- Biển số
- OF-775291
- Ngày cấp bằng
- 23/4/21
- Số km
- 76
- Động cơ
- 38,339 Mã lực
Em cũng chán nhưng may ngoài công việc em có mấy thú vui khác nên coi cv như công cụ kiếm tiền nuôi thú vui
Dần quen thôi mợ, sau nghĩ lại thấy mình hồi đó mong manh thếEm xin nghỉ việc rồi. Sếp em đã đồng ý
Nhưng lúc xin nghỉ xong, e cảm thấy như đã mất đi 1 điều gì đó.
Chiều hôm ấy đi làm về, em khóc khi đi trên đường. Em cũng chẳng biết sao mình lại vậy trong khi đã quyết định. Không phải đây là lần đầu tiên em nghỉ việc nhưng sao lại làm em nhiều cảm xúc lưu luyến như thế này.
Về đến nhà chồng nhìn mắt em thấy đỏ, hỏi sao lại khóc. Vậy là e khóc, khóc vỡ oà như một đứa trẻ.
2 đêm nay ngủ, em cứ cảm giác như đang sắp phải chia tay 1 điều gì đó đang tốt đẹp. Ngày thì không sao nhưng đêm về trước khi chìm vào giấc ngủ, em lại thấy buồn và rơi nước mắt. Em cứ nghĩ về người chị quản lý tốt của, môi trường làm việc có nhiều người sếp tốt của em.. Mặc dù nếu quay lại, em vẫn xin nghỉ thôi. E nghĩ về một môi trường giúp mình tốt hơn, có thể làm song song 2 việc và e thấy lạc quan hơn khi nghĩ về điều đó
Chồng bảo, em không được như thế, đã quyết rồi thì ko được vương vấn
Em nghe lời và rồi chìm vào giấc ngủ, đêm em laii mơ về những người ở công ty.

Lúc đấy mình có thể làm những việc mình muốn mà không cần quan tâm nó có mang lại tiền không. Thú vị lắm ạSao nhiều cụ mợ lại có tư tưởng nghỉ hưu sớm thế nhỉ? Em bây gioè mà ko có công việc chắc em die mất. Nghĩ 1 ngày chỉ có ăn với chơi rồi đi ra đi vào nó vô dụng kiều gì ấy trong khi chưa hẳn đã già. Em sẽ chỉ nghỉ khi ko có việc nào cần đến mình thôi.
Ôi thế này thì cụ đã ở mức ko phải lo cơm áo gạo tiền nữa rồi. Em chưa đạt đến mức đó nên vẫn còn muốn cày cuốc lắm ạ.Lúc đấy mình có thể làm những việc mình muốn mà không cần quan tâm nó có mang lại tiền không. Thú vị lắm ạ
Em nửa phỉ, nửa hồng quân.. thấy động lực vẫn hừng hựcDân sales mà bị soi mói thì khó chịu lắm. Em cũng sales mới chuyển sang làm nghiệp vụ, cố định ở VP thấy khá tù túng![]()

Em sợ tăng cân nên ăn ít lắm.Ôi thế này thì cụ đã ở mức ko phải lo cơm áo gạo tiền nữa rồi. Em chưa đạt đến mức đó nên vẫn còn muốn cày cuốc lắm ạ.
Tráng sĩ bước đi đầu không ngoảnh lại..nên thế.Em xin nghỉ việc rồi. Sếp em đã đồng ý
Nhưng lúc xin nghỉ xong, e cảm thấy như đã mất đi 1 điều gì đó.
Chiều hôm ấy đi làm về, em khóc khi đi trên đường. Em cũng chẳng biết sao mình lại vậy trong khi đã quyết định. Không phải đây là lần đầu tiên em nghỉ việc nhưng sao lại làm em nhiều cảm xúc lưu luyến như thế này.
Về đến nhà chồng nhìn mắt em thấy đỏ, hỏi sao lại khóc. Vậy là e khóc, khóc vỡ oà như một đứa trẻ.
