[Funland] Tiện bút của Cao Việt Dũng: Trai Hà Nội như thế nào?

Garrard_1967

Xe tăng
Biển số
OF-844852
Ngày cấp bằng
11/12/23
Số km
1,427
Động cơ
71,302 Mã lực
Lem hàng ghế xanh ghế đỏ sơ hở là chửi nhau :)) hồi trc e với bạn gái lên Tạm Thương ăn nem rán, bọn trẻ con nó hỏi 2 anh chị ăn 3 chục hay mấy chục. E bảo cho mẹ 10 chục luôn đi, 2 người ăn 3 chục cái nem thì chết đói mới dậy à :)) cho 1 chục nem, với đĩa hoa quả, 2 cốc nước. Bố mấy ông cháu cứ nhiễm cái thói úp bô khách của mấy con mẹ nhố nhăng ;))
Hồi đó là gs gặp lại bạn gái cũ cấp 3 phỏng, ôn lại tềnh xưa mới ô mai bọ xít rủ nhau ăn nem chua nướng chứ.
 

comiki

Xe ba gác
Người OF
Biển số
OF-504527
Ngày cấp bằng
13/4/17
Số km
22,643
Động cơ
5,059,201 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Ca trù là một môn chơi phong lưu văn vẻ, người chơi phải có vốn liếng chữ nghĩa dày dặn mới hiểu được cái hay của lời hát với những điển tích chữ nghĩa trong đó.
Ví dụ trong lời hát trên có câu "Nhất toạ lê hoa áp hải đường" đúng ra là " Nhất thụ lê hoa áp hải đường" là một câu thơ của ông bên Tàu nói về cảnh chồng già vợ trẻ. Hai ông già đi hát với cô đào trẻ, đại ý rằng anh chỉ hơn em có độ 4 giáp thôi.
Nay lang thang em lại thấy câu này :D

FB_IMG_1763125026394.jpg


Uyên ương bị lý thành song dạ,
Nhất thụ lê hoa áp hải đường
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
35,076
Động cơ
4,107,836 Mã lực
Nay lang thang em lại thấy câu này :D



Uyên ương bị lý thành song dạ,
Nhất thụ lê hoa áp hải đường
Dịch nôm
Chăn uyên ương ấy một đêm,
Hoa lê một nhánh đè lên hải đường


Dịch thơ
Chăn gấm uyên ương một đêm ấy
Một nhánh hoa lê áp hải đường.
 

comiki

Xe ba gác
Người OF
Biển số
OF-504527
Ngày cấp bằng
13/4/17
Số km
22,643
Động cơ
5,059,201 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Dịch nôm
Chăn uyên ương ấy một đêm,
Hoa lê một nhánh đè lên hải đường


Dịch thơ
Chăn gấm uyên ương một đêm ấy
Một nhánh hoa lê áp hải đường.
Em đã nói dồi, 80 thì chỉ còn "nhất tọa lê hoa - một mái phơ phơ" áp hải đường thôi :D
Nhất tọa lê hoa - 一座梨花 - một chòm tóc bạc thôi, hết thời nhất thụ òi, hơi sức đâu nữa L-)
 
  • Vodka
Reactions: XPQ
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
35,076
Động cơ
4,107,836 Mã lực

XPQ

Xe ba gác
Biển số
OF-25733
Ngày cấp bằng
13/12/08
Số km
20,080
Động cơ
585,129 Mã lực
Nơi ở
Trỏng
Em đã nói dồi, 80 thì chỉ còn "nhất tọa lê hoa - một mái phơ phơ" áp hải đường thôi :D
Thường trong tích Tàu xưa thì hoa lê trắng muốt là tả về trẻ trung kiều diễm mà hải đường đỏ thắm là tả về sự quý phái đã hơi về già. Trong ngữ cảnh của hai câu thơ này thì hoa lê áp hải đường lại càng đúng, vì cụ 80 đương nhiên lưng mỏi gối long đành nằm thẳng cẳng mà để trẻ trung nó áp đảo.
 

comiki

Xe ba gác
Người OF
Biển số
OF-504527
Ngày cấp bằng
13/4/17
Số km
22,643
Động cơ
5,059,201 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Thường trong tích Tàu xưa thì hoa lê trắng muốt là tả về trẻ trung kiều diễm mà hải đường đỏ thắm là tả về sự quý phái đã hơi về già. Trong ngữ cảnh của hai câu thơ này thì hoa lê áp hải đường lại càng đúng, vì cụ 80 đương nhiên lưng mỏi gối long đành nằm thẳng cẳng mà để trẻ trung nó áp đảo.
Hải đường mơn mởn cành tơ,
Ngày xuân, càng gió càng mưa càng nồng


Cụ Nguyễn Tiên Điền đã dạy thế khầy nhá :D
 

comiki

Xe ba gác
Người OF
Biển số
OF-504527
Ngày cấp bằng
13/4/17
Số km
22,643
Động cơ
5,059,201 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Thường trong tích Tàu xưa thì hoa lê trắng muốt là tả về trẻ trung kiều diễm mà hải đường đỏ thắm là tả về sự quý phái đã hơi về già. Trong ngữ cảnh của hai câu thơ này thì hoa lê áp hải đường lại càng đúng, vì cụ 80 đương nhiên lưng mỏi gối long đành nằm thẳng cẳng mà để trẻ trung nó áp đảo.
Mà hải đường của Tàu đẹp lắm, ko cục mịch như hải đường ta :D
Đây là câu trong bài Đằng tiên ca của Cao Bá Quát, ko phải thi sĩ Tàu. Vế sau thì cụ nhớ đúng rồi.

Tuy nhiên, hoa hải đường (hải đường VN) chủ thớt đang hỏi ko phải là hoa hải đường nhắc đến trong câu thơ trên, cũng như trong Truyện Kiều (hải đường Trung Quốc).

