[Funland] Thủy Hử 4.0 demo

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
219
Động cơ
83,082 Mã lực
Hồi thứ tư: Trí phá lưới trời
Lời rằng: Lương Sơn Bạc, chốn sông nước hiểm trở, sau bao biến cố tang thương, lòng người như nước sông, lúc lặng lúc cuộn sóng. Tống Giang ngày đêm lo giữ đoàn kết, Võ Tòng sục sôi ý chí báo thù, còn Ngô Dụng, Trí Đa Tinh, âm thầm dệt mưu để đối phó kẻ thù ẩn trong bóng tối. Nào ngờ, lưới trời của kẻ thù chưa tan, một âm mưu đen tối lại lặng lẽ giăng ra, nhắm vào mạch sống của Lương Sơn.

Hôm ấy, trời âm u, mây dày che kín ánh trăng, gió lạnh thổi qua làm mặt nước gợn sóng. Sau vụ tấn công trong sương mù, Tống Giang triệu tập anh em ở đại sảnh, giọng trầm nhưng kiên định: “Lý Quỳ chết, kho lương cháy, anh em tổn thất – ta không thể để Lương Sơn rơi vào tay kẻ thù! Từ nay, ta tăng cường canh gác, bảo vệ bến thuyền – nơi thuyền bè đi lại, là huyết mạch của trại!” Võ Tòng gật đầu: “Tống đại ca nói phải! Để ta dẫn người tuần tra bờ sông, kẻ nào lảng vảng, ta đập nát!”

Ngô Dụng, ngồi một góc, tay vuốt chòm râu, ánh mắt sắc lạnh, khẽ lên tiếng: “Huynh trưởng, Võ nhị ca, đừng vội mừng. Kẻ thù mấy lần ra tay, đều kín kẽ, nham hiểm. Ta e rằng bến thuyền chính là mục tiêu tiếp theo!” Tống Giang ngạc nhiên: “Ngô Dụng, sao ngươi biết?” Ngô Dụng mỉm cười: “Chưa chắc, nhưng ta để ý: vụ cháy kho, Lý Quỳ chết, rồi tấn công trong sương – tất cả đều nhằm cắt nguồn sống và làm ta rối loạn. Bến thuyền là tuyến đường vận lương quan trọng, nếu mất, Lương Sơn đói khát mà tan!”

Đúng như lời Ngô Dụng, đêm ấy, khi sương mù lại trùm kín bờ sông, một bóng đen lặng lẽ lướt qua bụi lau gần bến thuyền. Hắn mặc áo đen, tay cầm một bó đuốc nhỏ, bên hông đeo túi da tỏa mùi dầu hỏa nồng nặc. Gần đó, vài hảo hán canh gác đang mải trò chuyện, không hay biết nguy hiểm rình rập. Nhưng từ trong bóng tối, Ngô Dụng đã âm thầm quan sát, tay cầm một chiếc ống nhòm nhỏ – vật hiếm có từ Tây vực. Ông thì thầm với Võ Tòng đứng cạnh: “Nhị ca, đừng manh động. Ta muốn xem kẻ này định làm gì!”

Bóng đen khéo léo luồn qua đám lau, đổ dầu hỏa lên một chiếc thuyền lớn, rồi châm lửa. Ngọn lửa vừa bùng lên, Võ Tòng định lao ra, nhưng Ngô Dụng ngăn lại: “Chờ đã! Hắn không hành động một mình!” Quả nhiên, từ phía xa, một mũi tên bọc lửa bay vụt tới, nhắm thẳng vào Tống Giang – lúc này đang đứng trên bờ kiểm tra thuyền bè cùng Hoa Vinh. Ngô Dụng phản ứng nhanh như chớp, đẩy Tống Giang ngã xuống, mũi tên cắm phập vào cây cột, cháy phừng phừng.

Võ Tòng gầm lên: “Kẻ nào dám ám sát Tống đại ca?” Hắn lao vào bụi lau, tay đấm gãy cổ tên áo đen đang đốt thuyền, nhưng kẻ này câm như hến, chỉ cười gằn rồi cắn lưỡi tự sát. Tống Giang thở hổn hển, đứng dậy: “Ngô Dụng, sao ngươi biết có kẻ nhắm vào ta?” Ngô Dụng trầm giọng: “Huynh trưởng, ta đã nghi ngờ từ vụ Trương Tam chết. Kẻ thù không chỉ muốn phá Lương Sơn, mà còn nhắm vào huynh – người giữ linh hồn của trại!”

Ông chỉ tay ra bến thuyền: “Nhìn kìa, lửa cháy ở thuyền lớn, nhưng không lan nhanh. Ta đoán chúng không định đốt hết, mà chỉ muốn dụ ta tập trung dập lửa, để lộ sơ hở!” Tống Giang cau mày: “Ý ngươi là kế điệu hổ ly sơn?” Ngô Dụng gật đầu: “Đúng vậy. Ta đã sai người kiểm tra, phát hiện vài thùng dầu hỏa giấu dưới bến – nếu cháy hết, cả bến thuyền sẽ nổ tung!”

Võ Tòng nghiến răng: “Kẻ thù này quá độc ác! Để ta lùng sục, lôi cổ chúng ra!” Nhưng Ngô Dụng lắc đầu: “Chưa vội, Võ nhị ca. Kẻ này chết không khai, nhưng ta tìm thấy thứ này!” Ông giơ lên một chiếc túi nhỏ từ xác tên áo đen, bên trong chứa vài hạt giống kỳ lạ, giống hệt hạt mê hồn trong vụ Lý Quỳ. Tống Giang hỏi: “Lại là thứ này?” Ngô Dụng gật đầu: “Phải. Kẻ thù dùng nó làm mồi nhử, nhưng ta nghi ngờ còn âm mưu lớn hơn!”

Ngô Dụng lập tức bày kế: “Huynh trưởng, ta sẽ giả vờ để bến thuyền cháy, loan tin huynh bị thương nặng. Kẻ thù tưởng ta rối loạn, chắc chắn sẽ lộ thêm manh mối!” Tống Giang do dự: “Nhưng nếu tin đồn lan ra, anh em hoang mang thì sao?” Ngô Dụng mỉm cười: “Ta đã tính cả. Võ nhị ca sẽ dẫn người giả vờ rút lui, còn ta bố trí Hoa Vinh mai phục ở bờ Bắc, bắn kẻ nào khả nghi!”

Kế hoạch được thực hiện ngay đêm ấy. Ngô Dụng ra lệnh đốt thêm một thuyền nhỏ, khói đen bốc lên nghi ngút, đồng thời sai người loan tin: “Tống đại ca trúng tên, nguy kịch!” Võ Tòng giả vờ gầm gào, dẫn anh em rút về trại, để lại bến thuyền trong hỗn loạn. Từ bờ Bắc, Hoa Vinh nấp trong bụi lau, cung đã giương sẵn.

Quả nhiên, chưa đầy nửa canh giờ, hai bóng đen lặng lẽ xuất hiện gần bến thuyền, tay cầm đuốc và thương ngắn. Một tên thì thầm: “Tống Giang đã trúng tên, giờ đốt hết bến này, Lương Sơn tan rã!” Nhưng chưa kịp châm lửa, một mũi tên từ Hoa Vinh bay tới, xuyên qua vai tên cầm thương. Tên còn lại hoảng loạn, nhảy xuống sông trốn thoát. Võ Tòng lao ra từ bóng tối, bắt sống kẻ bị thương, gầm lên: “Khai mau, ai sai khiến ngươi?”

Tên đó cười gằn: “Ngươi tưởng bắt được ta là xong? Chủ nhân ta còn ở phía sau, Lương Sơn sớm thành tro!” Ngô Dụng bước tới, lạnh lùng: “Chủ nhân ngươi? Nói rõ đi!” Nhưng tên đó cắn răng, máu trào ra miệng – lại tự sát bằng độc dược giấu trong răng.

Tống Giang thở dài: “Ngô Dụng, ngươi cứu ta lần nữa, nhưng kẻ thù này quá kín kẽ!” Ngô Dụng cầm mũi thương từ xác kẻ áo đen, xem xét: “Thương này giống vụ Lý Quỳ, nhưng ký hiệu trên cán hơi khác – mờ hơn, như cố tình làm giả. Kẻ thù muốn ta nghi ngờ Trương Thanh, nhưng ta chắc chắn đây là mồi nhử!” Võ Tòng gầm lên: “Dù là ai, ta cũng sẽ tìm ra!”

Ngô Dụng thì thầm: “Huynh trưởng, kẻ này không chỉ muốn giết huynh, mà còn phá tan Lương Sơn từ trong ra ngoài. Nhưng lần này, ta đã khiến chúng lộ một bước. Chúng sẽ không ngờ ta phá được kế này!” Tống Giang gật đầu, ánh mắt kiên định: “Ngô Dụng, ngươi là trí tuệ của Lương Sơn. Ta tin ngươi!”

