[Funland] Tiểu thuyết chiến tranh Việt Nam

cod

Xe tăng
Biển số
OF-793981
Ngày cấp bằng
18/10/21
Số km
1,151
Động cơ
70,450 Mã lực
Tuổi
45
Em đã từng chém y bác với một mâm nhà văn và không ai trong bọn họ nói gì cả. Chỉ cười. Họ đều đang viết cả nhưng những gì họ viết cũng thường thường còn chả được biết đến bằng Nguyễn Thị Ngọc Tư.
Có thể tâm hồn họ không đủ sáng để phản ánh xã hội. Hoặc xã hội còn chưa quen lắm với sự bị phản ánh, nhất là những chỗ kín.
Nhà văn VN nhiều người viết chán.

Như mảng lịch sử, em quen đọc Dumas hay gần đây là Mã Bá Dung, thấy người ta miêu tả tâm lý, tính cách gián tiếp qua lời nói, hành động rất hay. Còn mấy ông VN thì viết "Trần Hưng Đạo là người uy nghiêm", "Trần Quốc Tảng vốn tính bồng bột", tức là gán moẹ tính cách cho nhân vật, người đọc khỏi cần phân tích, mổ xẻ làm gì cho mệt. Đến chán! Mà đọc đến đoạn hành động, giao đấu còn tệ hơn nữa.
 

XPQ

Xe ba gác
Biển số
OF-25733
Ngày cấp bằng
13/12/08
Số km
20,155
Động cơ
582,248 Mã lực
Nơi ở
Trỏng
Nhà văn VN nhiều người viết chán.

Như mảng lịch sử, em quen đọc Dumas hay gần đây là Mã Bá Dung, thấy người ta miêu tả tâm lý, tính cách gián tiếp qua lời nói, hành động rất hay. Còn mấy ông VN thì viết "Trần Hưng Đạo là người uy nghiêm", "Trần Quốc Tảng vốn tính bồng bột", tức là gán moẹ tính cách cho nhân vật, người đọc khỏi cần phân tích, mổ xẻ làm gì cho mệt. Đến chán! Mà đọc đến đoạn hành động, giao đấu còn tệ hơn nữa.
Cái vụ viết văn nó phức tạp lắm. Về kỹ năng kỹ thuật viết thì có thể ai cũng được học cả. Nhưng viết về cái gì viết dư lào là rất vấn đề.
 

newbieshn

Xe điện
Biển số
OF-473903
Ngày cấp bằng
29/11/16
Số km
2,811
Động cơ
205,152 Mã lực
Có những cuốn sách không nguy hiểm vì dở, mà nguy hiểm vì được tung hô. Có những tác giả không đáng bàn vì sai lầm cá nhân, mà cần phải bàn vì họ được biến thành biểu tượng. Và có những khoảnh khắc mà việc vinh danh một tác phẩm không còn là chuyện văn học, mà trở thành một hành vi chính trị trá hình dưới áo choàng nghệ thuật. Trường hợp Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh chính là một ví dụ điển hình như thế.

Không bàn đến việc người ta có quyền viết nỗi buồn hay không. Không ai độc quyền niềm vui, cũng chẳng ai cấm độc quyền nỗi đau. Nhưng điều cần nói thẳng là không phải nỗi buồn nào cũng vô tội, và không phải cách kể nào về chiến tranh cũng được phép đứng ngoài phán xét lịch sử. Văn học không đứng ngoài đạo lý dân tộc. Một tác phẩm viết về chiến tranh mà làm lệch bản chất cuộc chiến thì dù câu chữ có bóng bẩy đến đâu cũng là một tác phẩm nguy hiểm.

Bảo Ninh từng công khai nói rằng cuộc chiến tranh đánh đuổi xâm lược Mỹ và bè lũ tay sai của nhân dân Việt Nam là nội chiến. Chỉ một mệnh đề như thế thôi đã đủ làm sụp đổ toàn bộ nền tảng chính nghĩa của cuộc kháng chiến chống Mỹ. Nội chiến là gì. Là anh em trong một nhà giết nhau vì quyền lực. Là xung đột không có kẻ xâm lược từ bên ngoài. Là cuộc chiến mà cả hai phía đều mang trách nhiệm lịch sử ngang nhau. Khi gán cuộc chiến tranh Việt Nam vào khái niệm đó, Bảo Ninh đã làm một việc vô cùng nghiêm trọng là tước bỏ tư cách chính nghĩa của nhân dân Việt Nam và rửa sạch tội ác xâm lược cho đế quốc Mỹ cùng bộ máy ngụy quyền tay sai ở Sài Gòn.

Lịch sử không cho phép đánh tráo như vậy. Cuộc chiến tranh ấy không phải của miền Bắc đánh miền Nam. Đó là cuộc chiến của toàn thể dân tộc Việt Nam chống lại một siêu cường quân sự, với hơn nửa triệu quân viễn chinh Mỹ, với bom nguyên tử dự tính, với chất độc da cam rải khắp làng mạc, với các trại giam, ấp chiến lược, tàn sát dân thường. Nhân dân miền Nam không phải khán giả. Họ là chủ thể lịch sử. Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam không phải là phụ lục của miền Bắc mà là kết tinh ý chí chiến đấu của chính người miền Nam.

Gọi cuộc chiến ấy là nội chiến tức là nhổ vào máu xương của hàng triệu người đã ngã xuống. Đó không còn là quan điểm cá nhân. Đó là lập trường chính trị. Và khi lập trường ấy được truyền bá dưới hình thức văn học, lại được vinh danh, được đưa lên bục cao đạo đức, thì văn học đã bị biến thành công cụ xét lại lịch sử.