Hải đường Việt Nam thuộc họ Chè, chi Trà. Hải đường TQ thuộc họ Hoa hồng, chi Hải đường (hay chi Táo tây).

Hải đường VN

20210311_104944.jpg


Các loại hải đường TQ:

1. Hồng hải đường

v2-af1ff81a7f34192a844595d514476c97_1440w.jpeg.jpg


2. Bạch hải đường (hoa này xuất hiện và được ngâm vịnh trong Hồng Lâu Mộng)

5976503-white-crabapple-flowers.jpg


3. Thiếp cánh hải đường (chi Mộc qua)

578c7b3e4e839.jpg


4. Tây phủ hải đường



5. Thùy ty hải đường (hải đường rủ)

tải xuống.jpeg-1.jpg


6. Hồ Bắc hải đường

01000453.jpg
tải xuống.jpeg-2.jpg


Hoa hải đường Nhật Bản ảnh dưới là loại Thiếp cánh hải đường, chi Mộc qua.
 

XPQ

Xe ba gác
Biển số
OF-25733
Ngày cấp bằng
13/12/08
Số km
20,080
Động cơ
585,129 Mã lực
Nơi ở
Trỏng
Hải đường mơn mởn cành tơ,
Ngày xuân, càng gió càng mưa càng nồng


Cụ Nguyễn Tiên Điền đã dạy thế khầy nhá :D
Thì đều hoa đẹp ví người đẹp cả, nhưng hoa đua với hoa thì hoa lê là trẻ mà hải đường là già. Ngay như chơi hoa xuân thì hải đường là đẹp gợi về cảnh đông tàn còn hoa lê là đẹp về cảnh xuân sang.
 

comiki

Xe ba gác
Người OF
Biển số
OF-504527
Ngày cấp bằng
13/4/17
Số km
22,643
Động cơ
5,059,201 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Thì đều hoa đẹp ví người đẹp cả, nhưng hoa đua với hoa thì hoa lê là trẻ mà hải đường là già. Ngay như chơi hoa xuân thì hải đường là đẹp gợi về cảnh đông tàn còn hoa lê là đẹp về cảnh xuân sang.
Thật bát tân nương, bát thập lang
Thương thương bạch phát đối hồng trang
Uyên ương bị lý thành song dạ
Nhất thụ lê hoa áp hải đường.

"Thương thương bạch phát đối hồng trang - Bạc phơ mái tóc sánh bên má hồng"
thì chả phải là "Nhất thụ lê hoa áp hải đường" còn giề :D
 

Kiên Khùng

Xì hơi lốp
Biển số
OF-785718
Ngày cấp bằng
27/7/21
Số km
6,574
Động cơ
727,987 Mã lực
Quên kính, đọc loáng thoáng là thớt "tiệm hút CVD" nghĩ quái thật, OF bây giờ phóng dật vậy sao?
 

The Silent

Xe điện
Biển số
OF-781086
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
2,720
Động cơ
146,897 Mã lực
Cái đám zai Hà Nội nhà quê ấy thì làm gì có sĩ khí hãnh tiến mà chửi nhao ...

Nắng đẹp Thu như hôm nay, bọn đó chỉ hí hửng chạy ra Ao làng để đi ăn món quê

1000103796.jpg






Rồi lê la cafe ... ăn món quê tiếp

1000103793.jpg


1000103791.jpg
:D
Thồi, kệ
 

Honghen2008

Xe lăn
Biển số
OF-423435
Ngày cấp bằng
19/5/16
Số km
13,483
Động cơ
548,007 Mã lực
Tản văn
TRAI PHỐ CỔ HÀ NỘI - "TỪ THỜI ÔNG BÀ ANH" ĐẾN THẾ HỆ @
Vũ Đăng

