- Biển số
- OF-436950
- Ngày cấp bằng
- 13/7/16
- Số km
- 2,444
- Động cơ
- 247,101 Mã lực
Nhận xét như bác này là chuẩn nhất!Có thể môi trường QT người ta rèn tính tự lập: tự chịu trách nhiệm với qdinh của mình.
klq: việc nhà người khác ko nên tham gia cụ chủ ah
Nhận xét như bác này là chuẩn nhất!Có thể môi trường QT người ta rèn tính tự lập: tự chịu trách nhiệm với qdinh của mình.
klq: việc nhà người khác ko nên tham gia cụ chủ ah
Tống cổ nó ra ngoài cho tự lập cụ ạ. Gia đình không dạy được thì để xã hội dạy.Theo em thì cháu của cụ hư, xử lý việc (nhất là việc không đúng ý) theo cảm xúc chứ không phải cá tính. Nhưng cháu của cụ mới học lớp 7, vẫn còn đủ thời gian để điều chỉnh.
Em có thằng cháu bên vợ, năm nay 31 tuổi, làm NN. Do TPHCM, BR-VT, Bình Dương nhập lại nên nó phải lên TPHCM, làm Q1 cũ, hiện ở nhà em. Nó chẳng biết làm bất cứ việc trong nhà gì dù việc nhỏ nhất. 2 thằng cu nhà em, ngoài việc học thì làm được tất cả mọi việc trong nhà nhưng đứa cháu thì mặc kệ, chỉ đi làm về rồi ôm ĐT hoặc đi tán gái. Bố mẹ nó biết nó như vậy, nhờ em chỉ bảo nó nhưng đến bây giờ là 3 lần rồi, em nói gì nó không muốn nghe là lập tức lôi ĐT mở Youtube tiếng rất to và cắm mặt vào đó. Nguyên nhân do được quá nuông chiều từ nhỏ nên giờ mới như vậy.
Việc giao lưu, đi chơi, trông con hộ nhau..nhà ai cũng vậy ạ. Em còn dạy cháu em học 1 mùa hè. Nhưng nếu liên quan đến quan điểm giáo dục thì em sẽ trao đổi người lớn với nhau, ko để đứa trẻ đến mức khó chịu. Đơn giản việc cháu nó nhuộm tóc thì cha mẹ nó cho phép, can cớ gì cô dì chú bác nói nó. 1 vdu nhỏ thôi đó.nhà em thì cháu ruột cũng như con. Đi chơi, cả nhà thay phiên cho con đi chơi, con ốm, cả nhà thay phiên nhau chăm con. Em ruột em thỉnh thoảng vẫn dạy con em như thường. Em quan sát thấy nó dạy đúng, là em để cho nó dạy.
Anh chị ruột vợ em mà dạy con em, chỉ cần em thấy đúng, em cũng để cho anh chị dạy.
Vượt quá giới hạn thì em mới can thiệp.
Nói chung mình là người lớn thì cũng chỉ nên lên tiếng những việc đáng phải lên tiếng thôi, đừng lo việc thiên hạ. Ví dụ chuyện ăn uống, nó ăn gì, ăn bao nhiêu, ăn lúc nào là việc của nó, đừng ý kiến linh tinh thành ra vô duyên. Nhưng nếu ngồi mâm cơm nó ăn uống bừa bãi, dây thức ăn ra bàn ghế thì phải ý kiến vì việc đấy ảnh hưởng đến mọi người. Lúc này thì ý kiến quyết liệt, ko thỏa hiệp và nếu nó nói hỗn thì chửi thẳng mặt luôn ko kiêng dè gì hết.Nhà em có thằng cháu con cô em, năm nay nó học lớp 7. Trước đây lớp 1-2 thì học trường QT, sau ko đủ xiền nên quay về trường công học. Nó là đứa thông minh, nhưng do bố mẹ chiều nên ít hoạt động, thích game. Ăn uống chỉ thích đồ mềm như trứng sốt cà chua ... chứ đồ cứng nó ko chịu ăn. Do học trường QT thì văn nói chung ko để ý nên về trường công học môn này cũng "khó" phải đi học phụ đạo thầy cô. Tuy nhiên nó có một tính mà em ko rõ nên cho là "hư" hay chỉ là cá tính ? Vì cũng được chiều nên ai góp ý chuyện gì về bản thân nó,nó đều phản ứng lại. Nhẹ thì: Chú/bác đừng nhắc đến chuyện đó. Nhưng đa phần là: Tại sao chú/bác lại quan tâm đến chuyện đó của cháu nhỉ ? Và nặng là: Chú/bác có thể im đi, đừng nhắc đến được không. Thậm chí bố mẹ có góp ý gì nó cũng phản ứng thế trong bất kỳ góp ý gì về ăn uống, ăn mặc, sinh hoạt, chơi game .... Em sau vài lần thấy nó phản ứng thế thì mình thôi ko góp ý nữa. Nhưng nhiều khi đi chơi, mình có nói gì mà nó ko thích nó cũng buông lời vậy nên mình cũng ko muốn nói. Bố mẹ nó cũng góp ý nhiều nhưng có lẽ cái thói quen học 2 năm trong trường QT nó ăn sâu trong tâm trí hay cá tính nó như vậy ?