Nỗi buồn chiến tranh không chỉ buồn. Nó u ám một cách có chủ ý. Nó biến người lính giải phóng thành kẻ lạc loài, biến chiến tranh giải phóng thành thảm họa vô nghĩa, biến hy sinh thành sự nhầm lẫn. Đọc cuốn sách ấy, người ta không thấy nhân dân, không thấy lý tưởng, không thấy chính nghĩa. Chỉ thấy một cái tôi cô độc, bế tắc, vật vã trong tuyệt vọng. Đó là thứ chủ nghĩa hiện sinh nhập khẩu, khoác áo chiến tranh Việt Nam, nhưng lại phản bội cốt lõi lịch sử Việt Nam.

Điều đáng nói hơn nữa là việc vinh danh một tác phẩm không thể tách rời hoàn toàn khỏi con người của tác giả, nhất là khi tác giả ấy được đưa lên như một biểu tượng đạo đức và trí tuệ. Trong nhiều năm, dư luận đã nhắc đến việc Bảo Ninh từng bị kỷ luật Đảng và buộc rời khỏi cơ quan nhà nước vì hành vi bị cho là phá hoại kết quả nghiên cứu khoa học của đồng đội. Nhà toán học Nguyễn Cảnh Toàn đã công khai nhắc lại câu chuyện ấy. Dù chi tiết cụ thể cần được kiểm chứng bằng tư liệu chính thức, việc một cáo buộc nghiêm trọng tồn tại dai dẳng trong không gian công luận mà không được phản biện đến nơi đến chốn đã tự nó đặt ra câu hỏi về chuẩn mực vinh danh.

Vinh danh một tác phẩm là vinh danh một hệ giá trị. Không thể vừa nói đến đạo đức xã hội, vừa nhắm mắt trước những vấn đề đạo đức căn bản của người được tôn vinh. Văn học không phải vùng trắng nơi mọi hành vi đều được gột rửa chỉ bằng một cuốn sách viết hay.

Cần nhắc lại rằng Nỗi buồn chiến tranh không phải lần đầu bị phản đối. Cuốn sách này đã nhiều lần bị dư luận phê phán gay gắt, từng bị loại khỏi các danh sách tôn vinh trong quá khứ. Nó gây tranh cãi không phải vì độc giả bảo thủ, mà vì nó đụng đến những đường dây thần kinh cốt yếu của ký ức dân tộc. Nay việc cuốn sách ấy đột ngột được vinh danh trở lại khiến người ta không thể không đặt câu hỏi rằng có hay không một sự chạy theo thị hiếu phương Tây, nơi những tác phẩm càng phủ nhận chính nghĩa cách mạng càng dễ được tán thưởng dưới danh nghĩa phản chiến và nhân bản.

Nhưng nhân bản kiểu gì khi con cháu của những người đã hy sinh đọc tác phẩm ấy và được dạy rằng ông cha họ tham gia một cuộc chiến vô nghĩa. Nhân bản kiểu gì khi kẻ xâm lược được rửa sạch bằng một câu chữ mơ hồ. Văn học như thế không phải là sự thật đau đớn, mà là sự thật bị bóp méo.

Không ai đòi cấm cuốn sách này. Nhưng giữa quyền được tồn tại và quyền được vinh danh là hai phạm trù khác nhau. Một tác phẩm có thể được nghiên cứu, được tranh luận, được phê phán, nhưng việc đưa nó lên vị trí trang trọng là một quyết định chính trị văn hóa. Nếu quyết định ấy làm suy yếu nền tảng lịch sử và đạo lý dân tộc, thì đó là một sai lầm cần được nói thẳng.

Văn học Việt Nam từng có những tác phẩm phản ánh chiến tranh với nỗi đau sâu sắc mà không cần phản bội chính nghĩa. Nguyễn Thi, Nguyễn Trung Thành, Chính Hữu, Hữu Mai, họ viết về mất mát nhưng không làm mờ chân lý. Nỗi buồn của họ gắn với trách nhiệm. Còn nỗi buồn trong Nỗi buồn chiến tranh là nỗi buồn cắt đứt khỏi lịch sử, trôi lềnh bềnh như một linh hồn không tổ quốc.

Khi văn chương quay lưng lại với sự thật lịch sử, khi nỗi buồn được nâng cao hơn chính nghĩa, khi xét lại được khoác áo nhân văn, thì văn học không còn là ánh sáng soi đường, mà trở thành màn sương che khuất lương tri. Và trong trường hợp ấy, phê phán không chỉ là quyền, mà là nghĩa vụ của những người không chấp nhận để lịch sử dân tộc bị bóp méo dưới danh nghĩa nghệ thuật.

ST
 
Chỉnh sửa cuối:

belo

Xe điện
Biển số
OF-76592
Ngày cấp bằng
29/10/10
Số km
3,711
Động cơ
807,640 Mã lực
Nơi ở
Da nang
Có những cuốn sách không nguy hiểm vì dở, mà nguy hiểm vì được tung hô. Có những tác giả không đáng bàn vì sai lầm cá nhân, mà cần phải bàn vì họ được biến thành biểu tượng. Và có những khoảnh khắc mà việc vinh danh một tác phẩm không còn là chuyện văn học, mà trở thành một hành vi chính trị trá hình dưới áo choàng nghệ thuật. Trường hợp Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh chính là một ví dụ điển hình như thế.

Không bàn đến việc người ta có quyền viết nỗi buồn hay không. Không ai độc quyền niềm vui, cũng chẳng ai cấm độc quyền nỗi đau. Nhưng điều cần nói thẳng là không phải nỗi buồn nào cũng vô tội, và không phải cách kể nào về chiến tranh cũng được phép đứng ngoài phán xét lịch sử. Văn học không đứng ngoài đạo lý dân tộc. Một tác phẩm viết về chiến tranh mà làm lệch bản chất cuộc chiến thì dù câu chữ có bóng bẩy đến đâu cũng là một tác phẩm nguy hiểm.

