Nó vào được Ivy thì đáng cụ ạ. Em bây giờ đang đau hết tim gan phèo phổi, mong mỏi thằng con vượt qua điểm sàn đại học cùa Úc năm tuyển sinh, để vào được RMIT. Có phải muốn đóng học phí cho nó mà dễ đâu. Em mong nó học đại học ra để đi chỉnh ảnh đám cưới cũng được đây. Xong rồi nếu cần thì em bán nhà mua máy ảnh với tiệm ảnh cho nó ạ. Chứ lại mơ nó thành giám đốc sáng tạo tập đoàn này kia thì em mất ngủ chưa dám nghĩ.
Èo mợ lo nghĩ cho con kinh thế. Em có cảm giác mợ lo hơi quá, buông bớt ra có khi kết quả tốt hơn. Có câu "con cái có phúc phận của con cái", lo quá làm gì cho mệt mợ.
Giờ ở HN thì thi vào cấp 3 khéo còn khó hơn vào ĐH ấy và có rất nhiều trường, nhiều hệ liên kết cho bọn trẻ. RMIT em nhớ chỉ cần Ielt 6.5 và trung bình điểm học là 7.0 - mức trung bình của học sinh Hà Nội (thật ra học để ra trường khó hơn). Nhiều nhà em biết Rmit hay Buv nằm trong danh mục dự phòng nếu con không đỗ đâu thôi.
Còn sau đi làm thì như em đã nói, bằng cấp là 1 phần, thái độ, khả năng học hỏi, tinh thần cầu tiến, khả năng hợp tác quan trọng hơn nhiều.
Như con nhà em em vẫn sẵn lòng bỏ tiền cho học trường tư, đi du học, nhưng em vẫn ủ mưu nó lấy chồng không có nhà mà thu nhập không thấp quá em vẫn bắt nó thuê nhà của em

. Cháu thì em chỉ trông cho lúc vui thoai, còn tự gửi trẻ đi, em còn đi làm, đi chơi (bọn trẻ phòng em giờ gửi con từ lúc con mới 6 tháng đến 1 tuổi chiếm đa số. Con 1 tuổi các bạn ấy đi công tác vài ba ngày thoải mái luôn rôi)