Cụ vào chủ đề này đọc được bao nhiêu trang rồi ạ?
Thực tế 4 năm trước đây, em không bao giờ động đến đồ trong bếp, việc nấu cơm, rửa bát... trong gia đình em, mặc định là việc của vợ em.
Bắt đầu từ giữa năm 2018 em lạc vào cái chủ đề này và bắt đầu đọc, bắt đầu sờ đến những con giao trong bếp, thì thấy vợ em nó dùng con dao chặt, nó mua ở chợ, em nhìn vào lưỡi mẻ như răng cưa. Mấy con dao thái đều của Kiwi, em cứa nhẹ thử vào móng tay ko thấy cảm giác của lưỡi, em mới hỏi vợ em thường ngày mài dao như thế nào, nó bảo cùn là dùng đít bát để liếc, con nào không dùng được nữa thì vứt, mua con mới.
Và em bắt đầu sắm những con dao, lúc đấy hàng Kaishun đang bán rầm rộ trên thị trường, em cũng làm vài con về dùng và làm một cục đá bãi của King #1000, còn dao chặt em mua một con của Phúc sen Cao bằng, rồi cứ thế em say dần với dao nhật, đi từ Vg10, Vgmax, Sg2, Giấy xanh, Giấy trắng, rồi Siêu xanh. Và đến bây giờ khi đã trải qua các loại, em lại trở về với những cái lưỡi hàng bãi rẻ tiền (khoảng 900k/1 lưỡi) với điều kiện lưỡi phải ốp không gỉ, còn lõi gỉ, và đâu cần phải dao đắt tiền, như các cụ trên con dao thần thánh gọt hoa quả vẫn tồn tại trong bếp nàh em là con Kiwi!
Em từ một cái thằng không biết thái miếng thịt lợn như nào, giờ thành một thằng việc thái thịt, làm cá, chặt gà trong gia đình là việc của em, khi vợ chồng cùng làm bếp, cảm giác nó thật ấm cúng, Dao nhật đã làm mất đi cái tính gia trưởng của em trong gia đình và thấy chuyện chế biến món ăn thật là thú vị!
Vì vậy em khuyên cụ, nếu chưa đọc mà muốn nghiên cứu về dao thì nên đọc từ từ rồi sẽ cảm ngộ, còn không muốn thì nên ao khỏi cái chủ đề này, đừng tranh luận với những con nghiện trong này làm gì cho thêm bực mình, cụ cứ nghĩ theo kiểu bọn này nó theo tà đạo, còn mình là chính phái, nên đừng nghĩ sẽ giác ngộ được bọn nó mà tranh luận cho thêm tức cái thằng người.
Còn mài dao hay mài cái gì đó, nói thì nó muôn vàn lắm, giống như kiểu ăn cơm cần gì phải bày từng đĩa từng món làm gì? cứ đổ tất vào một tô rồi chén, đăng nào nó chẳng vào bụng, và đỡ công rửa bát. Trà đạo cũng thế, cần gì phải tỷ mỉ như ông Nguyễn Tuân (sáng trèo thuyền ra hồ gạn từng gọt sương mai đọng trên lá sen để đem về hãm trà), tinh tế nó là như thế, như mấy cụ trong này (nhất là cái lão NGANG) khi đạt đến cảnh giới rồi thì không cần dao phải làm từ sắt hoặc dao đắt tiền mà chỉ cần lấy chiếc đũa cũng có thể mài thành con dao để thái gân thịt bò.
Con người là thế, có người hâm mộ môn này, có người hâm mộ môn kia, nhưng phàm là đã hâm mộ cái gì thì bao giờ cũng muốn mình đạt cảnh giới cao để phấn đấu, phát triển.
Vài lời tâm sự với cụ và cụ nào đang mấp mé hố vôi. Kekeke!