Bảo Ninh từng công khai nói rằng cuộc chiến tranh đánh đuổi xâm lược Mỹ và bè lũ tay sai của nhân dân Việt Nam là nội chiến. Chỉ một mệnh đề như thế thôi đã đủ làm sụp đổ toàn bộ nền tảng chính nghĩa của cuộc kháng chiến chống Mỹ. Nội chiến là gì. Là anh em trong một nhà giết nhau vì quyền lực. Là xung đột không có kẻ xâm lược từ bên ngoài. Là cuộc chiến mà cả hai phía đều mang trách nhiệm lịch sử ngang nhau. Khi gán cuộc chiến tranh Việt Nam vào khái niệm đó, Bảo Ninh đã làm một việc vô cùng nghiêm trọng là tước bỏ tư cách chính nghĩa của nhân dân Việt Nam và rửa sạch tội ác xâm lược cho đế quốc Mỹ cùng bộ máy ngụy quyền tay sai ở Sài Gòn.

Lịch sử không cho phép đánh tráo như vậy. Cuộc chiến tranh ấy không phải của miền Bắc đánh miền Nam. Đó là cuộc chiến của toàn thể dân tộc Việt Nam chống lại một siêu cường quân sự, với hơn nửa triệu quân viễn chinh Mỹ, với bom nguyên tử dự tính, với chất độc da cam rải khắp làng mạc, với các trại giam, ấp chiến lược, tàn sát dân thường. Nhân dân miền Nam không phải khán giả. Họ là chủ thể lịch sử. Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam không phải là phụ lục của miền Bắc mà là kết tinh ý chí chiến đấu của chính người miền Nam.

Gọi cuộc chiến ấy là nội chiến tức là nhổ vào máu xương của hàng triệu người đã ngã xuống. Đó không còn là quan điểm cá nhân. Đó là lập trường chính trị. Và khi lập trường ấy được truyền bá dưới hình thức văn học, lại được vinh danh, được đưa lên bục cao đạo đức, thì văn học đã bị biến thành công cụ xét lại lịch sử.

Nỗi buồn chiến tranh không chỉ buồn. Nó u ám một cách có chủ ý. Nó biến người lính giải phóng thành kẻ lạc loài, biến chiến tranh giải phóng thành thảm họa vô nghĩa, biến hy sinh thành sự nhầm lẫn. Đọc cuốn sách ấy, người ta không thấy nhân dân, không thấy lý tưởng, không thấy chính nghĩa. Chỉ thấy một cái tôi cô độc, bế tắc, vật vã trong tuyệt vọng. Đó là thứ chủ nghĩa hiện sinh nhập khẩu, khoác áo chiến tranh Việt Nam, nhưng lại phản bội cốt lõi lịch sử Việt Nam.

Điều đáng nói hơn nữa là việc vinh danh một tác phẩm không thể tách rời hoàn toàn khỏi con người của tác giả, nhất là khi tác giả ấy được đưa lên như một biểu tượng đạo đức và trí tuệ. Trong nhiều năm, dư luận đã nhắc đến việc Bảo Ninh từng bị kỷ luật Đảng và buộc rời khỏi cơ quan nhà nước vì hành vi bị cho là phá hoại kết quả nghiên cứu khoa học của đồng đội. Nhà toán học Nguyễn Cảnh Toàn đã công khai nhắc lại câu chuyện ấy. Dù chi tiết cụ thể cần được kiểm chứng bằng tư liệu chính thức, việc một cáo buộc nghiêm trọng tồn tại dai dẳng trong không gian công luận mà không được phản biện đến nơi đến chốn đã tự nó đặt ra câu hỏi về chuẩn mực vinh danh.

Vinh danh một tác phẩm là vinh danh một hệ giá trị. Không thể vừa nói đến đạo đức xã hội, vừa nhắm mắt trước những vấn đề đạo đức căn bản của người được tôn vinh. Văn học không phải vùng trắng nơi mọi hành vi đều được gột rửa chỉ bằng một cuốn sách viết hay.

Cần nhắc lại rằng Nỗi buồn chiến tranh không phải lần đầu bị phản đối. Cuốn sách này đã nhiều lần bị dư luận phê phán gay gắt, từng bị loại khỏi các danh sách tôn vinh trong quá khứ. Nó gây tranh cãi không phải vì độc giả bảo thủ, mà vì nó đụng đến những đường dây thần kinh cốt yếu của ký ức dân tộc. Nay việc cuốn sách ấy đột ngột được vinh danh trở lại khiến người ta không thể không đặt câu hỏi rằng có hay không một sự chạy theo thị hiếu phương Tây, nơi những tác phẩm càng phủ nhận chính nghĩa cách mạng càng dễ được tán thưởng dưới danh nghĩa phản chiến và nhân bản.

Nhưng nhân bản kiểu gì khi con cháu của những người đã hy sinh đọc tác phẩm ấy và được dạy rằng ông cha họ tham gia một cuộc chiến vô nghĩa. Nhân bản kiểu gì khi kẻ xâm lược được rửa sạch bằng một câu chữ mơ hồ. Văn học như thế không phải là sự thật đau đớn, mà là sự thật bị bóp méo.

Không ai đòi cấm cuốn sách này. Nhưng giữa quyền được tồn tại và quyền được vinh danh là hai phạm trù khác nhau. Một tác phẩm có thể được nghiên cứu, được tranh luận, được phê phán, nhưng việc đưa nó lên vị trí trang trọng là một quyết định chính trị văn hóa. Nếu quyết định ấy làm suy yếu nền tảng lịch sử và đạo lý dân tộc, thì đó là một sai lầm cần được nói thẳng.

Văn học Việt Nam từng có những tác phẩm phản ánh chiến tranh với nỗi đau sâu sắc mà không cần phản bội chính nghĩa. Nguyễn Thi, Nguyễn Trung Thành, Chính Hữu, Hữu Mai, họ viết về mất mát nhưng không làm mờ chân lý. Nỗi buồn của họ gắn với trách nhiệm. Còn nỗi buồn trong Nỗi buồn chiến tranh là nỗi buồn cắt đứt khỏi lịch sử, trôi lềnh bềnh như một linh hồn không tổ quốc.

