hộp bánh lên bàn thờ, thắp nhang ông bà xong thì anh Hai của H dắt em ra bàn nước ngoài sân, ngồi uống nước trà. Một lát sau thì H bưng ra một bình trà nóng, rót đầy ly mời anh Hai và em. Lúc em cầm ly trà lên định uống thì H ngước nhìn em, mỉm cười, làm em muốn rớt ly trà luôn. Em hổng ngờ khi H khóc đã đẹp rồi, lúc cười lại còn đẹp hơn nữa”. Nghe thằng Út tả cảnh ra mắt, em thầm nghĩ :”Khi yêu thì thằng nào hổng vậy Út ơi, cục c của người yêu cũng đẹp lắm”. Em lắc đầu, mỉm cười với suy nghĩ quá mất vệ sinh của mình. Nhưng thôi, thằng em cảm xúc đang dâng đầy, sẵn tiện mình bắt nó khai hết luôn. Nghĩ vậy nên em hỏi tiếp nó :”Vậy sau hai tháng trời quen nhau, tụi em có ôm hun nhau lần nào chưa?”. Thằng Út cười mắc cỡ, thưa :”Dạ, chưa anh Bảy ơi. Tụi em chỉ mới nắm tay nhau thôi à”. Không để em hỏi thêm, thằng Út tự động giãi bày câu chuyện :”Có một lần em qua nhà H chơi, thấy anh Hai đi mò ốc đắng nên em cũng đi theo. Hai anh em mò được một thau chà bá luôn. Rồi anh H đem ra sàn nước cạnh cái hồ nuôi cá cho H ngâm, rửa ốc. Lúc này thất nghiệp, buồn quá nên em mới mò ra sau nhà coi H mần việc. Thấy H đang rửa ốc nên em cũng xắn tay ngồi xuống phụ. Hai đứa chỉ mỉm cười, chả ai nói với ai câu nào vì mắc cỡ. Bất ngờ, em đưa tay nắm lấy tay H. H để yên luôn anh Bảy. Người em cũng run lên bần bật, vì hồi nào đến giờ có nắm tay con gái bao giờ đâu. Tay của H nhỏ nhắn, mềm mại làm em thích lắm, cứ nắm hoài hổng muốn buông.”. Nghe nó kể, em lại nổi tính trêu ghẹo nó :”Nắm tay phê vậy, có xả đạn hôn em, ha ha ..”. Thằng Út lắc đầu quầy quậy :”Làm gì đến mức đó hả anh Bảy, ha ha.” Nó cũng cười giòn tan, rồi tiếp tục câu chuyện :” Đang nắm tay H thì tụi em nghe tiếng đằng hắng. Quay lưng lại thì tía của H đứng đó tự bao giờ. Em sợ quá, buông tay H ra đứng lên thưa tía. Tía H mỉm cười, nói :”Tía xuống đây coi bây rửa ốc xong chưa. Cũng may tía xuống kịp thời nha bây. Chứ hông thì tới tối, bây cũng chưa rửa xong đám ốc, khà khà”. Câu nói đùa của tía làm em cảm thấy nhẹ nhỏm. H cũng mắc cỡ quá, đỏ mặt, xách rổ ốc bước đi vào nhà bếp. Hôm đó, nhà H đủ mặt các anh nên cũng gầy sòng nhậu. Tía của H chỉ uống ly khai cuộc rồi để các anh em ngồi quây quần uống cho tự nhiên. Khi rượu đã ngà ngà thì anh Hai của H nói với em :”Út tr nè, anh thấy Út H cũng mến em, anh Hỏi thiệt, em cũng trả lời thiệt tình với anh Hai nghen. Em có thương Út H hôn?”. Trước câu hỏi bất ngờ của anh Hai, cộng thêm trên bàn đông người làm em mắc cỡ quá. Em hổng dám trả lời, chỉ nhẹ gật đầu làm cả bàn phá lên cười. Sau khi biết kết quả của em thì anh Hai nói tiếp :”Hôm nào em về thưa với anh Hai và má của em đi, coi ngày báo cho anh biết, anh và gia đình cho em coi mắt Út H.”. Câu nói của anh Hai làm em vừa mừng, vừa lo nên hôm đó em xỉn quắc cần câu luôn
. Mấy bữa sau em mới dám thưa chuyện với má và anh Hai. Má nghe vậy bèn bàn với anh Hai tổ chức đi coi mắt cho em. Mọi chuyện sau này thì anh Bảy biết hết rồi đó.” Câu chuyện tình chóng vánh nhưng không kém phần đẹp đẽ của thằng Út vừa kết thúc, thì hai anh em cũng đã đến trước cổng nhà anh Hai. Em lên tiếng gọi :” Ới, anh Hai ui, tụi em đến rồi nè “ …. (còn tiếp)
” Anh Tư vừa nói vừa cười khành khạch làm mấy anh em khác cũng cười theo. Lúc này món cật xào của anh Hai đã hoàn tất, anh xúc ra dĩa, rồi lên tiếng :” Mấy anh em ĐỦ cả chưa ? Chữ "ĐỦ" của anh Hai phát âm nhại theo cách của người miền Trung nên nó mang dấu nặng, và tất nhiên cũng có thể hiểu theo ý khác
Câu nói của anh Hai làm mấy anh em cười khoái chí, nên cũng nhại theo :”ĐỦ cả rồi”
. Anh Hai lại hô tiếp :”Vậy thì lên nhậu thôi, thằng nào đang nhậu bỏ về với vợ là chết với anh”. Không khí rộn ràng báo hiệu một cuộc nhậu vui nhộn nữa lại sắp bắt đầu. Em tranh thủ ra lu nước rửa tay, rồi cũng đi ra ngoài sân nhập cuộc … (còn tiếp)Có ai ngồi kế bên lau mặt không cụEm thì đến nhà vợ uống rượu xong hai cha vợ con rễ đi hát karaO(m)ke. Haha vui lắm

