Thằng nghiện là thế, khi bình thường thì cũng nghĩ nhiều lắm, cũng muốn rũ bỏ tất cả... nhưng khi bước vào cuộc đời ko có bản lĩnh nó lại về với bản năng của thằng nghiện, đó là ma túy...
Trở lại truyện trại trường... Đêm đó chính đội trưởng PT ( là thằng nghiện đứng đầu) sang nói chuyện tử tế với Em, ở với Anh, Em rồi thì tử tế... DCM tao điên lên tao giết hết đấy, mày sống với A,Em chứ đừng nghĩ dựa cán bộ... lại bài của nghiện. Hôm đó Em được ra sân uống chè ăn bánh, thích nằm ngồi thì tùy... ngắm trăng miễn phí và ko gây gổ với ai, nhưng bọn nghiện bình dân nhìn Em bắt đầu sợ. Tất cả các phòng sau đó Em đều được dạo chơi, các BT đều coi Em là chip ( nhỏ tuổi, trắng trẻo... con nhà gia giáo), nói gì thì nói bọn nghiện dù sao đi nữa phần người vẫn có... nó cưng nựng Em lắm... khi Em đã có chỗ đứng và được A, Em bao bọc do vậy.... Em đã hư thật sự!
Không được lên buồng chia cơm hôm sau nên Em xin luôn Anh K cho Em ở lại buồng nan, Em chỉ có 3 hôm mà đã dám mò xuống khu kỷ luật khi đi làm, xuống gặp anh T lúc đó đã được hạ chân xuống, người tím bầm vì máu ít dồn về não, người thì ngơ ngơ vì tâm thần chưa ổn định ( ko phải tâm lý nhé), Em ném cơm vào cho T, sữa và khuyên ăn đi, hết giờ nghỉ rồi...Em ko xuống là nằm lại với A đấy. Anh T cười rất hiền, và bảo Em: mày kiếm anh điếu thuốc thì hơn. Chấp nhận bị kỷ luật, Em vác điếu cày xuống, hút xong phát T nằm vật ra thở dốc
.
Bên trên có tiếng giày, Em giật mình ngửa lên nhìn... thấy chú C tụt lại! sau 3 ngày nữa thì T về buồng, nhưng mặt trắng bệch... người ko ăn nổi nữa, đút cháo loãng mà vẫn kêu đau cổ... được đưa về nhà vì Trung tâm sợ phải chi 950k tiền chôn cất với lý do HIV giai đoạn cuối và gọi gia đình lên đón, còn lý do chính đáng thì đã được chôn sâu theo T.