Khi văn chương quay lưng lại với sự thật lịch sử, khi nỗi buồn được nâng cao hơn chính nghĩa, khi xét lại được khoác áo nhân văn, thì văn học không còn là ánh sáng soi đường, mà trở thành màn sương che khuất lương tri. Và trong trường hợp ấy, phê phán không chỉ là quyền, mà là nghĩa vụ của những người không chấp nhận để lịch sử dân tộc bị bóp méo dưới danh nghĩa nghệ thuật.
Trên trích bài phê Nguyên Ngọc, dứơi viết bài khen Nguyễn Trung Thành. Lại dùng thủ pháp rồi.
 

Kiên Khùng

Xe container
Biển số
OF-785718
Ngày cấp bằng
27/7/21
Số km
6,950
Động cơ
715,753 Mã lực
Có những cuốn sách không nguy hiểm vì dở, mà nguy hiểm vì được tung hô. Có những tác giả không đáng bàn vì sai lầm cá nhân, mà cần phải bàn vì họ được biến thành biểu tượng. Và có những khoảnh khắc mà việc vinh danh một tác phẩm không còn là chuyện văn học, mà trở thành một hành vi chính trị trá hình dưới áo choàng nghệ thuật. Trường hợp Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh chính là một ví dụ điển hình như thế.

Không bàn đến việc người ta có quyền viết nỗi buồn hay không. Không ai độc quyền niềm vui, cũng chẳng ai cấm độc quyền nỗi đau. Nhưng điều cần nói thẳng là không phải nỗi buồn nào cũng vô tội, và không phải cách kể nào về chiến tranh cũng được phép đứng ngoài phán xét lịch sử. Văn học không đứng ngoài đạo lý dân tộc. Một tác phẩm viết về chiến tranh mà làm lệch bản chất cuộc chiến thì dù câu chữ có bóng bẩy đến đâu cũng là một tác phẩm nguy hiểm.

Bảo Ninh từng công khai nói rằng cuộc chiến tranh đánh đuổi xâm lược Mỹ và bè lũ tay sai của nhân dân Việt Nam là nội chiến. Chỉ một mệnh đề như thế thôi đã đủ làm sụp đổ toàn bộ nền tảng chính nghĩa của cuộc kháng chiến chống Mỹ. Nội chiến là gì. Là anh em trong một nhà giết nhau vì quyền lực. Là xung đột không có kẻ xâm lược từ bên ngoài. Là cuộc chiến mà cả hai phía đều mang trách nhiệm lịch sử ngang nhau. Khi gán cuộc chiến tranh Việt Nam vào khái niệm đó, Bảo Ninh đã làm một việc vô cùng nghiêm trọng là tước bỏ tư cách chính nghĩa của nhân dân Việt Nam và rửa sạch tội ác xâm lược cho đế quốc Mỹ cùng bộ máy ngụy quyền tay sai ở Sài Gòn.

Lịch sử không cho phép đánh tráo như vậy. Cuộc chiến tranh ấy không phải của miền Bắc đánh miền Nam. Đó là cuộc chiến của toàn thể dân tộc Việt Nam chống lại một siêu cường quân sự, với hơn nửa triệu quân viễn chinh Mỹ, với bom nguyên tử dự tính, với chất độc da cam rải khắp làng mạc, với các trại giam, ấp chiến lược, tàn sát dân thường. Nhân dân miền Nam không phải khán giả. Họ là chủ thể lịch sử. Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam không phải là phụ lục của miền Bắc mà là kết tinh ý chí chiến đấu của chính người miền Nam.

Gọi cuộc chiến ấy là nội chiến tức là nhổ vào máu xương của hàng triệu người đã ngã xuống. Đó không còn là quan điểm cá nhân. Đó là lập trường chính trị. Và khi lập trường ấy được truyền bá dưới hình thức văn học, lại được vinh danh, được đưa lên bục cao đạo đức, thì văn học đã bị biến thành công cụ xét lại lịch sử.

Nỗi buồn chiến tranh không chỉ buồn. Nó u ám một cách có chủ ý. Nó biến người lính giải phóng thành kẻ lạc loài, biến chiến tranh giải phóng thành thảm họa vô nghĩa, biến hy sinh thành sự nhầm lẫn. Đọc cuốn sách ấy, người ta không thấy nhân dân, không thấy lý tưởng, không thấy chính nghĩa. Chỉ thấy một cái tôi cô độc, bế tắc, vật vã trong tuyệt vọng. Đó là thứ chủ nghĩa hiện sinh nhập khẩu, khoác áo chiến tranh Việt Nam, nhưng lại phản bội cốt lõi lịch sử Việt Nam.

Điều đáng nói hơn nữa là việc vinh danh một tác phẩm không thể tách rời hoàn toàn khỏi con người của tác giả, nhất là khi tác giả ấy được đưa lên như một biểu tượng đạo đức và trí tuệ. Trong nhiều năm, dư luận đã nhắc đến việc Bảo Ninh từng bị kỷ luật Đảng và buộc rời khỏi cơ quan nhà nước vì hành vi bị cho là phá hoại kết quả nghiên cứu khoa học của đồng đội. Nhà toán học Nguyễn Cảnh Toàn đã công khai nhắc lại câu chuyện ấy. Dù chi tiết cụ thể cần được kiểm chứng bằng tư liệu chính thức, việc một cáo buộc nghiêm trọng tồn tại dai dẳng trong không gian công luận mà không được phản biện đến nơi đến chốn đã tự nó đặt ra câu hỏi về chuẩn mực vinh danh.

Vinh danh một tác phẩm là vinh danh một hệ giá trị. Không thể vừa nói đến đạo đức xã hội, vừa nhắm mắt trước những vấn đề đạo đức căn bản của người được tôn vinh. Văn học không phải vùng trắng nơi mọi hành vi đều được gột rửa chỉ bằng một cuốn sách viết hay.