2 đêm nay ngủ, em cứ cảm giác như đang sắp phải chia tay 1 điều gì đó đang tốt đẹp. Ngày thì không sao nhưng đêm về trước khi chìm vào giấc ngủ, em lại thấy buồn và rơi nước mắt. Em cứ nghĩ về người chị quản lý tốt của, môi trường làm việc có nhiều người sếp tốt của em.. Mặc dù nếu quay lại, em vẫn xin nghỉ thôi. E nghĩ về một môi trường giúp mình tốt hơn, có thể làm song song 2 việc và e thấy lạc quan hơn khi nghĩ về điều đó
Chồng bảo, em không được như thế, đã quyết rồi thì ko được vương vấn
Em nghe lời và rồi chìm vào giấc ngủ, đêm em laii mơ về những người ở công ty.
Cụ bao tuổi rồi ạ? Chắc cụ còn trẻ chứ như e thật sự e chỉ muốn nghỉ thôi, mà vì cơm áo gạo tiền, còn 2 đứa con nếu e k cố gắng thì con sẽ k dc học hành tử tế nên e lại phải làm việc. Nhiều lúc mệt mỏi lắm chả biết than thở cùng ai, tự động viên mình cố vậy.Sao nhiều cụ mợ lại có tư tưởng nghỉ hưu sớm thế nhỉ? Em bây gioè mà ko có công việc chắc em die mất. Nghĩ 1 ngày chỉ có ăn với chơi rồi đi ra đi vào nó vô dụng kiều gì ấy trong khi chưa hẳn đã già. Em sẽ chỉ nghỉ khi ko có việc nào cần đến mình thôi.
Chính vì cái "chả biết than thở cùng ai" mới sinh ra cái otofun này đấy, đúng như nhiều cụ nói lên đây hỏi không giải quyết được đâu nhưng vẫn muốn lên muốn đọc những tâm sự của các cụ, biết đâu lại học hỏi được điều gì đấy từ " những cái hay, những cái dở" của các cụ ở đây.Cụ bao tuổi rồi ạ? Chắc cụ còn trẻ chứ như e thật sự e chỉ muốn nghỉ thôi, mà vì cơm áo gạo tiền, còn 2 đứa con nếu e k cố gắng thì con sẽ k dc học hành tử tế nên e lại phải làm việc. Nhiều lúc mệt mỏi lắm chả biết than thở cùng ai, tự động viên mình cố vậy.
Đúng đấy cụ ạ, e cũng có nhiều nỗi niềm thầm kín mà chả biết than thở cùng ai, nhưng nick e lại hơi rõ ràng thân phận nên chắc sẽ phải dùng âm binh “tâm sự”Chính vì cái "chả biết than thở cùng ai" mới sinh ra cái otofun này đấy, đúng như nhiều cụ nói lên đây hỏi không giải quyết được đâu nhưng vẫn muốn lên muốn đọc những tâm sự của các cụ, biết đâu lại học hỏi được điều gì đấy từ " những cái hay, những cái dở" của các cụ ở đây.

À cuối cùng thì đã xin nghỉ việc đc rồi, đọc cái đầu bài tâm sự của chủ thớt em tụt hết cảm xúc nên gõ có phần hơi vội. Chúc mừng mợ!Em xin nghỉ việc rồi. Sếp em đã đồng ý
Nhưng lúc xin nghỉ xong, e cảm thấy như đã mất đi 1 điều gì đó.
Chiều hôm ấy đi làm về, em khóc khi đi trên đường. Em cũng chẳng biết sao mình lại vậy trong khi đã quyết định. Không phải đây là lần đầu tiên em nghỉ việc nhưng sao lại làm em nhiều cảm xúc lưu luyến như thế này.
Về đến nhà chồng nhìn mắt em thấy đỏ, hỏi sao lại khóc. Vậy là e khóc, khóc vỡ oà như một đứa trẻ.
2 đêm nay ngủ, em cứ cảm giác như đang sắp phải chia tay 1 điều gì đó đang tốt đẹp. Ngày thì không sao nhưng đêm về trước khi chìm vào giấc ngủ, em lại thấy buồn và rơi nước mắt. Em cứ nghĩ về người chị quản lý tốt của, môi trường làm việc có nhiều người sếp tốt của em.. Mặc dù nếu quay lại, em vẫn xin nghỉ thôi. E nghĩ về một môi trường giúp mình tốt hơn, có thể làm song song 2 việc và e thấy lạc quan hơn khi nghĩ về điều đó
Chồng bảo, em không được như thế, đã quyết rồi thì ko được vương vấn
Em nghe lời và rồi chìm vào giấc ngủ, đêm em laii mơ về những người ở công ty.