Chắc cháu nó và bố mẹ cùng là fan của độ mixi và pewpew nên mới có kiểu ăn nói bẩn thỉu và mất dạy như vậy.Dạy con em thấy cứ phải xử lý triệt để từ khi có dấu hiệu.
Nhà có đứa cháu gái, trước mặt bố mẹ nó cứ suốt ngày đm, đ**, vl. Chẳng hiểu bố mẹ nó dạy dỗ kiểu gì, toàn người làm văn phòng có học hành cả. Em để ý từ bé khi cháu nó có biểu hiện nói những lời như thế. Nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bố mẹ bảo ban gì, giờ quen mồm rồi người ngoài nhìn vào đánh giá cả gia đình ấy chứ.
vậy quan điểm nhà cụ khác nhà em thôi.Việc giao lưu, đi chơi, trông con hộ nhau..nhà ai cũng vậy ạ. Em còn dạy cháu em học 1 mùa hè. Nhưng nếu liên quan đến quan điểm giáo dục thì em sẽ trao đổi người lớn với nhau, ko để đứa trẻ đến mức khó chịu. Đơn giản việc cháu nó nhuộm tóc thì cha mẹ nó cho phép, can cớ gì cô dì chú bác nói nó. 1 vdu nhỏ thôi đó.
- Cháu nó quen với 'văn hóa' trường 'tây' (2 năm thực ra chưa nhiều)Nhà em có thằng cháu con cô em, năm nay nó học lớp 7. Trước đây lớp 1-2 thì học trường QT, sau ko đủ xiền nên quay về trường công học. Nó là đứa thông minh, nhưng do bố mẹ chiều nên ít hoạt động, thích game. Ăn uống chỉ thích đồ mềm như trứng sốt cà chua ... chứ đồ cứng nó ko chịu ăn. Do học trường QT thì văn nói chung ko để ý nên về trường công học môn này cũng "khó" phải đi học phụ đạo thầy cô. Tuy nhiên nó có một tính mà em ko rõ nên cho là "hư" hay chỉ là cá tính ? Vì cũng được chiều nên ai góp ý chuyện gì về bản thân nó,nó đều phản ứng lại. Nhẹ thì: Chú/bác đừng nhắc đến chuyện đó. Nhưng đa phần là: Tại sao chú/bác lại quan tâm đến chuyện đó của cháu nhỉ ? Và nặng là: Chú/bác có thể im đi, đừng nhắc đến được không. Thậm chí bố mẹ có góp ý gì nó cũng phản ứng thế trong bất kỳ góp ý gì về ăn uống, ăn mặc, sinh hoạt, chơi game .... Em sau vài lần thấy nó phản ứng thế thì mình thôi ko góp ý nữa. Nhưng nhiều khi đi chơi, mình có nói gì mà nó ko thích nó cũng buông lời vậy nên mình cũng ko muốn nói. Bố mẹ nó cũng góp ý nhiều nhưng có lẽ cái thói quen học 2 năm trong trường QT nó ăn sâu trong tâm trí hay cá tính nó như vậy ?