Cần nhắc lại rằng Nỗi buồn chiến tranh không phải lần đầu bị phản đối. Cuốn sách này đã nhiều lần bị dư luận phê phán gay gắt, từng bị loại khỏi các danh sách tôn vinh trong quá khứ. Nó gây tranh cãi không phải vì độc giả bảo thủ, mà vì nó đụng đến những đường dây thần kinh cốt yếu của ký ức dân tộc. Nay việc cuốn sách ấy đột ngột được vinh danh trở lại khiến người ta không thể không đặt câu hỏi rằng có hay không một sự chạy theo thị hiếu phương Tây, nơi những tác phẩm càng phủ nhận chính nghĩa cách mạng càng dễ được tán thưởng dưới danh nghĩa phản chiến và nhân bản.

Nhưng nhân bản kiểu gì khi con cháu của những người đã hy sinh đọc tác phẩm ấy và được dạy rằng ông cha họ tham gia một cuộc chiến vô nghĩa. Nhân bản kiểu gì khi kẻ xâm lược được rửa sạch bằng một câu chữ mơ hồ. Văn học như thế không phải là sự thật đau đớn, mà là sự thật bị bóp méo.

Không ai đòi cấm cuốn sách này. Nhưng giữa quyền được tồn tại và quyền được vinh danh là hai phạm trù khác nhau. Một tác phẩm có thể được nghiên cứu, được tranh luận, được phê phán, nhưng việc đưa nó lên vị trí trang trọng là một quyết định chính trị văn hóa. Nếu quyết định ấy làm suy yếu nền tảng lịch sử và đạo lý dân tộc, thì đó là một sai lầm cần được nói thẳng.

Văn học Việt Nam từng có những tác phẩm phản ánh chiến tranh với nỗi đau sâu sắc mà không cần phản bội chính nghĩa. Nguyễn Thi, Nguyễn Trung Thành, Chính Hữu, Hữu Mai, họ viết về mất mát nhưng không làm mờ chân lý. Nỗi buồn của họ gắn với trách nhiệm. Còn nỗi buồn trong Nỗi buồn chiến tranh là nỗi buồn cắt đứt khỏi lịch sử, trôi lềnh bềnh như một linh hồn không tổ quốc.

Khi văn chương quay lưng lại với sự thật lịch sử, khi nỗi buồn được nâng cao hơn chính nghĩa, khi xét lại được khoác áo nhân văn, thì văn học không còn là ánh sáng soi đường, mà trở thành màn sương che khuất lương tri. Và trong trường hợp ấy, phê phán không chỉ là quyền, mà là nghĩa vụ của những người không chấp nhận để lịch sử dân tộc bị bóp méo dưới danh nghĩa nghệ thuật.
Cụ viết hay sưu tầm mà hay quá vậy?
Nếu sưu tầm thì đưa tên tác giả nhé!
 
Biển số
OF-739045
Ngày cấp bằng
11/8/20
Số km
378
Động cơ
65,988 Mã lực
Tuổi
45
Thật ra xem lại bối cảnh lịch sử những năm ra đời của tác phẩm, khi mà sau chiến tranh thì đói kém, LX, TQ hục hặc, Mỹ bắt tay TQ đánh phá miền Bắc, xúi Cam đánh Tây Nam....rồi sự sụp đổ của LX thì thấy, trong lần trao giải 1, có nhiều người trong hội đồng có đồng quan điểm điểm với tác giả. Một nỗi buồn lớn hậu chiến là đánh nhau xong rồi chẳng được cái gì. Có 1 đoạn trích như là lời của 1 người lái xe hay là 1 ông chỉ cấp gì đó với Kiên, đại ý nói chúng ta đổ xương máu ra để bao nhiêu nhiêu thằng khôn lỏi nó không làm gì mà nó hưởng, rồi để chúng nó " chia chác" với nhau. Em đọc đoạn này cứ lăn tăn mãi, không rõ bọn mà thực hiện việc "chia chác" này là ai trong quan niệm của tác giả. Em về em hỏi bố em, 1 người lính, ban đầu ý nghĩ chả lẽ lão này nói các chỉ huy, các cán bộ cấp lớn của nhà nước nhưng cụ bảo làm gì có. Chỉ huy bộ đội cao cấp chả xơ múi kiểu cướp bóc chia chác cái gì cả. Đọc thêm lời của ông bố Kiên dặn con không cần sống vì lý tưởng gì cả, sống là để hưởng thụ, rồi bạn gái Kiên gọi đồng bạn đang hào hứng với lý tưởng là các anh hùng rơm...
Giai đoạn này giai đoạn khủng hoảng niềm tin, khủng hoảng lý luận bởi vì thực tế diễn ra quá phũ phàng, nước nhỏ chỉ là con cờ trong tay nước lớn phân chia phạm vi ảnh hưởng. Đó là nỗi buồn lớn mà tác giả không dám nói thẳng ra.
Tuy nhiên, viết về chiến tranh VN, mà chỉ lại chỉ tập trung mô tả 1 phía với những tiêu cực, những góc khuất, bỏ hẳn lý do gây nên cuộc chiến, không viết gì về những tội ác mà Mỹ và vnch gây ra cho người miền Bắc và người miền Nam chống lại chúng là một sự lấp liếm khốn nạn, mục đích là để đổ lỗi hết cho 1 phía trong cuộc chiến.
Việc bôi nhọ quân đội, đã trở thành hình tượng , tượng đài biểu tượng cho lý tưởng độc lập của bất cứ đất nước hay dân tộc nào, trong bất cứ thể chế nào thì cũng đều bị các chủ thể chính trị thể chế ấy dẹp bỏ, đó là điều cần thiết với tất cả các dân tộc, các đất nước..Tác phẩm này nó lại làm điều đó.
Khi người ta muốn chặt bỏ 1 rừng cây, dù cho là đào tận gốc từng cây, thì hạt giống của nó vẫn còn và rồi sẽ nảy mầm trở lại, nhưng đầu độc nguồn nước nuôi sống rừng cây ấy, thì rừng cây sẽ chết hẳn, hạt giống của nó cũng sẽ chết.
Bôi bẩn hình tượng , biểu tượng của ý chí độc lập tự cường, làm mất ý chí và sự kế thừa ý chí chiến đấu là cách làm thâm độc như thế. Họ đã làm được việc ấy thành công ở Ucraina, rất may là thời gian vừa qua chúng ta đã thấy nó qua cuộc chiến Nga- U, khi một tầng lớp thanh niên U lật sử, đập tượng, rũ bỏ lịch sử.
Còn HÂP, việc ông ta có quan điểm khi viết ra tác phẩm này, có thể thông cảm được, vì khi đó cũng có nhiều người đồng tình. Nhưng với việc bôi nhọ hình ảnh chiến sỹ quân đội, lại nói đây là cuộc nội chiến, rồi đến đh Fulright.... điều đó chứng tỏ ông ta đã chọn phe cho mình. Ông ta đã chọn Mỹ cho lý tưởng của mình.
Tài năng của ông ta là có, xen lẫn những đoạn văn hay là các ý đồ, viết rối rắm để người đọc khó nhận ra các ý đồ này đều có chủ đích cả. Nhà văn trong nước hay nước ngoài, những người không viết được như ông ta thì đều thần tượng ông ta cũng là điều bình thường. Đa số các nhà văn đều hám danh, đều muốn tìm tòi để viết, để tạo ra tác phẩm khác biệt để lại cho đời, nên việc ông ta được giải quốc tế làm cho một số nhà văn trong nước thần tượng ông ta. Khi tác phẩm bị phản đối, bọn họ, vô tình hay cố ý, đều bỏ qua những nguy cơ độc hại tiềm ẩn trong tác phẩm này để bênh vực nó, nhân danh văn học; lợi dụng sự hư cấu, chửi bới người phản đối là văn hóa thấp, không biết cảm thụ văn học. Vừa rồi có cả mợ pct hội nhà văn Thái Nguyên, lên tiếng chửi bới tất cả, rồi anh em dân chủ trong nước, đồng loạt chửi bới cụ cựu TBTGTW...chính là thành công bước đầu của tác phẩm này. Bọn in sách, bọn bán sách thì lại càng thích, càng nhiều người mua họ càng lãi, mặc kệ tác phẩm ấy nó viết gì, bán được nhiều là được.
 

