- Biển số
- OF-206600
- Ngày cấp bằng
- 19/8/13
- Số km
- 1,965
- Động cơ
- 849,383 Mã lực
Vấn đề bây giờ không biết đâu còn niềm tin nữa. Duy tâm đã thắng duy vật rồi


Lai là Thiên bồng nguyên soái phổngTuần trước cty e cũng đi chùa này và hóng được chùa này là gia đình Heo Đại tướng bỏ tiẻn ra xây ko biết thực hư ra sao?!



Sao em nhìn không thấy có nét gì cổ kính của đền chùa VN nhỉ?Em bốt trước mấy tấm
![]()
![]()
![]()
Chùa Ba Vàng thuộc phái Trúc Lâm Yên Tử rất nổi tiếng trong Miền Nam nên bà chủ tịch biết đến cũng không lạ lắm.Chùa Ba Vàng này có một cái cây dưới gốc có phiến đá ghi cây do bà chủ tịch quốc hội trồng lưu niệm. Chắc chùa mới nổi mà mời được bà về thì cũng phải có quan hệ thế nào chứ. Bà
ấy dân Nam, biết đến các chùa lớn nổi tiếng lâu đời của đất bắc, chứ sao biết đến chùa Ba Vàng. Đấy là em suy luận thế, vì ngay nhiều người phật tử bắc cũng chưa biết đến chùa này.
Chùa không chỉ quy mô to lớn , mà cũng khá đẹp, bạt núi, mở đất dựng chùa, làm đường ô tô lên tận chính điện. Hai bên chính điện làm đường lên núi thăm gian Tổ, đường có mái chồng nhau khá đẹp,
Chính điện to, có lẽ to nhất trong các chùa em biết, nhưng em có cảm giác sáng quá, sàn lát toàn gỗ tự nhiên.
Có lẽ, do sáng quá, không giống các chùa cũ, nên trên kia có cụ cảm giác chùa không linh thiêng chăng.
Tòa chính điện xây hai tầng, tầng trên thờ Phật, tầng dưới toàn bộ dùng làm hội trường. Hình như kiểu kiến trúc này cũng mới du nhập từ miền Nam. Vì em nhớ các chùa cổ miền bắc không làm chính điện hai tầng như vậy.
Phú Quý sinh lễ nghĩa, kinh tế VN phát triển rực rỡ lắm rồi!Chưa thời đại nào mà tâm linh phát triển rực rỡ được như hiện nay.
cụ giống em vãiPhật ở tại tâm , giờ cứ đua nhau đi chùa mới xây nên gặp cảnh này là bt thôi buôn thần bán thánh cả . E chỉ đi chùa cổ thanh vắng thì vào đông là next cho nhanh
chứ e chùa cho thoải mái đầu óc mà phải chen lấn thế này thì thanh tịnh chỗ nào đâu ạ 
Em cũng vừa đi về. Em đi lễ kiểu hành hương thôi, coi như một cuộc đi chơi, vào chùa thắp hương vái các Ngài một cái là xong, phần chả biết khấn, phần chả xin gì. Em sợ nhất là chỗ đông người mà hôm vừa rồi đi LS đông quá.Sáng thứ 7 vừa rồi, em thăm chùa Ba Vàng đất Quảng.
Phải nói là em thán phục công sức, tiền của bỏ ra xây dựng, chỉ trong vòng ba bốn năm, một ngôi chùa hùng vĩ được dựng nên trên núi.
Chi phí xây dựng chắc vài trăm đến ngàn tỷ.
Có một vài suy nghĩ không vui xin chia sẻ cùng các cụ:
1 - Chuyện cái ghế trống:
Tại chính điện, bên trái, có một bàn dài để ghi phiếu công đức. Có hai cô sư trẻ ghi phiếu ngồi 2 ghế một đầu, đầu kia có hai ghế trống. Vài người xúm đến. Thấy các cô bận, một người hỏi, tôi tự ghi có được không, một cô trả lời được. Người kia nhặt một phiếu trắng trong tập phiếu để sẵn trên bàn để tự ghi. Chùa này có cái hay là mọi người công đức không đưa tiền trực tiếp mà tự bỏ tiền vào hòm công đức, nếu muốn ghi phiếu công đức (ví dụ có người ở nhà không đi được nhờ mình công đức hộ, thì lấy phiếu về cho họ, hoặc mình muốn lấy phiếu về đặt lên bàn thờ, một cách báo cáo tổ tiên) thì ra bàn này bảo các cô sư ghi, khai thế nào ghi thế ấy, ai dám lừa dối Phật.