Cụ có thể ngắt dòng xuống câu được không, em hoa hết mắtCụ thông cảm. Vì ngày đầu năm em cũng hơi bận ... tiếp kháchNào là bạn bè, khách hàng v.v... với cả núi công việc ngày đầu năm
Nên mạch văn của em có hơi bị gián đoạn tí
![]()

Có chấm phẩy là tốt rồi cụ ơi, có cụ viết mà e đọc xong còn tý đứt hơi cơ màCụ có thể ngắt dòng xuống câu được không, em hoa hết mắt![]()

Em xin phép xuống dòng rồi mới đọc tiếpTiếp theo chuyện "Đi hỏi vợ cho thằng Út"
Mấy anh em giờ đây đã tập trung đầy đủ vào vị trí của mình. Như thường lệ, anh Hai lại đứng lên phát biểu khai mạc :”A hèm, Mấy em trật tự nghe anh Hai nói nè. Được sự chấp thuận và chỉ đạo của má, hôm nay, anh Hai đãi mấy em tại tư gia nhân dịp ngày Tết giữa năm, mùng 5 tháng 5. Thứ nhất, anh em ta họp mặt xum vầy với nhau ăn Tết. Thứ Hai, ngày mai anh em ta sẽ nghỉ nhậu để dưỡng sức và lo chuẩn bị cho đám nói của thằng Út vào ngày mùng 7 tới. Do đó, anh tuyên bố, buổi nhậu hôm nay, anh cho phép mấy em được chìm xuồng tại chỗ. Vỗ tay”. Cả bàn nhậu vỗ tay rào rào theo hiệu lệnh của anh Hai và tiệc nhậu bắt đầu khai cuộc.
Ly rượu nhanh chóng xuất phát từ chỗ anh Hai chạy đi khắp bàn. Sau khi phổ biến, phân công nhiệm vụ cụ thể cho từng người về công tác chuẩn bị đám dạm ngỏ của thằng Út, anh Hai tâm tư :”Tụi nhỏ bây giờ sướng thiệt, thích con nào, lên tiếng là gia đình đồng ý liền, chả bù cho anh với thằng Ba ngày xưa, ông bà đặt đâu, con cháu ngồi đó”. Mấy ông anh vợ đều thấu hiểu hoàn cảnh của nhau nên không thắc mắc câu nói của anh Hai, chỉ có em là thằng rể nên thực sự có chút mơ hồ. Anh Hai như hiểu được tâm trạng đó của em, anh nhìn em giải thích :”Hồi đó, ba mình (bố vợ em) quanh năm đi làm trên SG, một năm chỉ về nhà có vài lần nên mọi việc trong nhà, đều do ông nội quyết định.
Khi mấy anh đến tuổi lấy vợ, ông nội đích thân đi coi mắt, rồi ra lệnh cưới là phải cưới, hổng ai dám cãi lời. Mà tiêu chuẩn về con dâu của mấy ông bà ngày xưa “ngặt” lắm. Tướng tá phải cao ráo, to con càng tốt, vòng 1,2 không quan trọng chỉ quan trọng vòng 3. Ông bà xưa quan niệm, vòng 3 càng lớn thì con cái càng nhiều. Tiêu chuẩn tiếp theo là phải giỏi tề gia nội trợ, đức hạnh, còn nhan sắc bị rơi xuống hàng thứ yếu. Bời vậy mới thấm câu “thân trai mười hai bến nước, đẹp nhờ, xấu chịu”. Bàn nhậu đang lắng đọng với dòng tâm sự của anh Hai, bỗng dậy lên tiếng cười rần rần sau câu thơ minh họa của ổng. Anh Tư tính hay bắt bẽ, đứng lên cãi liền :”Hồi xưa ông bà nói thân gái mười hai bến nước chứ ai nói thân trai đâu anh, trong nhờ đục chịu chứ xấu đẹp gì ở đây, ha ha. Anh chế thơ ông bà quá anh Hai ơi.”. Anh Hai cười khà khà, nói :”Thì mai mốt anh già, anh cũng thành ông bà. Mấy em ghi lại câu này của anh, để mai mốt cho mấy đứa nhỏ học nghen, ha ha”. … (còn tiếp)

Em rất cám ơn sự góp ý của mợ DêEm xin phép xuống dòng rồi mới đọc tiếp![]()
Tuy nhiên, việc xuống dòng của mợ không xét đến câu nói của ông anh Hai nên đã làm gián đoạn đi tính liên tục của nó
. Để trích dẫn các câu nói em đều bỏ nó trong dấu "" ngoặc kép. 
Khi nói chuyện trước khi chốt hạ câu cuối hoặc vào vấn đề chính người ta thường dừng lại vài giây để mọi người chú ýEm rất cám ơn sự góp ý của mợ DêTuy nhiên, việc xuống dòng của mợ không xét đến câu nói của ông anh Hai nên đã làm gián đoạn đi tính liên tục của nó
. Để trích dẫn các câu nói em đều bỏ nó trong dấu "" ngoặc kép.
Sở dĩ em ít khi xuống dòng vì không muốn làm tốn tài nguyên của diễn đàn. Nhưng việc đọc chậm, theo từng dấu chấm, dấu phẩy sẽ giúp ta cảm nhận tốt hơn câu chuyện của người kể chứ không cần thiết phải xuống hàng - gạch đầu dòng. Trân trọng![]()
. Em không cố ý sửa bút cụ chỉ là em xuống dòng đọc cho đỡ hoa mắt