cod

Xe tăng
Biển số
OF-793981
Ngày cấp bằng
18/10/21
Số km
1,151
Động cơ
70,450 Mã lực
Tuổi
45
Thú thật là đọc mấy trích đoạn s*x hay cảnh nhìn trộm gái tắm, em thấy nó ko hơn gì ... "Sợi xích" cả. Còn tư tưởng thì láo toét rồi. Ko cần bàn cãi!
 
Biển số
OF-739045
Ngày cấp bằng
11/8/20
Số km
378
Động cơ
65,988 Mã lực
Tuổi
45
Thú thật là đọc mấy trích đoạn s*x hay cảnh nhìn trộm gái tắm, em thấy nó ko hơn gì ... "Sợi xích" cả. Còn tư tưởng thì láo toét rồi. Ko cần bàn cãi!
Truyện hay phim ảnh, không có sex chả bao giờ bọn Tây, Mỹ nó trao giải cả cụ ạ. Sex là bắt buộc trong văn hóa của họ, như mình nấu ăn phải có muối.
 

cod

Xe tăng
Biển số
OF-793981
Ngày cấp bằng
18/10/21
Số km
1,151
Động cơ
70,450 Mã lực
Tuổi
45
Truyện hay phim ảnh, không có sex chả bao giờ bọn Tây, Mỹ nó trao giải cả cụ ạ. Sex là bắt buộc trong văn hóa của họ, như mình nấu ăn phải có muối.
À vâng, em nhớ hồi xưa có phim "Không ngủ ở Seatle" đc khen dù ko có cảnh s*x thì mới thấy văn hoá bọn này hơi ố dề :))
 

newbieshn

Xe điện
Biển số
OF-473903
Ngày cấp bằng
29/11/16
Số km
2,811
Động cơ
205,152 Mã lực
Trên trích bài phê Nguyên Ngọc, dứơi viết bài khen Nguyễn Trung Thành. Lại dùng thủ pháp rồi.
Đầu có vấn đề à? Khen Nguyễn Trung Thành bút danh của Nguyên Ngọc. Là khen tác phẩm Rừng Xà Nu

Kể cả Nguyên Ngọc với Đất Nước Đứng Lên cũng vẫn khen nhé. Nhưng Nguyên Ngọc trở cờ đốc chứng phản Đảng sau này, đi đỡ đầu cho cái rác phẩm bốc mùi NBCT. Thì đáng bị mắng vỗ mặt nhé!
 

newbieshn

Xe điện
Biển số
OF-473903
Ngày cấp bằng
29/11/16
Số km
2,811
Động cơ
205,152 Mã lực
Nguyên Ngọc phản đ rồi nhưng mà Nguyễn Trung Thành thì vẫn tinh thần cách mạng sáng ngời mà cụ :D
Phản Đảng sau này thì bị chửi.

Nhưng Đất Nước Đứng Lên thì vẫn là tác phẩm sáng ngời cụ nhé. Cũng như Rừng Xà Nu …

Nguyên Ngọc với Đất Nước Đứng Lên và Rừng Xà Nu. Xứng đáng là Cây đa cây đề trong nên văn học thời chiến VN.