Đêm ấy, sương mù tan dần, bến thuyền được giữ vững. Nhưng từ xa, một bóng người đứng trên đồi, đôi mắt lạnh lẽo lóe sáng, thì thầm: “Ngô Dụng, ngươi thông minh lắm, nhưng trò chơi còn dài!” Kẻ ấy là ai, không một ai hay biết.

Lương Sơn tạm yên, nhưng âm mưu đen tối của kẻ thù vẫn chưa dừng. Hồi sau sẽ rõ.
 

bachkhoak40

Xe container
Biển số
OF-25219
Ngày cấp bằng
4/12/08
Số km
5,806
Động cơ
538,808 Mã lực
Giờ đang trend tu tiên với xuyên không, cụ sáng tác mấy thể loại này xem sao. :)) :)) :))
 

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
219
Động cơ
83,082 Mã lực
Giờ đang trend tu tiên với xuyên không, cụ sáng tác mấy thể loại này xem sao. :)) :)) :))
vâng, để có thời gian em thử xem sao cụ ạ :D
em đang kết hợp với một số bạn dựng mô hình 3D tái hiện cuộc sống nước ta trong các giai đoạn trước với phong cách game ở góc nhìn thứ nhất
cám ơn cụ chia sẻ
 

Colexanh

Xe buýt
Biển số
OF-857724
Ngày cấp bằng
21/4/24
Số km
670
Động cơ
27,183 Mã lực
Tuổi
38
Sáng tác làm gì mấy tay Tàu. Em cung cấp mấy dữ liệu cho cụ viết truyện Việt còn hơn
- Hai cụ thời Lý chết vì một công chúa Thiên Cực, trong đó có ngài Tô Trung Từ, là cậu của nhà Trần, làm cơ sở cho vua Lý chạy về Hải Ấp, đưa team Trần về kinh tranh ngôi.
- Ông Nguyễn Huệ thông qua data của Nguyễn Hữu Chỉnh, chơi hai cụ Phạm Ngô Cầu và Hoàng Đình Thể, y vụ Mã Siêu - Hàn Toại thời 3 Quốc.
- Vụ vua Mạc thịt vợ tướng tiền quân nên bỏn quay xe đánh cho tan tác cơ đồ, như nhà Minh ăn thiếp yêu của Ngô Tam Quế.
- Các giải pháp xử lý lúc đập lúc xoa của Đinh Tiên Hoàng trong chiến dịch dẹp 11 sứ quân còn lại.
- Các cuộc giao tranh Nam Bắc triều và Đàng trong Đàng ngoài ...
 

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
219
Động cơ
83,082 Mã lực
Sáng tác làm gì mấy tay Tàu. Em cung cấp mấy dữ liệu cho cụ viết truyện Việt còn hơn
- Hai cụ thời Lý chết vì một công chúa Thiên Cực, trong đó có ngài Tô Trung Từ, là cậu của nhà Trần, làm cơ sở cho vua Lý chạy về Hải Ấp, đưa team Trần về kinh tranh ngôi.
- Ông Nguyễn Huệ thông qua data của Nguyễn Hữu Chỉnh, chơi hai cụ Phạm Ngô Cầu và Hoàng Đình Thể, y vụ Mã Siêu - Hàn Toại thời 3 Quốc.
- Vụ vua Mạc thịt vợ tướng tiền quân nên bỏn quay xe đánh cho tan tác cơ đồ, như nhà Minh ăn thiếp yêu của Ngô Tam Quế.
- Các giải pháp xử lý lúc đập lúc xoa của Đinh Tiên Hoàng trong chiến dịch dẹp 11 sứ quân còn lại.
- Các cuộc giao tranh Nam Bắc triều và Đàng trong Đàng ngoài ...
em ghi nhận ạ, sử mình mà không rõ nguồn gốc còn nguy hiểm hơn cụ ạ, em chỉ chém gió chuyện tàu cho vui thôi.
cám ơn cụ đã góp ý ạ
 

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
219
Động cơ
83,082 Mã lực
Hồi thứ năm: Ẩn khách
Lời rằng: Lương Sơn Bạc, chốn sông nước hiểm trở, sau bao biến cố tang thương, tưởng chừng đã tạm yên nhờ mưu trí của Ngô Dụng. Nhưng lưới trời của kẻ thù như sóng ngầm, càng lặng càng sâu, âm mưu tầng tầng lớp lớp chưa lộ hết. Tống Giang lo giữ nghĩa khí, Võ Tòng sục sôi báo thù, Ngô Dụng trầm ngâm dệt kế, nào ngờ, một đêm trăng mờ, bóng người mới xuất hiện, mang theo bí ẩn và hiểm họa khôn lường.

Hôm ấy, trăng mờ ẩn sau mây, ánh sáng yếu ớt soi xuống mặt nước Lương Sơn. Sau vụ bến thuyền suýt cháy, Tống Giang triệu tập các hảo hán tại Tụ Nghĩa Đường để bàn kế lâu dài. Đột nhiên, một chiếc thuyền nhỏ trôi vào bến, trên thuyền là Lư Tuấn Nghĩa, Ngọc Kỳ Lân, người từng rời Lương Sơn vài tháng trước để thăm gia đình. Ông bước xuống, áo bào rách nát, tay ôm vết thương, giọng trầm: “Tống huynh, ta suýt không về được! Trên đường từ Đông Kinh về, ta bị một đám giang hồ lạ mặt phục kích, may nhờ Hổ Tam Nương cứu mạng!”

Từ sau lưng Lư Tuấn Nghĩa, Hổ Tam Nương, Nhất Trượng Thanh, bước ra, dáng vẻ mạnh mẽ, tay cầm đôi đao sáng loáng. Nàng lạnh lùng: “Tống đại ca, ta vốn đi thăm họ hàng ở vùng Nam, tình cờ gặp Lư huynh bị vây giữa rừng. Đám giang hồ đó dùng thương ngắn và hạt mê hồn – giống vụ Lý Quỳ chết! Ta chém chết hai tên, mới đưa Lư huynh thoát về đây!” Tống Giang nghe xong, lòng nặng trĩu: “Lư huynh, Tam Nương, các ngươi vất vả rồi. Nhưng kẻ thù này là ai, sao cứ nhắm vào Lương Sơn?”

Ngô Dụng bước tới, ánh mắt sắc lạnh: “Tống huynh, ta e rằng đây không phải ngẫu nhiên. Lư huynh rời trại lâu ngày, giờ quay về lại bị phục kích – kẻ thù biết rõ động tĩnh của ta!” Võ Tòng nghiến răng: “Nếu chúng dám động đến anh em, ta sẽ đập nát từng tên!” Nhưng Hổ Tam Nương lắc đầu: “Võ nhị ca, đám đó không sợ chết. Ta chém chết ba tên, nhưng tên cuối tự sát bằng độc dược, không khai gì!”

Đúng lúc ấy, một hảo hán chạy vào, mặt mày tái mét: “Tống đại ca, có một người tự xưng là Chu Đồng đến quy hàng, nói có tin quan trọng từ triều đình!” Tống Giang ra lệnh dẫn vào. Chu Đồng bước tới, dáng cao lớn, mặt vuông chữ điền, tay cầm một cây thương dài, khí thế uy mãnh. Hắn quỳ xuống, giọng trầm: “Tống gia, ta là Chu Đồng, từng là phó tướng cấm quân dưới trướng Lâm Xung. Ta mến mộ nghĩa khí của Lâm huynh và Lương Sơn, không chịu nổi lệnh tàn độc của Cao Cầu, nên đào tẩu đến đây!”

Tống Giang cau mày: “Chu Đồng? Ta nghe danh ngươi, từng là hảo thủ trong cấm quân. Nhưng sao giờ mới đến?” Chu Đồng cúi đầu, giọng thành khẩn: “Tống gia, Cao Cầu đang tập hợp quân ở Đông Kinh, định san bằng Lương Sơn. Hắn sai người đốt kho lương, giết hảo hán của các người, giờ còn âm mưu phá bến thuyền để các ngươi đói khát, rồi dẫn quân đến quét sạch! Ta từng được Lâm huynh dạy dỗ, không muốn làm tay sai cho kẻ ác, nên mang tin này đến, mong được gia nhập Lương Sơn!”

Võ Tòng gầm lên: “Cao Cầu khốn kiếp! Để ta dẫn anh em đánh lên Đông Kinh, bẻ cổ hắn!” Nhưng Ngô Dụng giơ tay ngăn lại, trầm giọng: “Chờ đã, Võ nhị ca. Chu Đồng nói nghe hợp lý, nhưng ta cần xem xét!” Tống Giang hỏi: “Ngô Dụng, ý ngươi là sao?” Ngô Dụng đáp: “Tống huynh, Chu Đồng đến đúng lúc quá, lại biết rõ Cao Cầu. Ta không nghi lòng thành của hắn, nhưng muốn thử xem!”

Tống Giang gật đầu, quay sang Chu Đồng: “Ngươi đã đến, ta không từ chối. Nhưng để chứng minh lòng trung, ngươi hãy kể rõ Cao Cầu định ra tay thế nào!” Chu Đồng không do dự: “Hắn đã sai một đội giang hồ thuê mướn, giả làm quân triều đình, lẻn vào vùng sông nước để phá bến thuyền. Ta từng thấy chúng tập luyện ở ngoại ô Đông Kinh, dùng hỏa du và thương ngắn – giống những gì các người gặp!”