Lại nói người kia đứng ghi không thuận tiện, liền ngồi xuống cái ghế trống để ghi, chắc cho chữ đẹp hơn. Ngay lập tức một cô sư lên tiếng: mời bác đứng lên, đây không phải chỗ bác ngồi. Em nhìn cô, cô còn rất trẻ, nhìn người kia, thì ra một bác già. Bác ấy đứng lên và không ghi nữa, lặng lẽ bỏ đi, ra hòm công đức bỏ tiền.
Em tưởng như vào công sở nhà nước xin một ân huệ nào đấy. Ngày xưa thôi. Chứ giờ đây cũng ít cảnh như thế, các nhân viên nhà nước cũng lịch sự hơn, thấy người già là mời ngồi tử tế.
Cô sư trẻ chắc không có tấm lòng của người tu hành.
2 - Chuyện thứ hai: người đi lễ sao mà đông thế?
Một ngôi chùa mới được biết đến rộng rãi 5 năm nay, mà bãi đỗ xe rộng thênh thang chật kín, hàng trăm xe, chủ yếu là xe to 4-50 ghế, người cứ nườm nượp chen vai thích cánh. Đâu phải chỉ chùa này, cả nước có hàng ngàn chùa đền phủ lớn, người dân đi hội trong làng, rồi đi lễ đi hội trong vùng, trong nước, đầu năm đi vay, đi xin, cuối năm đi trả, đi lễ tạ...
Thì ra dân mình tin thần thánh quá, tin cũng tốt, nhưng niềm tin có đúng hướng không (thần thánh liệu có giúp người ta giàu có, mạnh khỏe, đỗ đạt... được không? Hay chỉ tự thân vận động mới có kết quả? )
Vậy mà bỏ ra bao nhiêu thời gian cho lễ hội, bao nhiêu tiền của cho tín ngưỡng.
Tháng Giêng sắp qua. Nhiều lễ hội còn kéo sang tháng hai, có lễ hội trải dài vài tháng.
Em cũng tin vào Phật, vào thánh, cũng đi lễ theo phong tục, theo gia đình, tham gia cùng trào lưu đi lễ của cả dân tộc.
Nhưng em bắt đầu nghĩ, phong tục này có lẽ nên dần dần giảm đi,
Đất nước muốn phát triển, niềm tin vào từ bi hỷ xả, vào chân thiện mỹ của Đức Phật là cần thiết, nhưng cách làm như hiện nay sợ rằng không phù hợp?
3 loại nhà siêu lợi nhuận cụ ơi: Nhà chùa, Nhà thương, Nhà trường, giờ các đai gia lớn chỉ tập trung vào 3 loại này thôi siêu lợi nhuận. Nền kinh tế đi lên, dân giờ có của ăn của để lại thiếu các địa điểm đi chơi du xuân không tìm đến các siêu chùa thì biết đi đâu( thế mới hình thành du lịch tâm linh)? Ở VN ta có 3 khoản người dân chi tiền khỏi suy nghĩ đó là: tiền đi lễ, tiền chi chữa bệnh và tiền chi cho học hành. Cụ cứ ngẫm có đúng ko?Cụ thớt nói chí phải. Em đến chùa Ba Vàng từ cái thời nó còn bé tẹo teo như cái am. Nhưng từ khi xây hoành tráng thì em ko đến nữa vì gặp sư thầy cảm giác mục đích chính là quyên tiền (còn quyên để làm gì thì em ko bàn)
Đất nước này rồi sẽ đi đến đâu nếu các "doanh nhân" nhận ra rằng đầu tư vài (chục) tỷ xây chùa thì có lãi hơn xây dựng nhà máy??? Em nhấn mạnh là họ chỉ đầu tư vài chục tỷ thôi, còn lại sau đó là tiền thập phương, mỡ nó rán nó :'(
Dân thì hết lòng tin vào hiện thực, quay ra tin vào thánh thần :'(
Cảm nhận
Bạn em theo đạo thiên chúa, trước dứt khoát ko vào đền chùa miếu mạo nào dù chỉ là tham quan, vãn cảnh.Giờ đi chùa toàn đi theo phong trào. Em có đi cũng chỉ đi vãn cảnh chứ chả bao giờ lễ lạt gì.
Hỏi nó là mày bỏ Đạo theo Lương à? Thì nó bảo ko bỏ gì, em thành tâm lễ hết. 