Nhưng khi Nguyên Ngọc vì một mớ $ nhét miệng. Mà trở cờ, phản Đảng , đốc chứng tư tưởng. Thì coi như đã bị úng não. Cây đa cây đề đó đã bị mọt ruỗng từ gốc rễ đến thân cành …
 
Chỉnh sửa cuối:

hoaoaihuong

Xe điện
Biển số
OF-313492
Ngày cấp bằng
27/3/14
Số km
2,310
Động cơ
367,455 Mã lực
À vâng, em nhớ hồi xưa có phim "Không ngủ ở Seatle" đc khen dù ko có cảnh s*x thì mới thấy văn hoá bọn này hơi ố dề :))
Chắc tại phim đấy có trẻ con, thằng bé bé quá đưa vào thành bất lịch sự. :))
 
  • Haha
Reactions: cod

newbieshn

Xe điện
Biển số
OF-473903
Ngày cấp bằng
29/11/16
Số km
2,811
Động cơ
205,152 Mã lực
Truyện hay phim ảnh, không có sex chả bao giờ bọn Tây, Mỹ nó trao giải cả cụ ạ. Sex là bắt buộc trong văn hóa của họ, như mình nấu ăn phải có muối.
vấn đề là Sex trong phim Mỹ. Để mà được trao giải . Thì phải là cái Sex được kể bằng hình ảnh một cách rất tinh tế, vô cùng tinh tế cụ nhé. Nếu thô tục kiểu lão Bảo Ninh . Thì sẽ bị xếp vào dòng phim cấp 3. Còn lâu mới được xét giải
 

newbieshn

Xe điện
Biển số
OF-473903
Ngày cấp bằng
29/11/16
Số km
2,811
Động cơ
205,152 Mã lực
Thật ra xem lại bối cảnh lịch sử những năm ra đời của tác phẩm, khi mà sau chiến tranh thì đói kém, LX, TQ hục hặc, Mỹ bắt tay TQ đánh phá miền Bắc, xúi Cam đánh Tây Nam....rồi sự sụp đổ của LX thì thấy, trong lần trao giải 1, có nhiều người trong hội đồng có đồng quan điểm điểm với tác giả. Một nỗi buồn lớn hậu chiến là đánh nhau xong rồi chẳng được cái gì. Có 1 đoạn trích như là lời của 1 người lái xe hay là 1 ông chỉ cấp gì đó với Kiên, đại ý nói chúng ta đổ xương máu ra để bao nhiêu nhiêu thằng khôn lỏi nó không làm gì mà nó hưởng, rồi để chúng nó " chia chác" với nhau. Em đọc đoạn này cứ lăn tăn mãi, không rõ bọn mà thực hiện việc "chia chác" này là ai trong quan niệm của tác giả. Em về em hỏi bố em, 1 người lính, ban đầu ý nghĩ chả lẽ lão này nói các chỉ huy, các cán bộ cấp lớn của nhà nước nhưng cụ bảo làm gì có. Chỉ huy bộ đội cao cấp chả xơ múi kiểu cướp bóc chia chác cái gì cả. Đọc thêm lời của ông bố Kiên dặn con không cần sống vì lý tưởng gì cả, sống là để hưởng thụ, rồi bạn gái Kiên gọi đồng bạn đang hào hứng với lý tưởng là các anh hùng rơm...
Giai đoạn này giai đoạn khủng hoảng niềm tin, khủng hoảng lý luận bởi vì thực tế diễn ra quá phũ phàng, nước nhỏ chỉ là con cờ trong tay nước lớn phân chia phạm vi ảnh hưởng. Đó là nỗi buồn lớn mà tác giả không dám nói thẳng ra.
Tuy nhiên, viết về chiến tranh VN, mà chỉ lại chỉ tập trung mô tả 1 phía với những tiêu cực, những góc khuất, bỏ hẳn lý do gây nên cuộc chiến, không viết gì về những tội ác mà Mỹ và vnch gây ra cho người miền Bắc và người miền Nam chống lại chúng là một sự lấp liếm khốn nạn, mục đích là để đổ lỗi hết cho 1 phía trong cuộc chiến.
Việc bôi nhọ quân đội, đã trở thành hình tượng , tượng đài biểu tượng cho lý tưởng độc lập của bất cứ đất nước hay dân tộc nào, trong bất cứ thể chế nào thì cũng đều bị các chủ thể chính trị thể chế ấy dẹp bỏ, đó là điều cần thiết với tất cả các dân tộc, các đất nước..Tác phẩm này nó lại làm điều đó.
Khi người ta muốn chặt bỏ 1 rừng cây, dù cho là đào tận gốc từng cây, thì hạt giống của nó vẫn còn và rồi sẽ nảy mầm trở lại, nhưng đầu độc nguồn nước nuôi sống rừng cây ấy, thì rừng cây sẽ chết hẳn, hạt giống của nó cũng sẽ chết.
Bôi bẩn hình tượng , biểu tượng của ý chí độc lập tự cường, làm mất ý chí và sự kế thừa ý chí chiến đấu là cách làm thâm độc như thế. Họ đã làm được việc ấy thành công ở Ucraina, rất may là thời gian vừa qua chúng ta đã thấy nó qua cuộc chiến Nga- U, khi một tầng lớp thanh niên U lật sử, đập tượng, rũ bỏ lịch sử.
Còn HÂP, việc ông ta có quan điểm khi viết ra tác phẩm này, có thể thông cảm được, vì khi đó cũng có nhiều người đồng tình. Nhưng với việc bôi nhọ hình ảnh chiến sỹ quân đội, lại nói đây là cuộc nội chiến, rồi đến đh Fulright.... điều đó chứng tỏ ông ta đã chọn phe cho mình. Ông ta đã chọn Mỹ cho lý tưởng của mình.
Tài năng của ông ta là có, xen lẫn những đoạn văn hay là các ý đồ, viết rối rắm để người đọc khó nhận ra các ý đồ này đều có chủ đích cả. Nhà văn trong nước hay nước ngoài, những người không viết được như ông ta thì đều thần tượng ông ta cũng là điều bình thường. Đa số các nhà văn đều hám danh, đều muốn tìm tòi để viết, để tạo ra tác phẩm khác biệt để lại cho đời, nên việc ông ta được giải quốc tế làm cho một số nhà văn trong nước thần tượng ông ta. Khi tác phẩm bị phản đối, bọn họ, vô tình hay cố ý, đều bỏ qua những nguy cơ độc hại tiềm ẩn trong tác phẩm này để bênh vực nó, nhân danh văn học; lợi dụng sự hư cấu, chửi bới người phản đối là văn hóa thấp, không biết cảm thụ văn học. Vừa rồi có cả mợ pct hội nhà văn Thái Nguyên, lên tiếng chửi bới tất cả, rồi anh em dân chủ trong nước, đồng loạt chửi bới cụ cựu TBTGTW...chính là thành công bước đầu của tác phẩm này. Bọn in sách, bọn bán sách thì lại càng thích, càng nhiều người mua họ càng lãi, mặc kệ tác phẩm ấy nó viết gì, bán được nhiều là được.
mụ pct hội ăn hại Thái Nguyên cũng chỉ là tay sai của Nguyễn Quang Thiều thôi.