Em hơn tuổi mợ.Chỉ có điều em đi làm thuê và công việc ko áp lực mấy( đồng nghĩa với lương hơi ít) nhưng hiện tại em tạm hài lòng do nó ko gò bó thời gian và cũng khiến mình năng động hơn xưa. Chứ nếu mà chán như nhiều cụ mợ ở đây thì chắc em cũng lập top bán than hàng tuần không biết chừng.Cụ bao tuổi rồi ạ? Chắc cụ còn trẻ chứ như e thật sự e chỉ muốn nghỉ thôi, mà vì cơm áo gạo tiền, còn 2 đứa con nếu e k cố gắng thì con sẽ k dc học hành tử tế nên e lại phải làm việc. Nhiều lúc mệt mỏi lắm chả biết than thở cùng ai, tự động viên mình cố vậy.
Vâng, thế là tốt rồi ak, cứ dc làm gì mình thích là vui rồi.Em hơn tuổi mợ.Chỉ có điều em đi làm thuê và công việc ko áp lực mấy( đồng nghĩa với lương hơi ít) nhưng hiện tại em tạm hài lòng do nó ko gò bó thời gian và cũng khiến mình năng động hơn xưa. Chứ nếu mà chán như nhiều cụ mợ ở đây thì chắc em cũng lập top bán than hàng tuần không biết chừng.
Em lăn lộn mấy năm với nhà nc để chờ đc biên chế. Ngày nhận quyết định vào biên chế em bỏ luôn để đi làm cho 1 cty tư nhân vì biết mình k thể làm mãi 1 cv mà bản thân mình quá chán ngán. Giờ nhìn lại thấy mình thật may mắn, tự do, tự chủ cũng như mợ bây giờ ạLúc em muốn nghỉ việc cụ thân sinh nhà em cũng phản đối, làm em dùng dằng mãi 2 năm sau mới quyết hẳn. Cũng lên OF lập thớt, xong rồi quyết nghỉ luôn. Nghỉ xong thì covid ập tới hahahaaa. Nhưng giờ thì em thấy tự do sung sướng lắm ạ. Con em hôm nào cũng được cả bố mẹ đưa đi đón về. Sáng ra hai vc đủng đỉnh ăn sáng, cafe trà đá chán chê rồi mới xuống làm. Múa may tí tầm 2-3 tiếng, đi ăn trưa rồi về nhà ngủ đến 2h30 mới xuống, hoặc lười thì em ở nhà loanh quanh còn chồng em xuống ngó nghiêng xem nhân viên làm gọn chưa. Chiều 4h cả 2vc dắt díu nhau đi đón con. Giờ mà bảo quay lại làm thuê giờ giấc gò bó chắc ko làm được nữa.
Đúng là như vậy cụ ạ. Bước vào lứa tuổi trung niên với vô vàn các vấn đề phải đối mặt. Nào sức khoẻ kém hơn, nào công việc sau một thời gian chinh chiến nếu thành công không nói, nếu dậm chân hoặc tụt lại thì loay hoay chả biết bước tiếp như nào với năm tháng còn lại của sự nghiệp ( kiều làm tướng không được, làm quân không muốn, tự ra riêng thì không đủ lực…) rồi con cái lớn cần nhiều khoản chi hơn, rồi cha mẹ già hơn chưa kể khi đau yếu, rồi còn lo để dành khoản phòng thân khi nghỉ hưu… vân vân và mây mâyTuổi 30-40 nhiều người khủng hoảng nhỉ, có năm em nhớ Tết đi gặp bạn bè mà chỉ nghe bán than, quanh đi quẩn lại vẫn là chuyện Sếp, chuyện chán việc, nhàm chán, chế độ lương thưởng. Rồi rủ có gì làm chung ko? Chán làm thuê rồi. Mà rồi ai cũng phải cố vì cơm áo gạo tiền thôi.