Hổ Tam Nương chen vào: “Tống đại ca, lời hắn khớp với đám phục kích ta và Lư huynh. Nhưng nếu là giang hồ, sao không phải quân chính quy của Cao Cầu?” Chu Đồng đáp: “Cao Cầu không muốn để lộ triều đình đứng sau, sợ thiên hạ chê cười. Hắn dùng tiền mua chuộc giang hồ, kín kẽ hơn!”

Ngô Dụng vuốt râu, ánh mắt lóe sáng: “Chu Đồng, ngươi nói có lý. Nhưng ta vẫn thấy lạ. Cao Cầu tàn bạo, tham lam, nhưng vụ cháy kho, cái chết của Lý Quỳ, vụ tấn công trong sương – đều quá xảo quyệt, không giống phong cách của hắn!” Lư Tuấn Nghĩa gật đầu: “Phải. Ta bị tấn công ở vùng rừng xa, không có dấu hiệu binh lính triều đình!”

Tống Giang trầm ngâm: “Ngô Dụng, ngươi nghi ngờ điều gì?” Ngô Dụng đáp: “Tống huynh, ta nghi ngờ có kẻ đứng sau Cao Cầu, dùng hắn làm bình phong. Chu Đồng có thể thật lòng, nhưng ta cần thời gian quan sát!” Chu Đồng nghe xong, quỳ xuống: “Tống gia, Ngô quân sư, ta nguyện lập công để chứng minh! Nếu các người cần đánh Cao Cầu, ta xin xung phong!”

Tống Giang đỡ Chu Đồng dậy, giọng ấm áp: “Chu huynh, ta tin ngươi. Từ nay, ngươi là anh em Lương Sơn. Ngô Dụng, ngươi sắp xếp cho Chu Đồng!” Ngô Dụng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lạnh: “Được, Chu huynh sẽ cùng Võ nhị ca tuần tra bến thuyền. Ta muốn xem kẻ thù phản ứng thế nào!”

Đêm ấy, Chu Đồng cùng Võ Tòng đi tuần, tỏ ra tận tụy, chỉ điểm những nơi dễ bị tấn công. Võ Tòng vỗ vai: “Chu Đồng, ngươi không tệ! Nếu Cao Cầu dám đến, ta với ngươi đập tan hắn!” Chu Đồng cười lớn: “Võ nhị ca, ta chỉ mong báo đáp Lâm huynh và Lương Sơn!” Nhưng khi Võ Tòng quay đi, Chu Đồng khẽ liếc ra bờ sông, tay thả một mảnh giấy nhỏ xuống nước, để dòng chảy cuốn đi. Trên giấy viết: “Tống Giang tin Cao Cầu là thù. Kế tiếp, phá bến thuyền!”

Từ xa, một bóng đen lặng lẽ nhặt mảnh giấy, đôi mắt lóe sáng như sao lạnh, thì thầm: “Chu Đồng, ngươi làm tốt. Lương Sơn sẽ sớm tan!”

Ngô Dụng đứng trên bến, nhìn theo Chu Đồng, thì thầm với Tống Giang: “Huynh trưởng, Chu Đồng quá nhiệt tình, nhưng ta chưa thấy sơ hở. Ta sẽ để hắn tự do hành động, xem kẻ thù lộ gì thêm!” Tống Giang gật đầu: “Ngô Dụng, ngươi là trí tuệ của Lương Sơn. Ta tin ngươi!”

Trăng mờ dần, Lương Sơn tạm yên, nhưng âm mưu đen tối như sóng ngầm, càng sâu càng khó thấy. Hồi sau sẽ rõ.
 

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
219
Động cơ
83,082 Mã lực
Hồi thứ sáu: Sóng dữ dưới lòng sông
Lời rằng: Lương Sơn Bạc, chốn sông nước mênh mông, sau bao ngày nghi ngờ và hiểm họa, nghĩa khí vẫn là ngọn lửa soi lối anh hùng. Tống Giang lo giữ đoàn kết, Võ Tòng sục sôi báo thù, Ngô Dụng mải miết dệt mưu, Chu Đồng thì tận tụy bên ngoài mà lòng ẩn ý. Nào ngờ, một ngày sương trắng giăng kín, sóng dữ nổi lên, mang theo âm mưu đen tối nhắm vào mạch sống của Lương Sơn.

Hôm ấy, trời âm u, sương trắng phủ dày mặt nước, gió lạnh thổi qua làm lau sậy xào xạc. Tống Giang đang cùng Ngô Dụng kiểm tra bến thuyền, bỗng một hảo hán chạy tới, mặt mày tái mét: “Tống đại ca, nguồn nước phía Bắc có vấn đề! Mấy anh em uống vào bị tê chân tay, mắt mờ, không đứng vững được!” Tống Giang nghe xong, lòng nóng như lửa: “Nguồn nước là sinh mệnh của Lương Sơn, kẻ nào dám ra tay?”

Ngô Dụng bước tới, ánh mắt sắc lạnh: “Tống huynh, đây không phải bệnh tự nhiên. Kẻ thù từng đốt kho, phá bến thuyền, giờ lại nhắm vào nước – rõ ràng muốn làm ta mất sức chiến đấu!” Võ Tòng nghiến răng: “Để ta dẫn người lùng sục, lôi cổ bọn khốn đó ra!” Nhưng Ngô Dụng ngăn lại: “Chờ đã, Võ nhị ca. Nguồn nước nằm sâu dưới lòng sông, độc lạ thế này không dễ phát hiện. Ta cần người giỏi thủy chiến để điều tra!”

Đúng lúc ấy, hai bóng người lướt tới từ mặt nước, nhanh như cá kình. Người đi trước là Trương Hoành, Tiểu Ngũ, dáng thấp nhưng rắn rỏi, tay cầm mái chèo. Theo sau là Trương Thuận, Tiểu Thất, cao lớn, da ngăm đen, đôi mắt sáng như sao. Trương Hoành lên tiếng: “Tống đại ca, ta và Tiểu Thất vừa tuần sông, phát hiện điều lạ! Dưới lòng sông phía Bắc, có vài bao tải kỳ quái trôi lơ lửng, nước quanh đó trong veo nhưng bốc mùi tanh nhè nhẹ!” Trương Thuận gật đầu: “Phải! Ta lặn xuống xem, không thấy cá chết, nhưng anh em uống nước lại trúng độc – quá kỳ quái!”

Tống Giang cau mày: “Tiểu Ngũ, Tiểu Thất, các ngươi vất vả rồi! Nhưng độc gì mà không giết ngay?” Ngô Dụng cầm một bát nước từ nguồn, ngửi thử, nhíu mày: “Mùi tanh này… không giống thạch tín hay độc thảo thường thấy. Kẻ thù dùng thứ gì đó hiếm có, nhắm vào sức lực của ta!” Chu Đồng, đứng cạnh, chen vào: “Tống gia, ta từng thấy một loại độc dược ở cấm quân, gọi là Hắc Thủy Tán. Nó tan trong nước, không màu không vị, làm người uống tê liệt dần, mất sức chiến đấu, nhưng không chết ngay!”

Ngô Dụng quay sang: “Chu huynh, ngươi biết rõ thứ này?” Chu Đồng gật đầu, giọng thành khẩn: “Phải, Ngô quân sư! Hắc Thủy Tán là bí mật của triều đình, do Cao Cầu ra lệnh chế tạo để đối phó quân phiến loạn. Ta từng thấy chúng thử trên sông, chỉ cần một ít cũng đủ làm cả đội quân ngã quỵ!” Tống Giang gật đầu: “Chu huynh, nếu vậy, ngươi có cách hóa giải không?” Chu Đồng đáp: “Ta nhớ Lâm huynh từng nói, Hắc Thủy Tán sợ ánh nắng mạnh. Nếu phơi nước dưới nắng, độc sẽ tan đi. Nhưng phải tìm nguồn độc trước!”

Ngô Dụng trầm ngâm: “Chu huynh nói có lý. Tiểu Ngũ, Tiểu Thất, các ngươi lặn xuống lần nữa, lấy bao độc về. Ta sẽ thử nghiệm!” Trương Hoành gật đầu: “Được, Ngô quân sư! Để ta và Tiểu Thất lo!” Hai anh em nhảy xuống nước, lặn sâu dưới lòng sông. Chẳng mấy chốc, họ kéo lên ba bao tải nhỏ, bên trong chứa bột đen mịn, tan ra làm nước bốc mùi tanh nhè nhẹ.

Ngô Dụng lấy một ít bột, hòa vào bát nước, rồi sai một hảo hán khỏe mạnh uống thử. Chỉ vài khắc, người đó run rẩy, tay chân tê liệt, ngã vật xuống đất. Chu Đồng bước tới, kiểm tra: “Đúng là Hắc Thủy Tán! Nhưng đừng lo, ta có cách!” Hắn ra lệnh mang nước độc ra giữa sân, đặt dưới nắng gắt. Sau nửa canh giờ, nước bốc hơi, mùi tanh biến mất. Hảo hán kia dần tỉnh lại, dù còn yếu. Chu Đồng cười: “Tống gia, nhờ Lâm huynh dạy ta năm xưa, ta mới biết cách này!”