Có dạo, người ta tranh luận với nhau rất sôi nổi về việc quan niệm "người Hà Nội gốc phải có ba đời sống ở Hà Nội" có còn đúng không. Trong cuộc tọa đàm nọ, một nhà nghiên cứu dõng dạc rằng hiện nay chỉ có khoảng 10% người Hà Nội đạt tiêu chí trên.
Tôi không rõ quy ước ba đời sống trên một vùng đất mới được tính là gắn bó là do một số nhà nghiên cứu đặt ra, hay là kết quả của các cuộc khảo sát về nhân học, văn hoá. Hà Nội giờ còn gì ? Trả lời câu hỏi này thật khó. Sinh ra ở phố cổ, gia đình sống ở phố cổ nhiều đời, tôi thấy nhiều cảnh quan, văn hoá, nếp sống xưa không còn nữa, nhưng trai phố cổ thì hào hoa bất chấp những đổi thay của thời đại.
Khu phố cổ vốn là khu của người kẻ Chợ. Vì vậy, trai phố cổ thời ông nội tôi là - một người kinh doanh ở nửa đầu thế kỉ XX - mang nét nho nhã, phong lưu, vừa mang đậm văn hoá phương Đông vừa mang vẻ thanh lịch tân thời kiểu Pháp. Mỗi khi ra ngoài, dù chỉ đi chợ, ông cũng đều mặc áo sơ-mi, áo vest là lượt cẩn thận, đội mũ phớt. Là người kinh doanh tiếp xúc với nhiều giới, nhiều người, cách cư xử của ông cũng mềm mại, thoải mái và ôn hoà.
Nét đặc trưng nhất của trai phố cổ thời kì ông nội tôi là "biết đủ". Họ biết đủ từ trong thẩm mĩ, cách sống đến sinh hoạt.
Ông là người chữ tốt, thường được nhiều nhà kinh doanh nhờ viết hộ biển quảng cáo. Phong cách biển quảng cáo viết tay trên phố cổ Hà Nội đơn giản chỉ là tên riêng của cửa tiệm để to nhất, cùng dòng giới thiệu sản phẩm nhỏ bên dưới. Màu mực cũng chỉ đen, xanh, đỏ, không minh họa, điều này khác hẳn các biển quảng cáo to đùng tại miền Nam, hay biển quảng cáo loè loẹt thời hiện đại.
Suốt cuộc đời mình, ông luôn không thích ồn ào, không muốn làm vỡ đi cái không gian tĩnh lặng vốn đã hiếm hoi trong lòng phố thị. Ông cũng không tranh đấu, chỉ kinh doanh làm tốt việc mình, giữ lại cái phong thái thanh tao. Đó như một cách tự vệ thanh lịch, một cách giữ cốt cách để không vướng vào thị phi.
Khi có tuổi, mỗi bữa ông chỉ ăn một bát con cơm, thêm vài món đơn giản và một chén rượu. Trai phố cổ không chỉ "ăn" mà là thưởng thức, không chỉ "mặc" mà là chơi phong thái. Họ biết phân biệt cái ngon đích thực của một bát phở, cái thanh lịch của chiếc áo sơ-mi là phẳng, hay sự khác biệt giữa hai loại trà. Sự hào hoa này là sự giàu có về thẩm mĩ, chứ không chỉ giàu có về tiền bạc.
Đến thời kì cha chú của tôi thì sự hào hoa của trai phố cổ Hà Nội có phần khác. Họ sinh ra trong thời đất nước khó khăn nhưng lại trưởng thành trong thời mở cửa, các gia đình phố cổ phát huy năng lực kinh doanh sẵn có nên dễ dàng sống trong giàu sang, tiền kiếm thuận lợi đến mức chỉ cần mở cửa hàng là đủ sống khá giả.
Tôi thấy trai phố cổ thời kì này thường mang trong mình chất nghệ sĩ, có một chút tính cách lập dị, thậm chí hơi "gàn" so với số đông thực dụng. Họ có thể sống theo cách mà người ngoài thấy khó hiểu.
Tôi có một ông chú tuổi 6x là trai Cầu Gỗ chính hiệu, từng trải qua giàu sang tột đỉnh, vì ham chơi nên có lúc trắng tay rồi lại tiếp tục kiếm ra tiền. Nhưng với ông, tiền chưa bao giờ là quan trọng nhất mà rất coi trọng cái đẹp trong sự hưởng thụ cuộc sống. Trong máu có chút nghệ sĩ, ở nửa sau cuộc đời, chú chỉ có thú vui ăn phở buổi sáng, uống ngụm cà-phê và giao du với bạn bè nghệ sĩ.
Cuộc đời nhiều bận lên voi xuống chó về tiền bạc nhưng chú vẫn phong lưu và thản nhiên. Lần tôi thấy chú khóc không phải khi trắng tay mà là khi vợ cũ bỏ đi, và khi người bạn chơi guitar của chú qua đời, dù chỉ mới quen nhau ba năm. Chú khóc to, không cầm lòng được vì mất đi người bạn tâm giao, tri kỉ.
Cái hào hoa của trai phố cổ thế hệ này, như tôi thấy, không bộc lộ qua những thú vui ăn chơi bốc trời mà là tìm ra niềm vui tinh thần và sự mãn nguyện trong cuộc sống thường nhật, hưởng thụ những điều nho nhỏ hàng ngày.
Trai phố cổ bây giờ, thế hệ 9xi, lại khác nữa. Nét thanh lịch, hào hoa của họ không phải là sự chỉn chu, hoàn hảo kiểu quý ông cổ điển như thời ông cha. Xét từ bản thân và bạn bè xung quanh, tôi thấy trong thời mạng xã hội, trai phố cổ dường như thu mình hơn, biết chờ đợi, không quá vồn vã trong cuộc sống. Đó không phải kiểu ẩn nhẫn chờ thời của kẻ sĩ mà là sự thư thả, nhẫn nại để tận hưởng điều mình muốn.
Những chàng trai phố cổ thời nay, như tôi, trong nếp sống vội, sống gấp của thời đại, sẵn sàng chờ đợi để thưởng thức ít hoa sưa độ tháng 3, đợi hoa loa kèn tháng 4, đợi người bán cốm đang dậy sớm, ..., đợi đến ngày đẹp nhất trong năm để ăn món mình thích, chẳng phải vì không thèm, không nhớ mà phải ăn đúng độ mới ngon.
Phố cổ nhỏ nhưng lòng người vẫn mãi rộng lớn. Bạn tôi từng muốn lái xe vào nhà nhưng khi thấy một bà cụ bán rau đang ngồi trước cửa, anh dựng xe ra uống cốc trà đá. Không giục giã, chỉ là chờ đợi để giữ lại cái đẹp, cái nhẹ nhàng, cái thanh lịch của phố cổ Hà Nội.
Dù nhiều đổi thay qua các thế hệ, điểm chung của trai phố cổ Hà Nội vẫn là sự hào hoa và coi trọng giá trị tinh thần. Sống giữa những con phố chật hẹp, họ tìm ra cái không gian rộng lớn trong tâm hồn mình. Chậm lại, không chạy đua để thấy cuộc đời này đáng sống, đáng yêu, và đáng được trân trọng.
Bạn có cảm nhận khác về trai phố cổ Hà Nội ?
 

XPQ

Xe ba gác
Biển số
OF-25733
Ngày cấp bằng
13/12/08
Số km
20,080
Động cơ
585,129 Mã lực
Nơi ở
Trỏng
Thật bát tân nương, bát thập lang
Thương thương bạch phát đối hồng trang
Uyên ương bị lý thành song dạ
Nhất thụ lê hoa áp hải đường.