Quan điểm của e là có lẽ ta nên thay đổi, hướng đến cá nhân hơn để phù hợp với thời đại và các con rồiNhà em có thằng cháu con cô em, năm nay nó học lớp 7. Trước đây lớp 1-2 thì học trường QT, sau ko đủ xiền nên quay về trường công học. Nó là đứa thông minh, nhưng do bố mẹ chiều nên ít hoạt động, thích game. Ăn uống chỉ thích đồ mềm như trứng sốt cà chua ... chứ đồ cứng nó ko chịu ăn. Do học trường QT thì văn nói chung ko để ý nên về trường công học môn này cũng "khó" phải đi học phụ đạo thầy cô. Tuy nhiên nó có một tính mà em ko rõ nên cho là "hư" hay chỉ là cá tính ? Vì cũng được chiều nên ai góp ý chuyện gì về bản thân nó,nó đều phản ứng lại. Nhẹ thì: Chú/bác đừng nhắc đến chuyện đó. Nhưng đa phần là: Tại sao chú/bác lại quan tâm đến chuyện đó của cháu nhỉ ? Và nặng là: Chú/bác có thể im đi, đừng nhắc đến được không. Thậm chí bố mẹ có góp ý gì nó cũng phản ứng thế trong bất kỳ góp ý gì về ăn uống, ăn mặc, sinh hoạt, chơi game .... Em sau vài lần thấy nó phản ứng thế thì mình thôi ko góp ý nữa. Nhưng nhiều khi đi chơi, mình có nói gì mà nó ko thích nó cũng buông lời vậy nên mình cũng ko muốn nói. Bố mẹ nó cũng góp ý nhiều nhưng có lẽ cái thói quen học 2 năm trong trường QT nó ăn sâu trong tâm trí hay cá tính nó như vậy ?



Cụ có nhầm lẫn 2 vấn đề ko ạ. Tôn trọng việc dạy con của mỗi nhà liên quan gì đến việc anh chị em trợ giúp nhau lúc khó khăn, biến cố. Nhà cụ có thể giống nhau quan điểm giáo dục thì để cho anh chị em dạy con cháu. Nhà em vì có sự khác biệt nên ko có chuyện cô dì chú bác dạy con sau lưng em và em cũng vậy. Ví dụ nhà em dạy con về tiền bạc gắn liền trách nhiệm, sự trung thực. Các cháu đc tự quản lý tiền cá nhân từ cấp 2, mừng tuổi nọ kia. Nhà bác cháu lại quan điểm trẻ con cầm tiền hư, thu luôn tiền mừng tuổi trước mặt đại gdinh khi các con đã c3, kể lể để nuôi chúng mày sẽ tốn tiền tỉ...Bóng gió luôn trẻ con cầm tiền là hư. Khi có sự vênh thì tốt nhất ko ai dạy con ai dù ruột thịt cụ ạ. Nhưng hỗ trợ đc nhau cái gì thì hỗ trợ, tìm trường lớp, sách vở...Em chỉ ra mặt "dạy" nếu bố mẹ các cháu nhờ. Em nói được đội thanh niên nữ họ nhà em vì em rất tâm lý và hiểu chúng nó nên có lúc mẹ chúng nó gọi nhờ riêng.vậy quan điểm nhà cụ khác nhà em thôi.
Nhà em coi cháu ruột như con hết. Dạy dỗ thế hệ sau là nhiệm vụ chung của cả gia đình lớn. 2 anh em nhà em quan điểm cũng tương đồng, thân nhau từ bé đến giờ, những lúc em em cần, em ở bên, những lúc khó khăn nhất của em, em em cũng ở bên cạnh.
Nếu ko trao 1 phần quyền dạy dỗ con cho anh em ruột, thì cũng ko thể kì vọng lúc mình sa cơ, gặp biến cố, anh em ruột sẽ đứng ra nuôi con mình như con được.
cụ lấy ví dụ dạy thay toàn lấy tiêu cực thếCụ có nhầm lẫn 2 vấn đề ko ạ. Tôn trọng việc dạy con của mỗi nhà liên quan gì đến việc anh chị em trợ giúp nhau lúc khó khăn, biến cố. Nhà cụ có thể giống nhau quan điểm giáo dục thì để cho anh chị em dạy con cháu. Nhà em vì có sự khác biệt nên ko có chuyện cô dì chú bác dạy con sau lưng em và em cũng vậy. Ví dụ nhà em dạy con về tiền bạc gắn liền trách nhiệm, sự trung thực. Các cháu đc tự quản lý tiền cá nhân từ cấp 2, mừng tuổi nọ kia. Nhà bác cháu lại quan điểm trẻ con cầm tiền hư, thu luôn tiền mừng tuổi trước mặt đại gdinh khi các con đã c3, kể lể để nuôi chúng mày sẽ tốn tiền tỉ...Bóng gió luôn trẻ con cầm tiền là hư. Khi có sự vênh thì tốt nhất ko ai dạy con ai dù ruột thịt cụ ạ. Nhưng hỗ trợ đc nhau cái gì thì hỗ trợ, tìm trường lớp, sách vở...Em chỉ ra mặt "dạy" nếu bố mẹ các cháu nhờ. Em nói được đội thanh niên nữ họ nhà em vì em rất tâm lý và hiểu chúng nó nên có lúc mẹ chúng nó gọi nhờ riêng.