Tống Giang vỗ vai: “Chu huynh, ngươi cứu Lương Sơn lần nữa! Cao Cầu quả là nham hiểm!” Võ Tòng gầm lên: “Để ta dẫn anh em đánh Đông Kinh, trả thù cho Lý Quỳ!” Nhưng Ngô Dụng ngăn lại: “Chờ đã, Võ nhị ca. Chu huynh nói đúng về Hắc Thủy Tán, nhưng ta thấy lạ – độc này hiếm có, sao Cao Cầu biết dùng dưới sông Lương Sơn?” Hổ Tam Nương chen vào: “Ngô quân sư, ta cũng nghi ngờ. Đám phục kích ta và Lư huynh không giống quân triều đình, mà Cao Cầu đâu giỏi mưu đến vậy?” Lư Tuấn Nghĩa gật đầu: “Phải! Nếu là Cao Cầu, sao không thấy binh lính?”

Ngô Dụng vuốt râu, ánh mắt lóe sáng: “Tống huynh, đây là kế đa tầng. Cao Cầu có thể ra lệnh, nhưng kẻ thật sự đứng sau hiểu rõ Lương Sơn – từng con sông, từng dòng nước. Ta nghi có nội gián lớn hơn!” Chu Đồng cười: “Ngô quân sư đa nghi quá! Cao Cầu dùng giang hồ thuê mướn, ta từng thấy chúng ở Đông Kinh!” Ngô Dụng gật đầu, nhưng mắt vẫn lạnh: “Chu huynh, ta sẽ xem xét. Cảm ơn ngươi hôm nay!”

Ngô Dụng lập kế: “Tống huynh, ta sai Tiểu Ngũ và Tiểu Thất dọn sạch độc dưới sông. Đồng thời, ta loan tin nguồn nước bị nhiễm, xem kẻ thù phản ứng ra sao. Võ nhị ca, ngươi canh gác bến thuyền, ta nghi chúng sẽ nhân cơ hội phá hoại!” Tống Giang gật đầu: “Ngô Dụng, ngươi là trí tuệ của Lương Sơn. Ta tin ngươi!”

Đêm ấy, Trương Hoành và Trương Thuận lặn suốt đêm, kéo hết các bao độc lên bờ. Chu Đồng dẫn người phơi nước dưới trăng – vì trời đêm không nắng, hắn bảo: “Dưới trăng sáng, Hắc Thủy Tán cũng tan chậm!” Nước dần trong trở lại, anh em Lương Sơn cảm kích, vỗ vai Chu Đồng: “Chu huynh, ngươi đúng là hảo hán!” Nhưng khi mọi người quay đi, Chu Đồng lén thả một mảnh giấy xuống nước: “Nguồn nước tạm sạch, Lương Sơn tin Cao Cầu. Kế tiếp, phá bến!” Dòng sông cuốn mảnh giấy đi, đến tay một bóng đen ẩn trong sương. Hắn thì thầm: “Chu Đồng, tốt lắm. Lương Sơn sẽ sớm tan!”

Sáng hôm sau, Ngô Dụng kiểm tra nguồn nước, thở phào: “Tống huynh, nước sạch rồi. Nhưng ta thấy lạ – kẻ thù chưa ra tay tiếp. Chúng đang chờ gì?” Tống Giang hỏi: “Ngô Dụng, ngươi nghi ngờ ai?” Ngô Dụng thì thầm: “Ta chưa chắc, nhưng kẻ này quá xảo quyệt. Ta sẽ khiến chúng lộ diện!”

Sóng sông dần lặng, nhưng âm mưu đen tối như mây đen, vẫn giăng kín Lương Sơn. Hồi sau sẽ rõ.
 

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
219
Động cơ
83,082 Mã lực
Hồi thứ bảy: Mây đen vần vũ
Lời rằng: Lương Sơn Bạc, chốn sông nước mênh mông, sau bao ngày hiểm họa chồng chất, tưởng chừng đã yên nhờ mưu trí Ngô Dụng và lòng trung của anh em. Nhưng mây đen vần vũ, sóng ngầm cuộn trào, âm mưu kẻ thù như lưới trời, càng giăng càng chặt. Tống Giang lo giữ nghĩa khí, Võ Tòng sục sôi báo thù, Chu Đồng tận tụy mà lòng ẩn sâu, nào ngờ, một ngày gió lạnh thổi qua, Lương Sơn đối mặt cơn bão lớn chưa từng thấy.

Hôm ấy, trời âm u, mây đen giăng kín, gió mạnh làm nước sông dâng cao. Tống Giang đang cùng Ngô Dụng bàn kế bảo vệ nguồn nước thì một tiếng chiêng vang dồn dập từ bờ Nam. Hoa Vinh, Tiểu Lý Quảng, lao vào, tay ôm vết thương, giọng hổn hển: “Tống đại ca, quân triều đình xuất hiện! Cao Cầu dẫn hơn nghìn quân, đóng trại cách Lương Sơn ba mươi dặm, cờ xí rợp trời!” Tống Giang nghe xong, sắc mặt tái nhợt: “Cao Cầu đến nhanh vậy sao?”

Ngô Dụng trầm giọng: “Tống huynh, ta đã nghi ngờ hắn là con cờ, nhưng quân đến gần thế này, e rằng kẻ thù muốn ép ta ra trận!” Chu Đồng bước tới, giọng kiên định: “Tống gia, ta từng đối đầu quân triều đình dưới trướng Lâm huynh. Cao Cầu không giỏi thủy chiến, nhưng nếu hắn chặn đường sông, Lương Sơn sẽ bị cô lập!” Võ Tòng gầm lên: “Cô lập thì đã sao? Để ta dẫn anh em đánh tan bọn chúng!”

Đúng lúc ấy, Trương Hoành (Tiểu Ngũ) và Trương Thuận (Tiểu Thất) từ bến thuyền chạy tới, mặt mày hoảng hốt. Trương Thuận lên tiếng: “Tống đại ca, không chỉ quân triều đình! Một đám thuyền lạ vừa xuất hiện ở bờ Đông, cờ đen không ký hiệu, đang chặn đường vận lương của ta!” Trương Hoành bổ sung: “Ta lặn xuống xem, chúng thả lưới sắt dưới sông, thuyền lớn không qua được!” Tống Giang cau mày: “Lưới sắt? Cao Cầu làm sao biết dùng thứ này?”

Ngô Dụng nhíu mày: “Tống huynh, đây không phải phong cách của Cao Cầu. Hắn ỷ quân đông, thích đánh trực diện, không rành thủy chiến đến vậy. Có kẻ khác đứng sau!” Chu Đồng chen vào: “Ngô quân sư, ta nghi là tay sai của Cao Cầu. Ta từng thấy giang hồ vùng Đông dùng lưới sắt để bắt thuyền!” Ngô Dụng gật đầu, nhưng mắt lạnh: “Chu huynh, ta sẽ xem xét. Nhưng ta cần bằng chứng!”

Chưa dứt lời, một hảo hán khác lao vào, tay cầm mũi tên dính máu: “Tống đại ca, quân triều đình bắn tên lửa từ bờ Nam, suýt đốt kho khí giới! May nhờ Công Tôn Thắng kịp dùng phép dập lửa!” Công Tôn Thắng, Nhập Vân Long, bước tới, áo bào cháy xém, giọng trầm: “Tống huynh, ta thấy lạ. Mũi tên không phải của triều đình, mà giống loại giang hồ dùng – đầu bọc hỏa du, cháy chậm nhưng dai!”

Tống Giang thở dài: “Cao Cầu, giang hồ, giờ lại thêm thuyền lạ – kẻ thù muốn gì?” Ngô Dụng trầm ngâm: “Tống huynh, đây là ba mũi giáp công: Cao Cầu đánh ngoài, thuyền lạ chặn sông, mũi tên phá trong. Kẻ thù muốn ta rối loạn, tự tan!” Lư Tuấn Nghĩa, đứng cạnh, lên tiếng: “Ngô quân sư, ta đề nghị đánh quân Cao Cầu trước, phá thế bao vây!” Hổ Tam Nương gật đầu: “Phải! Để ta và Lư huynh dẫn quân!”

Nhưng Ngô Dụng lắc đầu: “Chờ đã! Nếu ta dồn sức đánh Cao Cầu, bến thuyền và kho khí giới sẽ hở sườn. Ta nghi đây là kế điệu hổ ly sơn!” Đúng lúc ấy, một bóng người lạ xuất hiện ở bến thuyền, dáng cao gầy, áo đen, tự xưng là Triệu Hắc, thủ lĩnh đám thuyền lạ. Hắn cười lớn: “Tống Giang, Lương Sơn hết thời rồi! Ta là Triệu Hắc, dẫn thủy tặc vùng Đông đến hợp sức với Cao Cầu, san bằng nơi này!”