Phật pháp nhiệm màu lắm cụ ạ, em cứ suy từ bản thân em mà ra. Mỗi lần em thấy chán nản buồn phiền trong cuộc sống em cứ niệm trong đầu: Nam mô a di đà phật, con không cần tiền. Nam mô a di đà phật, con không thèm tiền...Phạm Nhân Thoát Án Tử Hình Nhờ Niệm Phật
18/7/2014
728![]()
Cảm nhận
![]()
Một tử tù biệt giam, bị xích chân, còng tay chờ ngày thi hành án vẫn ngày ngày tụng kinh niệm Phật. Sức mạnh của niềm tin và niềm hi vọng vào sự khoan hồng của pháp luật đã mang đến một phép màu.
Cuốn kinh Phật trong phòng biệt giam
Phạm Xuân Cường (SN 1985, HKTT tại thị trấn Trới, huyện Hoành Bồ, tỉnh Quảng Ninh) là tử tù mang tội giết người, phải nằm biệt giam ở Trại Tạm giam Công an tỉnh Quảng Ninh từ năm 2009. Bên cạnh phạm nhân đặc biệt này lúc nào cũng đặt một cuốn kinh Phật đã được đọc đi đọc lại đến thuộc làu. Trong buồng giam lạnh lẽo, Cường vẫn không nguôi hi vọng lá đơn xin tha tội chết của mình sẽ nhận được sự khoan hồng của Chủ tịch nước và cầu mong vào sự màu nhiệm.
Đại đức Thích Trúc Thái thỉnh chuông trên chùa Ba Vàng
Tháng 1/2011, sau phán quyết của tòa phúc thẩm, tử tù Phạm Xuân Cường đã hơn một năm biệt giam. Dịp giáp Tết âm lịch, Đại đức Thích Trúc Thái Minh, trụ trì chùa Ba Vàng (thuộc phường Quang Trung, Tp Uông Bí) đến nói chuyện, thăm và tặng quà Tết cho một số phạm nhân tại Trại Tạm giam Công an tỉnh Quảng Ninh. Đại đức đặc biệt chú ý đến một phạm nhân còn rất trẻ, khuôn mặt khá sáng sủa nhưng lại bị còng cả hai chân và khóa cả hai tay.
Khi thấy Đại đức, phạm nhân đã với tay lấy từ chỗ nằm ra một cuốn kinh Phật và xin được nhà sư chỉ dạy cách tụng niệm. Phạm nhân nói đây là cuốn kinh do em gái mang vào dặn dò ngày ngày tụng kinh niệm Phật và anh ta đã làm theo, nhưng nhiều chỗ đọc vẫn không hiểu nên xin Đại đức chỉ dạy. Phạm nhân đó chính là tử tù Phạm Xuân Cường. Ngay hôm đó Cường đã được Đại đức cảm kích cho quy y tam bảo và chỉ dẫn cách tụng niệm kinh Phật.
Khi nhà sư chuẩn bị rời đi, bất giác, Phạm Xuân Cường òa khóc, phạm nhân còn hỏi với theo xin biết danh tính, nơi nhà sư trụ trì rồi nói: "Thầy ơi! Hoàn cảnh gia đình con tan nát hết rồi. Con ân hận lắm! Con còn một đứa em gái. Nó bơ vơ giữa đời. Thầy làm ơn, làm phúc cứu giúp em con...”, và nhà sư nhận lời.
Một tuần sau, trong số rất đông du khách và Phật tử đến chùa đầu xuân, Đại đức Thích Trúc Thái Minh nhận thấy có một cô gái chừng ngoài 20 tuổi cứ nem nép như muốn nói điều gì. Nhà sư ôn tồn hỏi mới hay cô gái đó chính là em gái của tử tù đặc biệt lần trước. Từ đây gia cảnh tội nghiệp của hai anh em mới được giãi bày.
Gia đình phạm nhân vốn khá giả nhờ người cha làm nghề sửa chữa xe ô tô vào loại giỏi ở thị trấn Trới. Trong cơ chế thị trường, gia đình làm ăn phát đạt, xây nhà cao, mua đất, mở rộng cơ sơ kinh doanh. Người mẹ làm nội trợ gia đình và giúp bố quản lý. Năm 2004, do mâu thuẫn lớn xảy ra, người cha không kìm được nóng giận đã đâm chết vợ rồi nhảy lầu toan tự vẫn. Nhưng cú nhảy từ lầu ba của ngôi nhà xuống đất chỉ làm ông sụm toàn bộ xương sống và chấn thương.
