- Biển số
- OF-8065
- Ngày cấp bằng
- 15/8/07
- Số km
- 3,305
- Động cơ
- 563,508 Mã lực
Cụ có đồng ý là em hô to nhất hay khôngNhiều khi cứ hô to lên cho có khí thế chứ chả nhẽ ... nằm im mãi

Cụ có đồng ý là em hô to nhất hay khôngNhiều khi cứ hô to lên cho có khí thế chứ chả nhẽ ... nằm im mãi
Dịch cũng là lúc để cân bằng và lọc sàng nhiều thứ. Cũng là lúc con người phải thu nhỏ cái tôi lại để quan sát mọi thứ đang diễn ra và còn nhiều thứ khác đang đến. Vùng rủi ro hay an toàn đều có sẵn xung quanh chúng ta.Trải nhiều thăng trầm trong cuộc sống, giờ em thấy điều quan trọng là phải chấp nhận thực tại như nó đang có. Đại khái có lúc mình ở đỉnh cao thì biết vậy nhưng chẳng may lúc mình rơi xuống đâu đó gần vực thẳm thì cũng phải biết ăn rong rêu cho qua ngày đoạn tháng để chờ cơ hội mà thoát ra; chứ vẫn tưởng mình đang trên mây thì dễ đứt vài dây thần kinh lắm. Giờ dịch covid đến em thấy nhiều cụ vẫn bao la bát ngát, tưởng vẫn như "ngày xưa" ấy, vẫn đòi sáng cà phê trưa phở tối bún bò; vẫn phải hàng ngày hít thở công viên và gặp thằng bạn bù khú. Trong tình huống tồi tệ hơn, một số ngày kiếm được triệu giờ chưa được trăm thì lồng lộn lên. Trong thế giới quanh ta, tự nhiên có lẽ thích nghi tốt hơn nhiều. Kiểu gấu cả mùa đông không kiếm được thức ăn thì ngủ cho đỡ tiêu năng lượng. Cây suốt mùa tuyết phải trút hết lá, chỉ sống với năng lượng tối thiểu. Em không biết con người có khả năng chịu đựng tới đâu nhưng người Việt Nam ta có lẽ là một trong những dân tộc giỏi chịu đựng nhất thế giới. Trong suốt thời kỳ giặc giã và đói kém, dân ta vẫn vượt qua diệu kỳ. Mong rằng sẽ không còn những người ứng xử thô bạo và mất kiểm soát với lực lượng kiểm tra các chốt dịch. Họ đang làm nhiệm vụ và cần phải tôn trọng công việc của họ. Mỗi người cần kích hoạt sang trạng thái mới, kiểu trạng thái ngủ đông, giảm thiểu tiêu thụ năng lượng để tồn tại và chờ thời để "bung lụa" cho đã đời.
Thế nên càng dập càng nhìu dịchĐấy nội dung thì ngắn gọn thôi, nhưng phụ nữ mà họ tâm sự rất dài dòng và ….tình cảm![]()
Cụ vẫn còn giữ được cái BlackHole đáng giá nhất là ngon nhất rồiNhà cháu thì thiệt hại ít thôi, nhưng là tất cả những gì nhà cháu có![]()
Cụ vẫn còn giữ được cái BlackHole đáng giá nhất là ngon nhất rồi![]()
Giờ mà ra hóng mát thì lại ít nhất là 2 củ nữa cụ nhéTính trung bình ra là từ tháng 4 năm ngoái đến giờ em phải đập vào cái cần câu cơm của em mỗi ngày tầm 2 củ. Cứ lay lắt lay lắt suốt các cụ ợ. Mở ra được tí lại đóng. Chi phí khởi động lại tốn kém kinh khủng. May mà em xong hết bên ngân hàng rồi, chứ không thì chắc phải ra cầu Long Biên hóng mát mất)
Em làm Yết Kiêu giống bác gì trong Nam hay Đà Nẵng ấy cụ. Cán bộ làm sao phạt được em, nhảy xuống lặn 3 ngày sau mới nổi lên cơ màGiờ mà ra hóng mát thì lại ít nhất là 2 củ nữa cụ nhé![]()
Thôi em can cụ, cụ mà lặn 3 ngày mới nổi thì lúc đó nặng mùi và khó coi lắmEm làm Yết Kiêu giống bác gì trong Nam hay Đà Nẵng ấy cụ. Cán bộ làm sao phạt được em, nhảy xuống lặn 3 ngày sau mới nổi lên cơ mà))
Ơ thế cụ không trừ đi những hôm em trúng à.Từ hôm vietlot nghỉ quay e mất mấy cái jackpot rồi
Thì đấy, em cũng sợ mấy mùi nặng nặng ấy lắm, sợ xấu dzai nữa, nên vẫn nằm nhà chấp hành CT16, nấu ăn cho vợ con ngày 2 bữa đây cụ. Có dám nhảy đâuThôi em can cụ, cụ mà lặn 3 ngày mới nổi thì lúc đó nặng mùi và khó coi lắm. Mà thời Cụ Yết Kiêu ngày xưa chưa có bộ môn nhảy cầu nên cụ ấy không nhảy từ độ cao như bây giờ đâu.
Đùa chứ tầm này nhiều lúc quẫn phết cụ nhở. Nhất là giờ lại còn loanh quanh bộ môn “diện bích” nữa. Trước kia em có thể cả tháng không đi đâu, chỉ ở nhà và làm việc tại nhà, nhưng là đầu óc thoải mái, tinh thần ổn định. Chứ đận này mới độ 2 tuần mà thấy ngột ngạt, khó ở rồi. Từ chiều qua đến giờ em ở trong một tâm trạng rất khó tả, nó cứ bức bối như có gì chặn trong lồng ngực. Mấy lần định xỏ giầy đi ra ngoài mà lục túi chả còn xu nào nên lại thôi, giờ ra ngoài không dằn túi khẽ nhất 2 củ cũng khó đi đâu phếtThì đấy, em cũng sợ mấy mùi nặng nặng ấy lắm, sợ xấu dzai nữa, nên vẫn nằm nhà chấp hành CT16, nấu ăn cho vợ con ngày 2 bữa đây cụ. Có dám nhảy đâu)
Há há, em được cái là có tham gia 1 đội thiện nguyện, chuyên cung cấp suất ăn cho CDC HN, viện ĐH Y và 1 số bv tuyến đầu, rồi cung cấp nhu yếu phẩm cho các vùng cách ly và bà con khó khăn, nên có giấy thông hành, vẫn có thể ra ngoài để chạy việc như trên nên cũng không đến nỗi lắm. Khổ thân cụ.Đùa chứ tầm này nhiều lúc quẫn phết cụ nhở. Nhất là giờ lại còn loanh quanh bộ môn “diện bích” nữa. Trước kia em có thể cả tháng không đi đâu, chỉ ở nhà và làm việc tại nhà, nhưng là đầu óc thoải mái, tinh thần ổn định. Chứ đận này mới độ 2 tuần mà thấy ngột ngạt, khó ở rồi. Từ chiều qua đến giờ em ở trong một tâm trạng rất khó tả, nó cứ bức bối như có gì chặn trong lồng ngực. Mấy lần định xỏ giầy đi ra ngoài mà lục túi chả còn xu nào nên lại thôi, giờ ra ngoài không dằn túi khẽ nhất 2 củ cũng khó đi đâu phết![]()