"Thương thương bạch phát đối hồng trang - Bạc phơ mái tóc sánh bên má hồng"
thì chả phải là "Nhất thụ lê hoa áp hải đường" còn giề :D

Đã đành, nhưng nghe tơm tởm thế nào. Cái bộ rèm mồm những là mắm tôm thịt chó, rượu ngang thuốc lào ấy mà áp vào khoé xuân tình hon hỏn kia thật là phản vệ sinh.
 

DurexXL

Xe cút kít
Biển số
OF-495573
Ngày cấp bằng
7/3/17
Số km
16,177
Động cơ
1,149,202 Mã lực
Nơi ở
Đỉnh Vu Sơn
Tản văn
TRAI PHỐ CỔ HÀ NỘI - "TỪ THỜI ÔNG BÀ ANH" ĐẾN THẾ HỆ @
Vũ Đăng

Có dạo, người ta tranh luận với nhau rất sôi nổi về việc quan niệm "người Hà Nội gốc phải có ba đời sống ở Hà Nội" có còn đúng không. Trong cuộc tọa đàm nọ, một nhà nghiên cứu dõng dạc rằng hiện nay chỉ có khoảng 10% người Hà Nội đạt tiêu chí trên.
Tôi không rõ quy ước ba đời sống trên một vùng đất mới được tính là gắn bó là do một số nhà nghiên cứu đặt ra, hay là kết quả của các cuộc khảo sát về nhân học, văn hoá. Hà Nội giờ còn gì ? Trả lời câu hỏi này thật khó. Sinh ra ở phố cổ, gia đình sống ở phố cổ nhiều đời, tôi thấy nhiều cảnh quan, văn hoá, nếp sống xưa không còn nữa, nhưng trai phố cổ thì hào hoa bất chấp những đổi thay của thời đại.
Khu phố cổ vốn là khu của người kẻ Chợ. Vì vậy, trai phố cổ thời ông nội tôi là - một người kinh doanh ở nửa đầu thế kỉ XX - mang nét nho nhã, phong lưu, vừa mang đậm văn hoá phương Đông vừa mang vẻ thanh lịch tân thời kiểu Pháp. Mỗi khi ra ngoài, dù chỉ đi chợ, ông cũng đều mặc áo sơ-mi, áo vest là lượt cẩn thận, đội mũ phớt. Là người kinh doanh tiếp xúc với nhiều giới, nhiều người, cách cư xử của ông cũng mềm mại, thoải mái và ôn hoà.
Nét đặc trưng nhất của trai phố cổ thời kì ông nội tôi là "biết đủ". Họ biết đủ từ trong thẩm mĩ, cách sống đến sinh hoạt.
Ông là người chữ tốt, thường được nhiều nhà kinh doanh nhờ viết hộ biển quảng cáo. Phong cách biển quảng cáo viết tay trên phố cổ Hà Nội đơn giản chỉ là tên riêng của cửa tiệm để to nhất, cùng dòng giới thiệu sản phẩm nhỏ bên dưới. Màu mực cũng chỉ đen, xanh, đỏ, không minh họa, điều này khác hẳn các biển quảng cáo to đùng tại miền Nam, hay biển quảng cáo loè loẹt thời hiện đại.
Suốt cuộc đời mình, ông luôn không thích ồn ào, không muốn làm vỡ đi cái không gian tĩnh lặng vốn đã hiếm hoi trong lòng phố thị. Ông cũng không tranh đấu, chỉ kinh doanh làm tốt việc mình, giữ lại cái phong thái thanh tao. Đó như một cách tự vệ thanh lịch, một cách giữ cốt cách để không vướng vào thị phi.
Khi có tuổi, mỗi bữa ông chỉ ăn một bát con cơm, thêm vài món đơn giản và một chén rượu. Trai phố cổ không chỉ "ăn" mà là thưởng thức, không chỉ "mặc" mà là chơi phong thái. Họ biết phân biệt cái ngon đích thực của một bát phở, cái thanh lịch của chiếc áo sơ-mi là phẳng, hay sự khác biệt giữa hai loại trà. Sự hào hoa này là sự giàu có về thẩm mĩ, chứ không chỉ giàu có về tiền bạc.
Đến thời kì cha chú của tôi thì sự hào hoa của trai phố cổ Hà Nội có phần khác. Họ sinh ra trong thời đất nước khó khăn nhưng lại trưởng thành trong thời mở cửa, các gia đình phố cổ phát huy năng lực kinh doanh sẵn có nên dễ dàng sống trong giàu sang, tiền kiếm thuận lợi đến mức chỉ cần mở cửa hàng là đủ sống khá giả.
Tôi thấy trai phố cổ thời kì này thường mang trong mình chất nghệ sĩ, có một chút tính cách lập dị, thậm chí hơi "gàn" so với số đông thực dụng. Họ có thể sống theo cách mà người ngoài thấy khó hiểu.
Tôi có một ông chú tuổi 6x là trai Cầu Gỗ chính hiệu, từng trải qua giàu sang tột đỉnh, vì ham chơi nên có lúc trắng tay rồi lại tiếp tục kiếm ra tiền. Nhưng với ông, tiền chưa bao giờ là quan trọng nhất mà rất coi trọng cái đẹp trong sự hưởng thụ cuộc sống. Trong máu có chút nghệ sĩ, ở nửa sau cuộc đời, chú chỉ có thú vui ăn phở buổi sáng, uống ngụm cà-phê và giao du với bạn bè nghệ sĩ.
Cuộc đời nhiều bận lên voi xuống chó về tiền bạc nhưng chú vẫn phong lưu và thản nhiên. Lần tôi thấy chú khóc không phải khi trắng tay mà là khi vợ cũ bỏ đi, và khi người bạn chơi guitar của chú qua đời, dù chỉ mới quen nhau ba năm. Chú khóc to, không cầm lòng được vì mất đi người bạn tâm giao, tri kỉ.
Cái hào hoa của trai phố cổ thế hệ này, như tôi thấy, không bộc lộ qua những thú vui ăn chơi bốc trời mà là tìm ra niềm vui tinh thần và sự mãn nguyện trong cuộc sống thường nhật, hưởng thụ những điều nho nhỏ hàng ngày.
Trai phố cổ bây giờ, thế hệ 9xi, lại khác nữa. Nét thanh lịch, hào hoa của họ không phải là sự chỉn chu, hoàn hảo kiểu quý ông cổ điển như thời ông cha. Xét từ bản thân và bạn bè xung quanh, tôi thấy trong thời mạng xã hội, trai phố cổ dường như thu mình hơn, biết chờ đợi, không quá vồn vã trong cuộc sống. Đó không phải kiểu ẩn nhẫn chờ thời của kẻ sĩ mà là sự thư thả, nhẫn nại để tận hưởng điều mình muốn.
Những chàng trai phố cổ thời nay, như tôi, trong nếp sống vội, sống gấp của thời đại, sẵn sàng chờ đợi để thưởng thức ít hoa sưa độ tháng 3, đợi hoa loa kèn tháng 4, đợi người bán cốm đang dậy sớm, ..., đợi đến ngày đẹp nhất trong năm để ăn món mình thích, chẳng phải vì không thèm, không nhớ mà phải ăn đúng độ mới ngon.
Phố cổ nhỏ nhưng lòng người vẫn mãi rộng lớn. Bạn tôi từng muốn lái xe vào nhà nhưng khi thấy một bà cụ bán rau đang ngồi trước cửa, anh dựng xe ra uống cốc trà đá. Không giục giã, chỉ là chờ đợi để giữ lại cái đẹp, cái nhẹ nhàng, cái thanh lịch của phố cổ Hà Nội.
Dù nhiều đổi thay qua các thế hệ, điểm chung của trai phố cổ Hà Nội vẫn là sự hào hoa và coi trọng giá trị tinh thần. Sống giữa những con phố chật hẹp, họ tìm ra cái không gian rộng lớn trong tâm hồn mình. Chậm lại, không chạy đua để thấy cuộc đời này đáng sống, đáng yêu, và đáng được trân trọng.
Bạn có cảm nhận khác về trai phố cổ Hà Nội ?
Bài viết hay và đúng
Vodka Cụ anh
 