Sau 8 tháng chữa trị, ra viện, người cha lĩnh án tù 14 năm; hai anh em Phạm Xuân Cường bỗng chốc trở thành côi cút, mẹ chết, cha đi tù. Cường tiếp tục công việc thay dầu rửa xe, nuôi mình và nuôi em ăn học, hết cấp 3 và Cao đẳng Sư phạm. Cô em gái ra trường xin dạy hợp đồng ở một trường tiểu học ở một xã vùng khó khăn nhất của huyện miền núi Hoành Bồ. Tháng 7/2009, Phạm Xuân Cường gây án mạng bị bắt giam. Cô em gái cũng không được dạy học nữa, hàng ngày phải quảy gánh hàng nước bán rong kiếm tiền tự nuôi mình và thỉnh thoảng đi thăm nuôi bố và anh.
Nghe xong câu chuyện, Đại đức Thích Trúc Thái Minh se lòng, nhà sư phát tâm chở che cứu giúp cho hai anh em tử tù. Câu chuyện được nhà sư chia sẻ với một luật gia, vị luật gia đã nhận lời tìm cách nghiên cứu lại hồ sơ vụ án. Cùng thời gian đó, đơn xin ân giảm án tử hình cho Phạm Xuân Cường (khi ấy vẫn đang bị tạm giam) được đưa đến Văn phòng Chủ tịch nước, thời gian chưa thi hành bản án được kéo dài thêm. Mỗi một ngày tiếp nối là một ngày tử tù sống trong hi vọng và cũng là cơ hội để những người muốn cứu sống Phạm Xuân Cường tiếp tục hành trình "cứu sống tử tù”.
Phạm Xuân Cường, phạm nhân thoát án tử hình
Hành trình "cứu tử tù”
Chưa đầy một năm tiếp theo nhưng là cả một chặng đường đằng đẵng đối với tử tù Phạm Xuân Cường. Chuỗi ngày chờ đợi phán quyết cuối cùng cho sự sống của mình dường như ngày càng nặng nề, phạm nhân đặc biệt vẫn không ngừng tụng kinh niệm Phật và hi vọng… Lại thêm một cái Tết, nhiều phạm nhân trong Trại Tạm giam đã được ân giảm án, không có tên Phạm Xuân Cường.
Lần gặp người nhà trong chiều 30 Tết, Cường đã nghẹn ngào dặn sau khi thi hành án xin đưa cậu về nằm bên cạnh mộ của mẹ. Nhưng ở bên ngoài phòng giam, hành trình cứu sống tử tù vẫn không ngừng nghỉ. Những người trước đó hoàn toàn xa lạ với Cường nhưng nay đều dồn hết tâm huyết để giúp đỡ phạm nhân đặc biệt này. Toàn bộ hồ sơ vụ án được nghiên cứu lại, sự sống của phạm nhân vẫn đang chờ một sự định đoạt.
Đúng ngày lễ khai hội xuân Yên Tử, một vị lãnh đạo cao cấp của **** và Nhà nước đã có mặt trong ngày hội. Luật gia nọ đã cố gắng để tận tay gửi lá đơn đề nghị xem xét lại bản án của Phạm Xuân Cường kèm một số chứng cứ cốt yếu đến tay vị lãnh đạo. Lá đơn được xem ngay trước giờ khai hội ở giữa kinh đô Phật giáo. Và hành trình tiếp đó là sự đẩy đưa của những duyên do tưởng như rất tình cờ. Đại đức Thích Trúc Thái Minh cũng có lời thỉnh cầu và may mắn có dịp trình bày kỹ lưỡng vụ án và gia cảnh kẻ phạm tội với những người có trách nhiệm cao để xin xem xét lại trường hợp này.
Trong phòng biệt giam, sự ăn năn hối cải của tử tù có lẽ đã được chiếu rọi, thử thách với niềm tin vào công lý đã được soi thấu. Sau hơn hai năm tính từ ngày bản án phúc thẩm tuyên, cuối năm 2012, Phạm Xuân Cường được nhận Quyết định giảm án từ mức tử hình xuống chung thân. Cường không khỏi bàng hoàng khi nghe cán bộ Trại tạm giam đọc Quyết định dù trước đó là bao ngày tháng chỉ sống trong chờ đợi.
Cô em gái của Cường cũng được gặp nhiều người tốt giúp đỡ tạo công ăn việc làm để tiếp tục sống, thăm nuôi bố và anh trong tù. Khi người anh được giảm án cứu được sự sống, người em gái cũng gặp được chàng trai yêu thương mình và xây dựng gia đình. Đám cưới đơn sơ của cô gái đã được chính Đại đức Thích Trúc Thái Minh và những người có tấm lòng Phật tử làm lễ chúc phúc. Trong ngôi nhà đã từng xảy ra bao nhiêu chuyện đau lòng dẫn đến gia đình ly tán, một tổ ấm mới lại hình thành và sẽ là nơi chờ đợi những con người lầm lạc trở về sau thời gian trả án.