Võ Tòng lao tới, định đấm chết Triệu Hắc, nhưng Ngô Dụng ngăn lại: “Võ nhị ca, hắn đến công khai thế này, e là mồi nhử!” Triệu Hắc cười khẩy: “Ngô Dụng, ngươi thông minh, nhưng không thoát được lưới trời! Cao Cầu đã hứa, ai lấy đầu Tống Giang sẽ được phong quan!” Tống Giang quát: “Ngươi dám khiêu khích Lương Sơn?” Triệu Hắc đáp: “Không phải ta, mà là kẻ đứng sau ta. Nhưng ngươi sẽ không bao giờ biết!” Hắn nhảy xuống thuyền, biến mất trong sương.

Ngô Dụng trầm giọng: “Tống huynh, Triệu Hắc không phải kẻ tầm thường. Hắn cố tình nhắc ‘kẻ đứng sau’, muốn ta nghi ngờ lẫn nhau!” Chu Đồng lên tiếng: “Ngô quân sư, ta nghĩ Triệu Hắc là tay sai Cao Cầu. Hắn muốn chia rẽ ta, để quân triều đình dễ đánh!” Ngô Dụng liếc Chu Đồng, không nói gì, nhưng lòng nghi ngờ càng sâu.

Đêm ấy, Tống Giang triệu tập đại hội tại Tụ Nghĩa Đường. Đột nhiên, một mũi tên bọc lửa bay vụt từ bờ Bắc, cắm vào mái đại sảnh, kèm theo mảnh giấy: “Tống Giang, đầu ngươi đáng giá ngàn vàng!” Võ Tòng lao ra, nhưng chỉ thấy sương mù dày đặc. Ngô Dụng nhặt mảnh giấy, nhíu mày: “Chữ viết này… giống nhưng không giống tay Cao Cầu. Có kẻ giả mạo!”

Công Tôn Thắng chen vào: “Tống huynh, ta vừa xem thiên tượng, mây đen tụ phía Đông, e rằng có biến lớn!” Trương Thuận bổ sung: “Ta thấy thuyền của Triệu Hắc di chuyển lạ, như chuẩn bị tấn công!” Ngô Dụng trầm ngâm: “Tống huynh, ta nghi ba thế lực này liên kết: Cao Cầu đánh ngoài, Triệu Hắc chặn sông, kẻ trong bóng tối phá từ trong. Ta cần bày kế phá từng mũi!”

Ngô Dụng lập kế: “Tiểu Ngũ, Tiểu Thất, các ngươi lặn dưới sông, cắt lưới sắt của Triệu Hắc. Lư huynh và Yến Thanh dẫn quân giả vờ đánh Cao Cầu, dụ hắn lộ đội hình. Võ nhị ca và Chu huynh canh kho khí giới, ta nghi kẻ thù sẽ nhân cơ hội đốt lần nữa. Công Tôn huynh dùng phép che sương, đánh lạc hướng!” Tống Giang gật đầu: “Ngô Dụng, ngươi là linh hồn Lương Sơn. Ta tin ngươi!”

Kế hoạch bắt đầu. Trương Hoành và Trương Thuận lặn xuống, cắt lưới sắt, thuyền lương thoát khỏi vòng vây. Lư Tuấn Nghĩa và Yến Thanh dẫn quân đánh nghi binh, khiến quân Cao Cầu rối loạn. Nhưng đúng lúc ấy, một đám áo đen lẻn vào kho khí giới, đổ hỏa du định đốt. Võ Tòng lao tới, đấm chết ba tên, Chu Đồng vung thương hạ hai tên, hét lớn: “Võ nhị ca, ta bảo vệ kho với ngươi!” Ngọn lửa bị dập tắt, kho an toàn.

Tống Giang vỗ vai Chu Đồng: “Chu huynh, ngươi lập công lớn!” Chu Đồng cười: “Tống gia, ta chỉ mong báo đáp Lương Sơn!” Nhưng khi mọi người rời đi, Chu Đồng lén thả mảnh giấy xuống sông: “Kho thoát hiểm, Lương Sơn vẫn mạnh. Kế tiếp, đánh nội bộ!” Mảnh giấy trôi đến tay bóng đen trong sương, hắn thì thầm: “Chu Đồng, ngươi làm tốt. Tống Giang sẽ tự tay giết anh em mình!”

Ngô Dụng đứng trên bến, nhìn theo dòng nước, thì thầm: “Tống huynh, Chu Đồng quá tận tụy, nhưng ta thấy bất an. Kẻ thù chưa dừng lại!” Tống Giang hỏi: “Ngô Dụng, ngươi nghi ai?” Ngô Dụng đáp: “Ta chưa chắc, nhưng kẻ này ở gần ta hơn ta tưởng!”

Mây đen giăng kín, Lương Sơn tạm yên, nhưng âm mưu như sóng dữ, càng cuộn càng sâu. Hồi sau sẽ rõ.
 

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
219
Động cơ
83,082 Mã lực
Hồi thứ tám: Hỏa lôi
Lời rằng: Lương Sơn Bạc, chốn sông nước hiểm trở, sau bao ngày sóng gió cuộn trào, tưởng chừng đã vững nhờ mưu trí Ngô Dụng và sức mạnh anh em. Nhưng mây đen vần vũ chưa tan, lưới trời kẻ thù càng siết chặt, lòng người bắt đầu dao động. Tống Giang lo giữ nghĩa khí, Võ Tòng sục sôi báo thù, Chu Đồng tận tụy mà lòng ẩn sâu, nào ngờ, một đêm sấm chớp rền vang, Lương Sơn đối mặt cơn bão lửa trong ngoài giáp công.

Hôm ấy, trời tối đen, sấm chớp rạch ngang bầu trời, mưa nhỏ lất phất làm mặt nước gợn sóng. Tống Giang triệu tập các hảo hán ở đại sảnh, giọng trầm: “Cao Cầu dẫn quân đến gần, Triệu Hắc chặn sông, kẻ thù trong bóng tối rình rập. Anh em, ta phải chuẩn bị đại chiến!” Ngô Dụng gật đầu: “Tống huynh, ta đã sai Trương Hoành và Trương Thuận tuần sông, Lư Tuấn Nghĩa và Hổ Tam Nương canh bờ Bắc. Nhưng ta lo nhất là nội gián!”

Chu Đồng bước tới, giọng kiên định: “Tống gia, ta xin dẫn quân đánh Cao Cầu! Hắn từng đuổi ta khỏi cấm quân, ta thề lấy đầu hắn!” Võ Tòng vỗ vai: “Chu huynh, ngươi hợp ý ta! Để ta với ngươi xông trận!” Tống Giang cười: “Chu huynh, Võ nhị ca, hai ngươi là cánh tay đắc lực của ta!” Nhưng Ngô Dụng liếc Chu Đồng, ánh mắt lạnh lẽo, không nói gì.

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên từ kho lương phía Tây. Lửa bùng lên ngùn ngụt, khói đen cuộn trào trong mưa. Hoa Vinh lao vào, tay cầm cung cháy xém: “Tống đại ca, kho lương bị đốt! Có kẻ đổ hỏa du, ta bắn chết một tên, nhưng còn vài tên trốn thoát!” Tống Giang hét lớn: “Dập lửa mau!” Công Tôn Thắng vung tay, niệm chú gọi mưa lớn, nhưng lửa cháy dai, kho lương mất nửa.

Ngô Dụng cúi xuống xem xét, nhặt lên một mũi thương ngắn dính dầu: “Tống huynh, thương này giống vụ Lý Quỳ chết! Kẻ thù lại ra tay từ trong!” Võ Tòng gầm lên: “Nội gián khốn kiếp! Để ta lôi cổ chúng ra!” Chu Đồng chen vào: “Võ nhị ca, ta vừa tuần kho phía Đông, không thấy gì lạ. Có khi kẻ thù lẻn từ bờ sông!” Ngô Dụng liếc Chu Đồng, trầm giọng: “Chu huynh, ngươi tuần Đông, sao không phát hiện sớm?” Chu Đồng cười: “Ngô quân sư, mưa lớn che tầm mắt, ta cũng không ngờ!”

Chưa dứt lời, Trương Thuận (Tiểu Thất) từ bến thuyền lao tới, mặt mày tái mét: “Tống đại ca, thuyền Triệu Hắc tấn công bến! Chúng dùng hỏa tiễn bắn cháy hai thuyền lương, ta và Tiểu Ngũ chống trả, nhưng lưới sắt lại xuất hiện, chặn đường rút!” Lư Tuấn Nghĩa bổ sung: “Quân Cao Cầu cũng tiến sát bờ Nam, cách đây chưa đầy hai mươi dặm!” Tống Giang nắm chặt tay: “Ba mặt giáp công! Kẻ thù muốn ép ta vào đường cùng!”