The Silent

Xe điện
Biển số
OF-781086
Ngày cấp bằng
18/6/21
Số km
2,720
Động cơ
146,897 Mã lực
Tản văn
TRAI PHỐ CỔ HÀ NỘI - "TỪ THỜI ÔNG BÀ ANH" ĐẾN THẾ HỆ @
Vũ Đăng

Có dạo, người ta tranh luận với nhau rất sôi nổi về việc quan niệm "người Hà Nội gốc phải có ba đời sống ở Hà Nội" có còn đúng không. Trong cuộc tọa đàm nọ, một nhà nghiên cứu dõng dạc rằng hiện nay chỉ có khoảng 10% người Hà Nội đạt tiêu chí trên.
Tôi không rõ quy ước ba đời sống trên một vùng đất mới được tính là gắn bó là do một số nhà nghiên cứu đặt ra, hay là kết quả của các cuộc khảo sát về nhân học, văn hoá. Hà Nội giờ còn gì ? Trả lời câu hỏi này thật khó. Sinh ra ở phố cổ, gia đình sống ở phố cổ nhiều đời, tôi thấy nhiều cảnh quan, văn hoá, nếp sống xưa không còn nữa, nhưng trai phố cổ thì hào hoa bất chấp những đổi thay của thời đại.
Khu phố cổ vốn là khu của người kẻ Chợ. Vì vậy, trai phố cổ thời ông nội tôi là - một người kinh doanh ở nửa đầu thế kỉ XX - mang nét nho nhã, phong lưu, vừa mang đậm văn hoá phương Đông vừa mang vẻ thanh lịch tân thời kiểu Pháp. Mỗi khi ra ngoài, dù chỉ đi chợ, ông cũng đều mặc áo sơ-mi, áo vest là lượt cẩn thận, đội mũ phớt. Là người kinh doanh tiếp xúc với nhiều giới, nhiều người, cách cư xử của ông cũng mềm mại, thoải mái và ôn hoà.
Nét đặc trưng nhất của trai phố cổ thời kì ông nội tôi là "biết đủ". Họ biết đủ từ trong thẩm mĩ, cách sống đến sinh hoạt.
Ông là người chữ tốt, thường được nhiều nhà kinh doanh nhờ viết hộ biển quảng cáo. Phong cách biển quảng cáo viết tay trên phố cổ Hà Nội đơn giản chỉ là tên riêng của cửa tiệm để to nhất, cùng dòng giới thiệu sản phẩm nhỏ bên dưới. Màu mực cũng chỉ đen, xanh, đỏ, không minh họa, điều này khác hẳn các biển quảng cáo to đùng tại miền Nam, hay biển quảng cáo loè loẹt thời hiện đại.
Suốt cuộc đời mình, ông luôn không thích ồn ào, không muốn làm vỡ đi cái không gian tĩnh lặng vốn đã hiếm hoi trong lòng phố thị. Ông cũng không tranh đấu, chỉ kinh doanh làm tốt việc mình, giữ lại cái phong thái thanh tao. Đó như một cách tự vệ thanh lịch, một cách giữ cốt cách để không vướng vào thị phi.
Khi có tuổi, mỗi bữa ông chỉ ăn một bát con cơm, thêm vài món đơn giản và một chén rượu. Trai phố cổ không chỉ "ăn" mà là thưởng thức, không chỉ "mặc" mà là chơi phong thái. Họ biết phân biệt cái ngon đích thực của một bát phở, cái thanh lịch của chiếc áo sơ-mi là phẳng, hay sự khác biệt giữa hai loại trà. Sự hào hoa này là sự giàu có về thẩm mĩ, chứ không chỉ giàu có về tiền bạc.
Đến thời kì cha chú của tôi thì sự hào hoa của trai phố cổ Hà Nội có phần khác. Họ sinh ra trong thời đất nước khó khăn nhưng lại trưởng thành trong thời mở cửa, các gia đình phố cổ phát huy năng lực kinh doanh sẵn có nên dễ dàng sống trong giàu sang, tiền kiếm thuận lợi đến mức chỉ cần mở cửa hàng là đủ sống khá giả.
Tôi thấy trai phố cổ thời kì này thường mang trong mình chất nghệ sĩ, có một chút tính cách lập dị, thậm chí hơi "gàn" so với số đông thực dụng. Họ có thể sống theo cách mà người ngoài thấy khó hiểu.