Nhìn cảnh này, các vàng em cũng không đi.Em vừa đi về đến nhà xong. Đông khủng khiếp.
![]()
![]()
![]()
Em tránh những chỗ mới và hoành tráng ( Bái đính, 3 vàng...) cụ ơi, cứ chùa nhỏ cổ kính mà vãn cảnh hướng Phật cho lành, cái tâm thanh tịnh thì đâu cần cao to dát vàng dát bạcSáng thứ 7 vừa rồi, em thăm chùa Ba Vàng đất Quảng.
Phải nói là em thán phục công sức, tiền của bỏ ra xây dựng, chỉ trong vòng ba bốn năm, một ngôi chùa hùng vĩ được dựng nên trên núi.
Chi phí xây dựng chắc vài trăm đến ngàn tỷ.
Có một vài suy nghĩ không vui xin chia sẻ cùng các cụ:
1 - Chuyện cái ghế trống:
Tại chính điện, bên trái, có một bàn dài để ghi phiếu công đức. Có hai cô sư trẻ ghi phiếu ngồi 2 ghế một đầu, đầu kia có hai ghế trống. Vài người xúm đến. Thấy các cô bận, một người hỏi, tôi tự ghi có được không, một cô trả lời được. Người kia nhặt một phiếu trắng trong tập phiếu để sẵn trên bàn để tự ghi. Chùa này có cái hay là mọi người công đức không đưa tiền trực tiếp mà tự bỏ tiền vào hòm công đức, nếu muốn ghi phiếu công đức (ví dụ có người ở nhà không đi được nhờ mình công đức hộ, thì lấy phiếu về cho họ, hoặc mình muốn lấy phiếu về đặt lên bàn thờ, một cách báo cáo tổ tiên) thì ra bàn này bảo các cô sư ghi, khai thế nào ghi thế ấy, ai dám lừa dối Phật.
Lại nói người kia đứng ghi không thuận tiện, liền ngồi xuống cái ghế trống để ghi, chắc cho chữ đẹp hơn. Ngay lập tức một cô sư lên tiếng: mời bác đứng lên, đây không phải chỗ bác ngồi. Em nhìn cô, cô còn rất trẻ, nhìn người kia, thì ra một bác già. Bác ấy đứng lên và không ghi nữa, lặng lẽ bỏ đi, ra hòm công đức bỏ tiền.
Em tưởng như vào công sở nhà nước xin một ân huệ nào đấy. Ngày xưa thôi. Chứ giờ đây cũng ít cảnh như thế, các nhân viên nhà nước cũng lịch sự hơn, thấy người già là mời ngồi tử tế.
Cô sư trẻ chắc không có tấm lòng của người tu hành.
2 - Chuyện thứ hai: người đi lễ sao mà đông thế?
Một ngôi chùa mới được biết đến rộng rãi 5 năm nay, mà bãi đỗ xe rộng thênh thang chật kín, hàng trăm xe, chủ yếu là xe to 4-50 ghế, người cứ nườm nượp chen vai thích cánh. Đâu phải chỉ chùa này, cả nước có hàng ngàn chùa đền phủ lớn, người dân đi hội trong làng, rồi đi lễ đi hội trong vùng, trong nước, đầu năm đi vay, đi xin, cuối năm đi trả, đi lễ tạ...
Thì ra dân mình tin thần thánh quá, tin cũng tốt, nhưng niềm tin có đúng hướng không (thần thánh liệu có giúp người ta giàu có, mạnh khỏe, đỗ đạt... được không? Hay chỉ tự thân vận động mới có kết quả? )
Vậy mà bỏ ra bao nhiêu thời gian cho lễ hội, bao nhiêu tiền của cho tín ngưỡng.
Tháng Giêng sắp qua. Nhiều lễ hội còn kéo sang tháng hai, có lễ hội trải dài vài tháng.
Em cũng tin vào Phật, vào thánh, cũng đi lễ theo phong tục, theo gia đình, tham gia cùng trào lưu đi lễ của cả dân tộc.
Nhưng em bắt đầu nghĩ, phong tục này có lẽ nên dần dần giảm đi,
Đất nước muốn phát triển, niềm tin vào từ bi hỷ xả, vào chân thiện mỹ của Đức Phật là cần thiết, nhưng cách làm như hiện nay sợ rằng không phù hợp?
A di đà Phật.