còn thì cái mà cụ cho là thành công của NBCT lẫn bọn đang tung hô ( để chia chác tiền xuất bản) . Thì em thấy chưa chắc đâu

theo như bác Lý Thanh Hà này thì :


Nóng ( 14/12/2025): Cơ quan An Ninh điều tra bộ QP đã vào cuộc vụ tác phẩm " Nỗi buồn chiến tranh " được vinh danh.

Có bạn vừa nhắn tin hỏi vụ vinh danh " Nỗi buồn chiến tranh" của Bảo Ninh sao cơ quan an ninh vào cuộc mà chưa thấy thông tin khởi tố?

Mình xin trả lời, vì đây là vụ việc liên quan đến ngành quân đội ( tổ chức) nên cơ quan pháp luật của bộ Quốc phòng sẽ thụ lý.

Vụ việc này, sau khi một số cựu chiến binh gửi đơn kiến nghị lên bộ quốc phòng, căn cứ vào nội dung trong đơn là có vấn đề thì sẽ được báo cáo bộ trưởng và lãnh đạo bộ để xin ý kiến. Khi lãnh đạo bộ xem xét thấy có dấu hiệu tội phạm, nhất là đang gây xôn xao dư luận, bộ trưởng sẽ chỉ đạo gấp để cơ quan an ninh điều tra vào cuộc xác minh và thu thập thông tin chứng cứ rồi ra Thông báo kết quả giải quyết đơn , thời gian 20 ngày, đối với vụ việc này phức tạp liên quan nhiều cá nhân, tổ chức thì thời gian xác minh sẽ lâu hơn.

Người thứ nhất phải làm việc với cơ quan an ninh điều tra là ông Bảo Ninh, tác giả cuốn " Nỗi buồn chiến tranh". Ông Ninh phải cung cấp về cuốn sách đã in phát hành, phải đưa ra các bằng chứng bị cho là vu khống, bôi nhọ, xúc phạm những người lính trong nội dung tác phẩm, phải cung cấp những thông tin cần thiết luên quan đến nội dung bị tố cáo.

Người thứ 2, là người đồng ý chấp nhận đưa cuốn sách vào nhà trường cấp 1, cấp 3 để học sinh học. Yêu cầu cung cấp các văn bản chỉ đạo là bộ GD&đt và phải giải trình những câu hỏi của CQ ANĐT.

Người thứ 3. Hội nhà văn ông Nguyễn Quang Thiều, chủ tịch hội cung cấp những thông tin, tiêu chí khi vinh danh tác phẩm từng bị cấm, văn bản yêu cầu cung cấp và giải trình động cơ mục đích trao giải khi biết tác phẩm này từng bị cấm và gây nhiều tranh cãi.

Người thứ 4, bộ VHTT là đơn vị trao giải, phải cung cấp thông tin cần thiết theo yêu cầu của cơ quan ANĐT. Đặc biệt, giải trình việc cố ý hay vô ý để lọt tác phẩm này vào 50 tác phẩm để trao giải.

Sau khi cơ quan ANĐT xác minh xong đầy đủ thông tin chứng cứ. Nếu thấy rằng đủ yếu tố phạm tội thì sẽ họp 3 ngành CQANĐT, Viện kiểm sát quân sự TƯ, Tòa án Quân sự để thống nhất khởi tố vụ án. Sau khi thống nhất xong, CQANĐT sẽ làm báo cáo Bộ trưởng và được bộ trưởng và lãnh đạo bộ đồng ý thì CQANĐT sẽ làm văn bản đề nghị kèm hồ sơ vụ án gửi sang VKS phê chuẩn, CQAN ĐT ra quyết định khởi tố và bắt giam để điều tra. Sau khi điều tra xong thì sẽ ra kết luận để chuyển sang VKS ra cáo trạng, sau rồi chuyển sang Tòa án để thụ lý chờ xét xử.

Khả năng vụ này ông Thiều phải rời ghế chủ tịch HNV. Vụ án sẽ khởi tố theo 2 Điều và có nhiều hình thức tăng nặng. Hết!

 
Biển số
OF-840617
Ngày cấp bằng
24/9/23
Số km
177
Động cơ
2,103 Mã lực
Những kẻ phả.n động - trần đăng khoa. Phân tích chi tiết

 
Biển số
OF-840617
Ngày cấp bằng
24/9/23
Số km
177
Động cơ
2,103 Mã lực
Những kẻ phả.n động - nguyên quang thiều

 
Biển số
OF-840617
Ngày cấp bằng
24/9/23
Số km
177
Động cơ
2,103 Mã lực
Những kẻ phả.n động - nguyễn minh thuyết. Chủ biên sách giáo khoa học sinh cùng khóa lại học 3 bộ sách khác nhau và tên này đưa truyện sex+ lật sử Nbct vào văn lớp 12. Được sự tổ chức của thằng Phùng Văn Nhạ - bộ trưởng giáo dục từ 2015

 
Thông tin thớt
Đang tải
Top