Tôi có một ông chú tuổi 6x là trai Cầu Gỗ chính hiệu, từng trải qua giàu sang tột đỉnh, vì ham chơi nên có lúc trắng tay rồi lại tiếp tục kiếm ra tiền. Nhưng với ông, tiền chưa bao giờ là quan trọng nhất mà rất coi trọng cái đẹp trong sự hưởng thụ cuộc sống. Trong máu có chút nghệ sĩ, ở nửa sau cuộc đời, chú chỉ có thú vui ăn phở buổi sáng, uống ngụm cà-phê và giao du với bạn bè nghệ sĩ.
Cuộc đời nhiều bận lên voi xuống chó về tiền bạc nhưng chú vẫn phong lưu và thản nhiên. Lần tôi thấy chú khóc không phải khi trắng tay mà là khi vợ cũ bỏ đi, và khi người bạn chơi guitar của chú qua đời, dù chỉ mới quen nhau ba năm. Chú khóc to, không cầm lòng được vì mất đi người bạn tâm giao, tri kỉ.
Cái hào hoa của trai phố cổ thế hệ này, như tôi thấy, không bộc lộ qua những thú vui ăn chơi bốc trời mà là tìm ra niềm vui tinh thần và sự mãn nguyện trong cuộc sống thường nhật, hưởng thụ những điều nho nhỏ hàng ngày.
Trai phố cổ bây giờ, thế hệ 9xi, lại khác nữa. Nét thanh lịch, hào hoa của họ không phải là sự chỉn chu, hoàn hảo kiểu quý ông cổ điển như thời ông cha. Xét từ bản thân và bạn bè xung quanh, tôi thấy trong thời mạng xã hội, trai phố cổ dường như thu mình hơn, biết chờ đợi, không quá vồn vã trong cuộc sống. Đó không phải kiểu ẩn nhẫn chờ thời của kẻ sĩ mà là sự thư thả, nhẫn nại để tận hưởng điều mình muốn.
Những chàng trai phố cổ thời nay, như tôi, trong nếp sống vội, sống gấp của thời đại, sẵn sàng chờ đợi để thưởng thức ít hoa sưa độ tháng 3, đợi hoa loa kèn tháng 4, đợi người bán cốm đang dậy sớm, ..., đợi đến ngày đẹp nhất trong năm để ăn món mình thích, chẳng phải vì không thèm, không nhớ mà phải ăn đúng độ mới ngon.
Phố cổ nhỏ nhưng lòng người vẫn mãi rộng lớn. Bạn tôi từng muốn lái xe vào nhà nhưng khi thấy một bà cụ bán rau đang ngồi trước cửa, anh dựng xe ra uống cốc trà đá. Không giục giã, chỉ là chờ đợi để giữ lại cái đẹp, cái nhẹ nhàng, cái thanh lịch của phố cổ Hà Nội.
Dù nhiều đổi thay qua các thế hệ, điểm chung của trai phố cổ Hà Nội vẫn là sự hào hoa và coi trọng giá trị tinh thần. Sống giữa những con phố chật hẹp, họ tìm ra cái không gian rộng lớn trong tâm hồn mình. Chậm lại, không chạy đua để thấy cuộc đời này đáng sống, đáng yêu, và đáng được trân trọng.
Bạn có cảm nhận khác về trai phố cổ Hà Nội ?
Bài viết khá hay, em thấy nét cơ bản miêu tả đúng với thời ông bà, bố mẹ em. Đến thời 7x trở đi có vẻ như không còn nhiều và dường như chưa chắt lọc được nét cơ bản gì. Mà công nhận là khó. Xã hội thay đổi từng ngày. Sự giao thoa về văn hoá, lối sống, thói quen. Có lẽ nhiều thứ sẽ phôi pha theo thơi gian rồi dần biến đổi. Để giữ nguyên một cái nếp, một thói quen đẹp, ở cái thời buổi này thật là khó.
 
Chỉnh sửa cuối:
Biển số
OF-739045
Ngày cấp bằng
11/8/20
Số km
353
Động cơ
64,972 Mã lực
Tuổi
45
Tản văn
TRAI PHỐ CỔ HÀ NỘI - "TỪ THỜI ÔNG BÀ ANH" ĐẾN THẾ HỆ @
Vũ Đăng