Thêm nữa, ko bao giờ đc chê, dạy dỗ trẻ con trước đông người. Tuổi teen phải giữ mặt mũi cho chúng nó. Luôn luôn góp ý riêng.


Anh chị em nuôi cháu đc đến đâu chấp nhânn đến đó, em chả bao giờ kì vọng họ nuôi đc như em nuôi. Đành chấp nhận chứ đội mồ lên đc đâu.cụ lấy ví dụ dạy thay toàn lấy tiêu cực thế
Thế lúc lỡ sa cơ, gặp biến cố, cụ có kì vọng anh chị em ruột đứng ra nuôi cháu như con ko?
Đến tuổi dậy thì, bố mẹ biết phải góp ý riêng. Vậy cô dì chú bác ruột ko biết việc này ạ?
Nhà em "dạy thay" kiểu này cũng lâu rồi, chứ ko phải đến đời em mới thế. Em cũng chưa thấy em em nó dạy sai con em lần nào, toàn thấy dạy đúng ý thôi![]()
cụ đọc thế nào, chứ em lúc nào cũng ghi rõ là "nhà em", "quan điểm nhà em", "anh em em" chứ em đặt cái "chuẩn" nào đâu ạ.Anh chị em nuôi cháu đc đến đâu chấp nhânn đến đó, em chả bao giờ kì vọng họ nuôi đc như em nuôi. Đành chấp nhận chứ đội mồ lên đc đâu.
Cụ đồng ý cách dạy của em cụ nên cụ ok. Nhà em ko đồng ý cách dạy của cô chú thì sao em phải chấp nhận. Sao cụ lại khăng khăng phải cùng dạy con cháu mới là đúng chuẩn. Như case trong top này liệu góp ý riêng ko, có bao nhiêu ng lớn biết chờ lúc riêng tư mới cất tiếng.
Vưng vậy em sorry hiểu sai tinh thần của cụcụ đọc thế nào, chứ em lúc nào cũng ghi rõ là "nhà em", "quan điểm nhà em", "anh em em" chứ em đặt cái "chuẩn" nào đâu ạ.

Khó mợ ạ.Tống cổ nó ra ngoài cho tự lập cụ ạ. Gia đình không dạy được thì để xã hội dạy.
Tại sao cụ/mợ lại quan tâm đến chuyện của cháu nó nhỉ ?Nhà em có thằng cháu con cô em, năm nay nó học lớp 7. Trước đây lớp 1-2 thì học trường QT, sau ko đủ xiền nên quay về trường công học. Nó là đứa thông minh, nhưng do bố mẹ chiều nên ít hoạt động, thích game. Ăn uống chỉ thích đồ mềm như trứng sốt cà chua ... chứ đồ cứng nó ko chịu ăn. Do học trường QT thì văn nói chung ko để ý nên về trường công học môn này cũng "khó" phải đi học phụ đạo thầy cô. Tuy nhiên nó có một tính mà em ko rõ nên cho là "hư" hay chỉ là cá tính ? Vì cũng được chiều nên ai góp ý chuyện gì về bản thân nó,nó đều phản ứng lại. Nhẹ thì: Chú/bác đừng nhắc đến chuyện đó. Nhưng đa phần là: Tại sao chú/bác lại quan tâm đến chuyện đó của cháu nhỉ ? Và nặng là: Chú/bác có thể im đi, đừng nhắc đến được không. Thậm chí bố mẹ có góp ý gì nó cũng phản ứng thế trong bất kỳ góp ý gì về ăn uống, ăn mặc, sinh hoạt, chơi game .... Em sau vài lần thấy nó phản ứng thế thì mình thôi ko góp ý nữa. Nhưng nhiều khi đi chơi, mình có nói gì mà nó ko thích nó cũng buông lời vậy nên mình cũng ko muốn nói. Bố mẹ nó cũng góp ý nhiều nhưng có lẽ cái thói quen học 2 năm trong trường QT nó ăn sâu trong tâm trí hay cá tính nó như vậy ?
