Ông cụ nhà em mang từ bồ đội về kinh nghiệm nấu rượu Liên Xô và được người bạn đồng ngũ quê Bắc Ninh cấp cho bộ công cụ truyền thống để triển khai cho em nấu rượu từ năm em 13 tuổi. Ở Hà Nội thì chỉ có gạo mậu dịch, gạo xấu nên cơm rượu cũng xấu. Mỗi mẻ 5kg gạo chỉ được 1 chai 65 mà độ rượu khoảng 40 độ là kịch. Còn lại nhạt tèo quãng 20 độ. Bỗng rượu cũng xấu, mùi gắt và vị chua lợt lợt chỉ cho lợn ăn. Em nấu độ 5 mẻ rượu thì hỏng hai mẻ cơm, ba mẻ còn lại thì chưa nổi 2 lít rượu nước Một, trộn cả lại được 4 lít rượu đục tạm được. Lỗ chổng tu. Ông già vê phép thấy thế thì cho giải tán. Chú Truyền lại mách mối cho bài khác: Lấy rượu săm Bắc Ninh, lên phố mua viên đường hoá học bằng viên đá lửa loại ngọt sâu trong họng, cứ 50l rượu săm cho 1 viên. Mối này của một bác Từ Sơn chở sang. Lấy rượu gạo loại đục cũng của một anh Bắc Ninh, loại giống em nấu. Hai anh này đấu vào nhau cho ra loại mà thả cồn kế vào nó ở 41 hay 42 độ cồn. Màu hơi hơi đục, có mùi thơm của rượu gạo. Đặc biệt là hậu vị ngọt ngọt sâu trong họng. Em buôn môn này đến khi học hết phổ thông thì ông cụ về hiêu quản lý tất. Nhà em bán món này mãi tận 96 mới thôi. Mà khách rượu của ông cụ em giờ ông nào còn sống thì vẫn khoẻ, lạy Thánh A la phù hộ các bác ấy! Thời bao cấp ở mình, thực ra người dân vẫn còn chỗ nọ chỗ kia để xoay sở ví dụ như rượu lậu, làm dép cao su, phe phẩy tem phiếu, chăn nuôi, bơm vá....chứ như em biết Triều Tiên thì nhà Ủn nó cấm tiệt, ít nhất như hình ảnh Bình Nhưỡng chả bao giờ gặp bà hàng xôi, ông bơm xe hay cô hàng nước như thời thởi bên ta.