Đúng lúc ấy, một hảo hán thân tín, Lý Trung, bước ra, giọng run rẩy: “Tống đại ca, ta… ta có tội!” Mọi người sững sờ. Lý Trung quỳ xuống: “Hôm qua, một kẻ che mặt đến gặp ta, đưa vàng và hứa tha cho gia đình ta ở Đông Kinh nếu ta đốt kho lương. Ta từ chối, nhưng hắn đe dọa giết cả nhà ta! Ta không dám nói, giờ kho cháy, ta không thể giấu nữa!”

Võ Tòng lao tới, túm cổ Lý Trung: “Ngươi dám phản bội Lương Sơn?” Tống Giang ngăn lại: “Võ Tòng, bình tĩnh! Lý Trung, ngươi khai rõ, kẻ đó là ai?” Lý Trung run rẩy: “Hắn che mặt, giọng trầm lạnh, nói rằng Cao Cầu sẽ thưởng lớn. Hắn còn để lại cái này!” Lý Trung lấy ra một chiếc vòng đồng, khắc ký hiệu mơ hồ – giống nhưng không giống manh mối trước.

Ngô Dụng cầm vòng, nhíu mày: “Tống huynh, ký hiệu này cố tình làm giả, nhưng ta thấy quen. Kẻ thù muốn ta nghi ngờ lẫn nhau!” Chu Đồng chen vào: “Ngô quân sư, rõ là tay sai Cao Cầu! Hắn dùng vàng mua chuộc, ta từng thấy ở cấm quân!” Ngô Dụng lạnh lùng: “Chu huynh, ngươi nói nhanh quá. Ta cần nghĩ thêm!”

Đêm ấy, sấm chớp rền vang, quân Cao Cầu bắn hỏa tiễn từ xa, lửa cháy đỏ trời. Triệu Hắc dẫn thủy tặc tấn công bến thuyền, tiếng hét vang dội. Ngô Dụng lập kế: “Tống huynh, ta chia quân làm ba: Lư huynh và Tam Nương đánh Cao Cầu, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất phá thuyền Triệu Hắc, Võ nhị ca và Chu huynh bảo vệ trại. Công Tôn huynh dùng phép che sương, đánh lạc hướng!” Tống Giang gật đầu: “Ngô Dụng, ta giao Lương Sơn cho ngươi!”

Trận chiến bắt đầu. Lư Tuấn Nghĩa và Hổ Tam Nương dẫn quân đánh nghi binh, đẩy quân Cao Cầu lùi nửa dặm. Trương Hoành và Trương Thuận lặn cắt lưới sắt, chém chết chục tên thủy tặc, cứu bến thuyền. Nhưng trong trại, một đám áo đen bất ngờ xuất hiện, tấn công đại sảnh. Võ Tòng lao vào, đấm chết ba tên, Chu Đồng vung thương hạ hai tên, hét lớn: “Võ nhị ca, ta che cho ngươi!”

Nhưng giữa hỗn loạn, Hoa Vinh từ mái nhà bắn tên, trúng vai một tên áo đen. Hắn ngã xuống, để lộ mảnh giấy trong tay: “Chu Đồng, đốt trại đêm nay!” Hoa Vinh lao tới, nhặt giấy đưa cho Ngô Dụng. Ngô Dụng đọc xong, ánh mắt tối sầm: “Tống huynh, Chu Đồng có vấn đề!” Tống Giang sững sờ: “Ngô Dụng, ngươi chắc không?” Ngô Dụng đáp: “Mảnh giấy này… ta cần xác minh. Nhưng ta nghi hắn là tai mắt kẻ thù!”

Chu Đồng, đứng cạnh Võ Tòng, vẫn hô hào: “Tống gia, ta thề bảo vệ Lương Sơn!” Nhưng Ngô Dụng thì thầm với Tống Giang: “Tống huynh, để ta thử hắn. Ta sẽ giả vờ tin, xem hắn làm gì!” Đêm ấy, Chu Đồng lén thả mảnh giấy xuống sông: “Trại rối loạn, Cao Cầu tiến gần. Kế tiếp, chia rẽ nội bộ!” Mảnh giấy trôi đến tay bóng đen trong sương, hắn cười lạnh: “Chu Đồng, ngươi là mắt ta. Lương Sơn sẽ tự tan!”

Sáng hôm sau, quân Cao Cầu đóng sát bờ Nam, Triệu Hắc chặn bờ Đông, Lương Sơn như lò lửa. Ngô Dụng đứng trên bến, nhìn Chu Đồng, thì thầm: “Tống huynh, kẻ thù ở trong trại. Ta sẽ khiến chúng lộ diện trước đại chiến!” Tống Giang nắm chặt kiếm: “Ngô Dụng, ta tin ngươi. Nhưng lòng ta đau lắm!”

Mây đen giăng kín, Lương Sơn chuẩn bị đại chiến, nhưng lửa trong lòng trại vẫn cháy âm ỉ. Hồi sau sẽ rõ.
 

301kmh

Xe tải
Biển số
OF-716960
Ngày cấp bằng
20/2/20
Số km
219
Động cơ
83,082 Mã lực
Hồi thứ chín: Gió tanh mưa máu
Lời rằng: Lương Sơn Bạc, chốn sông nước hiểm trở, sau bao ngày lửa cháy nghi ngờ, giờ đây đứng trước ngõ cụt sinh tử. Tống Giang đau lòng vì nội gián, Ngô Dụng mải miết tìm chân tướng, Võ Tòng sục sôi báo thù, Chu Đồng tận tụy mà lòng dần lộ. Cao Cầu dẫn quân áp sát, Triệu Hắc chặn sông, kẻ thù trong bóng tối giăng lưới, Lương Sơn như ngọn đèn trước gió, chỉ chờ trận chiến cuối cùng định đoạt vận mệnh.

Hôm ấy, trời mưa tầm tã, sấm chớp rền vang, nước sông dâng cao cuốn theo cát bụi. Tống Giang đứng trên bến thuyền, triệu tập các hảo hán, giọng trầm nhưng kiên định: “Anh em, Cao Cầu đến sát cửa, Triệu Hắc chặn đường sống, nội gián phá từ trong. Lương Sơn không còn đường lui, ta phải đánh một trận sống mái!”

Ngô Dụng bước tới, ánh mắt sắc lạnh: “Tống huynh, ta đã sắp xếp. Lư Tuấn Nghĩa và Hổ Tam Nương dẫn quân bộ đánh bờ Nam, đối đầu Cao Cầu. Trương Hoành và Trương Thuận cầm thủy quân phá thuyền Triệu Hắc. Công Tôn Thắng dùng phép hỗ trợ, Hoa Vinh mai phục bắn tỉa. Võ nhị ca và Chu huynh bảo vệ trại, đề phòng kẻ thù đột kích!”

Lư Tuấn Nghĩa vung thương: “Tống huynh, ta thề lấy đầu Cao Cầu!” Hổ Tam Nương nghiến răng: “Để ta chém Triệu Hắc, trả thù cho anh em!” Trương Hoành (Tiểu Ngũ) cười lớn: “Tiểu Thất và ta sẽ biến sông thành mồ chôn thủy tặc!” Trương Thuận (Tiểu Thất) gật đầu: “Đúng vậy, không kẻ nào thoát!” Công Tôn Thắng vuốt râu: “Ta sẽ gọi sương mù, che mắt quân thù!” Hoa Vinh giương cung: “Mỗi mũi tên của ta là một mạng Cao Cầu!”

Võ Tòng đấm ngực: “Ta và Chu huynh giữ trại, kẻ nào vào, ta quyết không tha!” Chu Đồng gật đầu: “Tống gia, ta nguyện sống chết với Lương Sơn!” Nhưng Ngô Dụng liếc Chu Đồng, thì thầm với Tống Giang: “Tống huynh, ta để Chu Đồng ở trại, nhưng sẽ sai người theo dõi. Mảnh giấy hôm qua… ta phải xác minh!” Tống Giang gật đầu: “Ngô Dụng, ta tin ngươi!”

Trận chiến bắt đầu. Lư Tuấn Nghĩa và Hổ Tam Nương dẫn trăm hảo hán đánh thẳng bờ Nam, chạm trán quân Cao Cầu. Tiếng trống vang trời, máu chảy thành sông, Lư Tuấn Nghĩa đâm chết tướng tiên phong của Cao Cầu, Hổ Tam Nương chém rơi đầu chục tên lính. Trương Hoành và Trương Thuận lặn dưới sông, cắt lưới sắt, đâm thủng thuyền Triệu Hắc, nước đỏ máu thủy tặc. Công Tôn Thắng niệm chú, sương mù dày đặc trùm bờ Đông, Hoa Vinh bắn tỉa từ xa, hạ hơn hai mươi tên.

Nhưng trong trại, biến cố xảy ra. Một đám áo đen đột kích từ bờ Bắc, mang theo hỏa tiễn và hỏa du, nhắm vào kho khí giới còn lại. Võ Tòng lao vào, đôi thiết quyền vung lên như bão, đấm chết năm tên, máu nhuộm đỏ tay. Chu Đồng vung thương, hạ ba tên, hét lớn: “Võ nhị ca, ta che cho ngươi!” Nhưng Hoa Vinh, từ mái nhà, phát hiện một tên áo đen ngã xuống rơi ra mảnh giấy, vội vàng chạy lại xem, thấy ghi dòng chữ: “Chu Đồng, dẫn quân Cao Cầu vào trại!”