Em cũng có người bạn, có 2 đứa con cũng tương tự như trường hợp cụ nói. Thực ra lũ nhóc này rất dễ trị, miễn là bố mẹ kiên quyết. Đơn giản lắm, tước máy tính lẫn điện thoại, chỉ giao lại vào một khung giờ nhất định trong ngày sau khi chúng nó hoàn thành nghĩa vụ việc học và việc nhà.Theo em thì cháu của cụ hư, xử lý việc (nhất là việc không đúng ý) theo cảm xúc chứ không phải cá tính. Nhưng cháu của cụ mới học lớp 7, vẫn còn đủ thời gian để điều chỉnh.
Em có thằng cháu bên vợ, năm nay 31 tuổi, làm NN. Do TPHCM, BR-VT, Bình Dương nhập lại nên nó phải lên TPHCM, làm Q1 cũ, hiện ở nhà em. Nó chẳng biết làm bất cứ việc trong nhà gì dù việc nhỏ nhất. 2 thằng cu nhà em, ngoài việc học thì làm được tất cả mọi việc trong nhà nhưng đứa cháu thì mặc kệ, chỉ đi làm về rồi ôm ĐT hoặc đi tán gái. Bố mẹ nó biết nó như vậy, nhờ em chỉ bảo nó nhưng đến bây giờ là 3 lần rồi, em nói gì nó không muốn nghe là lập tức lôi ĐT mở Youtube tiếng rất to và cắm mặt vào đó. Nguyên nhân do được quá nuông chiều từ nhỏ nên giờ mới như vậy.
Con ai người đó dậy.Nhà em có thằng cháu con cô em, năm nay nó học lớp 7. Trước đây lớp 1-2 thì học trường QT, sau ko đủ xiền nên quay về trường công học. Nó là đứa thông minh, nhưng do bố mẹ chiều nên ít hoạt động, thích game. Ăn uống chỉ thích đồ mềm như trứng sốt cà chua ... chứ đồ cứng nó ko chịu ăn. Do học trường QT thì văn nói chung ko để ý nên về trường công học môn này cũng "khó" phải đi học phụ đạo thầy cô. Tuy nhiên nó có một tính mà em ko rõ nên cho là "hư" hay chỉ là cá tính ? Vì cũng được chiều nên ai góp ý chuyện gì về bản thân nó,nó đều phản ứng lại. Nhẹ thì: Chú/bác đừng nhắc đến chuyện đó. Nhưng đa phần là: Tại sao chú/bác lại quan tâm đến chuyện đó của cháu nhỉ ? Và nặng là: Chú/bác có thể im đi, đừng nhắc đến được không. Thậm chí bố mẹ có góp ý gì nó cũng phản ứng thế trong bất kỳ góp ý gì về ăn uống, ăn mặc, sinh hoạt, chơi game .... Em sau vài lần thấy nó phản ứng thế thì mình thôi ko góp ý nữa. Nhưng nhiều khi đi chơi, mình có nói gì mà nó ko thích nó cũng buông lời vậy nên mình cũng ko muốn nói. Bố mẹ nó cũng góp ý nhiều nhưng có lẽ cái thói quen học 2 năm trong trường QT nó ăn sâu trong tâm trí hay cá tính nó như vậy ?
Cái chỗ bôi đậm là em nhất trì luôn luôn. Nhà em cũng có đứa con ông cậu hay đến chơi với nhóc nhà em, hay cáu gắt và ăn nói rất rất mất dậy và em cấm cửa nó đến nhà em luôn, nhóc nhà em cũng không bao giờ cho giao lưu với nó nữa.Em cũng có người bạn, có 2 đứa con cũng tương tự như trường hợp cụ nói. Thực ra lũ nhóc này rất dễ trị, miễn là bố mẹ kiên quyết. Đơn giản lắm, tước máy tính lẫn điện thoại, chỉ giao lại vào một khung giờ nhất định trong ngày sau khi chúng nó hoàn thành nghĩa vụ việc học và việc nhà.
Nói thế thôi, chứ con em thì em trị được, con của người bạn em thì bó tay, vì chúng nó có bà mẹ chiều chuộng một cách vô lối và phi lý.
Ở nhà cháu nó ngoan lắm..............Con ai người đó dậy.
Dưới con mắt của bố mẹ thì con mình lúc nào cũng ngoan.