Có dạo, người ta tranh luận với nhau rất sôi nổi về việc quan niệm "người Hà Nội gốc phải có ba đời sống ở Hà Nội" có còn đúng không. Trong cuộc tọa đàm nọ, một nhà nghiên cứu dõng dạc rằng hiện nay chỉ có khoảng 10% người Hà Nội đạt tiêu chí trên.
Tôi không rõ quy ước ba đời sống trên một vùng đất mới được tính là gắn bó là do một số nhà nghiên cứu đặt ra, hay là kết quả của các cuộc khảo sát về nhân học, văn hoá. Hà Nội giờ còn gì ? Trả lời câu hỏi này thật khó. Sinh ra ở phố cổ, gia đình sống ở phố cổ nhiều đời, tôi thấy nhiều cảnh quan, văn hoá, nếp sống xưa không còn nữa, nhưng trai phố cổ thì hào hoa bất chấp những đổi thay của thời đại.
Khu phố cổ vốn là khu của người kẻ Chợ. Vì vậy, trai phố cổ thời ông nội tôi là - một người kinh doanh ở nửa đầu thế kỉ XX - mang nét nho nhã, phong lưu, vừa mang đậm văn hoá phương Đông vừa mang vẻ thanh lịch tân thời kiểu Pháp. Mỗi khi ra ngoài, dù chỉ đi chợ, ông cũng đều mặc áo sơ-mi, áo vest là lượt cẩn thận, đội mũ phớt. Là người kinh doanh tiếp xúc với nhiều giới, nhiều người, cách cư xử của ông cũng mềm mại, thoải mái và ôn hoà.
Nét đặc trưng nhất của trai phố cổ thời kì ông nội tôi là "biết đủ". Họ biết đủ từ trong thẩm mĩ, cách sống đến sinh hoạt.
Ông là người chữ tốt, thường được nhiều nhà kinh doanh nhờ viết hộ biển quảng cáo. Phong cách biển quảng cáo viết tay trên phố cổ Hà Nội đơn giản chỉ là tên riêng của cửa tiệm để to nhất, cùng dòng giới thiệu sản phẩm nhỏ bên dưới. Màu mực cũng chỉ đen, xanh, đỏ, không minh họa, điều này khác hẳn các biển quảng cáo to đùng tại miền Nam, hay biển quảng cáo loè loẹt thời hiện đại.
Suốt cuộc đời mình, ông luôn không thích ồn ào, không muốn làm vỡ đi cái không gian tĩnh lặng vốn đã hiếm hoi trong lòng phố thị. Ông cũng không tranh đấu, chỉ kinh doanh làm tốt việc mình, giữ lại cái phong thái thanh tao. Đó như một cách tự vệ thanh lịch, một cách giữ cốt cách để không vướng vào thị phi.
Khi có tuổi, mỗi bữa ông chỉ ăn một bát con cơm, thêm vài món đơn giản và một chén rượu. Trai phố cổ không chỉ "ăn" mà là thưởng thức, không chỉ "mặc" mà là chơi phong thái. Họ biết phân biệt cái ngon đích thực của một bát phở, cái thanh lịch của chiếc áo sơ-mi là phẳng, hay sự khác biệt giữa hai loại trà. Sự hào hoa này là sự giàu có về thẩm mĩ, chứ không chỉ giàu có về tiền bạc.
Đến thời kì cha chú của tôi thì sự hào hoa của trai phố cổ Hà Nội có phần khác. Họ sinh ra trong thời đất nước khó khăn nhưng lại trưởng thành trong thời mở cửa, các gia đình phố cổ phát huy năng lực kinh doanh sẵn có nên dễ dàng sống trong giàu sang, tiền kiếm thuận lợi đến mức chỉ cần mở cửa hàng là đủ sống khá giả.
Tôi thấy trai phố cổ thời kì này thường mang trong mình chất nghệ sĩ, có một chút tính cách lập dị, thậm chí hơi "gàn" so với số đông thực dụng. Họ có thể sống theo cách mà người ngoài thấy khó hiểu.
Tôi có một ông chú tuổi 6x là trai Cầu Gỗ chính hiệu, từng trải qua giàu sang tột đỉnh, vì ham chơi nên có lúc trắng tay rồi lại tiếp tục kiếm ra tiền. Nhưng với ông, tiền chưa bao giờ là quan trọng nhất mà rất coi trọng cái đẹp trong sự hưởng thụ cuộc sống. Trong máu có chút nghệ sĩ, ở nửa sau cuộc đời, chú chỉ có thú vui ăn phở buổi sáng, uống ngụm cà-phê và giao du với bạn bè nghệ sĩ.
Cuộc đời nhiều bận lên voi xuống chó về tiền bạc nhưng chú vẫn phong lưu và thản nhiên. Lần tôi thấy chú khóc không phải khi trắng tay mà là khi vợ cũ bỏ đi, và khi người bạn chơi guitar của chú qua đời, dù chỉ mới quen nhau ba năm. Chú khóc to, không cầm lòng được vì mất đi người bạn tâm giao, tri kỉ.
Cái hào hoa của trai phố cổ thế hệ này, như tôi thấy, không bộc lộ qua những thú vui ăn chơi bốc trời mà là tìm ra niềm vui tinh thần và sự mãn nguyện trong cuộc sống thường nhật, hưởng thụ những điều nho nhỏ hàng ngày.
Trai phố cổ bây giờ, thế hệ 9xi, lại khác nữa. Nét thanh lịch, hào hoa của họ không phải là sự chỉn chu, hoàn hảo kiểu quý ông cổ điển như thời ông cha. Xét từ bản thân và bạn bè xung quanh, tôi thấy trong thời mạng xã hội, trai phố cổ dường như thu mình hơn, biết chờ đợi, không quá vồn vã trong cuộc sống. Đó không phải kiểu ẩn nhẫn chờ thời của kẻ sĩ mà là sự thư thả, nhẫn nại để tận hưởng điều mình muốn.
Những chàng trai phố cổ thời nay, như tôi, trong nếp sống vội, sống gấp của thời đại, sẵn sàng chờ đợi để thưởng thức ít hoa sưa độ tháng 3, đợi hoa loa kèn tháng 4, đợi người bán cốm đang dậy sớm, ..., đợi đến ngày đẹp nhất trong năm để ăn món mình thích, chẳng phải vì không thèm, không nhớ mà phải ăn đúng độ mới ngon.
Phố cổ nhỏ nhưng lòng người vẫn mãi rộng lớn. Bạn tôi từng muốn lái xe vào nhà nhưng khi thấy một bà cụ bán rau đang ngồi trước cửa, anh dựng xe ra uống cốc trà đá. Không giục giã, chỉ là chờ đợi để giữ lại cái đẹp, cái nhẹ nhàng, cái thanh lịch của phố cổ Hà Nội.
Dù nhiều đổi thay qua các thế hệ, điểm chung của trai phố cổ Hà Nội vẫn là sự hào hoa và coi trọng giá trị tinh thần. Sống giữa những con phố chật hẹp, họ tìm ra cái không gian rộng lớn trong tâm hồn mình. Chậm lại, không chạy đua để thấy cuộc đời này đáng sống, đáng yêu, và đáng được trân trọng.
Bạn có cảm nhận khác về trai phố cổ Hà Nội ?
Em nhờ chatgpt tổng hợp giúp các nhà văn hóa, văn nhân, thi sỹ, nhà khoa học ...gốc là người phố cổ HN thì ra được có 3 người. Chả biết có thiếu sót không. Theo đây thì có mỗi ông Phan Vũ là có tầm vóc hơn, chứ 2 người kia thì bình bình. Phố cổ là lõi của HN, HN lại là trái tim của cả nước, trung tâm văn hóa lịch sử....Tuy nhiên xem ra người phố cổ chỉ đúng với tên chữ "Hàng", con cháu của người đi buôn thôi.