Hoa Vinh vôi vàng đưa giấy cho Ngô Dụng. Ngô Dụng đọc xong, mặt tối sầm: “Tống huynh, Chu Đồng phản bội! Hắn là nội gián lớn nhất!” Tống Giang sững sờ: “Ngô Dụng, sao có thể? Hắn lập bao công lao!” Ngô Dụng lạnh lùng: “Tống huynh, công lao là để che mắt ta. Mảnh giấy này, chữ giống hệt lần trước. Hắn dẫn kẻ thù vào trại, phối hợp với Cao Cầu!”

Ngô Dụng lập tức sai Võ Tòng: “Võ nhị ca, bắt Chu Đồng, nhưng đừng giết vội. Ta cần hỏi rõ!” Võ Tòng gầm lên: “Chu Đồng, ngươi dám lừa ta?” Hắn lao tới như hổ dữ, tung cú đấm mạnh vào ngực Chu Đồng. Chu Đồng vung thương đỡ, mũi thương xoáy thành vòng tròn, chặn cú đấm của Võ Tòng, nhưng lực đánh quá mạnh làm hắn lùi ba bước. Võ Tòng không dừng lại, tung liên hoàn quyền, mỗi cú đấm như sấm sét, đánh trúng vai Chu Đồng, làm hắn ngã xuống đất, thương rơi lăn lóc. Võ Tòng đè Chu Đồng xuống, siết cổ: “Khai mau, kẻ nào sai khiến?” Chu Đồng vùng vẫy: “Võ nhị ca, hiểu lầm rồi! Ta trung với Lương Sơn!” Nhưng Võ Tòng không nghe, trói chặt Chu Đồng bằng dây thừng, lôi về đại sảnh giữa tiếng mưa gầm gào.

Tống Giang quát: “Chu Đồng, ngươi khai mau, ai sai khiến?” Chu Đồng cười gằn, máu chảy khóe miệng: “Tống Giang, ngươi tin Cao Cầu là kẻ thù, nhưng hắn chỉ là con cờ. Chủ nhân ta mới là người giăng lưới này!” Ngô Dụng lạnh lùng: “Chủ nhân ngươi là ai?” Chu Đồng nhếch mép: “Ngươi thông minh lắm mà, không nhận ra ai mới là chủ nhân của ta sao?”

Đúng lúc ấy, một tiếng nổ lớn vang lên từ bờ Tây, sấm chớp rạch trời soi sáng hai bóng người quen mà lạ dẫn một đội quân nhỏ lao vào trại. Người đàn ông phong lưu, áo gấm rực rỡ, tay cầm song kiếm – Tây Môn Khánh. Người phụ nữ xinh đẹp, đôi mắt sắc lạnh, tay cầm roi bạc – Phan Kim Liên. Võ Tòng trợn mắt: “Các ngươi… ta tưởng các ngươi đã chết rồi!” Tây Môn Khánh cười lớn: “Võ Tòng, ngươi chỉ giết xác cũ của ta. Ân nhân cứu ta và Kim Liên, cải tử hoàn sinh bằng bí thuật Tây vực, giờ ta mạnh hơn xưa. Thề báo thù!”

Phan Kim Liên mỉa mai: “Võ Tòng, ngươi giết ta năm xưa, giờ ta trở về để trả thù, ngươi hãy xem đây!” Nói đoạn, Tây Môn Khánh vung song kiếm, lao tới Võ Tòng như gió lốc, hai lưỡi kiếm xoáy thành vòng tròn, kiếm khí sắc lạnh cắt mưa thành từng mảnh. Võ Tòng gầm lên, tung cú đấm mạnh như búa bổ, chạm vào kiếm, tiếng kim loại va chạm vang chói tai. Tây Môn Khánh nhảy lùi, thân pháp nhanh như báo, song kiếm chém chéo, nhắm vào cổ Võ Tòng. Võ Tòng nghiêng người né tránh, tung quyền đánh trả, nhưng Phan Kim Liên từ bên hông lao tới, roi bạc quất ra như rắn độc, cuốn lấy tay Võ Tòng, kéo mạnh làm hắn mất đà.

Võ Tòng nghiến răng, vận nội lực giật đứt roi, nhưng Tây Môn Khánh thừa cơ tung chiêu kiếm “Song Long Xuất Hải”, hai lưỡi kiếm đâm tới như hai con rồng, xuyên qua mưa nhắm ngực Võ Tòng. Võ Tòng lăn người tránh, đấm xuống đất làm bùn bắn tung tóe, rồi lao tới như hà mã, đấm trúng ngực Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh lùi lại, máu phun ra miệng, nhưng cười gằn: “Võ Tòng, ngươi mạnh, nhưng không đủ!”

Phan Kim Liên quất roi liên hoàn, mỗi đường roi như ánh bạc trong mưa, nhắm vào chân Võ Tòng. Võ Tòng nhảy lên, né tránh, nhưng roi đổi hướng giữa không trung, quấn lấy cổ hắn, siết chặt. Võ Tòng gầm lên, dùng sức mạnh kinh người xé đứt roi, lao tới đấm Phan Kim Liên. Nàng lùi lại, thân pháp linh hoạt như chim én, cười khẩy: “Võ Tòng, ta không còn là kẻ yếu năm xưa!” Tây Môn Khánh nhảy vào, song kiếm chém chéo, phối hợp với roi bạc của Phan Kim Liên, tạo thành lưới tấn công kín kẽ.

Võ Tòng bị dồn vào thế khó, máu chảy từ vai và tay, nhưng mắt vẫn rực lửa. Hắn hét lớn, vận toàn lực tung chiêu “Hổ Phá Thiên”, hai tay đấm liên hoàn như bão tố, đánh bay song kiếm của Tây Môn Khánh, làm hắn ngã lăn ra đất. Phan Kim Liên lao tới, roi bạc quất vào lưng Võ Tòng, nhưng Hoa Vinh từ xa bắn một mũi tên, trúng tay nàng, làm roi rơi xuống. Võ Tòng thừa thế lao tới, định đấm chết Tây Môn Khánh, nhưng hai kẻ nhanh như chớp nhảy tới chỗ Chu Đồng.

Tây Môn Khánh chém đứt dây trói, Phan Kim Liên quất roi đẩy Võ Tòng lùi lại. Chu Đồng đứng dậy, cười gằn: “Võ nhị ca, ta đi đây!” Tây Môn Khánh hét lớn: “Rút!” Ba người nhảy lên ngựa, phóng ra bờ Tây, biến mất trong mưa. Võ Tòng gầm lên, đấm xuống đất làm mặt đất rung chuyển: “Chu Đồng, Tây Môn Khánh, ta thề xé xác các ngươi!”

Tống Giang sững sờ: “Tây Môn Khánh, Phan Kim Liên sống lại? Ai cứu chúng?” Ngô Dụng nhíu mày: “Tống huynh, kẻ bí ẩn dùng bí thuật Tây vực… quá nham hiểm, ta nghi Lâm Xung, nhưng cần bằng chứng!” Tống Giang hỏi: “Ngô Dụng, giờ làm sao?” Ngô Dụng đáp: “Tống huynh, Chu Đồng thoát, nhưng ta sẽ lật mặt kẻ đứng sau. Trận chiến với Cao Cầu là sống còn!”

Ngoài trại, quân Cao Cầu tiến sát, Triệu Hắc áp bờ Đông, Tây Môn Khánh dẫn Chu Đồng rút đi. Lương Sơn như lò lửa, trận chiến cuối cùng cận kề. Tống Giang nắm chặt kiếm: “Ngô Dụng, dù kẻ thù là ai, ta phải đánh trận này!” Ngô Dụng gật đầu: “Tống huynh, ta sẽ tìm ra chân tướng. Chu Đồng là chìa khóa cuối!”

Gió tanh mưa máu, Lương Sơn rung chuyển, nhưng bóng tối cuối cùng chưa lộ hết. Hồi sau sẽ rõ.
 

DurexXL

Xe lăn
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
13,992
Động cơ
1,195,510 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Vui Xuân Kinh Thành, phụng loan bừng sắc


Tết đến, Lương Sơn Bạc cũng phải thả lỏng. Tống Giang dẫn đầu nhóm huynh đệ chí cốt: Võ Tòng, Lâm Xung, Ngô Dụng, kèm theo hai vị mỹ nhân nổi danh – Hổ Tam Nương và Cố Đại Tẩu – cải trang dân thường, rủ nhau xuống kinh thành du xuân.

Mới đầu còn dạo chợ hoa, coi múa lân, ăn bánh trôi nước, nhưng tửu lượng lừng danh Lương Sơn nhanh chóng đòi hỏi hơn thế. Tống Giang, sau vài bầu rượu, mắt lim dim, tay chỉ vào một căn nhà trọ nhỏ:
– Chúng ta vào nghỉ chân, chớ để men say lạc mất đường về!

