Có ai chuyển cho mợ ấy "Liệu pháp tâm lý Phật giáo" không ạ? Ở Mỹ sử dụng để điều trị các vấn đề về stress, trầm cảm đấy ạ.
Cụ nên đi khám tâm thầnCác cụ mợ cho em hỏi ké chút: trường hợp không thích đi chơi, không thích tụ tập. Làm việc lúc đầu hăng say nhưng được lúc thì chán. Thích ngồi củ rủ một mình, ngủ mê man có ngày tận mười 15-16h. Hay quên và rất khó gợi cho nhớ chuyện gì đó. Vậy có liên quan gì đến bệnh thần kinh hay cơ thể thiếu chất gì không ạ?
Mợ nên đi tập thể dục, đừng tập 1 mình, tới 1 nơi nhiều người quen mợ và sẵn sàng nói chuyện với mợ. Như là lớp tập của các chị em trong cơ quan. Nếu cơ quan chưa có lớp tập thì mợ rủ các mợ cùng cơ quan đi, thuê 1 người cùng tập vào 1 giờ bất kỳ nào đó. Sếp của mợ chắc cũng sẽ thích, nhân viên cùng tập thể thao sẽ đoàn kết, khoẻ làm việc tốt hơn.Em chưa mợ ạ, chắc e không làm được đâu mợ, hihi... Nhưng chắc có lẽ e phải sắc thuốc bắc hay là tập thể dục thôi ạ. Em uống thuốc tây, bắc , ăn hạt sen, uống hoa trà sâm, châm cứu, lá vông... Nhưng nặng quá rồi , chán chả kêu than nữa ạ.
Em đi khám và uống thuốc thôi được 3 tháng rồi cũng thấy ổn địnhNó cũng hay nổi giận cụ ạ, kiểu người ta thường nói là "nóng tính" ấy.
Cụ có thể cho em hỏi, cách điều trị của cụ như thế nào ạ?
Vâng, mợ chân tình với em quá, em cảm ơn mợ nhiều ạ.Mợ nên đi tập thể dục, đừng tập 1 mình, tới 1 nơi nhiều người quen mợ và sẵn sàng nói chuyện với mợ. Như là lớp tập của các chị em trong cơ quan. Nếu cơ quan chưa có lớp tập thì mợ rủ các mợ cùng cơ quan đi, thuê 1 người cùng tập vào 1 giờ bất kỳ nào đó. Sếp của mợ chắc cũng sẽ thích, nhân viên cùng tập thể thao sẽ đoàn kết, khoẻ làm việc tốt hơn.
Nếu cơ quan ko có thì tập ở chỗ các bà vẫn tập cùng nhau buổi sáng. Gần như khu nào ở HN này tổ dân phố, làng xã đều có 1 hay nhiều nhóm tập thể dục buổi sáng hay buổi tối. Mợ chỉ cần đi ra đường lúc 5.30, 6h sáng hoặc là tầm 8h tối đi ra, lần theo tiếng nhạc là thấy chỗ mọi người đang tập. Tâp ngoài trời, theo từng ngày 1, đừng có bỏ, những ngày đầu sẽ khó khăn nhất.
Chào cụ, em là mợ, em bị trầm cảm đang uống thuốc, e thấy cụ rất am hiểu về bệnh này, nếu cụ đọc được bài viết này cụ có thể reply để em hỏi thêm cụ chút được không ạ.Hì dạ mợ, rất ít trầm cảm do tổn thương, tổn thương chỉ là cái lý do để phát tiết. Thuốc chống trầm cảm thực chất là bổ sung chất dẫn truyền thần kinh để não hoạt động bình thường. Em dùng từ bệnh thần kinh là bệnh do nguyên nhân từ cơ quan thần kinh.