Một số nhân vật văn hóa / văn nhân / nghệ sĩ gắn với Hà Nội phố cổ

  1. Phan Vũ (nhà thơ)
    • Là tác giả bài thơ nổi tiếng “Em ơi! Hà Nội phố”.
    • Ông viết bài thơ này vào năm 1972, khi sống trong căn gác nhỏ phố Hàng Bún (khu phố cổ – quận Ba Đình).
    • Ngoài là nhà thơ, Phan Vũ còn là kịch tác gia, đạo diễn sân khấu, điện ảnh, họa sĩ.
    • “Cảm xúc chung của hai nghệ sĩ tạo nên ‘Em ơi Hà Nội phố’”: Phan Vũ và nhạc sĩ Phú Quang đều gắn bó với hình ảnh, tâm hồn phố cổ.
  2. Nguyễn Việt Hà (nhà văn)
    • Được gọi là “con giai phố cổ” trong nhiều bài viết: anh lớn lên ở Hà Nội, và trong tác phẩm của mình, rất nhiều “góc phố cổ”, vỉa hè, nhịp sống Hà Nội xưa được anh khắc họa.
    • Tạp văn “Con giai phố cổ” là một trong các tác phẩm nổi bật của anh, thể hiện tình yêu rất sâu với Hà Nội cổ.
    • Theo sếp nói, anh là một trong số ít nhà văn viết “gần như duy nhất đề tài phố cổ Hà Nội”.
  3. Tử Phác (nhà thơ, nhạc sĩ)
    • Tên thật là Nguyễn Văn Kim, sinh năm 1923 tại Hàng Giấy, Đồng Xuân – Hà Nội. Đồng Xuân là khu chợ rất nổi tiếng thuộc khu phố cổ.
    • Ông là nhà thơ, nhạc sĩ, tác giả bài “Tiếng hát quay tơ” và tham gia phong trào Nhân Văn – Giai Phẩm.

Những người khác gắn với Hà Nội nhưng không chắc là "phố cổ":

Một số nhân vật văn hóa nổi tiếng gắn với Hà Nội hoặc văn học Hà Nội, nhưng chưa có nguồn đáng tin rõ ràng nói họ ở phố cổ cụ thể:


  • Nguyễn Tuân: nhà văn lớn của văn học Việt Nam, sinh ra tại Hà Nội (phố Hàng Bạc). Tuy nhiên, Hàng Bạc là một trong các phố lâu đời, nhưng không thể khẳng định “phố cổ” theo định nghĩa du lịch – lịch sử phố cổ (36 phố phường) là nơi khởi nguồn.
  • Vũ Trọng Phụng: nhà văn hiện thực nổi tiếng, sinh ở Hà Nội. Nhưng nguồn cũng không nhắc rõ “phố cổ” cụ thể.
  • Hồ Anh Thái: nhà văn, nhà nghiên cứu; sinh ở Hà Nội.

Phân tích và nhận xét

  • Việc tìm nhà văn, nghệ sĩ sinh ra và sống suốt đời đúng trong khu phố cổ (36 phố phường) rất khó, vì nhiều người nổi tiếng chỉ “sống ở Hà Nội” hoặc “liên hệ văn hóa với Hà Nội cổ” chứ không nhất thiết là cư dân phố cổ lâu đời.
  • “Phố cổ” ở Hà Nội vừa là địa danh du lịch, vừa mang ý nghĩa văn hóa – tinh thần, nên nhiều nhà văn chọn “phố cổ” như một đề tài hoặc hình tượng chứ không phải điểm cư trú gốc rễ.
  • Một số nhà văn / nghệ sĩ đương đại (như Nguyễn Việt Hà) là người “gốc phố cổ” theo tinh thần: họ lớn lên, sống, viết về phố cổ, chứ không phải là người nổi tiếng từ nhiều thế kỷ trước.
 

comiki

Xe ba gác
Người OF
Biển số
OF-504527
Ngày cấp bằng
13/4/17
Số km
22,643
Động cơ
5,059,201 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Đã đành, nhưng nghe tơm tởm thế nào. Cái bộ rèm mồm những là mắm tôm thịt chó, rượu ngang thuốc lào ấy mà áp vào khoé xuân tình hon hỏn kia thật là phản vệ sinh.
Vâng, tếu táo mặt chữ thế thôi, chứ từ câu đầu tiên tân nương 18, chú rể 80 đã thấy cái đậm đậm kia rồi, ngay cả với thời đó, chưa cần với nhãn quan hiện đại.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top