Cả bọn đồng thanh hưởng ứng.
Chả mấy chốc đến tối, tiểu nhị mang đồ ăn lên. Tống Giang bấm điện thoại chat lên kênh, gọi anh em về xực phàn. Chợt liếc qua Hổ Tam Nương – cô nàng mắt phượng mày ngài, khí chất mạnh mẽ chẳng kém nam nhi đang ngồi nhìn mênh mang... Nuốt ngụm nước bọt, Giang hắng giọng:
– Tam Nương, rượu ngon, sắc đẹp… không hưởng e phụ mất Tết này! Bọn họ chưa về, ta với nàng cứ nâng chén cho say...
Chén trước, chén sau, chẳng mấy chốc tiếng cười khúc khích xen lẫn tiếng chén đũa va vào nhau, làm bầu không khí thêm phần… ấm áp.
Ngay lúc ấy, cửa phòng bị đẩy bật ra – Lâm Xung, mặt đỏ gay vì gió lạnh và hơi men, lừng lững bước vào.
– Ối trời, sao có chuyện hay mà không gọi ta?

Ngay lúc này, Cố Đại Tẩu đang hối hả đạp tuyết về đến cổng thì chợt một bóng người uy mãnh xuất hiện chắn lỗi
Nàng giật mình nhìn lên: khuôn mặt sắc lạn gân guốc sau mái tóc rũ rượi
- Võ đệ, sao chưa vào ăn cơm, ra chặn ta làm gì?
Võ Tòng, vốn đã sớm để mắt đến Cố Đại Tẩu – người phụ nữ tuy lớn tuổi hơn nhưng đằm thắm mặn mà – chẳng nói chẳng rằng, kéo tay nàng xuống bếp, vừa đi vừa cười khà khà:
– Đại Tẩu, xuân này không sưởi ấm nhau thì phí quá!
Cố Đại tẩu định chống cự cho...đúng quy trình, nhưng nhìn đường gân thớ thịt cứ cuồn cuồn như thép nơi vai, nơi đùi Võ Tòng....thế là dẹp mè nó cái quy trình kia luôn

Gian bếp nhà trọ vốn chỉ dùng nấu nước đun trà, đêm nay bỗng trở nên… nồng ấm lạ thường.
Võ Tòng, kẻ từng tay không đập chết hổ trên Cảnh Dương Cương, giờ đang vung... muỗng canh như vung quyền, vừa rót rượu vừa cười ha hả với Cố Đại Tẩu:
– Đại Tẩu, hôm nay không phải rửa bát đâu. Ta nấu – nàng chén!
Cố Đại Tẩu mỉm cười, tay chỉnh lại mái tóc rối, má ửng hồng như gốm nung lò nhỏ.
– Chỉ sợ Võ huynh nấu xong lại quên mời khách mà chén luôn đầu bếp!
Không biết nấu nướng ra sao, chỉ nghe tiếng "xoảng", rồi tiếng cười khúc khích vọng ra giữa làn khói mờ – bữa tiệc trong bếp rõ ràng không còn là chuyện ẩm thực đơn thuần.

Trong phòng chính, Lâm Xung chậm chân đang bơ vơ, thì chợt thấy có tiếng ỏn ẻn. Xung giật mình quay lại, té ra là Ngô Dụng – quân sư lắm mưu nhiều kế
– Lâm huynh, đêm xuân, trăng sáng, bằng hữu kết tình chẳng kém nhân duyên nam nữ đâu!

Lâm huynh, huynh ngày thường nghiêm cẩn, nay xuân về nên để tâm trí thảnh thơi. Tắm nước thơm, ngắm trăng sáng, luận chuyện nghĩa tình – còn gì hơn?

Lâm Xung vốn từng là giáo đầu, thân hình lực lưỡng, bỗng đỏ mặt như học trò mới lớn. Nhưng Ngô Dụng đâu dễ buông tha, khẽ thì thầm:
– Đêm nay chỉ có huynh và ta, ai biết được gì đâu…
Xung cứ thế, đầu óc mụ mị đi để mặc cho Dụng dắt tay tung tăng vào gian tắm xông sục, cứ thế ngâm mình trong bồn nước ấm, hơi nước bốc lên lãng đãng như cảnh bồng lai...
Cửa khép lại, đôi lúc lại vang lên tiếng cười nhỏ… có gì đó vừa tri kỷ vừa tri âm – và một chút gì... "tri kỳ".

Thấy đàn em đã có nơi có chốn cả, Tống Giang – người vẫn bị thiên hạ trêu là "lùn mà oách" – đột nhiên đứng phắt dậy, gạt hết bát đĩa trên bàn ăn xuống đất, định bế bổng Hổ Tam Nương quẳng lên mặt bàn...nhưng khổ nỗi, Tống cao có 1m4, Hổ Tam nương cao 1m7...đang loay hoay mất hết mặt mũi thì bỗng nhiên Hổ nương...Ớ lên 1 tiếng, tự ngã kềnh ra mặt bàn, lại còn tiện chân đá 1 cái ghế ra...vừa khít cho Tống Giang đứng lên mà thi triển
Giang thấy vậy cả mừng, chém gió thành bão:
– Tam Nương, hiệp một chỉ là… mở cờ hiệu. Hiệp hai mới là đại chiến Lương Sơn!

Tam Nương bật cười:
– Đại ca thật biết cách làm nữ nhân vừa sợ vừa mê.

Dưới ánh đèn dầu lờ mờ, bóng hai người hòa vào nhau, như sấm xuân dội giữa đêm yên. Tống Giang tuy vóc nhỏ, mặt đen, nhưng thân pháp linh hoạt, thần thái ung dung, chiêu nào cũng trúng đích. Hổ Tam Nương mồ hôi lấm tấm, chỉ kịp thốt:
– Quả là… uy danh Lương Sơn không chỉ trên chiến trường!
 

Xe gia đình

Xe điện
Biển số
OF-51938
Ngày cấp bằng
1/12/09
Số km
4,175
Động cơ
540,366 Mã lực
Nơi ở
Hà nội
Thế này thành Kim Bình Mai chứ Thủy hử gì nữa
 

dungptvietthanh

Xe hơi
Biển số
OF-486078
Ngày cấp bằng
1/2/17
Số km
133
Động cơ
193,138 Mã lực
Tây Môn Khánh từ lâu đã thèm khát thân thể mê hoặc của Kim Liên – người đàn bà có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, da thịt trắng nõn, đôi mắt phượng đầy dâm ý. Sau nhiều lần tán tỉnh, hắn cuối cùng cũng chui được vào phòng nàng, lúc Võ Đại Lang vắng nhà.

Kim Liên vừa khép cửa, hắn liền ôm chầm lấy nàng, miệng hung hăng đánh chiếm đôi môi mọng đỏ. Tay hắn tham lam mân mê bầu ngực căng tròn, nắn bóp thô bạo khiến nàng rên lên thỏa mãn:

*“Ngươi… thật dữ quá…”*

Tây Môn Khánh cười gằn, giật phăng áo ngủ của nàng, phát hiện thân hình Kim Liên thon thả, da thịt mịn màng như lụa. Hắn không nhịn được, cúi đầu mút lấy đôi nhũ hoa hồng nhuận, tay kia sục sạo xuống vùng kín ẩm ướt. Kim Liên oằn người, hai chân quắp chặt lấy hông hắn, thở dốc:

*“Làm đi… đừng hành hạ ta nữa…”*

Hắn bật cười, lột sạch quần áo, để lộ thân hình vạm vỡ và "của quý" cương cứng. Kim Liên liếm môi, tay nắm lấy, vuốt ve khiến hắn rên gầm gừ. Không đợi thêm, hắn đẩy nàng ngã xuống giường, xông thẳng vào, đâm thọc dữ dội như muốn xé nát thân thể mềm mại của nàng.

*“Ư… ưa… mạnh nữa đi…”* Kim Liên rít lên, hai tay bấu chặt vào lưng hắn, móng tay để lại vết hằn đỏ.

Hai người quấn lấy nhau, tiếng thịt va vào thịt vang lên đen đặc, xen lẫn tiếng rên rỉ thô tục. Tây Môn Khánh càng lúc càng điên cuồng, nâng đôi chân trần của nàng lên vai, đâm sâu hơn, khiến Kim Liên la hét thảm thiết trong khoái cảm.

Cuối cùng, sau một hồi vật lộn dâm ô, cả hai cùng lên đỉnh, mồ hôi ướt đẫm giường chiếu. Kim Liên nằm bẹp dí, ngực phập phồng, miệng vẫn thều thào những lời dâm đãng:

*“Ngươi… quả là dê xồm không biết chán…”*

Tây Môn Khánh cười khẩy, vuốt má nàng: *“Lần sau ta sẽ khiến nàng phát điên lên được.”*
Giá mà có video thì hay quá cụ nhỉ
 

BachBeo

Xe ba gác
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-3366
Ngày cấp bằng
13/2/07
Số km
22,702
Động cơ
313,652 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Website
tuyendungvieclam.net
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top