Theo em, người bị trầm cảm là ứ thiết gì nữa. Tự biết đi bv khám thì nói làm gì. Người tự tử là mất niềm vui sống, ứ thiết gì nữa, khuyên họ yêu đời lên là vô ích. Bts, bắt xúc ngày tấn than, không cho làm bia tập box, tỉnh ngay.Người trầm cảm có tự biết mình trầm cảm không? Thực sự cần người bên cạnh thấu hiểu![]()
Nhưng mà với VN mình để hiểu được bệnh e thấy ít lắm, như chồng em còn bảo em bị bệnh tưởng, bạn bè nếu nghe mình than vãn thì chắc chỉ được 1-2 lần, đến lần 3 là họ khỏi nghe luôn. Từ đó em rút ra, mình phải hiểu bệnh của mình, uống thuốc đều kết hợp thể dục thể thao, chăm sóc bản thân, chỉ mình cứu được mình thôi ạ.Những người bệnh trầm cảm, tinh thần của họ mong manh dễ vỡ lắm. Làm vợ / chồng phải thấu hiểu, thương yêu và kiên nhẫn với họ lắm thì họ mới có cuộc sống gia đình gần như là bình thường được .
Căng thẳng điều gì đó cũng dẫn tới trầm cảm. Có nhiều tổn thương không giải phóng được cảm giác đè nén, nặng nề.Những người bệnh trầm cảm, tinh thần của họ mong manh dễ vỡ lắm. Làm vợ / chồng phải thấu hiểu, thương yêu và kiên nhẫn với họ lắm thì họ mới có cuộc sống gia đình gần như là bình thường được .

Của em là tích tụ trong thời gian dài cụ ạ, phát ra còn không biết là bệnh trầm cảm, chỉ thấy người đủ các triệu chứng mệt mỏi, lo âu không ức chế nổi, hụt hơi, khó thở, tóm lại như sắp chết.Căng thẳng điều gì đó cũng dẫn tới trầm cảm. Có nhiều tổn thương không giải phóng được cảm giác đè nén, nặng nề.
Trầm cảm có thể chỉ diễn ra trong giai đoạn ngắn![]()
Giống em rồi, tự dưng sợ tập tành, lở mồm, long móng, chả thiết nói năng...Cảm giác cả thế giới chống lại mình, không ai hiểu mìnhCủa em là tích tụ trong thời gian dài cụ ạ, phát ra còn không biết là bệnh trầm cảm, chỉ thấy người đủ các triệu chứng mệt mỏi, lo âu không ức chế nổi, hụt hơi, khó thở, tóm lại như sắp chết.



Cụ nói đúng, em có mấy quyển ở nhà, thay vì lướt FB và tin tức, thì lôi sách ra đọc và ngấm từng chữ thôiMình cũng đã trải qua 1 thời gian dài có thể gọi chung là trầm cảm( cụ thể là bị rối loạn âu lo, sợ chết). Thời gian đó mình than vãn với người nhà thì mọi người toàn bảo mình là suy nghĩ linh tinh, vớ vẩn rồi thì đừng nghĩ nữa, kiếm việc gì đó mà làm để cho nó phấn chấn này kia nhưng mà mọi người có biết đâu.
Mình đã cố gắng nhưng nỗi sợ nó cứ lởn vởn trong đầu. Nhiều lúc cơn hoảng sợ kịch phát ập đến làm mình bủn rủn tay chân, mồ hôi túa ra...Cái cảm giác ấy rất kinh khủng, như sắp chết ý!
Thế rồi mình cũng tìm đến BV Tâm thần trong Bạch Mai để khám và uống thuốc được mấy lần. Nghe bác sỹ tư vấn thì mình cũng nhẹ nhõm đi được chút. Xong thòi gian sau lại tái phát. Có lúc mình đã nghĩ không hiểu mình có bị Trời phạt gì không mà sao lại mắc cái chứng bệnh này...
May quá có lần mình đi hiệu sách và mua được quyển này. Về đọc mới thấy sao họ viết đúng như những gì mình đang trải qua. Mình đọc hết và thực hành theo những chỉ dẫn trong đó.
Cuốn sách đã giúp mình hiểu được căn nguyên của vấn đề và từ đó tìm ra cách điều trị đúng hướng bằng cách tự mình cân bằng tâm lý. Mọi người lưu ý thuốc chỉ là 1 phần trong các gói giải pháp trị liệu thôi nhé.
Quyển đó đây ạ:
![]()
Chuẩn đấy ạ, để rút chân ra được không phải một sớm một chiều được cụ ạ, từng bước như trẻ con mới tập đi thôi ự.Trầm cảm là 1 Tâm bệnh. CHữa Tâm bệnh ko phải chỉ những người xung quanh mà còn chính ở bản thân người trầm cảm. Không tự muốn rút chân ra thì kéo khó lắm![]()